Lâm Thành kéo Cố Y Tịnh vào một khách điếm, thuê một phòng ngủ, sau đó vẽ vài nét trên mặt Cố Y Tịnh che giấu đi một phần vẻ đẹp quá thu hút của y.
“Ngươi đó, hoàn toàn không ý thức được diện mạo của mình rất thu hút sao? Nếu hôm nay không gặp được ta thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ta giúp ngươi trang điểm một chút, sau này hành tẩu cũng dễ dàng hơn.”
Nhìn trên mặt mình xuất hiện thêm mấy vết tàn nhang, tuy có kém sắc đi một chút nhưng so với những người xung quanh thì không mấy khác biệt, Cố Y Tịnh rất hài lòng.
“Cảm ơn Thành đại ca! Không ngờ huynh có thể làm được như thế này.”
Hơi bất ngờ khi Cố Y Tịnh gọi mình thân mật như vậy, Lâm Thành mỉm cười.
“Chỉ là một thủ thuật nhỏ để mưu sinh thôi, không tính là gì.”
“Thành đại ca, chúng ta kết nghĩa huynh đệ được không?”
“Hả?”
“Từ lần đầu gặp huynh đệ đã xem huynh như người nhà rồi. Đệ ở đây không có người thân, huynh làm người thân của đệ được không?”
Lâm Thành đỡ trán. Tiểu bạch thỏ đáng yêu thế này bảo sao Thành vương gia bá đạo, lạnh lùng kia không bị tan chảy chứ. Hắn còn bị mềm lòng đây này.
“Được. Chúng ta kết nghĩa huynh đệ. Đệ đã gọi ta một tiếng Thành đại ca thì sau này nhất định phải nghe lời ta. Không được tùy tiện hành động, biết không?”
“Vâng.”
Lâm Thành không kìm được giơ tay xoa đầu Cố Y Tịnh. Sự dễ thương của cậu nhóc này làm hắn nhớ đến Viên Viên. Hiện giờ không có con bé ở bên, hắn xem tiểu tử này như em trai, chăm sóc y như chăm sóc Viên Viên cũng tốt.
***
Trong Thành vương phủ có một căn hầm bí mật mà chỉ có Thành vương và một vài ảnh vệ thân tín biết được. Đây là nơi giam giữ cũng như hành hình những kẻ tử thù của Thành vương. Tần Thượng Nguyên đã bí mật xây dựng nơi này từ sau khi Thịnh Nam đăng cơ. Hắn biết hoàng huynh không thích hắn làm như vậy nhưng hắn đã từng thề rằng cả đời này sẽ là “cái bóng” của huynh ấy. Những kẻ mà huynh ấy không thể xử lý, hắn sẽ thay huynh ấy làm việc này.
Hôm nay, sau khi xử lý xong phần lớn công vụ trong thời gian hắn vắng mặt tại hoàng cung, Thượng Nguyên cùng Nhậm Vũ đi xuống tầng hầm. Cách đây mấy ngày, người của hắn bắt được một tên thích khách trong nhóm người tham gia ám sát hắn ở Thành Nghị. Từ lúc đưa về kẻ này luôn ngoan cố không khai dù đã bị nếm đủ loại nhục hình.
Lúc Thượng Nguyên xuống tầng hầm, kẻ đó đang bị giam trong thủy lao. Cả người thương tích đầy mình, không chỗ nào còn lành lặn, vậy mà tên này một câu cũng không hé răng. Thượng Nguyên không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Một người kiên định thế này lại là kẻ thù.
“Ta nhớ hình như ngươi có một thê tử xinh đẹp và một cô con gái năm tuổi nhỉ?”
Ánh mắt tên thích khách nãy giờ luôn trong tình trạng lờ đờ, không quan tâm đến bất cứ việc gì xảy ra xung quanh, vừa nghe một câu này đã lập tức thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Thượng Nguyên, ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí.
Thượng Nguyên kéo ghế ngồi xuống trước mặt hắn, gác chân lên bàn, phong thái vô cùng bất cần.
“Nhìn vẻ mặt kia của ngươi có vẻ ta đã đoán đúng?”
“Nếu ngươi dám đụng vào dù chỉ một sợi tóc của họ, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi!”
“Câu này ta đã nghe cả trăm kẻ nói rồi nhưng rốt cuộc ta vẫn yên bình ngồi đây đấy thôi. Bây giờ ta chỉ nói ngắn gọn thôi. Nếu ngươi muốn thê tử và con gái nhỏ của ngươi được an toàn thì… ”
“Đê tiện! Bỉ ổi! Thành vương gia mà lại đi làm cái chuyện hạ đẳng này! Ngươi không xứng!”
“Nói thừa!”
Thượng Nguyên hất tay một cái, Nhậm Vũ ném một cái bọc vải màu đen xuống trước mặt kẻ kia. Từ bên trong văng ra một bàn tay nhỏ nhắn dính đầy máu.
“TA GIẾT NGƯƠI! TA LÀM MA CŨNG PHẢI LÔI NGƯƠI XUỐNG ĐỊA NGỤC!”
Tên thích khách kêu gào một cách tuyệt vọng, tay chân vung mạnh tìm cách thoát ra khỏi xiềng xích. Cổ tay hắn bị cứa chảy máu thành những vệt dài đỏ thẫm, nhưng xích sắt trên tay hắn vẫn không hề suy chuyển.
