Lúc Cố Y Tịnh đến Thành vương phủ thì thấy Lâm Thành đang mệt mỏi nằm úp sấp trên giường, thấy hắn đến cũng không buồn dậy. Gương mặt Cố Y Tịnh đầy vui mừng, vừa nhìn thấy hắn đã nói ngay:
“Đại ca, thật không ngờ Nguyên ca ca nhớ lại được hết mọi chuyện rồi. Sáng nay lúc gặp nhau huynh ấy gọi đệ là ‘Y Tịnh’, đệ còn tưởng mình nghe nhầm cơ.”
“Ừ.” Lâm Thành chỉ đáp lại có một từ gọn lỏn như thế.
“Huynh sao thế?” Quan sát tình trạng của Lâm Thành một lúc, Cố Y Tịnh đã dần đoán ra – “Hôm qua hai người đã… đã làm chuyện đó rồi?”
“A Tịnh, đệ nói đúng. Cái chuyện đó làm đúng là mệt thật, vừa mệt vừa đau. Cái tên khốn đó đúng là cầm thú.”
Lâm Thành lầm rầm chửi rủa Thượng Nguyên là cầm thú từ sáng đến giờ không biết bao nhiêu lần. Đêm qua hắn bị y đè ra làm hai lần mệt muốn ngất đi. Thế mà sáng nay, còn đang cảm động vui mừng khi biết Thượng Nguyên đã nhớ lại tất cả mọi chuyện đã lãng quên trong quá khứ, y lại đè hắn ra làm thêm lần nữa, rồi sau đó thần thanh khí sảng đi thượng triều, còn hắn thì nằm bẹp dí trên giường không dậy nổi.
“Ừm. Đệ hiểu cảm giác của huynh.” Cố Y Tịnh gật đầu cái rụp. Đêm qua nếu không phải hắn cầu xin thì đã bị Giang Thanh Bình làm đến sáng cũng dậy không nổi.
“Lúc làm chuyện đó đệ có bị tên họ Giang đó trói không?”
“Không a.” Cố Y Tịnh kinh ngạc: “Nguyên ca ca trói huynh sao?”
“Mẹ nó! Hắn trói chặt hai tay của ta khiến ta muốn vùng vẫy cũng không được. Sáng nay còn cột một tay vào thành giường. Tên khốn đó bị M à?”
“Bị M là sao?”
“Không sao. Đệ không trải qua là tốt. Đệ mà giống như ta khẳng định sẽ chịu không nổi đâu.”
Cố Y Tịnh vừa xoa eo cho Lâm Thành vừa ngạc nhiên, tưởng tượng trong đầu hình ảnh mình bị trói vào giường rồi bị Giang Thanh Bình đè ra làm thì cảm thấy rùng mình. Không ngờ Thành vương gia lại có sở thích trói người như vậy.
“Mà sao hôm nay đệ lại đến đây?”
“Nguyên ca ca nhờ đệ đến chăm sóc cho huynh.”
Lâm Thành quay đi không nói gì nữa. Hai má hơi ửng hồng. Thượng Nguyên ít ra còn biết quan tâm hắn như vậy, hắn sẽ tạm thời tha thứ cho y lần này.
“A Tịnh, chúng ta lên kế hoạch phản công đi!”
“Hả? Phản công gì?”
“Chẳng lẽ đệ không muốn nằm trên sao? Đệ cam tâm nằm dưới để cho tên cầm thú đó muốn làm gì thì làm sao?”
Cố Y Tịnh sững người. Tưởng tượng đến cảnh mình có thể đè Giang Thanh Bình xuống dưới thân, làm cho y phải năn nỉ xin tha thì không khỏi phấn khích. Hắn gật đầu ngay.
“Đệ muốn. Đệ giúp huynh.”
