Rầm!
“Tôi sẽ gi/ết bọn chúng! Tôi sẽ gi/ết bọn chúng!” – Thẩm Kỳ đập mạnh vào máy tính, giống như một con thú mất kiểm soát bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, đôi mắt đỏ ngầu, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.
“Thẩm tiên sinh, xin hãy bình tĩnh lại!” – Vài người cảnh sát chạy vào phòng, kiềm chế Thẩm Kỳ đang trên bờ vực phát điên.
Nỗi đau giống như một tấm màn bao trùm lấy anh ta, anh ta cúi gập người xuống, ôm lấy ngực mình đầy đau đớn, gần như không thể đứng vững.
Có người gõ cửa rồi tiến vào mang theo vật chứng, nhưng vì Thẩm Kỳ đang kích động nên viên cảnh sát xua tay bảo người đó mang đi trước.
“Mang cho tôi! Đưa tôi!” – Thẩm Kỳ vùng vẫy liều m/ạng thoát khỏi sự khống chế, gầm lên lao ra ngoài.
Anh ta chộp lấy một trong những chiếc túi.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm…” – Thẩm Kỳ ôm chặt chiếc váy loang lổ vết m/áu bẩn thỉu rách nát, khóc lớn như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.
Viên cảnh sát đến, đi thở dài và nhỏ giọng an ủi.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng không chút gợn sóng.
Cuối cùng, cha mẹ tôi đã tới.
Họ được mời sang một căn phòng khác. Mẹ tôi sau khi xem video đã suy sụp và lớn tiếng gào khóc, cuối cùng vì không thể chịu được đả kích mà ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện.
Bố cũng khóc nức nở, giọng ông trở nên khàn đặc. Được cảnh sát đỡ nên ông miễn cưỡng không ngã quỵ xuống, hình bóng gầy gò xiêu vẹo đi tới trước mặt Thẩm Kỳ, vung tay giáng cho hắn một cái t/át thật mạnh.
“Ròng rã suốt bảy ngày anh mới nghĩ đến việc gửi tin nhắn cho Niệm Niệm. Cuối cùng hại con gái tôi ch/ết mà ngay cả đến th/i th/ể cùng không tìm được!”
“Đây là cách mà anh chăm sóc Thời Niệm à! Sao anh dám đối xử với con gái tôi như vậy?”
Thẩm Kỳ bị đ/ánh đến choáng váng, đứng yên bất động. Gò má sưng phù, in hằn vết năm ngón tay.
…….
Th/i th/ể của tôi vĩnh viễn không bao giờ được tìm thấy.
Tên tội phạm đã bị kết án, hắn bị phát quyết án t/ử hình cho tội c/ướp của gi/ết người, ở quốc gia đó, tội t/ử hình được thực hiện bằng hình thức tr/eo c/ổ.
Nửa tháng sau, bố mẹ tôi hỏa táng ngón tay bị đ/ứt l/ìa còn sót lại của tôi, cho vào chiếc bình sứ nhỏ rồi đưa tôi trở về nước, không gặp Thẩm Kỳ.
Máy bay c/ắt ngang bầu trời, để lại một vệt mây dài và hạ cánh ổn định vài giờ sau đó.
Tôi đã được đưa trở về quê hương của mình.
Lá rụng về cội, mà tôi, cuối cùng cũng được về nhà.
Ánh nắng mặt trời vô cùng ấm áp, tôi cảm thấy bản thân mình còn uyển chuyển hơn cả làn gió. Tôi lưu luyến vuốt ve gò má cha mẹ và lặng lẽ nói lời từ biệt họ.
Cha, mẹ, tạm biệt. Hai người phải sống thật tốt.
Ba ngày sau, một tin tức chấn động xuất hiện trên tờ báo nổi tiếng của vùng này.
Thẩm Kỳ, chủ tịch của đoàn Thẩm thị, đã t/ự t/ự bằng cách c/ắt cổ tay.
Anh ta được đưa đến bệnh viện quá muộn, cấp cứu thất bại, đã qua đời.
[Ngoại truyện]
Khi Thời Niệm mở mắt ra lần nữa, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “rầm” lớn.
Chiếc bàn đơn trượt đi vài mét và đập mạnh vào một chiếc bàn khác.
“Ghép bàn.”
Bên ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn màu đỏ cam rực rỡ. Thiếu niên tuấn tú sốt ruột nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào chỗ ngồi trước khi cô kịp định thần hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ngồi đây, tôi sẽ là bạn cùng bàn của cậu.”
“Đừng khóc nữa.”
