Tiểu Thập Nhị cẩn thận cách xa hắn ba trượng, thậm chí còn không dám nhìn hắn, ở cửa gọi khẽ.
Cừu Nhạn Quy: “……
Nội nhân dễ ghen cũng không biết đã quở trách Thập Nhị như thế nào.
Suy cho cùng cũng là “học trò cưng” của hắn, Cừu Nhạn Quy bóp ấn đường, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, không cần phải cẩn thận như vậy, ngươi tới vì chuyện gì?”
Thập Nhị thận trọng tiến lên một bước, vẻ mặt hơi khó xử, “Là…Thống lĩnh, thì là…A Thừa nó khóc lóc không ngừng, chúng ta cũng thật sự bó tay, cho nên….”
A Thừa là đứa trẻ bọn họ nhặt về, sau khi “Âm Khách” bị diệt, phía Bắc liền sát nhập lại Miêu Cương, phía Bắc hoang vắng bao năm, may mà Bắc Kỳ bằng lòng giúp đỡ, điều kiện là muốn ba phần đất đai.
Tả Khinh Việt không do dự, vui vẻ đồng ý.
Không giống triều đình, bọn họ không chú trọng đất trong tay ai, dân an là được.
A Thừa là tình cờ nhặt được trên đường tới Bắc Kỳ.
Hôm ấy hắn chỉ vắng mặt một lát, lúc quay lại thì thấy mặt thiếu chủ đen thui, trên chân mắc một nhóc dính người vung không rớt, hết cách đành mang về trước, ở hông đứa trẻ này có một tấm mộc bài, khắc chữ “Thừa”, bèn gọi tạm nó là A Thừa.
Cừu Nhạn Quy không nhịn được cười, đứng dậy sải bước đi ra ngoài, “Đi thôi.”
·
Thiên điện.
“Gần đây rảnh lắm à? Dăm ba hôm lại chạy tới Miêu Cương của ta.” Tả Khinh Việt nhận chén trà ám vệ đưa qua, híp mắt nhìn Tề Thịnh, “Hay là……nhớ thương ai rồi?”
Tề Thịnh mất tự nhiên trong chốc lát, sau đó giễu cợt, “Chỉ tới thăm ngươi với em dâu thế nào thôi.”
1
Tả Khinh Việt cau mày, “Gọi Cừu thống lĩnh.”
“Dạ dạ dạ….” Tề Thịnh chắp tay nhận lỗi, giọng điệu bất giác chua chua, “Chậc, số của tiểu tử ngươi tốt thật đấy.”
Đánh được mùi không bình thường, Tả Khinh Việt cong môi, bình tĩnh nói, “Ồ, sao lại nói như vậy?”
“Khụ…hỏi thăm chuyện này, ngươi có biết vị nữ tử nào, áo đỏ cầm kiếm, giữa trán vẽ hoa, giỏi độc, thường đeo mạng che mặt không….” Tề Thịnh cố gắng miêu tả, Tả Khinh Việt nhìn hắn, biểu cảm ngày càng bí hiểm.
Miêu tả này vừa nghe là biết ai liền, Trì gia Bắc Kỳ.
“Đúng là có người này.” Tả Khinh Việt thản nhiên cười bảo, “Trì gia Bắc Kỳ.”
– – Trì Châu Độ, người điểu khiển khối hàng đầu.
Nữ nhân đó chẳng qua chỉ là một con rối sống trong tay hắn.
“Tên hay, dịu dàng đáng yêu y như nàng ấy vậy.” Tề Thịnh xấu hổ đỏ mặt, trông trúng độc không nhẹ, nói xạo không chớp mắt.
Dịu dàng đáng yêu?
Trì Châu Độ từ bao giờ mà có lòng dạ này rồi.
Tả Khinh Việt giữ thái độ xem kịch, cười ngày một xấu xa, “A, phải đấy.”