…***…
Chuyện Tần Thượng Nguyên lấy lại được ký ức chỉ cho rất ít người biết. Có hai huynh đệ Nhậm gia, Thịnh Nam cùng Giang Thanh Bình biết, không kể Lâm Thành và Cố Y Tịnh. Bọn họ đều nhất trí theo quyết định này của Thượng Nguyên, vì đó là cơ hội để tóm được kẻ chủ mưu ám sát Thượng Nguyên ba năm trước.
“Sau khi có lại ký ức đệ đã nhớ ra một chi tiết quan trọng. Trong những kẻ ám sát đệ hôm đó có một kẻ đệ đã từng gặp qua một lần. Hắn có một vết xăm hình bạch hổ trên vai trái, là lúc chém rách áo hắn đệ đã nhìn thấy. Hai người có nhớ đã từng gặp qua người như vậy ở đâu chưa?”
Giang Thanh Bình suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Thần biết một người. Y là ám vệ thân cận bên cạnh Sở vương gia. Cách đây bốn năm thần từng giao chiến với hắn một lần.”
“Có phải là kẻ đã thách thức vị trí Thống lĩnh cấm y vệ của ngươi không?”
“Đúng. Là hắn, Lục Hoành.”
Sở vương gia, Sở Kình, là cửu cửu của đại hoàng tử, người đã bị chính Tần Thượng Nguyên lấy mạng cách đây năm năm. Ngày đó đại hoàng tử bày kế hãm hại Thịnh Nam, vu cho Thịnh Nam tội thông đồng với địch phản quốc, còn cho quân vây giết. Thượng Nguyên cùng người của mình tả xung hữu đột vào cứu, rồi đâm chết đại hoàng tử khi y định đâm lén Thịnh Nam. Ngày đó Sở Kình chạy đến cứu viện trễ, không những không trách Thượng Nguyên, còn lớn tiếng chỉ trích cháu mình là đại hoàng tử hãm hại huynh đệ, tội không thể tha. Ông ta còn rất tích cực giúp đỡ Thịnh Nam đăng hoàng vị.
Nếu đúng người ám sát Thượng Nguyên ngày đó là Lục Hoành, cũng có nghĩa Sở Kình chính là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, thì có thể thấy kẻ này chính là một tên cáo già vô cùng nham hiểm.
Ba năm qua kẻ địch im hơi lặng tiếng không chút động tĩnh có lẽ cũng là muốn thăm dò xem Thượng Nguyên hắn có bị mất trí nhớ thật không. Thêm nữa, tính cách Thượng Nguyên đã thay đổi, điểm yếu cũng không còn, cho nên bọn chúng mới nằm im chờ cơ hội. Chuyện của Thượng Nguyên và Lâm Thành không thể kéo dài nên bọn họ phải nhân lúc này tìm cách lôi kẻ chủ mưu ra ánh sáng.
Ba người bàn nhau bí mật thăm dò những kẻ xung quanh Sở Kình, đặc biệt là Lục Hoành. Từ bây giờ sẽ không dùng bồ câu mà dùng mạng lưới truyền tin mà Thịnh Nam và Giang Thanh Bình bí mật tạo ra ba năm nay.
“Hai người… Thế mà lại giấu ta?” Thượng Nguyên bức xúc.
“Không thể trách bọn ta được. Ngày đó ngươi bị thương suýt chết, còn mất cả ký ức, tâm trạng thường xuyên không ổn định. Ta mới bàn với Thanh Bình, bí mật lập một mạng lưới thông tin ngầm chờ ngươi bình phục hoàn toàn sẽ dùng nó để giúp ngươi trả thù.”
Thượng Nguyên im lặng, trong lòng không khỏi cảm kích. Thật may vì hắn đã có những người huynh đệ tốt.
“Người đứng đầu mạng lưới thông tin này là ai? Có thể cho đệ biết không?”
“Một người đệ quen đấy. Còn nhớ người cạnh tranh với đệ vị trí nhất bảng trong cuộc thi đi săn cách đây ba năm, ngay trước khi đệ đi vi hành ấy?”
