Trần Trung là một người rất cương trực, thẳng thắn, tuổi trẻ tài cao. Y nhận chức Binh Bộ Thị Lang khi chỉ mới bằng tuổi hắn. Hiện tại Trần Trung đã hai mươi lăm tuổi, có một thê tử xinh đẹp và một cậu con trai kháu khỉnh. Đó là một gia đình vô cùng hạnh phúc mà mỗi lần nhìn vào Tinh Húc đều vô cùng ngưỡng mộ. Hắn không muốn làm thái tử hay thuật sĩ, chỉ nguyện làm một người bình thường có một cuộc sống đơn giản hạnh phúc như vậy là được rồi.
Con trai của Trần Trung tên Trần Vĩnh Tâm. Đứa nhỏ bốn tuổi nhưng rất thông minh và láu cá. Thằng bé rất thích hắn, lúc nào gặp hắn cũng làm nũng đòi quà bị cha nó nạt cho mấy lần. Bình thường lúc rảnh rỗi Tinh Húc vẫn hay đến nhà của Trần Trung chơi, nhưng thời gian vừa rồi quá bận, lại thêm bị Sử Hồng quấn lấy khiến hắn chẳng đi đâu được.
Nhà của Trần Trung khá nhỏ, chỉ bằng một cái biệt viện trong phủ của hắn. Gia đình ngoài ba hai phu thê và đứa con cũng chỉ có thêm hai người làm. Khi Tinh Húc tới nhà thì găp đúng lúc y đang dạy cho Vĩnh Tâm học võ. Nhìn thấy Tinh Húc, Vĩnh Tâm vui vẻ kêu to:
“Tinh thúc thúc!”
“Thằng nhóc này, đã dặn bao nhiêu lần rồi. Phải gọi là điện hạ!” Trần Trung mắng nó.
“Không sao. Đều là người nhà cả. Ta cũng không thích ở đây còn bị gọi là thái tử điện hạ đâu.” Tinh Húc xoa đầu cậu nhóc. “Nhưng Tâm nhi à, nếu gặp nhau trong cung thì con không thể gọi ta như vậy đâu.”
“Con nhớ ạ.”
“Ngoan lắm! Ta có quà cho con này.”
Tinh Húc dúi vào tay nó một con thỏ nhỏ bằng bông. Vĩnh Tâm cười tít mắt cầm lấy chạy đi khoe với mẹ của nó.
“Sao ngươi lại ở đây? Không phải hôm nay ngươi đi tuyển thê à?”
“Đó là ý của mẫu hậu, không phải ta.”
Hai người vừa nói chuyện vừa ngồi vào bàn. Trần phu nhân nhanh chóng chuẩn bị cho hai người mấy món ăn nhẹ và hũ rượu.
“Lâu rồi không gặp ngươi đã thay đổi rồi. Ngươi không phải luôn rất muốn lấy một vị tiểu thư nào đó rồi sinh một hài tử để tránh dây dưa với vị thế tử kia hay sao? Bây giờ có cơ hội thì lại từ chối?”
“Đừng hỏi nữa! Giờ ta cũng không hiểu trong đầu mình đang nghĩ gì.”
Tinh Húc cầm ly rượu uống cạn rồi lại nhanh chóng rót thêm ly nữa uống tiếp.
“Kể từ sau khi ngươi lừa hắn bị nhốt vào Đại lý tự thì mọi chuyện hình như đã thay đổi theo một chiều hướng rất khác. Ta đã nghe rất nhiều chuyện xảy ra giữa hai người. Ngươi cư xử rất khác so với trước kia. Ta muốn hỏi nhưng lại không có dịp gặp ngươi để hỏi.”
“Đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện này nối tiếp chuyện kia, đến mức bây giờ ta cũng không hiểu rốt cuộc tại sao mình lại như thế này.”
Tinh Húc lại rót rượu uống tiếp. Trần Trung không hỏi, chỉ im lặng uống rượu cùng hắn.
“Ban đầu ta đúng là muốn giết hắn. Không chỉ một lần, mà hai lần, ba lần vậy mà cứ như bị ông trời cản đường, hắn vẫn thoát chết. Từ lúc hắn trở về từ Đại lý tự cứ như biến thành một người khác vậy. Mạnh mẽ hơn, thông minh hơn và cũng khó đối phó hơn. Có lúc ta cảm giác như hắn muốn trả thù ta nhưng có lúc lại không phải. Thật sự rất kì lạ khiến ta đôi lúc cảm thấy rất hoang mang.”
“Cho nên ngươi có hứng thú với y rồi?”
Tinh Húc giật mình phủ nhận ngay. “Nói cái gì đấy? Ta không phải đoạn tụ, sao có thể…”
“Không phải thì thôi. Ngươi nhảy dựng lên như vậy làm gì?”