Mọi thứ đều có cảm giác rất quen thuộc.
Thời Niệm ngơ ngác nhìn Thẩm Kỳ, cô chớp chớp đôi mắt vẫn còn ẩm ướt với vẻ mặt khó hiểu.
Cô rõ ràng đã ch/ết rồi mà.
Nhưng mà như hoàn cảnh trước mắt, chẳng phải là đã quay trở lại buổi chiều năm hai trung học của cô sao.
Thời Niệm phản ứng rất nhanh, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Cô thản nhiên đứng dậy và kéo chiếc bàn đơn của mình về vị trí ban đầu.
“Cái gì? Chẳng lẽ lão tử không xứng làm bạn cùng bàn của cậu?” – Thẩm Kỳ nhìn Thời Niệm kéo bàn lại chỗ cũ, khuôn mặt khó chịu lớn tiếng cười giễu cợt.
Thời Niệm không nói chuyện, cũng không buồn ngẩng đầu lên, chỉ coi cậu ta như không khí, cúi đầu chuyên tâm sắp xếp lại sách vở trên bàn.
Này, cái đứa này.
Cậu ta đại phát từ bi, hạ mình làm bạn với con nhãi này, vậy mà không nhận được một câu cảm ơn, ngược lại còn bị người ta ghét bỏ. Thẩm Kỳ cảm thấy có chút mất mặt.
“Này, tôi đang nói chuyện với cậu.” – Cậu ta bước tới vài bước và đưa tay ra kéo cổ tay cô.
Nhiệt độ nóng bỏng chạm vào da thịt, Thời Niệm nhanh chóng giãy ra ra như bị thứ gì bẩn thỉu chạm vào.
“Đừng có chạm vào tôi!” – Cô trừng mắt nhìn Thẩm Kỳ, căm ghét nói.
Cái chạm từng khiến trái tim rung động giờ đây lại khiến cô vô cùng chán ghét và ghê tởm đến buồn nôn.
Hiện tại, cô không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra khi linh hồn cô trôi nổi bên cạnh Thẩm Kỳ sau khi cô ch/ết. Tất cả những gì cô mơ hồ nhớ được là Thẩm Kỳ đã bỏ rơi cô để đi tìm người phụ nữ khác.
Thật tồi tệ.
Sống lại một đời, cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Thẩm Kỳ nữa.
Sau khi cơn kích động qua đi, Thời Niệm bình tĩnh lấy từ trong cặp ra một chiếc khăn ướt, cẩn thận lau chỗ bị Thẩm Kỳ chạm vào trên cổ tay. Đôi mắt thiếu nữ sưng vù vì khóc lâu nhưng cũng không giấu được vẻ chán ghét.
Thẩm Kỳ có chút sợ hãi trước cảnh tượng này. Khuôn mặt vốn luôn thản nhiên của thiếu niên giờ đây tràn ngập sự ngỡ ngàng và bối rối.
“Này bạn học, tôi đã đắc tội gì với cậu à?”
Cậu ta không thể nhớ mình đã đắc tội cô ở đâu.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Thời Niệm bình tĩnh sắp xếp lại bàn, kéo ghế ra, bắt đầu đọc sách và lật giở vở ghi chép.
Nhiều năm trôi qua, cô gần như đã quên hết kiến thức cao trung nên phải nhanh chóng ôn lại hết một lượt từ đầu, nếu không sẽ không theo kịp các bạn học khác mất.
Thẩm Kỳ đứng ở một bên, từ đầu đến cuối bị cô ngó lơ hoàn toàn.
Thấy Thời Niệm đang từ thái độ ngoan ngoãn bảo sao nghe vậy vừa rồi, đột nhiên lại chuyển sang vùng lên không thích ở gần người lạ. Thẩm Kỳ có chút bối rối.
Sau một hồi choáng váng, cậu ta có chút thẹn quá hoá giận, quay trở lại chỗ ngồi của mình. Ha, này là không muốn làm bạn cùng bàn với cậu ta chứ gì?
Cậu ta lại cứ càng muốn.
Tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, các bạn cùng lớp lần lượt quay trở về phòng học, Thẩm Kỳ hai tay đút túi vào túi quần, đủng đỉnh đi đến văn phòng.
Không lâu sau khi sắp xếp lại chỗ ngồi trong lớp, nữ sinh ngồi một mình một bàn cũng không phải là chuyện tốt nên giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp cho hai người ngồi chung, trở thành bạn cùng bàn bất đắc dĩ.
Thời Niệm cau mày đi đến văn phòng, giáo viên chủ nhiệm kiên nhẫn giải thích lý do cho cô. Nói một hồi, Thời Niệm đành phải tạm thời chịu đựng.
