Dù là như vậy, Ngụy Vô Tiện vẫn cảm giác được từng cơn tê dại và cương cứng từ dưới chân nàng truyền lên.
Hiểu Tinh Trần đứng trong một vùng thi thể thôn dân ngổn ngang, thu kiếm vào vỏ, trầm ngâm nói: “Trong thôn này vậy mà lại không có lấy một người sống? Tất cả đều là tẩu thi?”
Tiết Dương cong môi cười, nhưng trong miệng hắn lại phát ra âm thanh nghe cứ như hết sức kinh ngạc không hiểu nổi, còn mang theo chút bi thương: “Không sai. Cũng may là Sương Hoa của ngươi có thể tự động dẫn dắt thi khí, bằng không chỉ bằng vào hai người chúng ta thì khó mà giết khỏi vòng vây.”
Hiểu Tinh Trần nói: “Kiểm tra thôn lại lần nữa, nếu như thật sự không còn ai sống sót, thì thiêu huỷ hết những tẩu thi này.”
Chờ bọn hắn sóng vai đi xa rồi, lúc này chân A Thiến mới dần có sức lực. Nàng lẻn từ sau nhà ra, đi tới đống xác nọ, cúi đầu nhìn quanh quất. Tầm mắt Ngụy Vô Tiện cũng di chuyển không yên theo nàng. Những thôn dân này đều bị một kiếm gọn gàng nhanh chóng của Hiểu Tinh Trần xuyên tim mà chết.
Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện chú ý thấy có vài khuôn mặt khá quen.
Trong vài quãng kí ức trước đó, ba người này ban ngày ra ngoài, trên đường gặp phải mấy gã đàn ông ngồi nơi giao lộ chơi xúc xắc. Bọn họ đi qua giao lộ đó, mấy gã rảnh rỗi kia nhấc mắt liếc sang, trông thấy một tên mù lớn, một con mù nhỏ, lại thêm một thằng nhóc què quặt, đều cười hô hố. A Thiến phun nước miếng khua gậy trúc về phía bọn gã, Hiểu Tinh Trần lại như không nghe thấy, Tiết Dương thì mỉm cười. Nhưng ánh mắt ấy, lại không hiền lành chút xíu nào.
A Thiến liên tục giở vài cái xác lên, lật mí mắt bọn họ, thấy tất cả đều là tròng trắng, còn có vài người đã mọc đầy thi ban trên mặt, thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lòng Ngụy Vô Tiện lại ngày càng nặng nề.
Tuy những người này nhìn lướt qua trông rất giống tẩu thi, nhưng, bọn họ quả thật đều là người sống.
Chỉ có điều đã trúng phải thi độc.
Hoạt thi chia làm hai loại. Trúng độc quá nặng không còn cách cứu, trở thành xác chết di động. Và trúng độc nhẹ, vẫn có thể cứu vãn.
Những thôn dân này, nhất định chỉ mới trúng thi độc không lâu. Trên người sẽ xuất hiện đặc thù của kẻ thi biến, bốc mùi thi thể, nhưng bọn họ có thể suy có thể nghĩ, có thể nói có thể năng, vẫn là một người sống, chỉ cần cứu chữa, thì cũng như đám Lam Cảnh Nghi lúc ấy, có thể cứu về. Loại thế này quyết không thể ngộ sát.
Bọn họ vốn có thể nói chuyện, có thể tỏ rõ thân phận, có thể kêu cứu, nhưng gay go ở chỗ, là tất cả bọn họ đều đã bị Tiết Dương cắt đứt lưỡi từ lâu. Bên mép mỗi bộ thi thể, đều có máu tươi âm ấm chảy ra hoặc đã khô cạn.
Tuy Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, nhưng Sương Hoa sẽ dẫn dắt hắn về nơi có mùi thi thể, thêm vào những thôn dân này không còn đầu lưỡi, chỉ có thể phát ra tiếng gào quái dị cực kỳ giống tẩu thi, bởi vậy hắn không mảy may nghi ngờ, tưởng rằng thứ mình giết chính là tẩu thi.