Tinh Húc im lặng, tay ôm đầu. Hắn cũng không biết là mình bị sao nữa. Từ lúc Sử Hồng nói với hắn rằng bản thân không còn chút tình cảm nào với mình, cảm giác của hắn rất kì lạ. Đầu óc trống rỗng, lồng ngực khó chịu đến cực độ. Hình như hắn bị bệnh rồi.
Trần Trung nhìn cái người rõ ràng đang tương tư nhưng lại nhất quyết phủ nhận mà thở dài. Nói chuyện với cái kẻ chưa yêu bao giờ đúng là rất mệt mỏi. Nhưng mà câu chuyện của Tinh Húc lại khiến hắn suy nghĩ.
“Ngươi nói cảm thấy Sử Hồng rất kì lạ. Vậy kì lạ thế nào? Ngươi nói rõ ta nghe xem.”
Tinh Húc kể lại chi tiết mọi việc cho Trần Trung nghe. Thật ra Trần Trung cũng đã từng thử thăm dò tình hình của Sử Hồng qua nhiều người cũng cảm thấy rất khác lạ. Bây giờ lại nghe Tinh Húc kể lại hắn lại càng cảm thấy Sử Hồng cứ như là một người hoàn toàn khác. Tuy vẫn làm ra vẻ như mình là tên biến thái nhưng lại không giống thế. Trần Trung suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Ngươi đã từng nghĩ đến khả năng đó chưa?”
Tinh Húc ngạc nhiên.
“Nếu không phải là có người giả dạng cũng không phải quỷ nhập hồn vậy thì chỉ có thể là nguyên nhân đó thôi.”
“… Ta không rành lắm về thời không. Ta sẽ về tìm hiểu xem sao.”
“Vậy nếu như hắn ta đúng là từ nơi đó tới thì ngươi định thế nào?”
Tinh Húc ngẩn người một chốc rồi mỉm cười nói:
“Nêú hắn muốn về thì ta sẽ giúp hắn về thôi.”
“Đừng đùa! Phép thuật liên quan đến thời không luôn tốn rất nhiều sức mạnh. Ngươi đưa hắn về rồi thì còn sống được bao lâu nữa chứ?”
Tinh Húc bật cười.
“Chết thì chết thôi. Đằng nào ta cũng không sống được lâu.”
Trần Trung quan sát Tinh Húc một hồi đột nhiên vẻ mặt nghiêm trọng hỏi:
“Nói thật cho ta, tình hình hiện tại của ngươi sao rồi?”
Tinh Húc im lặng một lúc lâu mới đáp, một cách rất bình thản:
“Chắc cũng trụ được khoảng năm năm nữa hoặc ngắn hơn.”
Ánh mắt Trần Trung mở lớn. Hắn đứng dậy, nổi giận quát lên:
“Ngươi… Cái tên này, ngươi không muốn sống nữa rồi à? Sao có thể tùy tiện hủy hoại bản thân như vậy?!”
…***…
Đã ba ngày trôi qua kể từ hôm đó Tinh Húc quả thật không hề đến tìm Sử Hồng. Hắn cũng chưa vào cung thăm Tử Lâm vì ngại hoàng hậu đang ở đó. Nhưng mà mấy ngày rồi hắn cũng chẳng thấy vui vẻ gì. Thái độ của Tinh Húc ngày đó vẫn rất ám ảnh hắn. Thật ra những gì y nói khi đó cũng không sai. Nếu là nguyên chủ quả thật sẽ rất tình nguyện giúp y phá hỏng bữa tiệc tuyển phi của chính y. Nhưng hắn không phải nguyên chủ. Hắn không thích y.
Nói thẳng với nhau rồi cũng tốt. Từ nay về sau y sẽ không còn cho rằng hắn thích y rồi lại tự huyễn hoặc bản thân. Và sau đó… có lẽ hắn và y sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa. Đây vốn là chuyện nên vui mừng. Chỉ cần không dính gì đến y, hắn sẽ có cơ hội thoát khỏi cái danh đoạn tụ, sẽ có thể cưới được thê tử, có một cuộc sống bình thường như bao người. Nhưng mà… không hiểu sao hắn lại thấy khó chịu như vậy.
Sử Hồng muốn đi ra ngoài thành dạo chơi cho thoái mái. Hắn kéo Cảnh Điền đến một tửu lâu có tiếng ở kinh thành rồi còn bắt y ngồi cùng hắn uống rượu. Cảnh Điền ban đầu từ chối nhưng thấy chủ nhân có vẻ như đang có tâm sự nên ngoan ngoãn ngồi xuống. Sử Hồng gọi một bàn đồ ăn nhưng lại chẳng mấy đụng đũa, chỉ ngồi uống rượu, mắt nhìn xa xăm nơi nào đó. Cảnh Điền thở dài nói:
“Chủ nhân, nếu người còn yêu thái tử như thế thì tại sao hôm ấy lại nói mấy lời phũ phàng như vậy với thái tử?”