Có điều nhanh thôi, y đã không cười nổi nữa.
“Thiếu chủ, Cừu thống lĩnh cầu kiến.” Ám vệ nhỏ giọng nói.
“Đã nói không được cản huynh ấy.” Tả Khinh Việt cau mày, “Không được có lần sau.”
Ám vệ kia mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, song vẫn quỳ một chân nói, “Dạ.”
“Được rồi Khinh Việt, là ta kêu người truyền lời.” Cừu Nhạn Quy bước chậm vào.
Mắt Tả Khinh Việt tức tốc sáng lên, đứng dậy đón trong biểu cảm xem thường của Tề Thịnh, “Nhạn Quy, huynh….”
Y nhìn thấy cái đuôi nhỏ quấn theo sau, vẻ mặt sượng lại, giọng trầm xuống, “Huynh đây là?”
A Thừa rụt rè nhìn y, mong mỏi trong mắt rất dễ thấy.
Tả Khinh Việt chững lại: “……”
Cừu Nhạn Quy mỉm cười vỗ A Thừa, A Thừa cẩn thận đi tới trước Tả Khinh Việt, thăm dò duỗi tay ra chạm vạt áo y, kêu bằng chất giọng ngây ngô, “Thiếu, thiếu chủ.”
Tả Khinh Việt ngó nó, không động đậy, A Thừa trề môi, uất ức ngoảnh đầu nhìn Cừu Nhạn Quy.
“Úi chà, cháu trai của ta?” Tề Thịnh nhìn y một cái chế nhạo, vẫy tay với A Thừa, “Lại trước mặt bá bá nè.”
Tiểu A Thừa lại quay đầu nhìn Cừu Nhạn Quy, thấy hắn gật đầu mới chậm chạp đưa tay với Tề Thịnh, Tề Thịnh cười tít mắt, vừa tính ôm lên thì bị người nẫng tay trên giữa đường.
Tả Khinh Việt ôm đứa nhỏ cứng đờ, trừng Tề Thịnh, “Lớn già đầu rồi, không biết tự đẻ?
1
Tề Thịnh nghẹn họng, hậm hực khoát tay, “Bỏ đi, một nhà ba người các người cứ hạnh phúc đi, tại hạ cáo lui.”
“Thứ cho không thể tiễn xa.” Tả Khinh Việt hời hợt bảo.
Y híp mắt quan sát đứa trẻ trong lòng, A Thừa căng thẳng nắm chặt đấm tay con con, nín thở ngưng thần.
“Chậc.” Tả Khinh Việt khẽ cười, liếc Cừu Nhạn Quy đang nín cười, “Từ đâu ra nữa vậy?”
“Vừa khóc vừa nháo, muốn gặp huynh.” Cừu Nhạn Quy nói nhỏ.
1
Tả Khinh Việt cong môi, cố ý sáp đến, “Nhớ ta như vậy?”
“Huynh….” Lỗ tai của Cừu Nhạn Quy ửng hồng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ của A Thừa, hắng giọng, khuyên lơn, “Thiếu chủ, hay là cứ nuôi đi.”
Tả Khinh Việt hơi không vui, dừng mắt trên mặt đứa nhỏ, “…..Huynh muốn nuôi?”
“A Thừa rất thích huynh.” Cừu Nhạn Quy dịu giọng nói.
A Thừa nghe vậy ngẩng đầu, kéo nhẹ tay của Cừu Nhạn Quy, “Thống, thống lĩnh!”
Cừu Nhạn Quy biết, ý của A Thừa là, thích thống lĩnh nữa.
Tả Khinh Việt lập tức đen mặt, “Không nuôi nữa!”
·
Ngoài miệng thiếu chủ nói không nuôi, nhưng A Thừa vẫn ở lại, theo sau hai người giống như cái đuôi nhỏ.