Nói không chừng sau khi thi giữa kì, giáo viên chủ nhiệm chắc chắn sẽ không để cô ngồi chung với một học sinh kém cỏi như Thẩm Kỳ sau khi thấy kết quả tốt của cô.
“Ồ, sau này xin hãy chỉ giáo tôi nhiều hơn nhé, bạn cùng bàn.” – Thẩm Kỳ ngồi ở phía bên phải, tựa cằm vào khuỷu tay mình, nghiêng đầu có chút lười biếng nhìn cô.
Mái tóc ngắn của thiếu niên hơi lộn xộn, hàng mi dài và dày khẽ run lên. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh đến mức có thể gọi là thờ ơ của Thời Niệm, cố gắng tìm kiếm những cảm xúc khác trên đó.
Nhưng cuối cùng chỉ có thể thất vọng nhận ra, Thời Niệm hoàn toàn không để ý tới cậu, chỉ vùi đầu tập trung vào đống sách giáo khoa.
Không biết tại sao, trong lòng cậu ta có chút trống rỗng và hoang mang. Giống như là mọi chuyện không nên như thế này.
Thẩm Kỳ đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng, dùng đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới khô khốc, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phớt lờ tôi chứ gì, được.”
Lão tử cũng có tính nóng nảy.
Tôi cũng không đếm xỉa đến cậu.
Với khuôn mặt khó chịu, cậu ta cởi áo khoác đồng phục học sinh ném lên bàn rồi nằm xuống ngủ thiếp đi.
Thế nhưng, một tuần trôi qua, Thẩm Kỳ rốt cuộc cũng nhịn không được. Cậu thực sự không thể hiểu nổi. Tại sao Thời Niệm lại không muốn để ý tới cậu?
Bởi vì hôm đó cậu đã đá bàn của cô?
Hay cậu làm cô ấy đau khi nắm lấy cổ tay cô ấy?
Cũng không đến mức vậy chứ.
Thẩm Kỳ khó chịu đến mức lén lút chạy đi hút thuốc trong giờ học. Lúc quay lại liền thấy tên nhóc ngồi ở hàng ghế phía trên đang quay đầu lại thảo luận bài học với Thời Niệm.
Thời Niệm nhỏ giọng thì thầm, đầu hai người hướng vào một chỗ, gần như chụm vào nhau. Trong lòng cậu đột nhiên bừng lên một ngọn lửa không tên.
Cơn tức giận lan khắp toàn thân, khiến ngón tay cậu ta khẽ run lên.
Tại sao lại đối xử với mình tôi lạnh lùng như vậy?
Cậu ta bước tới, dùng sức kéo ghế ra và ngồi xuống.
“Rầm!” – Trên nền nhà vang lên một tiếng lớn, phòng học ồn ào đột nhiên im bặt lại, tất cả học sinh trong lớp đều nhìn sang. Nam sinh ngồi ở ghế trước giật mình, nói qua quýt vài câu để nhanh chóng kết thúc cuộc thảo luận rồi vội vã quay người lại, mắt dán vào cuốn sách bài tập.
“Thỏ con, tôi đã làm gì đắc tội với cậu sao?”
Thẩm Kỳ liếm đôi môi khô khốc, lồng ngực phập phồng, đôi mắt đen chăm chú nhìn chăm chăm vào cô.
Điệu bộ giống như cậu ta sẽ không bỏ qua cho đến khi nhận được đáp án.
Lời vừa dứt, Thời Niệm liền có chút giật mình. Cô đặt bút xuống, ngước mắt nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói:
“Sao cậu lại gọi tôi là thỏ con?”
Ồ, cuối cùng cô ấy cũng mở miệng nói chuyện với mình!
“Hôm đó hai mắt cậu đỏ hoe lúc nhìn chăm chăm vào tôi.” – Khóe môi Thẩm Kỳ không tự chủ được mà cong lên, sự ấm ức và khó chịu trong lòng suốt mấy ngày qua ngay lập tức tiêu tan hết.
Thỏ đáng yêu như thế, có lẽ cô ấy sẽ không cảm thấy khó chịu khi mình gọi cô ấy là thỏ con.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của cậu ta cứng đờ ở khóe miệng.
“Tôi ghét người khác gọi tôi bằng biệt danh. Nếu tôi còn nghe thấy gọi vậy nữa, tôi sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm.” – Thiếu nữ trước mặt thần sắc lạnh lùng, lần đầu tiên nói câu dài nhất với cậu.