“Ta yêu hắn hồi nào? Ngươi đừng nói linh tinh!”
“Nhưng rõ ràng là chủ nhân đang tương tư còn gì.” Cảnh Điền rất muốn nói thế nhưng đành ngậm miệng. Hắn cảm thấy rất khó hiểu. Hôm ấy rõ ràng ai cũng có thể nhìn thấy cả hai người họ đều rất đau buồn nhưng lại nói những lời làm tổn thương nhau.
“Lão bản, hôm nay ta sẽ bao cả tửu lâu này. Các vị huynh đài, cứ gọi đồ ăn thoải mái nhé!”
Tiếng nói oang oang dưới lầu khiến Sử Hồng chú ý. Hắn nhìn thấy một nam nhân cao to, làn da hơi ngăm nhưng rất khoẻ mạnh, cơ thể có vẻ cũng rất cường tráng, ngũ quan tinh xảo, có thể tính là một mỹ nam hiếm có. Tên này đang vui vẻ cười đùa vui vẻ giữa bốn vị cô nương xinh đẹp, quyến rũ. Trên bàn còn đặt một thỏi vàng ra vẻ ta đây rất có tiền. Sử Hồng cảm thấy rất ngứa mắt. Hắn gọi lớn:
“Làm cho ta mười món ăn đắt nhất ra đây. Chuẩn bị mười phần y chang như thế, thêm một trăm vò Lạc Hoa Tửu. Gói lại hết để ta mang về.”
Tất cả khách nhân ở đấy ai cũng đều trố mắt há hốc mồm. Mười phần ăn đắt nhất đã đủ mắc tiền lắm rồi, còn thêm một trăm vò Lạc Hoa Tửu. Lạc Hoa Tửu là gì? Đó là một trong năm loại rượu mắc nhất đại lục, cũng là rượu mắc nhất của tửu lâu này. Gọi kinh khủng như thế thì đúng là đang đốt tiền đây mà. Không biết vị ngồi trên kia có thâm cừu đại hận gì với vị đại gia này không.
“Chủ nhân, người mạnh tay thật đấy.”
“Ai bảo hắn làm ta ngứa mắt. Tưởng có nhiều tiền thì ngon lắm à? Ta ghét mấy kẻ thích làm màu như thế?”
“Làm màu là sao ạ?”
“Ý là làm quá lên sợ người khác nhìn không thấy mình, giống như hắn ta đó.”
Cảnh Điền hơi nghiêng đầu. Không hiểu nghĩ cái từ này ở đâu ra.
“Chủ nhân, y đang lên lầu. Người hãy cẩn thận.”
“Không cần lo. Để ta xem hắn định làm gì.”
Nam nhân cao lớn đó đang đi lên cầu thang rồi hướng về phía này. Nụ cười vẫn luôn thường trực trên khuôn mặt. Y tiến đến bàn của Sử Hồng, cúi đầu thi lễ.
“Xin hỏi vị huynh đài này, có phải tại hạ đã thất lễ gì với huynh rồi không? Tại hạ đến đây bồi tội.”
“Không có. Chẳng phải ngươi nói muốn bao thầu cả tửu lâu sao? Nhà ta đông người nên muốn gọi nhiều một chút mang về. Ngươi không có đủ tiền?”
“Ta có nhưng không thể trả hết từng đấy.”
“Vậy đứng có lớn giọng mà nói muốn bao tửu lâu này. Trên đời có rất nhiều thứ nói trước bước không qua đâu.”
Người kia hơi ngẩn ra một chút nhưng vẫn vui vẻ cười, không chút tức giận.
“Huynh đệ dạy chí phải. Tại hạ là người nơi khác đến, không rõ văn hoá ở đây đã mạo phạm đến huynh đài rồi. Cho phép tại hạ ngồi cùng huynh bồi tội được không?”
Sử Hồng liếc mắt nhìn y. Người này rất biết cách cư xử.
“Thôi được rồi. Coi như ngươi mới đến chưa rõ quy cũ, ta không chấp nhặt. Cảnh Điền, báo lão bản hủy mấy thực đơn lúc nãy đi. Mang thêm một vò Lạc Hoa Tửu ra đây là được.”
“Cảm ơn huynh đài đã nhẹ tay. Để tạ lỗi, tại hạ xin uống hết chỗ rượu này.”
Người đó nói xong liền cầm lấy vò rượu đang uống dở của Sử Hồng nâng lên uống cạn. Sử Hồng nhìn mà hoảng hồn. Tạ lỗi mà làm lớn thế cơ à? Vò rượu đó hắn chỉ mới uống có hai chén nhỏ thôi, vẫn còn nhiều lắm.
“Tại hạ tên Khúc Phong, đến từ Thần quốc. Lần đầu gặp mặt.”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3