Thượng Nguyên ngẩn người sờ cằm suy nghĩ. Cứ hai năm một lần triều đình lại tổ chức một cuộc đi săn dành cho các hoàng tử, vương tôn và các tài năng trẻ thể hiện bản thân. Hai kì thi liên tiếp hắn đều đứng đầu các cuộc đi săn, không có đối thủ. Cuộc thi săn năm ngoái cũng như thế. Hắn trước giờ không quan tâm đến cuộc thi đó, đi thi chỉ đơn giản là để chiều lòng thái hậu, nên dĩ nhiên hắn hoàn toàn không ấn tượng với đối thủ của mình.
Thịnh Nam và Giang Thanh Bình nhìn vẻ mặt suy tư của Thượng Nguyên không khỏi thở dài một hơi. Thật uổng công cho người kia lại để tâm đến hắn như thế.
“Đệ quả nhiên không nhớ ra y. Vậy để ta nhắc cho đệ nhớ vậy. Ba năm trước có một thằng nhóc chưa đầy hai mươi tuổi cạnh tranh chức vị nhất bảng với đệ, chỉ thua đệ duy nhất một con thỏ. Có nhớ ra là ai chưa?”
Nói đến đây thì Thượng Nguyên cuối cùng đã nhớ ra. Cuộc thi ba năm trước có một tên tiểu tử họ Dương, vốn là con út của Dương đại tướng quân, năm đó chỉ mới mười bảy tuổi đã được xưng tụng là thiên tài trong lớp thanh niên trẻ ngày đó. Ngay trước cuộc thi tên đó đến gặp hắn còn tuyên bố hùng hồn sẽ lật đổ vị trí nhất bảng của hắn. Hắn không quan tâm nên cũng không để ý lắm.
“Đệ nhớ ra rồi. Thằng nhóc đó tên Dương… Dương gì nhỉ?”
“Là Dương Kỳ Ngọc. Đệ thật là… ” Thịnh Nam lắc đầu – “Cái ngày mà đệ bị thương hôn mê cách đây ba năm, không biết tên tiểu tử đó bằng cách nào biết được, ngày nào cũng đến thăm đệ, còn tặng cho đệ rất nhiều dược liệu quý.”
“Hả? Sao đệ không có chút ký ức nào về chuyện này?”
“Từ lúc tỉnh lại đệ đã hay đau đầu, tính khí thay đổi thất thường, vừa mới nhìn thấy nó đã đuổi ra khỏi cửa rồi. Vậy mà nó cũng không giận đệ, còn chủ động muốn tìm kẻ đã hại đệ. Mối quan hệ của tiểu tử này rất rộng, ta mới đề nghị cho nó nhiệm vụ này. Nó lập tức đồng ý không do dự.”
Tần Thượng Nguyên không ngừng há hốc ngạc nhiên. Bên cạnh hắn có một người quan tâm đến mình như thế mà hắn không hay biết gì.
“Sau khi nghe đệ nói về chuyện lấy lại được ký ức, ta đã cho gọi hắn đến để đệ gặp một lần. Giờ chắc đã đến rồi đấy.”
Vừa mới nói đến đó thì đã thấy một người đang đến trước cửa. Đó là một nam nhân vận bạch y, nhìn qua người có vẻ hơi gầy nhưng khi đến gần thì nhận ra cơ thể rất săn chắc. Gương mặt tuy vẫn còn nét trẻ con nhưng ánh mắt sắc sảo, dày dạn, nhìn cứ như một con hồ ly nhỏ. Vừa nhìn thấy Tần Thượng Nguyên, Dương Kỳ Ngọc không giấu được ánh mắt mừng rỡ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh cúi người kính cẩn thưa:
“Hạ thần Dương Kỳ Ngọc bái kiến hoàng thượng, Thành vương gia, Giang thống lĩnh.”
* T/g: tui chiều ý mọi người tạo cp.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3