Trái tim như bị ai tàn nhẫn bóp mạnh, đau đớn vô cùng.
“Tại sao cậu lại chán ghét tôi đến vậy?” – Ánh sáng trong mắt cậu dần trở nên ảm đạm, Thẩm Kỳ nhìn bóng dáng lạnh lùng của Thời Niệm, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Rõ ràng, trước đó bọn họ chưa từng quen biết. Cậu thực sự không hiểu tại sao cô ấy lại ghét cậu đến vậy.
Cậu ta cũng không hiểu vì sao mình đột nhiên lại quan tâm đến Thời Niệm nhiều như vậy.
Kỳ thi khảo sát giữa kỳ sắp đến, các giáo viên phải ở lại và chấm điểm xong bài kiểm tra trong một ngày.
Thời Niệm vất vả hơn một tháng cuối cùng cũng không hề uổng phí. Rất nhiều kiến thức quen thuộc đã được cô nắm vững chỉ sau vài lần ôn tập, cô thuận lợi nhảy từ hạng giữa lên xếp vị trí thứ năm trong lớp. Chỗ ngồi ở hàng cuối cùng đã không còn thích hợp với cô nữa.
Lần này, khi Thời Niệm vừa mới đề cập đến, chủ nhiệm đã ngay lập tức điều chỉnh cho cô lên ngồi cạnh cửa sổ ở hàng ghế đầu tiên. Cô lưu loát mang theo cặp sách và bàn học, chuyển đến vị trí mới.
Thậm chí không cần suy nghĩ điều gì, cô ấy rời đi một cách phóng khoáng, chỉ lưu lại bóng lưng với mái tóc đuôi ngựa buộc cao đung đưa.
Thẩm Kỳ tựa người vào ghế, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, xuyên qua đám học sinh phía trước, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô.
“Anh Kỳ, sao mấy ngày nay trông anh ủ rũ thế?” – Cậu đàn em từ cửa sau bước vào lớp, sờ sờ mũi hỏi.
“Để tôi yên.” – Thẩm Kỳ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, hàng mi dài khép hờ, giấu đi sự hụt hẫng trong mắt.
“Chẳng lẽ anh thích ai rồi sao, anh Kỳ?”
Đàn em nhìn theo hướng nhìn của cậu, chỉ thấy bóng lưng của cô gái ngồi gần cửa sổ hàng đầu tiên đang chăm chú học bài.
Thoạt trông, chỉ là một cô gái nhỏ bé.
“Ừ, làm sao?” – Thẩm Kỳ ậm ừ.
“Anh không thể chỉ nhìn người ta như vậy, anh phải hành động…” – Đàn em vỗ đùi, nhanh chóng đưa ra đề nghị.
Trong giờ ra chơi hai ngày sau đó.
Thẩm Kỳ cầm một cuốn sách tiếng Anh đứng trước bàn Thời Niệm, nghiêm túc hỏi:
“Lớp trưởng, cậu có thể dạy tôi đọc đoạn văn này được không?”
“Tôi không rảnh, cậu có thể hỏi lớp phó học tập.” – Thời Niệm trả lời, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
“Vừa rồi cậu vẫn đang tám chuyện.” – Thẩm Kỳ không chịu bỏ cuộc.
“Bây giờ bận rồi.” – Thời Niệm cầm một cuốn sách lên, giả vờ đọc cho có lệ.
“…” – Thẩm Kỳ sắc mặt đen lại, khó chịu rời đi.
Rõ ràng là cô chỉ không có thời gian dành cho cậu ta. Không sao hết, cậu ta sẽ không bỏ cuộc.
Cậu thường xuyên chạy tới tìm và hỏi bài Thời Niệm sau giờ học.
“Lớp trưởng, chỗ này phải đọc thế nào?” – Thẩm Kỳ tựa người vào bệ cửa sổ, tay chỉ vào dòng chữ được khoanh tròn.
Thời Niệm thậm chí còn không buồn nói rằng mình bận mà lờ đi, coi cậu ta như không khí.
Lại bị bơ lần nữa.
Thẩm Kỳ đi được vài bước rồi quay lại, hơi cúi người nhìn thiếu nữ, dè dặt cẩn trọng nói:
“Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Thời Niệm dừng bút, ngước mắt lên nhìn cậu:
“Vậy thì sao?”
Thiếu nữ mặc một chiếc áo len màu hồng, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, đuôi tóc xõa xuống, quét qua chiếc cổ trắng thanh tú. Cô ngồi gần phía cửa sổ, bên cạnh là ánh hoàng hôn làm nổi bật hình bóng của cô, ngay cả mái tóc trên đầu cô cũng tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng.
