Anh thắc mắc quay đầu lại, chỉ thấy Chiến Bắc Thiên đang gắng sức lắc đầu, tiếp đó, dường như mất hết toàn bộ sức lực, cả người lảo đảo ngã về phía sau.
Mộ Nhất Phàm kinh hãi, vội vàng túm lấy tay Chiến Bắc Thiên, kéo hắn vào trong lòng mình: “Này, này, anh không sao chứ?”
Anh gọi mấy tiếng, thậm chí còn dùng sức vỗ vỗ mặt đối phương: “Chiến.. Này anh làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ chứ!”
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên không có phản ứng gì, dè dè dặt dặt thử sờ tay dưới mũi hắn thăm dò, xác định vẫn còn thở, thầm thở phào một hơi.
May là không chết.
Nhưng cơ mà, sao một người đang yên đang lành tự nhiên lại bất tỉnh nhân sự chứ?
Mộ Nhất Phàm cho rằng Chiến Bắc Thiên đột nhiên phát bệnh, cuống quít cầm điện thoại lên gọi cho trung tâm cấp cứu, thế nhưng vừa bấm đến số thứ hai, anh lại dừng động tác lại.
Anh ngu thật, Chiến Bắc Thiên đột nhiên bất tỉnh, đây không phải là cơ hội tốt cho anh động thủ sao?
Hơn nữa, nếu anh đoán không nhầm, đột nhiên Chiến Bắc Thiên bất tỉnh thế này, rất có thể vì linh hồn của hắn muốn sống lại, cho nên, trước khi Chiến Bắc Thiên sống lại, nhất định anh phải thủ tiêu hắn.
“Anh à, có cần tôi giúp một tay không?” Có một người đang tảo mộ ở gần đó quan tâm hỏi.
Mộ Nhất Phàm hoàn hồn lại, vội vã lắc đầu: “Không cần, không cần đâu, bạn tôi bị cảm nắng thôi ấy mà!”
Nơi này có nhiều người, không phải nơi thích hợp để hạ thủ, anh vội vã cõng nam chính Chiến Bắc Thiên cao hơn mét chín này lên lưng, rảo bước xuống núi.
Mộ Nhất Phàm tìm thấy xe mình, dùng hết sức ném người này xuống ghế sau, thở phù một hơi, lau mồ hôi trên trán, thấp giọng chửi một tiếng: “Con bà nó, đúng là ông đây thiếu nợ nhà ngươi mà!”
Có ai thảm như anh không?
Rõ ràng muốn thủ tiêu nam chính, lại đỡ cho nam chính một phát đạn, giờ nam chính hôn mê, là thời điểm tốt để mình ra tay, ấy thế mà anh lại phải làm cu li cõng nam chính xuống núi, còn phải chọn một nơi không có bóng ai để giải quyết.
Sở dĩ anh cẩn thận như vậy, đơn giản là anh lo sau khi nam chính chết, mình còn chưa kịp quay về hiện thực đã bị tống vào tù ngồi mọt gông, như thế chẳng phải là lợi bất cập hại hay sao.
“Mong là trước khi về đến nhà cậu ta không tỉnh lại.”
Trước khi trời tối, Mộ Nhất Phàm lái xe quay trở về biệt thự nhà mình, sau đó ném cái người kia xuống sô pha.
Anh vỗ vỗ mặt Chiến Bắc Thiên, xác định hắn vẫn chưa tỉnh lại, vội vã thực hiện kế hoạch giết nam chính.
Mộ Nhất Phàm nhìn quanh phòng khách, xem có công cụ giết người nào hay không, chẳng mấy chốc, con dao gọt hoa quả trên bàn lọt vào tầm mắt anh.
Anh vội cầm lấy con dao gọt hoa quả, dồn sức giơ cao lên, thế nhưng, đến khi nhìn vào gương mặt giống anh trúc mã như đúc, con dao lại chẳng thể hạ xuống được.
Nhưng mà, nếu anh không giết Chiến Bắc Thiên, sẽ không thể quay trở về thế giới cũ, còn phải chịu cảnh nam chính tàn khốc đày đọa hành hạ mình.
Mộ Nhất Phàm nghĩ đến đây, dũng khí sát nhân lại bừng bừng sục sôi.
“Huynh đệ, tôi cũng không muốn giết cậu đâu, quay về hiện thực rồi nhất định tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu.” Anh hôn mấy cái lên trán Chiến Bắc Thiên, phát ra tiếng chụt chụt giòn tan.
Mộ Nhất Phàm lau tay vào đùi một cái, lau hết mồ hôi trong lòng bàn tay vào quần, sau đó hít sâu một hơi, lại một lần nữa giơ con dao gọt hoa quả lên: “Mình đang ở trong truyện, mình đang ở trong truyện, cái người này là giả, là giả, chỉ cần giết hắn là mình có thể quay trở về hiện thực..”
Anh nhắm mắt lại, đôi bàn tay run rẩy, ra sức thôi miên bản thân rằng tất cả những gì trước mắt chỉ là giả.
Đến khi có vẻ tương đối ổn rồi, Mộ Nhất Phàm nổi lên dã tâm, nhắm ngay tim của Chiến Bắc Thiên, dùng sức đâm xuống phía dưới.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3