Sau nhiều lần bị làm phiền Tả Khinh Việt tức đến ngứa răng, nhưng dù cáu kỉnh thế nào cũng không đuổi A Thừa đi.
Mấy khi Cừu Nhạn Quy về sớm đều sẽ nhìn thấy A Thừa chạy nhảy quanh viện, thiếu chủ thì ngồi yên nhìn nó, lại như xuyên qua nó nhìn cái gì đó.
·
A Thừa rất hứng thú với kiếm thuật và cổ độc, Cừu Nhạn Quy thấy nó có thiên phú liền kêu tiểu Thập Nhị dẫn đi.
Nhưng điều làm hắn bất ngờ là, Tả Khinh Việt vậy mà cũng mời Chương Thanh tới đưa A Thừa đi nghịch độc.
Ngày đầu tiên, hình như mặt A Thừa bị ong đốt.
Ngày thứ hai, hai cánh tay A Thừa tê tê.
Ngày thứ ba, A Thừa bất cẩn hạ cổ chính mình.
1
……
Tả Khinh Việt bảo Chương Thanh nhanh chóng cuốn xéo, bắt tay giải cổ độc, cứ tưởng A Thừa sẽ không muốn chạm vào cổ nữa, nhưng không ngờ nó chủ động đi tìm Tả Khinh Việt.
“Thiếu chủ, A Thừa muốn học.”
Tả Khinh Việt cụp mắt nhìn nó, “Còn chưa nhớ đời?”
A Thừa rất cố chấp, “Muốn học!”
Tả Khinh Việt nhìn nó hồi lâu, mới lười biếng ngáp một cái, “Được rồi, mai lại đến.”
·
Đến khi A Thừa lớn đến bắp đùi của Cừu Nhạn Quy, kiếm thuật và cổ thuật đều có được thành tựu nhỏ.
A Thừa luôn thích theo sau thiếu chủ và Cừu thống lĩnh, tuy nó nhỏ, nhưng nghe mọi người nói, Cừu thống lĩnh với thiếu chủ đã bái đường, giống như cha mẹ vậy, vậy nên…lúc nào nó cũng thấy thiếu chủ hôn hôn sờ sờ thống lĩnh.
Nó thỉnh giáo Thập Nhị ca, hình như Thập Nhị ca rất khiếp sợ, vội vàng dặn nó không được làm phiền, phải im lặng rời đi, A Thừa không hiểu, nhưng A Thừa sẽ làm theo.
·
Một ngày nọ, A Thừa nghe nói thống lĩnh với thiếu chủ sẽ không có con, sắp tới sẽ không có người kế nhiệm, nó rất buồn, cũng rất tức giận.
A Thừa bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để có được một đứa trẻ.
·
Nhiều hôm sau, A Thừa chợt nhận ra mình chính là một đứa trẻ, vậy là nó chạy tới trước mặt Tả Khinh Việt, cực kì trình trọng hỏi, “Thiếu chủ, con có thể gọi người là cha không?”
Thiếu chủ đáp: “Ta không có con trai ngốc như ngươi.”
A Thừa khóc lóc chạy khỏi đại điện, ba ngày không gặp thiếu chủ.
2
·
Nhưng A Thừa không dễ dàng bỏ cuộc, nó đi tìm Cừu Nhạn Quy, thỏ thẻ hỏi: “Thống lĩnh, con có thể gọi người là cha không?”
Thống lĩnh có vẻ sửng sốt một lát, sau đó sờ đầu nó, dịu dàng nói, “Ừ.”
A Thừa thấy hơi nhớ mẹ, nhìn thống lĩnh hẳn là mẹ, nhưng người đã đồng ý rồi, tiểu A Thừa sau một hồi bối rối, quyết định miễn cưỡng để thiếu chủ làm mẹ nó.
·
Sáng hôm sau, tiểu A Thừa kêu thiếu chủ mẹ ơi, bị đánh cho một trận, tức giận nói muốn đổi mẹ, lại bị đánh thêm một trận, khóc chạy mất.