Nhưng ánh mắt cô không hề có chút ấm áp nào, ngược lại chỉ có sự lạnh lùng và chán ghét.
Cậu có thể để ý đến tôi, dù chỉ là một chút thôi, được không?
Nửa câu còn lại đã sắp phát ra ngoài miệng mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Thẩm Kỳ xấu hổ cụp mắt xuống, giấu đi sự cô đơn trong mắt, nhất thời trên bờ môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh lùng:
“Vậy nên tối nay lão tử sẽ nghỉ học ra ngoài chơi.” – Cậu ta hơi nhếch cằm lên, tỏ vẻ kiêu ngạo, nói xong rồi quay người rời đi.
“Niệm Niệm, cậu không sợ chọc tức Thẩm Kỳ sao?” – Có một bạn học ở gần đó đột nhiên hỏi Thời Niệm.
Mọi người đều rất sợ Thẩm Kỳ, nhưng không ngờ Thời Niệm lại dũng cảm như vậy, chưa từng nể mặt Thẩm Kỳ.
“Tại sao phải sợ cậu ta?”
Từ khi được trọng sinh quay trở lại quãng thời gian còn đi học, cô chỉ muốn được an ổn học hành. Cho dù Thẩm Kỳ có đối xử tốt với cô thế nào cũng chẳng quan trọng.
“Cậu không biết danh tiếng của Thẩm Kỳ sao? Cậu ấy là…” – Bạn học còn chưa kịp nói xong từ “trùm trường”, Thời Niệm đã gật đầu:
“Tôi biết.”
“Một thằng ngốc.”
Những người xung quanh: “…”
Sau vài lần kiểm tra hàng tuần, điểm số của Thời Niệm dần dần đuổi kịp vị và vượt qua cả người đứng ở vị trí thứ nhất. Nhưng cô chưa từng lơ là việc học, ngày nào cô cũng đến sớm nhất và về muộn nhất.
Vào ngày lễ Giáng sinh, như thường lệ, Thời Niệm thu dọn cặp sách và tan học ca tối về nhà, khi đi đến nhà xe đã vắng bóng người nằm lộ thiên ngoài trời, cô bất ngờ phát hiện một hộp quà trong giỏ xe đạp.
Cô cởi găng tay và mở nó ra, bên trong là một quả cầu pha lê.
Một căn nhà gỗ có lò sưởi, một cậu bé đang ăn đồ ăn nhẹ và một con thỏ nhỏ kín đáo nằm bên cạnh cậu bé.
“Có thích không? Hôm nay làm ông già Noel để tặng quà cho cậu.” – Thẩm Kỳ từ trong bóng tối bước ra, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng, giống như ẩn chứa cả bầu trời đầy sao.
Cũng không biết cậu ta đã đứng trong gió lạnh bao lâu, mũi đỏ bừng lên vì lạnh.
“Nhìn kỹ đi, có một con thỏ trên ghế sofa. Nó không phải rất đặc biệt sao?”
“Thời Niệm, sao cậu lại khóc?”
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Thẩm Kỳ đột nhiên thay đổi. Cậu nhìn thấy cô gái trước mặt được quấn chặt bằng chiếc khăn len dày chỉ lộ ra đôi mắt, đang lặng lẽ khóc nức nở. Những giọt nước mắt liên tục chảy ra, thấm ướt cả chiếc khăn mà cô quấn quanh cổ, tạo thành những vệt ẩm ướt.
“Tôi chỉ tặng cậu một món quà nhỏ thôi, sẽ không đến mức làm cậu xúc động như vậy chứ. Hình như tôi không mang theo khăn giấy. Hay là tôi cho cậu mượn tay áo để lau nhé?” – Thẩm Kỳ vội vàng lục túi tìm khăn giấy trong người nhưng tìm không thấy nên định dùng ống tay áo lau nước mắt cho Thời Niệm.
Nhưng rốt cuộc cậu ta cũng không có đủ can đảm để chạm vào cô, chỉ có thể lúng túng giơ tay lên, đưa ống tay áo qua.
Ánh trăng ảm đạm, chỉ lác đác có vài ngôi sao. Thời Niệm chớp chớp hàng mi đẫm nước mắt, đặt quả cầu pha lê xuống mặt đất. Cô thở dài, vẻ mặt mệt mỏi, nói bằng giọng mũi đặc sệt.
“Thẩm Kỳ, nghe kỹ đây.”
“Cậu chỉ là một đống bùn nhão, vô dụng, hết thuốc chữa luôn tự cho mình là đúng.”
