Chén rượu trên bàn đột nhiên rơi xuống đất vỡ toang ra thành trăm ngàn mảnh. Tinh Húc đưa tay bóp chặt lồng ngực. Không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy ngực nhói đau, tim còn đập rất mạnh. Cứ có cảm giác như có điều gì đó không hay xảy ra. Đúng lúc này thì Kim Yến đột nhiên chạy xộc vào, gấp gáp nói:
“Chủ tử, có chuyện rồi. Không hiểu sao Khúc đại nhân đột nhiên dẫn quân đánh thẳng vào Khang vương phủ.”
Tinh Húc ngay lập tức đứng bật dậy. Hắn biết Khúc Phong sẽ không đột nhiên làm thế. Nhất định là Sử Hồng đã xảy ra chuyện. Cho nên mới nãy hắn mới có linh cảm xấu như vậy.
“Đi. Chúng ta cũng đến đấy xem thế nào.”
…***…
Sử Tân Vinh bóp miệng Sử Hồng đổ thuốc vào, còn ép hắn nuốt xuống. Thuốc vừa chảy xuống cổ họng Sử Hồng đã cảm thấy lồng ngực như bị đốt cháy, lục phủ ngũ tạng dường như có những dị động. Cơ thể đột nhiên xuống sức thấy rõ. Hắn cảm nhận được sức sống đang dần dần bị lấy đi.
“Rầm! Ầm!” Tiếng động ồn ào liên tiếp vang lên. Sau đó là những tiếng kêu la liên tiếp. Sử Tân Vinh kinh ngạc khi nhìn thấy Ngụy Dân cùng đám ảnh vệ mà ông từng ban cho Sử Hồng đánh giết vào trong này. Sử Tân Vinh rút kiếm cùng những kẻ khác xông vào đánh chặn. Nhưng kiếm còn chưa vung lên thì đột nhiên ông ta đứng sững lại như bị đóng băng, không thể cử động được. Ngụy Dân lập tức cùng những người khác dễ dàng khống chế những người còn lại.
Khúc Phong xuất hiện lẫn trong những ảnh vệ tấn công vào tầng hầm. Hắn nhanh chóng cởi xích sắt thả Sử Hồng ra.
“Ngươi dám phản ta?” Sử Tân Vinh lườm mắt nhìn Ngụy Dân đầy tức giận.
“Vương gia, thuộc hạ là người của thế tử.”
“Nó là kẻ giả mạo. Con trai ta đã chết rồi.”
Ngụy Dân sững người. Cảnh Điền ngay lúc ấy chạy vào, vỗ vai Ngụy Dân nói: “Ngươi nên có sự tin tưởng của bản thân.”
Ngụy Dân gật đầu. Không phải hắn chưa từng nghi ngờ thân phận của chủ nhân. Ngay từ lần đầu gặp mặt hắn đã nghi rồi. Nhưng chính tính cách và xử sự của Sử Hồng đã thuyết phục hắn. Cho dù người kia có là thật hay không thì hắn vẫn chấp nhận theo một chủ nhân như vậy. Đó mới xứng đáng là người để hắn liều tính mạng để bảo vệ.
“Ngươi vừa cho hắn uống cái gì?” Khúc Phong kiểm tra cơ thể Sử Hồng cảm thấy không ổn.
“Hạt đỉnh hồng.”
“Ngươi…” Khúc Phong trợn mắt “Ngươi giết con trai mình sao?”
“Nó không phải con trai ta. Đó là kẻ giả mạo.”
“Cái gì?”
Cảnh Điền ngồi xuống cạnh Sử Hồng. Hai mắt đã ửng đỏ. Đều là sơ suất của hắn, lẽ ra ngay từ đầu hắn không nên để chủ nhân về phủ. Ai mà ngờ lão gia lại hạ độc chủ nhân, còn là hạt đỉnh hồng. Trước giờ không ai uống hạt đỉnh hồng mà sống được cả.
“Khúc đại nhân, chủ nhân… còn cứu được không?”
Khúc Phong điểm vài huyệt đạo trên người Sử Hồng rồi ôm lên, nói lớn với người khác: “Rời khỏi đây trước đã.”
Khúc Phong nhanh chóng đưa người rời phủ rồi leo lên xe ngựa bên ngoài chạy đi. Lúc Khúc Phong rời đi Sử Tân Vinh cũng bắt đầu cử động được nhưng ông ta ra lệnh không cần đuổi theo. Sử Hồng chắc chắn không thoát chết được. Việc của ông ta lúc này chỉ có đợi thôi.