Hơn nữa muốn khiến thôn dân cả một thôn đều trúng thi độc, ngoài cái trò sở trường hay ho của Tiết Dương: Trắng trợn lan truyền bột phấn thi độc ra, thì Ngụy Vô Tiện chẳng nhớ nổi còn con đường nào khác nữa.
Một mũi tên hạ hai con chim, mượn đao giết người. Tiết Dương này, độc ác.
A Thiến lại không biết phân bệt, nàng chỉ hiểu sơ sài, toàn là học được từ Hiểu Tinh Trần, nàng cũng hệt như hắn, đều cho rằng thứ bị giết chính là tẩu thi, lẩm bẩm nói: “Cái tên xấu xa kia, chẳng lẽ đang giúp đạo trưởng thật?”
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Ngươi tuyệt đối đừng cứ thế mà tin Tiết Dương!”
Cũng may, trực giác của A Thiến hết sức nhạy bén, tuy nàng không bới móc được sai lầm nào, nhưng bản năng đã không thích Tiết Dương, chẳng thể nào yên tâm được. Bởi vậy, chỉ cần Tiết Dương đi ra ngoài săn đêm với Hiểu Tinh Trần, nàng đều lặng lẽ theo đuôi. Dù tản ra ở chung một phòng, nàng cũng trước sau không thả lỏng cảnh giác.
Vào một đêm nọ, gió đông rít gào, ba người chen chúc bên bếp lò ở gian phòng nhỏ, A Thiến ồn ào muốn nghe kể chuyện. Đêm nay Tiết Dương hết sức bực mình, hắn nói: “Đừng có ồn, còn ồn nữa ta thắt lưỡi ngươi thành nơ giờ!”
A Thiến vốn chẳng nghe lời hắn, lại nói: “Đạo trưởng, ta muốn nghe kể chuyện!”
Hiểu Tinh Trần: “Hồi còn bé không ai kể chuyện cho ta nghe, ta kể ngươi nghe kiểu gì đây?”
A Thiến dùng dằng, lăn lộn trên đất mãi không thôi, Hiểu Tinh Trần nói: “Được rồi, vậy ta kể cho ngươi nghe câu chuyện trên một ngọn núi.”
A Thiến: “Trước đây có một ngọn núi, trên ngọn núi có một cái miếu?”
Hiểu Tinh Trần: “Không phải, trước đây có một ngọn núi tiên không biết tên, trên núi có một vị tiên, vị tiên ấy thu nhận rất nhiều đồ đệ, thế nhưng lại không cho đồ đệ xuống núi.”
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Bão Sơn tán nhân.”
A Thiến: “Tại sao lại không cho xuống núi?”
Hiểu Tinh Trần nói: “Bởi vì chính vị tiên ấy không hiểu thế giới bên dưới, nên mới trốn lên trên núi. Bà nói với đồ đệ, nếu như các ngươi muốn xuống núi, vậy thì đừng trở về nữa, đừng mang tranh chấp ở bên ngoài về núi.”
A Thiến: “Vậy chẳng phải ngột ngạt lắm sao? Chắc chắn là có đồ đệ không nhịn được muốn chuồn xuống núi chơi đùa đây.”
Hiểu Tinh Trần: “Đúng vậy. Người đầu tiên xuống núi, là một đệ tử rất ưu tú. Lúc hắn mới vừa xuống núi, bởi bản lĩnh cao cường, người người kính nể ngợi khen, hắn cũng thành danh sĩ tiên môn trong chính đạo. Chỉ có điều là sau đó, không biết gặp phải chuyện gì, tính tình thay đổi, đột nhiên biến thành một ma đầu giết người không chớp mắt. Bị người loạn đao chém chết.”
Duyên Linh đạo nhân.
Rốt cuộc thì sau khi xuống núi vào đời, vị sư bá này của hắn đã gặp phải chuyện gì đến nỗi tính tình đại biến, đến nay vẫn còn là câu đố. E rằng sau này cũng sẽ không một ai biết được.
Hiểu Tinh Trần nói: “Đồ đệ thứ hai, là một nữ đệ tử cũng rất ưu tú.”
