Đây không phải là suy đoán của Ôn Giản Ngôn.
Nếu con đường nhỏ trước mặt này và cửa hàng tranh trên con đường nhỏ đều do con người tạo ra như trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh trước, thế thì, bất kể phó bản về cuối có bị bóp méo ra sao thì ý tưởng ban đầu đều như nhau.
Đó là [bảo vệ] và [rào chắn].
Đây là con đường có thể dẫn tới chỗ sâu của thế giới. Vì hai cửa hàng đầu tiên trên con đường này bán da người và mặt nạ nên có thể giúp con người ngụy trang thành “quỷ”, và chỉ khi ngụy trang thành quỷ mới tiến vào được không gian này.
Vì vậy, tất cả sự tồn tại trên con đường này đều là ma quỷ được quy tắc công nhận.
Và cửa hàng tranh được xây dựng bởi con người.
Do đó, làm thế nào để ngăn chặn những sinh vật không phải con người tiến vào cửa hàng tranh?
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng trên cánh cửa khép hờ, chậm rãi hít sâu một hơi.
Đây có thể là câu trả lời.
Sau khi Ôn Giản Ngôn dứt lời, mọi người đều sửng sốt, đồng loạt lâm vào trầm mặc.
Chỉ có quỷ mới đi trên con đường, và, chỉ có người mới mở được cửa…
Mặc dù kết luận của Ôn Giản Ngôn rất hợp lý, song nó cũng gây ra một vấn đề mới gần như không thể tránh khỏi.
Nếu đẩy cửa vào, chắc chắn người mở cửa sẽ bị tước đi thân phận ma quỷ, và vì là con người nên sẽ bị đám “xác chết” xung quanh “để ý”.
Trước đây họ chưa bao giờ bị đám xác chết tấn công, chỉ vì chúng tự nhận họ là những sinh vật giống mình.
Nhưng nếu đám xác chết này phát hiện bọn họ là người.
Có lẽ chúng sẽ không còn vô hại như trước.
Đến giờ họ vẫn còn nhớ như in những gì xảy ra với Trần Mặc đẩy cửa.
Dù rằng hiện tại những xác chết đã dời tầm mắt, bắt đầu chậm rãi, cứng đờ, lang thang khắp nơi, song mọi người vẫn cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến cảm giác bị đám xác chết nhìn chằm chằm.
Tuy nhiên, nếu họ duy trì trạng thái là quỷ thì sẽ không thể vào cửa được.
Đó là một nghịch lý không thể giải quyết.
Tóc Vàng đề nghị: “Nếu dùng đạo cụ dẫn dắt sự chú ý của đám quỷ, sau đó nhân cơ hội đẩy cửa thì thế nào? ”
“Chắc cũng được, nhưng…” Trần Mặc nhíu chặt mày: “Cấp bậc của phó bản này quá cao, thế nên không có nhiều đạo cụ có thể phát huy tác dụng trong phó bản. Chắc chắn đạo cụ trong cửa hàng hệ thống không được, chí ít cần đạo cụ đến từ phó bản có độ khó tương đương.”
Không khí chìm vào khoảng lặng.
Trần Mặc bình tĩnh phân tích:
“Ngay cả khi chúng ta dụ chúng đi được thì nên làm gì tiếp theo?”
Nếu như đẩy luôn cửa, mặt nạ sẽ vỡ vụn, bọn họ phải quay lại thân phận con người.
Còn nếu họ chủ động giải trừ ngụy trang trước thời hạn… Một vấn đề mới sẽ đến.
Bây giờ không ai biết, sau khi bản thân chủ động cởi bỏ lớp ngụy trang ma quỷ thì có bị con đường này bài xích hay không.
Xét cho cùng, về mặt lý thuyết, đây là “con đường mà chỉ có quỷ mới có thể đi”.
Nếu họ thực sự làm điều đó thì…
Rất có thể họ sẽ bị rời khỏi đường và quay trở lại thị trấn khi trước, vậy chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“…”
Trong lúc nhất thời, không khí chìm vào khoảng lặng, bầu không khí vốn đã không thoải mái lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
Sắc mặt mọi người khó coi, lâm vào trầm tư.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống, chợt giật mình:
“Chỉ có con người mới mở được cửa đúng không?”
