Lúc đến cầu Đà Rằng, Ngọc Mẫn nhìn về núi Nhạn nơi có đỉnh Tháp thiêng liêng gắn kết lời ước hẹn.
“Ông xã, hành lễ xong hai đứa mình lên núi Nhạn chụp ảnh kỉ niệm nha!”
Thế Phương ánh mắt nuông chiều nhìn vợ: “Xin tuân lệnh bà xã!”
Lệnh đã tuân nên sau khi cùng vợ yêu ra mắt tổ tiên nhà họ Phạm, Thế Phương đâu dám uống giọt rượu mừng nào ngoài ly rượu giao bôi.
“Đội trưởng, anh như thế là không được! Chưa gì đã sợ say rượu lấn át say tình!”
“Người anh em, cậu nói thế là sai rồi! Men rượu có say cũng rất nhanh tỉnh lại. Say men tình thì chìm đắm ngàn năm. Đội trưởng của chúng ta đã trúng men tình nên dễ gì bị men rượu lấn!” Nguyễn Lâm ham vui uống khá nhiều nên thích triết lí sự đời một bữa. Anh ấy quay sang nhìn vi sếp cùng mình kinh qua bao gian nguy, đá mắt cười gian: “Em nói thế phải không đội trưởng!”
Thế Phương thừa biết Nguyễn Lâm muốn gài rượu hòng phá đêm tân hôn ngọt ngào. Nên anh cười hì hì đẩy ly rượu trong tay Nguyễn Lâm vào miệng cậu ấy: “Cậu nói sai rồi! Tôi say tình nhưng cũng rất dễ say rượu. Bữa nay còn nhiệm vụ quan trọng phải làm nên cậu thay tôi tiếp rượu hỉ với anh em, bằng hữu nha!”
Anh nói nhỏ vào tai anh em trong đội: “Các cậu tha cho tôi bữa nay. Đến Thất tịch năm sau, tôi cho các cậu làm ba nuôi nhóc tỳ nhà họ Phạm!”
“Chiến đấu có nhóc tỳ luôn á?”
“Ừ, phấn đấu được hai nhóc!”
Như vậy mới giống với vợ chồng Ngưu Lang – Chức Nữ.
Vì mục tiêu chung nên Nguyễn Lâm và anh em trong đội không những không ép chú rể chén tạc chén thù mà còn thay mặt sếp tiếp rượu anh em, bà con cô bác. Cũng tại cái tội ế mà thèm làm cha nên đành phải làm thế thân cho con ma rượu thay sếp Phạm.
Có anh em tốt vì mình như vậy, Thế Phương rất cảm động nên anh cần phải tranh thủ từng khắc từng giờ.
Trước tiên phải đưa vợ yêu lên lại đỉnh Tháp. Cùng nàng làm bộ ảnh cưới siêu lãng mạn chính nơi hai người từng ước hẹn. Để sau này còn có cái mà khoe với lũ nhóc. Và nói với tụi nhỏ rằng: Mai này lớn lên có người yêu thì hãy cùng người trong lòng lên đỉnh Tháp ước hẹn vào đêm Thất tịch. Bởi nơi đỉnh Tháp thiêng liêng và vợ chồng ả Chức chàng Ngưu sẽ cho các con bộ ảnh cưới đẹp màu thủy chung như cha mẹ.
Bộ ảnh cưới là dòng chảy ngược thời gian quay về quá khứ. Về tuổi mười tám, về ngày đầu tiên anh bước vào lớp 12A1 va vào ánh mắt của cô bé xinh xắn Ngọc Mẫn.
Hơn một năm theo đuổi, bám giữ, sáu năm đằng đẵng cách xa nhớ thương. Hơn bảy năm yêu nhau sâu đậm. Dù xa cách nhưng cả hai vẫn luôn đợi chờ ngày trùng phùng hội ngộ.
Có được hạnh phúc này là cả một tình yêu lớn mà ngọn hải đăng Ngọc Mẫn đã hiên ngang giữa trùng khơi, vượt qua thời gian, băng qua mưa bão để soi sáng cho hoa tiêu anh tìm về bến đỗ yên bình.
Có được hạnh phúc này là cả một trái tim yêu đậm sâu của chàng chiến sĩ Cảnh sát đặc nhiệm trẻ. Vượt qua bao hiểm nguy, gian khổ luôn giữ vững tình yêu son sắt với mối tình đầu.
