Châu Dị nói với vẻ thản nhiên, sự ngạc nhiên nơi đáy mắt Kim Bối không hề giảm sút.
“Thực sự không sao?”
Kim Bối hỏi với vẻ lo lắng.
Châu Dị ném chiếc khăn tay đã lau máu vào trong thùng rác, miệng nở nụ cười khẩy. “Không sao.”
Châu Dị dứt lời, không nói chuyện với Kim Bối nữa mà đi ngược lên lầu 2.
[Châu Dị sao vậy?]
[Hình như giận rồi.]
[Lẽ nào là vì Khương Nghênh?]
Khán giả xem chương trình gõ bình luận trên màn hình liên tục, ngay cả Kim Bối cũng khó che giấu sự kinh ngạc.
Sau khi Khương Nghênh và Kinh Nguyên mua thức ăn về lại biệt thự.
Vừa vào cửa, đã bị Kim Bối kéo vào một góc.
“Chị Khương Nghênh, em có chuyện muốn nói với chị.”
Khương Nghênh mỉm cười.“Cô nói đi.”
Kim Bối chau mày.
“Ở đây không tiện.”
Kim Bối dứt lời, Kinh Nguyên đang đứng cạnh Khương Nghênh chủ động đưa tay lấy túi ni lông từ tay Khương Nghênh.“Tôi vào rửa rau trước.”
Khương Nghênh mỉm cười đáp “cảm ơn” rồi nhìn sang Kim Bối.
“Vào nhà vệ sinh?”
Kim Bối gật đầu như gà mổ thóc.“Được.”
Hai người người trước người sau vào nhà vệ sinh, Kim Bối nuốt nước bọt, rồi kể chuyện xảy ra ở phòng khách cho Khương Nghênh nghe.
Vẻ mặt Khương Nghênh khá bình thản.
“Cô muốn nói gì với tôi?”
Kim Bối:“Chị Khương Nghênh, có phải là anh Châu Dị thích chị không?”
Khương Nghênh phủ định rất chắc chắn.
“Không phải.”
Kim Bối:“Nhưng lúc nãy sau khi em đưa anh ấy xem video của chị với Kinh Nguyên xong, thì tâm trạng anh ấy kém đi nhiều.”
Khương Nghênh cười mỉm.
“Không phải cô nói chiếc cốc anh ấy cầm trong tay vỡ sao? Châu Dị trước giờ nóng tính, có khi là vì chất lượng cốc không tốt.”
Khương Nghênh nói với vẻ mặt nghiêm túc, Kim Bối nửa tin nửa ngờ.“Thật… thật không?”
Khương Nghênh cười, nụ cười rất chân thành lại thản nhiên.
“Đương nhiên là thật.”
Kim Bối từ bé được nuông chiều, mọi việc đều suôn sẻ, nên khi cô gặp chuyện gì phiền phức thì tâm trạng thường khó chịu, không vui, huống chi là Châu Dị, người chuyên ăn trên ngồi trước.
Nghĩ thông suốt rồi, Kim Bối cười thoải mái. Cô đưa tay kéo vạt áo Khương Nghênh nũng nịu.“Chị Khương Nghênh, chị thích kiểu đàn ông thế nào?”
Khương Nghênh trầm tư một lúc rồi trả lời.
“Nho nhã.”
Kim Bối:
“Vậy Kinh Nguyên có xem là nho nhã không?”
Khương Nghênh tình thực trả lời.“Không phải.”
Trong tư tưởng của Khương Nghênh, từ “nho nhã” có liên quan với trưởng thành, chín chắn và vững chải. Đàn ông kiểu này vừa có sự nghiệp thành đạt, chí ít cũng có kinh nghiệm sống nhất định.
Kinh Nguyên còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm sống non nớt, nên từ “nho nhã” này không hợp với anh.
Thực ra Kim Bối hoàn toàn chẳng bận tâm rốt cuộc Khương Nghênh có thích Kinh Nguyên hay không.
Chỉ là cô gái này hay e thẹn, cảm thấy mở miệng hỏi Khương Nghênh có thích Châu Dị hay không, nếu không hỏi người khác để kết thúc thì chút tâm tư của mình sẽ lộ mất.
Khương Nghênh rất rõ tâm tư của Kim Bối, nhưng không vạch trần. Cô lấy lý do nấu ăn, rời khỏi nhà vệ sinh.
Bữa tối Khương Nghênh và Kinh Nguyên cùng nấu.
Ngoài Châu Dị, những người khác ai cũng khen.
Khi Châu Dị ăn cơm, vết thương trên tay đã khô. nhưng có thể nhận ra là chưa được xử lý. Ẩn hiện vết máu.
Đã mấy lần Kim Bối nhìn anh, nhưng không dám nói gì. Cuối cùng bị Lạc Hàm tranh mất.
“Châu Dị, tay anh sao vậy?”
“Chất lượng cốc kém, lúc chế nước nóng bị vỡ.”
Lạc Hàm nghe nói bỏ chén cơm đang cầm xuống, đi tìm hộp y tế.
“Châu Dị, anh tới đây, tôi giúp anh xử lý vết thương.”
Châu Dị đang tựa lưng vào ghế, nhìn Khương Nghênh, thấy cô không phản ứng gì, bèn đứng lên đi vào phòng khách.
Châu Dị đi thẳng vào sô pha ngồi xuống, Lạc Hàm nửa quỳ nửa ngồi trên sàn nhà, cẩn thận giúp anh xử lý vết thương. Rồi liên tục cúi đầu thổi, lo lắng sẽ làm anh đau.
[Mưu mô quá chừng!]
[Không phải Lạc Hàm là bạn thân của Quan Luy sao?]
[Tục ngữ nói hay lắm, phòng hỏa, phòng trộm, phòng bạn thân.]
Trông Lạc Hàm là đang giúp Châu Dị xử lý vết thương, nhưng thực ra ánh mắt nhìn Châu Dị đến như muốn dính vào luôn ấy.]
Châu Dị hơi cúi người nhìn vết thương trên tay, ánh mắt không một chút dao động.
Sau khi giúp Châu Dị xử lý vết thương, Lạc Hàm lập tức lấy điện thoại đưa trước mặt Châu Dị.
“Vết thương này cần thay thuốc đúng giờ. Chúng ta thêm weixin đi, khi nào cần thay thuốc, anh nhắn weixin cho tôi.”
Châu Dị nhìn Lạc Hàm, giọng nói trầm ấm, cố nói nhỏ hết sức.“Cô thích tôi?”
Lạc Hàm đỏ mặt, cụp mắt không nói gì.
Lạc Hàm cứ nghĩ Châu Dị sẽ nó tiếp những lời khiến cô tim đập nhanh, đỏ mặt.
Nào ngờ Châu Dị đưa mắt nhìn cô rồi đứng lên đi lên lầu hai.
Lạc Hàm: “…”
Sau bữa ăn, Khương Nghênh đang dùng khăn giấy lau miệng, điện thoại trong túi rung lên.
Khương Nghênh mở điện thoại ra xem, trên màn hình hiện lên tin nhắn weixin: Đến phòng tôi.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3