Khúc Phong ngồi trên xe ngựa nhờ Cảnh Điền đỡ Sử Hồng nằm nghiêng, sau đó hắn dùng pháp lực truyền vào cơ thể Sử Hồng. Ảnh vệ Diệp Ly nhìn chủ tử mình thi pháp mà hoảng hồn. Hắn cố gắng khuyên ngăn:
“Chủ tử, người định làm thế này thật đấy à? Pháp thuật này có thể khiến người mất nửa cái mạng đấy!”
“Im đi cho ta! Nếu không làm vậy hắn sẽ chết.”
“Y đằng nào cũng sẽ chết. Bất kì ai uống hạt đỉnh hồng đều không thể sống nổi. Người không cần thiết phải phí sức như vậy.”
Khúc Phong lườm mắt nhìn Diệp Ly, gầm lên: “IM!”
Diệp Ly giật mình ngậm miệng. Trong lòng vẫn không thể hiểu nổi, rốt cuộc tên nam nhân trước mặt là thế nào mà khiến chủ nhân mấy lần ra tay cứu y như vậy, lại không tiếc bỏ ra mấy năm tuổi thọ để cứu người.
Cảnh Điền ngồi một bên lắng nghe những chuyện này, chỉ cắn môi ngậm miệng, âm thầm nuốt nước mắt vào trong. Chủ nhân của hắn sao lại khổ như thế này.
Khúc Phong sau khi thi pháp xong thì gập người ho dữ dội rồi phun ra một ngụm máu lớn làm loang lổ trên sàn xe. Diệp Ly hốt hoảng vội đỡ lấy chủ nhân, đưa người dựa vào vai mình.
“Khúc đại nhân… không sao chứ?” Cảnh Điền lo lắng hỏi.
“Ngươi mù không thấy gì sao còn hỏi có sao không? Nếu không phải do chủ nhân ngươi…”
“Diệp Ly!” Khúc Phong mệt mỏi nói.
“Xin lỗi chủ tử. Là do thuộc hạ quá lo lắng cho chủ tử.”
Khúc Phong ngồi dậy đẩy Diệp Ly ra. Hắn rất không hài lòng với thái độ của tên ảnh vệ này.
“Đây là ta cam tâm tình nguyện, không liên quan đến hắn. Nếu hắn biết tuyệt đối sẽ không để cho ta làm thế.”
“Vâng. Là thuộc hạ lỗ mãng.”
Cảnh Điền nhìn tình trạng của Khúc Phong lúc đó mới biết hóa ra thi pháp lại ảnh hưởng đến sức khoẻ của thuật sĩ như vậy. Hình như chuyện này Kim Yến cũng từng nói qua một lần về tình trạng của thái tử nhưng lúc đó hắn không quan tâm nhiều lắm.
“Hắn thế nào rồi?”
“Chủ nhân đã thở đều hơn, sắc mặt cũng hồng hào lên rồi. Cảm ơn Khúc đại nhân.”
“Đừng bận tâm.” Hắn nhìn gương mặt méo xệch của Cảnh Điền mỉm cười nói: “Không cần dùng vẻ mặt đó nhìn ta. Tình trạng của ta trông vậy thôi chứ còn khoẻ chán. So với vị thái tử kia của các ngươi ta còn tốt hơn nhiều.”
“Thái tử điện hạ? Tình trạng của điện hạ tệ lắm sao?”
“Người ngoài như các ngươi nhìn không ra nhưng cùng là thuật sĩ bọn ta có thể dễ dàng nhìn ra tình trạng của nhau. Đường Tinh Húc hắn chỉ còn sống được không quá một năm nữa, đó là trừ khi hắn không sử dụng phép thuật nữa thôi.”
“Cái gì?” Cảnh Điền mở to mắt, sốc cực độ.
“Có lẽ Sử Hồng cũng biết chuyện này cho nên hắn mới cố gắng làm đủ cách để Tinh Húc không phải thi pháp lúc chiến đấu. Đáng tiếc… Nếu Tinh Húc đã không biết giữ, chi bằng giao cho ta đi.”
Cảnh Điền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt đang cười của Khúc Phong. Ban nãy hắn không nghe nhầm phải không? Khúc đại nhân có ý với chủ nhân của hắn?
…***…
Tinh Húc phi ngựa cùng một nhóm thị vệ trong đêm tiến thẳng đến Khang vương phủ. Trên đường đi Tinh Húc bắt gặp một chiếc xe ngựa chạy vào trong một con hẻm nhỏ. Hắn nhìn một chút, cảm thấy hơi kì lạ. Giữa đêm sao lại có xe ngựa đi vào giờ này? Nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua mà đi tiếp.
