Bản năng mách bảo tôi như vậy.
Đầu tôi lại đau. Hóa ra hôm đó trời mưa, Cố Trạch lại bị tôi đuổi đi công tác.
Loại kẹo bạc hà Cố Trạch cho tôi hiệu gì?
Tôi không nhớ.
Nhìn khuôn mặt sầu não của mình trong gương, tôi không khỏi cong khóe môi mỉm cười giống như Cố Trạch.
Nhưng sao tôi lại cười xấu thế này?
Tôi đã từ bỏ việc học cười.
Làm thế nào một người bị mặt liệt có thể học cách cười?
Tôi không xứng đáng có nó.
51.
Tôi muốn uống rượu, nhưng chợt nhớ Cố Trạch không cho tôi uống. Mắt tôi rũ xuống, tưởng chừng như cơn đau có thể gi.ết ch.ết tôi.
Tôi bảo tài xế không cần tới đón tôi. Tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo một mình.
Dường như cả ông Trời cũng không chiều lòng tôi mà bắt đầu đổ mưa.
Tôi mặc kệ, cơn mưa này có thể giúp tôi tỉnh táo.
Đúng, sẽ giúp tôi tỉnh táo.
Tôi cảm thấy mình sắp ngất đi, trong đầu tôi lúc đó còn nghĩ đến Cố Trạch.
Thậm chí, tôi còn xuất hiện ảo giác nhìn thấy Cố Trạch.
52.
À không phải ảo giác, thật sự là Cố Trạch, hơn nữa bên cạnh còn có Tô Vân Vân.
Hai người còn che chung một chiếc ô, cười cười nói nói với nhau, trông như một đôi tình nhân hoàn hảo.
Vậy là hôm nay Cố Trạch đi công tác trở về rồi sao?
Tô Vân Vân dường như nhìn thấy tôi, vô cùng ngạc nhiên chỉ Cố Trạch nhìn về hướng này.
Tôi muốn trốn chạy, nhưng lại bị Cố Trạch giữ tay lại.
Cố Trạch nhíu mày lại: “Dạ Bắc Thần, sao lại dầm mưa thế này?”
Tôi nghe được âm thanh quen thuộc thì trước mắt chợt mơ hồ. Tôi đẩy tay Cố Trạch ra: “Chuyện không liên quan tới anh.”
Cố Trạch cau mày nhìn về phía tôi, khẽ thở dài: “Dạ Bắc Thần, tôi sẽ đau lòng, xin đừng đẩy tôi ra.”
Tôi ngước mắt nhìn anh, nhìn thấy sự đau lòng trong mắt anh. Lòng tôi khẽ run lên: “Tôi có gì đáng để anh đau lòng?”
Cố Trạch thiếu kiên nhẫn, không nhịn được nữa, anh thở dài: “Đồ ngốc, vì anh thích em, Dạ Bắc Thần.”
53.
Đây là lần đầu tiên có người nói Dạ Bắc Thần là đồ ngốc.
Nhưng tôi không hề tức giận.
Đối với chuyện tình cảm, tôi quả thật rất vụng về.
Tôi không biết phải làm thế nào để đối mặt với cảm xúc của chính mình, cũng không nhìn ra được cảm xúc của Cố Trạch.
Không biết là mưa, hay là nước mắt, tôi chỉ run rẩy nói: “Cố Trạch, ôm em… Em cũng thích anh.”
54.
Sau khi giải thích rõ ràng, Cố Trạch đưa tôi về nhà, bảo tôi đi tắm nhanh kẻo bị cảm lạnh.
Tôi chỉ cảm thấy hơi bối rối.
Đây có phải là đã xác định quan hệ?
Lúc ra khỏi phòng tắm, tôi chạm phải ánh mắt Cố Trạch. Không nhịn được, tôi dang tay ra, Cố Trạch hiểu ý ôm lấy tôi.
Anh khẽ mỉm cười: “Sao em lại trở nên dính người như vậy?”
Tôi không nói gì, chỉ có ôm mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của Cố Trạch.
Một lúc lâu sau, tôi mới nói: “Anh không thích Tô Vân Vân à?”
Cố Trạch dừng một chút, nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Em đẩy anh ra vì cho rằng anh thích Tô Vân Vân?”
Tôi không nói gì, chỉ cúi mặt xuống.
Đáp án đã rất rõ ràng.
Cố Trạch tức quá hoá điên: “Dạ Bắc Thần, đừng vì người khác mà đẩy anh ra xa. Anh thật sự thích em.”
Ánh mắt Cố Trạch tràn ngập sự tổn thương.
Tôi cũng nhận ra cách hành xử của mình không đúng, hàng mi dài của tôi khẽ run lên: “Vậy… em để anh ở trên, được không?”
Đây là cách nhận sai trong các bộ tiểu thuyết mà tôi đã xem qua.
Cố Trạch:?
55.
Qua lời Cố Trạch, tôi biết được Tô Vân Vân là một cô gái rất nhiệt tình. Ngày đó tôi đã hiểu lầm cô ấy.
Tô Vân Vân chỉ muốn nói với Cố Trạch về tình hình gần đây của tôi mà thôi. Cô ấy còn động viên Cố Trạch dũng cảm lên, cô ấy rất thích chúng tôi thành đôi.
56.
Cố Trạch và tôi đã ở bên nhau rất nhiều năm. Về sau, chúng tôi cũng sẽ ở bên nhau như thế.
Mẹ tôi đã sinh ra em trai, và tôi bảo rằng tôi có thể tha thứ cho họ.
Hãy để em trai tôi thành người thừa kế của tôi.
Mẹ vui vẻ đồng ý.
Tôi muốn nghỉ hưu sớm và ở bên Cố Trạch.
Cố Trạch luôn luôn phục tùng tôi, ngoại trừ trên giường.
Anh hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, nhẹ nhàng nói: “Bắc Thần, chúng ta làm thêm lần nữa nhé?”
Đó là một cái giá khác.
– Hết-
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3