Thượng Nguyên ngồi thong thả uống trà chờ cho đến khi hắn hét đến khản giọng, không còn sức để hét nữa mới thong thả nói:
“Đây chỉ mới là bàn tay thôi, nếu ngươi không cho bản vương một câu trả lời khiến bản vương hài lòng thì sau đó có thể sẽ thêm bàn chân hoặc thứ gì khác.”
Thượng Nguyên nghe thấy tiếng kẻ kia khóc rấm rứt. Y cúi đầu khóc hồi lâu rồi ngẩng lên cầu xin hắn:
“Xin Thành vương gia tha cho thê tử và con gái ta. Bọn họ không liên quan gì đến chuyện này cả. Chỉ cần ngài tha cho họ, ngài muốn gì ta cũng sẽ làm.”
“Nói chính sự!”
Tên đó hiểu rằng có gào khóc thêm nữa cũng vô dụng, cuối cùng cũng cúi đầu khai hết. Kẻ đã sai khiến y gây ra vụ ám sát đó là Tôn thượng thư, Tôn Lưu. Cách đây hai năm, Thượng Nguyên từng chém chết đệ đệ hắn ta vì tội tham ô tiền cứu trợ lũ lụt theo cách “tiền trảm hậu tấu”. Xem ra tên đó đã luôn ghi thù và tìm cơ hội để ra tay với hắn.
Thượng Nguyên cho thả vợ con của tên thích khách đó ra, cho họ đoàn tụ gia đình, còn cho người trị thương cho y. Lúc nhìn thấy bàn tay con gái mình hoàn toàn lành lặn, không chút thương tổn, y kinh ngạc hỏi thê tử:
“Thành vương gia có làm gì nàng và con không?”
“Ngoài việc bắt trói thiếp và con lại thì ngài ấy không làm gì khác cả.”
Nghe những lời này hắn xúc động không thôi. Mặc kệ thương tích đầy mình, hắn bò đến trước mặt Tần Thượng Nguyên dập đầu liên tục.
“Tạ ơn vương gia đã tha mạng cho cả nhà tiểu nhân. Tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp vương gia.”
“Trâu ngựa gì đó ta không thiếu. Về dưỡng thương đi rồi đưa thê tử đến nơi khác mà sinh sống. Đừng bao giờ quay trở lại nơi này nữa!”
“Vương gia, xin vương gia cho tiểu nhân ở lại. Mạng của tiểu nhân xin giao cho vương gia, cho ngài tùy ý sử dụng. Tiểu nhân Lôi Vệ từ nay thề tuyệt đối trung thành với ngài.”
Thượng Nguyên nhìn Lôi Vệ một chốc, môi khẽ nhếch vẽ lên một nụ cười. Hắn phất tay,
“Được rồi. Chuyện đó nói sau đi. Dẫn người đi trị thương!”
Sau khi an bài xong cho Lôi Vệ và gia đình y, Thượng Nguyên quay sang dặn dò Nhậm Vũ vài điều. Hắn muốn chuẩn bị một “đại lễ” lớn tặng cho vị Tôn thượng thư kia. Kẻ dám đụng đến người của hắn, hắn tuyệt đối sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần.
Ngày hôm sau, phủ thượng thư độtđôt nhiên bốc cháy trong đêm. Kẻ gian nhân cơ hội đột nhập khố phòng lấy cắp không ít đồ vật giá trị. Một ngày sau đó, quý công tử độc tôn của Tôn Lưu bị bắt gặp gian díu với một vị phu nhân của một phú hộ trong thành, bị người ta cắt mất “của quý”. Sau đó nữa, hàng loạt cửa tiệm của Tôn Lưu mở ra đồng loạt bị niêm phong vì bị nghi ngờ có chứa hàng cấm. Tôn Lưu gào khóc trên triều đường cầu xin hoàng thượng làm chủ cho mình. Rốt cuộc lại bị Tần Thịnh Nam ném vào mặt một loạt đơn tố cáo tội trạng của hắn suốt mấy năm trời.
Cuối cùng Tôn Lưu bị kết án chung thân, cả nhà bị lưu đày mười năm. Phủ thượng thư của hắn ta bị niêm phong, đem đi sung công.
“Đệ ra tay nhanh và quyết liệt thật đấy. Lão Tôn Lưu đó có thù oán gì với đệ vậy?” Thịnh Nam ngồi đánh cờ với đệ đệ, không nhịn được bèn hỏi.
“Đúng vậy. Ai bảo hắn dám đụng vào người của đệ. Nhưng không phải hoàng huynh cũng muốn diệt lão ta sao? Đệ đã giúp huynh thúc tiến việc này nhanh hơn một chút rồi đó.”
“Đúng là ta có ý diệt trừ lão ta lâu rồi nhưng đệ cũng biết tại sao ta chưa ra tay mà. Vị trí của lão ta nhất thời chưa tìm được người thay thế.”
“Hoàng huynh của đệ vốn rất giỏi mà. Đệ biết huynh đã nhắm tới một người rồi nhưng chưa tìm được cơ hội để cất nhắc thôi. Thời cơ tốt thế này huynh còn chờ gì nữa?”
Thịnh Nam bật cười hạ xuống một quân đen dồn Thượng Nguyên vào thế bí.
“Đệ rất biết cách gây chuyện rồi bắt ta dọn dẹp đấy.”
“Huynh sẵn lòng dọn thì đệ cũng không ngại làm đâu.”
Hai người họ nhìn nhau rồi cười phá lên.
* Lời tác giả: Tui viết ra mà tui còn thấy sợ hai huynh đệ nhà này.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3