Lúc Tinh Húc đến thì nhìn thấy quân lính đang dựng lại cánh cửa bị phá hỏng. Sử Tân Vinh cũng đang đứng bên ngoài. Nhìn thấy Tinh Húc đến thái độ của Sử Tân Vinh vốn đang lạnh lùng lại càng thêm băng giá, thậm chí còn thấy cả sát khí. Tinh Húc không khỏi kinh ngạc, không hiểu sao mình lại bị nhìn với thái độ đó.
Sử Tân Vinh đã biết con mình bị hạ độc trong Đại lý tự thì sẽ rất nhanh chóng suy ra được là kẻ nào có khả năng nhất giết con mình. Chỉ có thể là vị thái tử Tinh Húc này. Là y đã giết Sử Hồng và đưa một kẻ khác xuyên vào cơ thể con của hắn. Nếu hắn đã đưa kẻ kia đi bồi táng theo Sử Hồng thì cũng không ngại đưa thêm kẻ đã giết con mình đi theo.
Tinh Húc không biết những suy nghĩ này trong lòng Sử Tân Vinh, chỉ đoán có thể Sử Hồng đã nói gì đó về hắn với ông ta mà thôi.
“Thái tử điện hạ đang đêm đến tìm lão phu có chuyện gì sao?”
“Ta vốn vẫn luôn cho người đi theo bảo vệ an toàn cho Sử Hồng. Đột nhiên người của ta quay về báo phủ của vương gia bị người ta tấn công nên đến hỗ trợ. Nhưng xem ra ta đến trễ mất rồi.”
“Thái tử điện hạ thật có lòng. Không phải chuyện gì lớn cả. Chẳng qua là bọn cướp cạn mà thôi. Lão phu đã dẹp yên rồi. Cảm tạ điện hạ đã cất công đến đây giúp lão phu. Đêm đã khuya rồi, hay điện hạ vào trong phủ nghỉ tạm.”
“Không cần đâu. Phủ của vương gia vừa gặp chuyện, ta ở lại không tiện. Nếu ngươi đã nói không sao thì được rồi. Ta quay về đây.”
“Vâng. Lão phu tiễn thái tử điện hạ.”
Cả hai khách sáo với nhau như thế nhưng trong lòng mỗi người đều thừa biết những lời vừa rồi chẳng có lời nào là thật.
Sử Tân Vinh đã biết quanh phủ có kẻ theo dõi nên Tinh Húc phải ngay lập tức rút người về. Sau khi một thuật sĩ tấn công vào phủ mà Khang vương lại có thể bình tĩnh như thế khiến Tinh Húc cảm thấy khó hiểu và không khỏi thắc mắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khúc Phong hiện tại đang ở đâu? Còn Sử Hồng thế nào rồi? Cảm giác bất an lúc nãy là tại sao?
…***…
Khúc Phong đưa Sử Hồng đến trọ trong một khách điếm khá lớn mà hắn vẫn ở từ lúc rời khỏi phủ thái tử đến giờ. Đại phu giỏi trong thành cũng bị bí mật lôi đi lúc nửa đêm. Sau khi khám một lượt cho Khúc Phong và Sử Hồng, trên trán vị đại phu đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.
“Kết quả thế nào? Ngươi cứ nói thật với ta.”
“Bẩm đại nhân, sức khỏe của đại nhân không có gì đáng ngại, chỉ là lao lực quá độ nên kiệt sức mà thôi, còn vị công tử kia… Tuy độc đã được tiêu trừ rất nhiều nhưng độc của hạt đỉnh hồng đã chui vào lục phủ ngũ tạng, không cách nào cứu được. Tiểu nhân bất tài chỉ có thể duy trì mạng sống cho tiểu công tử nhiều nhất là hai tháng nữa thôi. Đại nhân xin hãy tìm một đại phu y thuật cao minh hơn.”
Khúc Phong lặng người. Hắn đã đoán biết chuyện này từ trước nhưng vẫn mong sẽ có một tia hi vọng nào đó nhưng quả nhiên… Sử Tân Vinh đã lường trước chuyện này khi cho Sử Hồng uống thứ đó. Độc của Hạt đỉnh hồng là vô phương cứu chữa, cho dù đó có là thuật sĩ.
T/g: Tui nói thật mấy cô đừng tin. Sử Hồng sẽ chết đó.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3