4
·
Tả Khinh Việt không chịu được ban đêm Cừu Nhạn Quy thổi gió bên tai, miễn cưỡng ban họ cho A Thừa, từ đây A Thừa đã có tên của mình — Cừu Duệ Thừa.
Đêm đến, Cừu Nhạn Quy thình lình ôm lấy thiếu chủ, hôn cổ y, “Thiếu chủ, vì sao ban chữ Duệ.”
Thiếu chủ im lặng, “Phiêu bạt tại thế gian không vướng không bận, bao giờ cũng cần ai đó kéo một cái.”
Cừu Nhạn Quy không lên tiếng, chỉ im lặng ôm chặt y, nói nhỏ, “Vậy tại sao ban họ Cừu.”
Tả Khinh Việt mỉm cười, nghiêng đầu hôn trán hắn, “Cùng họ với huynh, ta có thể ráng kiên nhẫn hơn chút.”
Cừu thống lĩnh mất đi vẻ lạnh lùng của ngày thường, đỏ mặt cọ hõm cổ của thiếu chủ, rồi bỗng nhỏ giọng bảo, “Khinh Việt, chúng ta dẫn A Thừa đi gặp cha mẹ đi.”
Con ngươi của Tả Khinh Việt co lại, cụp mắt không nói gì.
Cừu Nhạn Quy kéo y, “Ta ở bên huynh.”
“…..Được.”
·
A Thừa cảm thấy mẹ đã kiên nhẫn hơn nhiều, nhưng cha bảo, mẹ là nam tử, không thể gọi mẹ, bèn sửa miệng kêu phụ thân.
“Hai nam tử cũng có thể bái đường ạ?” A Thừa ngẩng đầu hỏi.
“Lòng này có nhau, không cần câu nệ một tờ hôn thư.” Cừu Nhạn Quy nhìn đôi mắt cái hiểu cái không của nó, mỉm cười, “Bái đường là muốn để cho những người ôm ý nghĩ xấu biết, phụ thân con là người của cha….A Thừa lớn lên sẽ hiểu.”
2
“Dạ ~” A Thừa ngoan ngoãn đáp.
·
Hôm ấy, A Thừa bỗng mơ thấy cha mẹ của mình.
Bọn họ ôm nó giống như khi xưa, cùng nó đánh đu một hồi, sau đấy nó vừa quay đầu, cha mẹ đã đi xa, nó cuống cuồng đuổi theo, nhưng không sao đuổi kịp.
A Thừa buồn bã bật khóc.
Tả Khinh Việt bực bội vì bị ồn tỉnh, Cừu Nhạn Quy hôn y an ủi, bấy giờ y mới không mấy tình nguyện nhìn nhóc ranh bị bóng đè nào đó, duỗi tay xách người lên, nhưng động tác rất nhẹ nhàng, “Khóc gì mà khóc?”
Tiểu A Thừa túm tay áo của y, mờ mịt mở đôi mắt nhoè nước ra, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp nhưng cáu kỉnh của phụ thân, “Huhuhu, cha ơi….”
Dường như trong giấc mộng mới rồi, cũng có người túm lấy nó chẳng hề thương xót, không kiên nhẫn hỏi, “Chạy gì mà chạy.”
Bên cạnh là thích khách áo đen mỉm cười không nói.
“Cha, phụ thân, hai người sẽ ở bên A Thừa mãi chứ?” Tiểu A Thừa sụt sùi hỏi.
“Không, không sống nổi tới lúc ngươi lớn vậy.” Tả Khinh Việt hừ lạnh.
1
Mắt thấy nó lại muốn khóc, Cừu Nhạn Quy trừng y, Tả Khinh Việt thở dài, ôm tiểu A Thừa bảo, “Rồi rồi rồi, sẽ mà sẽ mà…phiền chết được.”
“Dạ!”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3