Những người khác gật đầu.
Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, chậm rãi nói: “Nhưng, chỉ cần một người đẩy cửa ra, những người khác không cần tiếp tục đẩy cửa nữa đúng không?”
Mọi người đều sửng sốt.
Về mặt lý thuyết… đúng là thế thật.
Nhưng nếu đúng như vậy thì chắc chắn phải có nạn nhân đẩy cửa.
“Đám kia mang theo Vân Bích Lam là vì chuyện này?!” Tóc Vàng kinh hãi kêu lên.
Đây là một nghịch lý không thể phá vỡ, nếu có người đẩy cửa vào, vậy thì hiển nhiên lớp ngụy trang ma quỷ sẽ bị lột bỏ. Chỉ cần có mồi nhử thích hợp, bị quỷ vây công cũng không phải vấn đề lớn, vấn đề duy nhất là… Mặt nạ và quần áo da người là khác nhau.
Mặc dù con người có thể mang theo nhiều áo khoác da người, song họ lại chỉ có thể đeo một chiếc mặt nạ.
Lúc trước ở trong cửa hàng Ôn Giản Ngôn đã từng lén thử, nhưng khi vươn tay về phía chiếc mặt nạ thứ hai, hắn bỗng cảm nhận được một luồng khí cực kỳ nguy hiểm và lạnh lẽo. Bản năng điên cuồng thét gào, nói cho hắn biết: tiếp tục làm nữa sẽ chết chắc.
Cuối cùng hắn phải từ bỏ suy nghĩ lấy một chiếc khác.
Nói cách khác, sau khi mất mặt nạ, họ sẽ không thể quay về con đường này nữa.
Hiển nhiên tiểu đội phe đen không tính hy sinh đội viên bên mình, có lẽ chính vì điều ấy nên chúng mới đổi chủ ý, lựa chọn dẫn Vân Bích Lam đi theo thay vì giết chết Vân Bích Lam đang bỏ chạy.
Bởi vì chúng cần một người hy sinh.
Ôn Giản Ngôn vô thức đưa tay sờ túi.
Điện thoại của Vân Bích Lam vẫn còn, cũng không vì chuyện mở cửa mà biến mất.
Nói cách khác, bất kể trước đó đã xảy ra chuyện gì thì hiện tại cô vẫn còn sống.
“Vậy… có phải bây giờ cô ấy đang ở trong?” Tóc Vàng nín thở, cẩn thận hỏi thăm.
“Chắc vậy.”
Ôn Giản Ngôn chậm rãi đáp.
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, mọi người cảm thấy phấn chấn hẳn.
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn lại không lạc quan như mọi người.
Phe đen không phải hạng người sẽ để lại người sống sau khi lợi dụng xong xuôi.
Lúc này Vân Bích Lam vẫn còn sống… Ắt hẳn phải có nguyên nhân khác.
Hoặc là cô ấy còn tác dụng khác, hoặc là hiện tại phe đen đang ở trong cửa hàng tranh.
Nếu Ôn Giản Ngôn đoán không sai, như vậy, điều chờ đợi họ tiếp theo chính là một cuộc chạm trán với đối thủ – hay cũng tức là cuộc xung đột chính diện mà hắn không am hiểu nhất.
Sau khi nghe xong suy đoán của Ôn Giản Ngôn, mọi người đều trầm mặc.
Cửa phòng của cửa hàng tranh trước mặt đóng kín, nom như một cái bẫy khổng lồ đầy rẫy nguy hiểm chết chóc và mưu đồ hiểm ác.
“Vậy, vậy…”
Giọng của Tóc Vàng yếu ớt đến độ như đang thì thào: “Có phải bây giờ bọn chúng đang chờ chúng ta bên trong không…”
Nếu tiểu đội phe đen cũng nhận ra rằng bọn họ đã tới đây, vậy thì… Chẳng lẽ bọn chúng đang ở trong phòng ôm cây đợi thỏ sao?
Suy đoán này khiến tất cả rùng mình.
“Khả năng không cao lắm.”
Ôn Giản Ngôn lắc đầu đáp.
Hắn lý trí phân tích: “Nếu có thể nhìn thấy chúng ta từ trong, vậy chúng không cần chờ đợi chúng ta tiến vào mà sẽ tiến hành công kích luôn.”