“Mỗi lần ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cậu, tôi đều cảm thấy chán ghét đến buồn nôn.”
“Sau này xin đừng làm phiền tôi nữa.”
“Tôi rất chán ghét cậu.”
Trong màn đêm tĩnh mịch, mỗi một lời Thời Niệm nói ra đều giống như một lưỡi d/ao sắc bén đ/âm vào trái tim Thẩm Kỳ.
Hơi thở của cậu ta trong phút chốc trở nên tắc nghẽn, cơn đau nhói từ trái tim lan ra toàn thân. Cổ họng Thẩm Kỳ nghẹn đắng, toàn thân lạnh buốt.
Hóa ra trong mắt cô, cậu ta là một thứ k/inh t/ởm không thể chịu nổi.
Thời Niệm đi vòng qua cậu ta rồi dắt chiếc xe đạp đi.
Trong đêm mùa đông lạnh lẽo, Thẩm Kỳ đứng lặng tại chỗ hồi lâu, sau đó cúi người nhặt quả cầu pha lê trơ trọi trên mặt đất lên, hai mắt đỏ hoe.
Tôi đã nghĩ cậu sẽ thích nó.
Từ ngày đó, cậu ta không bao giờ đến tìm Thời Niệm nữa.
Như thể bị kích thích bởi những lời nói của cô tối ngày hôm đó, cậu ta bắt đầu nghiêm túc học hành. Không còn trốn học hay ngủ gật, bắt đầu học lại từ những cái cơ bản nhất.
Trong kỳ nghỉ đông, Thẩm Kỳ dành phần lớn thời gian ở nhà để học bài nên đã phát hiện ông nội bị ngất xỉu và kịp thời đưa đi khám, cứu sống ông cụ.
Đầu học kỳ mới, Thẩm Kỳ càng học tập chăm chỉ hơn, từ vị trí cuối lớp nhảy được lên vị trí giữa lớp.
Bởi vì ông nội nằm viện phải tốn rất nhiều tiền nên tiền ăn trưa của cậu ta bị chậm đóng một tuần, cuối cùng chính chủ nhiệm đã bỏ tiền túi ra đóng thay cậu ta.
Kiếp này, sẽ không còn cô gái ngốc nghếch nói dối, lén lút đóng tiền cho cậu ta nữa.
Ở ngoài hành lang ngoài lớp học thường có các nữ sinh đến để gửi thư tình, Thời Niệm đang đọc sách trên sân thượng vào buổi trưa, tình cờ bắt gặp Lộc Dạng đang tỏ tình với Thẩm Kỳ.
Thiếu nữ xinh đẹp bày tỏ tình cảm yêu thích của mình bằng thái độ vô cùng thoải mái.
Trong mắt Thẩm Kỳ không hề có chút cảm xúc nào, giữa lông mày và ánh mắt hiện lên một tia lơ đãng.
Trai tài gái sắc, giống như cảnh trong một bộ phim thần tượng.
Cô biết điều vội vã thu dọn sách vở rời đi, vừa tới cầu thang, cô đã bị Thẩm Kỳ đuổi tới bắt kịp.
“Tôi không thích cô ấy.” – Cậu ta vỗ vỗ vào vai cô rồi bước xuống, chỉ lưu lại những lời này.
“Không phải việc của tôi.”
Thời Niệm nhún vai, tiếp tục mở sách ra.
Vừa rồi cô đang đọc tới đoạn nào rồi ấy nhỉ?
Trong giờ học thể dục.
Giáo viên cho phép tự do hoạt động. Các nam sinh reo hò rồi chạy đến sân bóng rổ, còn Thời Niệm chơi cầu lông với các bạn mình.
Tóc đuôi ngựa của cô không được buộc chặt, lắc qua lắc lại vài lần nó lại lỏng ra, sợi dây buộc tóc của cô cũng rơi ra đâu đó. Cô nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy, cuối cùng dứt khoát không tìm nữa, may thay trên cổ tay cô có một cái dự phòng.
Cô tuỳ ý buộc lại mái tóc dài, cất vợt và cùng bạn bè đi qua nơi khác chơi.
Nhìn thấy Thời Niệm cùng người khác trò chuyện cười nói rồi rời đi, Thẩm Kỳ ở sân bên cạnh đặt quả bóng rổ trong tay xuống, không để ý đến tiếng la hét xung quanh, chạy tới cúi người xuống, cẩn thận tìm sợi dây buộc tóc mà Thời Niệm đánh rơi.
Cậu ta nhanh chóng tìm thấy sợi dây buộc tóc.
