“Vâng, vâng, đại nhân!”
Kiều Bất Dịch thở phào, lập tức chắp tay nói.
Đội trưởng đội duy trì trật tự thở dài, chuyện này
cũng coi như có thể giải quyết. “Lâm thần y muốn thế nào thì cứ nói thẳng đi. Chúng tôi sẽ giải đáp từng vấn đề một”. Kiều Bất Dịch vội vã đi tới trước mặt Lâm Chính, nói.
“Yêu cầu của tôi đơn giản thôi, cho người của chúng tôi một sự bù đắp thoả đáng là được. Các người đả thương người của tôi, giết người của tôi. Theo luật của liên minh Thanh Huyền, mạng đổi mạng”.
Lâm Chính bình thản đáp. “Cái gì?” Kiều Bất Dịch tê cả da đầu, vội vã trầm giọng nói: “Lâm thần y, đại nhân của chúng tôi sẵn sàng cho cậu một lời giải thích, nhưng cậu cũng cần biết giới hạn, sao có thể nói mạng đổi mạng? Như vậy thì quá đáng rồi! Hay là mỗi bên đều nhượng bộ một bước? Lẽ nào Lâm thần y thực sự muốn đẩy chuyện này đi xa đến mức không thể cứu vãn được?”
“Vậy ông có phương án nào khác sao?”
Lâm Chính mặt vô cảm đáp. “Việc này…”
Kiều Bất Dịch trầm giọng.
“Thế này đi, nếu các ông đã chịu nhượng bộ thì tôi cũng không ép người quá đáng nữa. Được rồi, tôi có một phương án, nếu các người chấp nhận thì chuyện này coi như xong!” Lâm Chính nói.
“Phương án gì?”
Không đợi Kiều Bất Dịch lên tiếng, tên đội trưởng đã hỏi bằng giọng lạnh tanh.
“Không phải các người đã treo người của tôi lên cây sao, bây giờ tôi cũng treo các người lên cây. Sau đó mỗi người chịu thêm một trăm roi, để đó ba ngày ba đêm cho dân chúng nhìn thấy. Nếu như vậy thì tôi sẽ để các người đi”.
Lâm Chính đáp. Anh vừa dứt lời, hiện trường như muốn nổ tung. “Khốn kiếp!”
“Ngông cuồng quá rồi!” “Anh cho rằng mình là ai mà dám làm nhục chúng tôi?” Người của đội duy trì trật tự phẫn nộ đến cực điểm, ai nấy mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Chính. Nhưng đứng trước sự phẫn nộ của đám đông, Lâm Chính mặt không biến sắc, trông vô cùng bình tĩnh. “Sao vậy? Không muốn à? Hừ! Vậy thì các người không còn lựa chọn nào nữa!”
Lâm Chính khàn giọng nói: “Ra tay!”
“Vâng!” Toàn bộ cao thủ của liên minh Thanh Huyền từ bốn phía lập tức xông lên. “Được! Hay lắm! Đây là các người ép chúng tôi nhé!” Tên đội trưởng giờ đã giận đến mất hết lý trí, không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp dẫn đội của mình xông lên. Hai bên lại chuẩn bị lao vào đánh nhau lần nữa. “Dừng tay! Mau dừng tay lại!” Kiều Bất Dịch nóng ruột như ngồi trên tổ kiến lửa, hết quay bên này lại quay bên kia. Nhưng giờ ông ta cũng hết cách. Nhưng người của liên minh Thanh Huyền đã vây lấy người của đội duy trì trật tự. “Kiều Bất Dịch, ông còn không mau đưa người tới hỗ trợ chúng tôi?” Đối mặt với đội quân của liên minh Thanh Huyền, người của đội duy trì trật tự càng đánh càng đuối sức. Tên đội trưởng vội vã hét lên với Kiều Bất Dịch. “Việc này…” Kiều Bất Dịch vẻ mặt khó coi. “Kiều đại nhân, ông còn do dự cái gì? Lâm thần y này ngang ngược, coi trời bằng vung. Hắn căn bản không coi chúng ta ra gì, cứ đánh đi!”
Thu Tẩm Nhiễm hừ một tiếng, thúc giục. “Nếu thực sự giao tranh, chúng ta là đối thủ của họ sao? Chỉ sợ toàn bộ sẽ mất mạng ở đây!” Kiều Bất Dịch ngược lại trầm giọng nói: “Không ai được hành động! Không có lệnh của tôi, kẻ nào ra tay sẽ lập tức giết không tha!” “Kiều đại nhân!” Thu Tẩm Nhiễm vội vã kêu lên. Nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Kiều Bất Dịch đã hạ quyết tâm. “Ông…” Thu Tẩm Nhiễm nghiến muốn nát hàm răng. Người của đội duy trì trật tự cũng giận đến mất hết lý trí. “Kiều Bất Dịch, ông to gan lắm! Dám bàng quan đứng nhìn!”
“Lẽ nào ông và bọn chúng đúng là cá mè một lứa?” “Đợi đấy, các người hãy đợi đấy!” Người của đội duy trì trật tự thi nhau hò hét chửi bới, nhưng Kiều Bất Dịch vẫn không hé răng nửa lời. Cuối cùng, dưới những loạt tấn công như mưa của liên minh Thanh Huyền, năng lượng trong chiếc áo choàng của đội duy trì trật tự đã bị tiêu hao hết. Phịch! Phịch! Phịch! Phịch!
Những cây kim cắm vào người các thành viên của đội duy trì trật tự, tất cả các thành viên đều đã bị khống chế…
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3