Dù sao người trong cửa hàng cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Điều này không chỉ là vì thực lực tổng thể của đối thủ cao hơn họ, mà còn bởi vì, nếu không có nhân loại nào có thể tiến vào trong cửa hàng tranh, vậy cũng có nghĩa xác suất trong cửa hàng tranh an toàn và không có quỷ là rất cao. Mà hiện tại tiểu đội phe đỏ đang đứng trên một con đường đầy rẫy ma quỷ, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Nếu đối thủ thật sự nhận ra sự tồn tại của họ, vậy thì chúng chỉ cần hơi động tay động chân một chút cũng khiến họ chết dễ dàng ở chỗ này.
Thế nhưng từ lúc bọn họ đẩy cửa đến giờ chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Điều này cũng có nghĩa là, cánh cửa không chỉ có quy luật “chỉ con người mới có thể đẩy ra”, mà nó còn có khả năng hoàn cách ly bên trong và ngoài cửa.
Đây là một điều tốt.
Ôn Giản Ngôn hạ mi mắt, hàng lông mi mỏng che khuất cặp mắt sáng màu phía dưới, che đi ánh sáng ranh mãnh lóe ra trong đó.
Nếu hắn đoán không sai, giờ phút này phe đen thật sự đang ở trong cửa và chưa rời đi, điều này cũng có nghĩa là…
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiến vào phó bản hắn đạt được ưu thế về lượng thông tin.
Tóc Vàng đứng cạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt Ôn Giản Ngôn, đột nhiên thấy lạnh sống lưng, vô thức rụt vai.
“?”
Hắn ta có chút mịt mờ sờ đầu.
Lạ, lạ thật.
Rõ ràng cách một lớp mặt nạ, hoàn toàn không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt đối phương, nhưng không hiểu sao Tóc Vàng lại có ảo giác Ôn Giản Ngôn đang ủ mưu gì đó.
… Chờ đã, đây thực sự là ảo giác sao?
Ngay khi Tóc Vàng hoài nghi nhân sinh, Ôn Giản Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn mọi người: “Tôi có một ý tưởng, nhưng có thể cần sự hợp tác của mọi người.”
“Hả, ý tưởng gì?”
Chung Sơn cẩn thận hỏi.
Khóe miệng Ôn Giản Ngôn khẽ mỉm cười. Hắn nheo mắt, vẫy tay với mọi người: “Mọi người lại đây. ”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“…”
“A a!”
“Được lắm, được lắm!!”
“Nhưng thật sự thực hiện được sao? Tại sao tôi cứ cảm thấy… Có chút nguy hiểm.”
Sau khi nói ra suy nghĩ của mình, Ôn Giản Ngôn nhìn mọi người xung quanh, hỏi:
“Mọi người cảm thấy thế nào?”
“…”
Vẻ mặt mọi người không cảm xúc, ánh mắt vô hồn, phảng phất đang chìm trong suy tư.
“Nói đi.” Ôn Giản Ngôn thúc giục.
“Về, về mặt lý thuyết thì khả thi, nhưng vấn đề nằm ở chỗ…”
Ngay cả Trần Mặc – người luôn bình tĩnh và lý trí – khi nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Anh ta hít sâu một hơi, cuối cùng ổn định giọng: “Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, có phải độ khó này quá lớn không?”
“Chỉ cần khả thi về mặt lý thuyết là đủ rồi.”
Khóe miệng Ôn Giản Ngôn khẽ nhếch, thoáng nở một nụ cười nhat, cặp mắt sáng màu nheo lại, khóe mắt hơi cong, xảo quyệt như hồ ly, mang theo một chút tà ác mơ hồ.
“Được, được rồi, nhưng…”
Trần Mặc lại hít sâu một hơi, giơ tay ấn huyệt thái dương, cố gắng sắp xếp suy nghĩ hơi hỗn loạn của mình:
“Chí ít chúng ta phải suy nghĩ làm thế nào để vượt qua bước đầu tiên. Dù sao vừa rồi cậu cũng thấy, chỉ cần tới gần cánh cửa kia, ý thức và thần trí của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, theo bản năng muốn đẩy cửa ra, tôi không nghĩ…”
Ôn Giản Ngôn lặng lẽ mỉm cười dưới lớp mặt nạ:
“Không sao, chuyện đó cứ để tôi làm.”