Dây buộc tóc màu đen đơn giản, mỏng và không có trang trí gì. Đơn thuần, giống hệt như cô ấy.
Thẩm Kỳ chậm rãi đưa lên mũi, khẽ ngửi, tựa hồ có thể ngửi được mùi dầu gội thơm tho trên tóc thiếu nữ còn lưu lại trên dây buộc tóc. Cậu ta cẩn thận nhét chiếc dây buộc tóc vào túi.
Thời Niệm nói chuyện lại với Thẩm Kỳ là trong kỳ nghỉ đông năm cuối cao trung.
Thời Niệm quấn mình như gấu, ban đêm lén lút đi mua oden* ở ngoài khu chung cư.
(*) món ăn Nhật Bản được làm từ trứng luộc, chả cá đã chế biến, củ cải daikon, đậu phụ,…trong nước dùng làm từ tảo bẹ.
Ban ngày tuyết rơi dày đặc, đóng thành một lớp dày trên mặt đất, khi dẫm lên sẽ phát ra âm thanh lạo xạo. Thời Niệm trốn bố mẹ ra ngoài tìm đồ ăn, không dám mang đồ ăn về nhà nên đứng ở ven đường vội vàng vừa thổi phù phù vừa ăn.
Ăn xong, cô ném bát giấy vào thùng rác, trên chân xỏ đôi dép chó của mình, vui vẻ đi về nhà.
Sau đó cô đột nhiên dừng lại.
Ở góc đường, Thẩm Kỳ đang lặng lẽ đứng từ bao giờ. Ánh sáng dịu dàng từ tiệm đồ ăn vặt chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của thiếu niên.
Thẩm Kỳ mặc áo khoác màu đen, sống mũi cao, cả khuôn mặt toát ra vẻ dịu dàng nhìn cô.
“Có chuyện gì à?” – Giọng điệu Thời Niệm rất bình tĩnh.
Cổ họng Thẩm Kỳ nghẹn lại, không nói nên lời. Cậu cảm thấy mình thực sự hết thuốc chữa. Giống như một kẻ ngốc đ/iên rồ vậy.
Chỉ vì muốn xứng đáng và có đủ tư cách để nói chuyện với cô nên cậu ta đã chăm chỉ học tập. Bây giờ cậu ta là một học sinh giỏi.
Người đã ở ngay trước mặt cậu, nhưng cậu không dám lên tiếng.
Không nói thì mặc kệ đi.
Thời Niệm không có hứng thú hỏi xem cậu ta làm sao, liền lướt qua cậu, muốn về nhà.
“Đợi một chút.” – Thẩm Kỳ cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi Thời Niệm.
“Có chuyện gì vậy?” – Thời Niệm quay lại hỏi cậu.
“Thời Niệm, thành tích của tôi bây giờ rất tốt, tôi không hút thuốc hay đ/ánh nhau.”
Thẩm Kỳ mím môi, vành mắt cay cay.
“Ồ.” – Thời Niệm thản nhiên đáp, chờ hắn nói tiếp.
“Vậy, cậu có thể… đừng ghét tôi nữa được không?”
“Đối xử tốt với tôi một chút.”
“Một chút thôi là đủ rồi.” – Cậu ta cố gắng hết sức để kìm nén giọng nói run rẩy, khàn khàn của mình.
Như một kẻ lang thang không có nhà để về, cậu ta hèn mọn cầu xin cô một chút lòng thương xót và tình yêu ít ỏi.
“Xin lỗi.” – Im lặng một lúc, Thời Niệm mới chậm rãi nói ra hai chữ này.
Sống lại lâu như vậy, cô đã bình tĩnh hơn lúc đầu rất nhiều. Những chuyện tồi tệ đã xảy ra trong kiếp trước, không thể giận chó đ/ánh mèo lên Thẩm Kỳ ở kiếp này.
Cô cũng biết Thẩm Kỳ kiếp này đã không còn là Thẩm Kỳ buông thả phóng túng của kiếp trước nữa.
Cậu ta không chỉ nhạy bén, mà còn chăm chỉ và thông minh, chỉ trong một năm đã lọt vào top 5 của lớp. Tất cả các giáo viên đều hết lời khen ngợi cậu ta.
Nhưng cô cũng không thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tất cả những cảm xúc đó vẫn đọng lại trong tâm hồn cô. Nỗi tuyệt vọng khi bị bỏ rơi, nỗi sợ hãi khi bị c/ướp…
Th/i th/ể bị cá rỉa thịt, ngón tay bị d/ao ch/ặt đ/ứt…
Điều tốt nhất họ có thể làm là trở thành những người xa lạ chỉ nói những câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt.