“Chồng ơi, thôi đủ rồi! Mình cùng ngắm cảnh chiều thôi!” Ghi dấu lại từng kỉ niệm nên đã có một bộ ảnh hoàn mĩ cho chú rể và cô dâu.
“Tuân lệnh bà xã cưng của anh!” Thế Phương miệng nói tay bế cô vợ yêu quay vài vòng rồi bế luôn lên nơi cao nhất.
Từ đỉnh Tháp, phong cảnh thành phố về chiều đẹp như bức tranh thủy mặc. Xa xa, sóng biển đua nhau đổ vào bờ cát trắng. Những dãy nhà ngói đỏ ẩn mình dưới tán cây xanh. Làng rau sạch Ngọc Lãng được con sông Đà bao bọc cho nước ngọt rau thơm. Những cánh đồng rộng đã xong mùa gặt bước vào thời kì nghỉ đông. Dòng sông Đà lững lờ trôi ra biển lớn. Khung cảnh thật yên bình.
Trong ánh chiều tà, thành phố trẻ Tuy Hòa đã lên đèn. Dưới ánh đèn màu rực rỡ, thành phố lại khoát lên mình màu áo rực rỡ đẹp lung linh.
“Về nhà thôi chồng ơi!”
“Ừ, về nhà thôi vợ yêu!”
Trong ánh đèn ấm áp, phòng tân hôn đượm màu quyến rũ. Đêm động phòng một khắc quý như vàng.
“Anh ru em nha!” Thế Phương cởi phăng chiếc khăn choàng tắm chui luôn vào chiếc chăn ấm.
“Anh thật kì cục!”
“Có gì đâu mà kì! Không phải em luôn muốn đếm hết sẹo trên người anh sao? Đêm nay anh cho em đếm thỏa thích!”
Cùng với nụ cười e lệ của vợ, Thế Phương đưa tay vặn nhỏ lại ngọn đèn.
“Vợ ơi, mình ngủ thôi!” Nụ hôn đến nhanh hòa cùng tiếng thì thào khàn đặc vào tai Ngọc Mẫn.
Thất tịch hai năm sau.
Dưới tán ô, đôi tình nhân năm nào nay đã có thêm hai thiên thần nhỏ. Đứa con gái lớn gần hai tuổi là phiên bản sao Vega nhí. Cực kì đáng yêu. Còn cậu em hơn một tuổi được sao y bản chính ngôi sao Altair bố. Cả hai đứa nhóc đều được bố bế. Mỗi đứa mỗi tay. Mẹ lũ nhóc ôm cánh tay chồng lo che chiếc ô nhỏ cho ba bố con.
Trên từng bậc tam cấp lên đỉnh Tháp, hai đứa nhóc luôn tỉ tê, rủ rỉ vào tai bố: “Bố ơi, sao đêm rằm mà mưa hả bố?”
“Vì đêm nay Ngưu Lang – Chức Nữ phải chia xa nhau nên họ khóc!”
“Vì sao họ phải xa nhau ạ?”
“Vì bố Ngưu Lang phải lên đường làm nhiệm vụ!”
“Giống như bố Phương ý ạ? Hèn gì mỗi lần bố đi, con đều thấy mẹ khóc! Chắc tại mẹ nhớ bố!”
Cứ như vậy suốt quãng đường, những gì Ngọc Mẫn giấu chồng. Sợ chồng bận tâm lo lắng trên bước đường thực thi nhiệm vụ đầy rẫy hiểm nguy, bị hai đứa nhóc khai hết tất cả.
Đêm đó, sau khi dỗ hai con ngủ, Thế Phương ôm vợ vào lòng âu yếm: “Thật là khổ cho em!”
“Khổ gì chứ! Anh đừng nghe con nói lung tung rồi bận lòng! Mẹ con em ở nhà luôn vui vẻ nên anh đừng có lo ha! Nhớ bảo trọng rồi về với mẹ con em là được rồi!”
Thế Phương hôn lên trán, lên mũi, lên môi vợ: “Anh yêu ba mẹ con nhiều lắm!”
“Ba mẹ con em cũng yêu anh rất nhiều!”
Tình yêu của người lính thật đậm sâu và chân thành. Có anh ở nhà, Ngọc Mẫn không phải làm gì. Từ chăm con, chơi với con, tâm sự rồi chơi cờ cùng ba và mọi công việc nhà đều vào hết tay anh.
Đã vậy, mỗi buổi đến trường cô đều có tài xế yêu là chồng đưa đón.
Thật hạnh phúc và viên mãn không gì sánh bằng!
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3