Đương nhiên nếu là người khác chắc chắn sẽ bị lời nguyền trên cửa ảnh hưởng, nhưng Ôn Giản Ngôn thì khác.
Với sự trợ giúp đến từ ấn ký của Vu Chúc, có lẽ hắn là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì trong tình huống này.
“Còn vấn đề gì khác không?” Ôn Giản Ngôn hỏi.
“…”
Toàn trường lặng thinh.
Mọi người đều nghĩ kế hoạch này thật thái quá.
Nhưng mà, không biết vì sao khi nhìn thấy bóng dáng của Ôn Giản Ngôn bọn họ lại có cảm giác… Dường như không hiểu vì lý do gì, kế hoạch thái quá như vậy dường như thật sự có thể thực hiện được.
“Nếu tất cả mọi người không có ý kiến, vậy thì chúng ta sẽ làm như trên.”
Ôn Giản Ngôn cười híp mắt nói.
*
Bên trong cánh cửa.
Giống như Ôn Giản Ngôn đoán, tiểu đội phe đen quả thực đang ở trong cửa hàng tranh.
Mặc dù chúng đi trước đám Ôn Giản Ngôn một bước về mặt tiến độ, nhưng dưới sự hạn chế của quy tắc phó bản, bọn chúng cũng không đi qua xa, chí ít không nhanh đến độ có thể rời khỏi nơi này trước khi Ôn Giản Ngôn tới. Tuy nhiên, bất kể thế nào, hiện tại bọn chúng cũng gần như đạt được mục đích, tiến hành đến bước cuối cùng.
Song ngay trước khi chúng kết thúc…
“Cốc, cốc, cốc.”
Ba tiếng gõ cửa theo quy luật vang lên.
Âm thanh thình lình nổi lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng, làm cho tất cả bất giác giật mình.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Anis quay đầu nhìn về phía cửa.
Sắc mặt của gã trắng bệch, như thể đã bị tiêu hao theo một ý nghĩa nào đó, trong mắt loé lên vẻ cảnh giác.
“Tôi, tôi không biết…” Đồng đội lắc đầu, trên mặt đều lộ rõ vẻ nghiêm túc.
“Lẽ nào là phe đỏ…”
“Không thể nào.” Quý Ông chậm rãi lắc đầu, khuôn mặt đoan chính cũng trở nên vô cùng nghiêm túc. Y nói: “Chưa bàn đến việc chúng không có nhà tiên tri thì sao chúng có thể tìm được nơi này nhanh như vậy. Điểm mấu chốt nhất chính là, không ai có thể làm trái quy tắc trên cửa… Cho dù bọn chúng ngụy trang thành nhân loại hay bị phó bản phán định là quỷ thì cũng không thể chống lại. Nói cách khác, nếu bên ngoài thật sự là phe đỏ tới, vậy thì bọn chúng nhất định sẽ đẩy cửa vào mới phải.”
“Cốc, cốc, cốc.”
Âm thanh vô cùng cứng ngắc, khoảng cách giữa các tiếng không hề có chút biến hóa nào, hoàn toàn không giống tiếng gõ cửa con người có thể tạo ra.
“Vậy nói cách khác…”
Đội viên tiểu đội phe đen âm thầm hít hà một hơi.
Sắc mặt Anis biến ảo không ngừng, chậm rãi nặn hai chữ từ trong kẽ răng:
“Là quỷ.”
Phòng livestream của phe đen bùng nổ:
Thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì, bình luận streamer có thể nhìn thấy lại quá ít.
Tuy nhiên trong tình huống này, rõ ràng các thành viên phe đen cũng không có sức đi xem bình luận, phân tích số lượng thay đổi của chúng.
“A a a a a a a là phe đỏ đấy!”
“Bực mình quá, trơ mắt nhìn streamer đưa ra kết luận sai lầm!! Đừng đi, đừng đi, đừng đi mà!”
“Thú thật… Xem livestream lâu như vậy, đây là lần đầu tôi thấy có streamer lại chuẩn cmn bị giả quỷ!!”
“Chó lừa đảo làm lại nghề cũ…”
“Chết đi cho ông.”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3