Lại một khoảng im lặng nữa.
“Được.”
“Mau về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Thẩm Kỳ mỉm cười, hai mắt đỏ hoe.
Cậu ngơ ngác nhìn Thời Niệm được quấn tròn xoe càng ngày càng đi xa, trái tim như bị kh/oét th/ủng một lỗ lớn, đau đến không nói lên lời.
Nhất định không cho tôi một cơ hội.
Thỏ con, cậu thật t/àn nh/ẫn.
Giữa hè, tháng sáu, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.
Sau khi có kết quả, các lớp tổ chức quay trở lại trường để nhận bằng và tổ chức buổi trao đổi đồng phục. Mọi người viết lời chúc lên đồng phục học sinh của mình, sau đó truyền tay nhau và gom chúng lại, mỗi người ngẫu nhiên rút ra một bộ đồng phục học sinh.
Có một dòng chữ viết trên đồng phục học sinh mà Thời Niệm lấy được.
Thật nhiều niềm vui, luôn luôn bình an, năm tháng vô lo. Nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng, thoạt nhìn là nhận ra ai đã viết nó.
“Nghe nói cậu đã làm bài thi rất tốt.” – Thẩm Kỳ trên tay cầm chiếc áo đồng phục học sinh đi tới, vẻ mặt đã thoải mái hơn lúc trước.
Thiếu niên tuấn mĩ, không còn là tên du côn trốn học hút thuốc của trước đây. Ngũ quan rõ nét, nước da trắng trẻo.
“Cũng không tệ.” – Thời Niệm gật đầu.
“Tốt nghiệp rồi, tôi có thể… ôm cậu một cái được không?” – Thẩm Kỳ ngập ngừng hỏi.
“Được.” – Thời Niệm suy nghĩ một chút, nhanh chóng đồng ý.
Chiếc áo phông trắng có mùi thơm thoang thoảng của bột giặt, mùi thuốc lá đắng nghét đã biến mất trên người Thẩm Kỳ từ lâu. Cậu cẩn thận kéo Thời Niệm vào lòng, ôm cô thật chặt, như ôm bảo bối thất lạc, khiến xương sườn Thời Niệm có chút đau nhức.
“Thời Niệm, hai ngày trước tôi có một giấc mơ.” – Thẩm Kỳ tựa cằm vào cổ cô, giọng nghẹn ngào nức nở.
“Trong mơ, chúng ta ở bên nhau, yêu đương hai năm, sau đó kết hôn.”
“Nhưng tôi bỏ cậu lại vì một người phụ nữ khác.”
“Sau đó, cậu ch/ết.”
Da trên cổ cô có cảm giác ẩm ướt.
Thời Niệm trầm mặc một hồi, sau đó tách ra, bình tĩnh nói:
“Đó là mơ.”
“Ừ, chỉ là mơ thôi.” – Im lặng hồi lâu, đôi mắt Thẩm Kỳ đỏ bừng, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Cậu ta ôm lấy chiếc áo đồng phục học sinh của Thời Niệm, cố gắng kìm nén để không rơi nước mắt. Cậu ta nhếch môi cười nhẹ nhưng nụ cười trông còn khó coi hơn khóc.
Những giọt nước mắt nóng hổi rốt cuộc vẫn không kìm được mà rơi xuống, từng giọt từng giọt, rơi xuống chiếc áo đồng phục học sinh, thấm đẫm năm chữ đơn giản đó.
Những gì Thời Niệm viết là:
“Nguyện đắc thường sở nguyên*”
(*) mong bạn được như ý nguyện.
Nhưng cậu ta vẫn là không thể có được điều mình muốn. Cậu ta đã mất cô mãi mãi.
Niệm Niệm, em từng nói, nếu như được sống lại lần nữa, em sẽ tránh xa anh.
Em đã làm rất tốt.
“Tạm biệt.” – Thời Niệm vẫy tay chào tạm biệt một cách lịch sự.
Tuổi trẻ tràn ngập tiếng cười và nước mắt chợt biến mất giữa tiếng ve kêu râm ran.
Thời Niệm không quay đầu lại, mái tóc dài bị gió chiều thổi bay, toàn thân như tan vào trong hoàng hôn màu cam rực rỡ.
Những bông hoa rồi sẽ héo tàn, ánh chiều tà rồi sẽ biến mất trên vùng đất hoang vu.
Những con người lạc lối theo thời gian, đến cuối cùng vẫn nên lìa xa.
(TOÀN VĂN HOÀN)
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3