Lồng ngực Ngụy Vô Tiện nóng lên.
Tàng Sắc tán nhân.
A Thiến: “Đẹp không?” Hiểu Tinh Trần: “Không biết, có người nói là rất đẹp.” A Thiến nói: “Vậy thì sau khi nàng ấy xuống núi nhất định là có rất nhiều người thích, muốn cười nàng nhỉ! Sau đó nàng chắc chắn sẽ gả cho một đại quan! Không đúng, không phải đại quan, là một đại gia chủ!”
Hiểu Tinh Trần cười nói: “Ngươi đoán sai rồi, nàng gả cho người hầu của một vị đại gia chủ.”
A Thiến: “Ta không thích. Tiên tử vừa ưu tú vừa xinh đẹp sao lại để ý kẻ hầu kia chứ, chuyện này tầm thường quá, toàn là mấy tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu hoang tưởng* mà ra. Sau đó thì sao?”
*gốc là: Ý dâm
Hiểu Tinh Trần nói: “Sau đó dẫn người hầu kia cùng cao chạy xa bay với nhau, rồi trong một lần săn đêm thất thủ mất mạng.”
A Thiến phun phì phì: “Này là cái chuyện quái gì chứ, gả cho một tên hầu thì thôi đi, lại còn chết! Ta không nghe nữa!” Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “May là Hiểu Tinh Trần không kể tiếp cho nàng nghe, hai vị này còn sinh ra một người được gọi là đại ma đầu mà ai ai cũng hô hào đòi đánh, bằng không nàng đã phì lên trên đầu mình rồi.”
Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ nói: “Hồi đầu đã nói rồi, ta không biết kể chuyện.”
Tiết Dương bỗng nói: “Vậy ta kể, thế nào? Trước đây, có một đứa bé, đứa bé này rất thích ăn đồ ngọt, thế nhưng lại luôn không được ăn. Có một ngày, nó ngồi trước bậc thang, không biết nên làm gì. Đối diện bậc thang có một cửa hàng, trong đó có một người đàn ông đang ngồi ăn uống, chờ người. Nhìn thấy cậu bé đó, gã vẫy tay gọi nó sang.”
Khởi đầu của câu chuyện này hay và hấp dẫn hơn cái chuyện kia của Hiểu Tinh Trần nhiều. Nếu như A Thiến có một đôi tai thỏ, lúc này đây thể nào cũng sẽ dựng thẳng lên rồi. Tiết Dương nói tiếp: “Đứa bé này tỉnh tỉnh mê mê, thấy có người vẫy tay với nó, liền chạy tới. Người đàn ông kia chỉ vào một đĩa bánh ngọt trên bàn rồi nói với nó: Có muốn ăn không? Cậu bé đương nhiên rất muốn ăn, gật đầu, gã ta liền đưa cho cậu bé này một tờ giấy: Muốn ăn, thì đưa cái này vào một gian phòng, đưa xong tao liền cho mày.
“Đứa bé rất vui vẻ, nó chạy một lần là có thể được một đĩa bánh ngọt, mà đĩa bánh ngọt này là do nó tự kiếm được nha.”
“Nó không biết chữ, cầm giấy rồi đưa tới một nơi nào đó được chỉ định, mở cửa, một đại hán vạm vỡ đi ra, nhận giấy xong, gã một tát đập nó máu mũi đầy mặt, dính ướt cả tóc nó, gã hỏi: Ai bảo mày đưa thứ này tới đây?”
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Đứa bé này chắc chắn chính là Tiết Dương. Không ngờ hiện giờ hắn khôn khéo thế này, mà hồi bé lại ngu như vậy. Người ta bảo hắn đưa tơ giấy đi là hắn liền đưa. Trên giấy kia nhất định là viết những lời không hay ho rồi. Gã kia và đại hán này có thù oán gì đó, mà chính gã không dám chửi ngay mặt, nên mới gọi một cậu nhóc ven đường đi truyền tin. Hèn hạ.”
Tiết Dương nói tiếp: “Lòng nó sợ hãi, chỉ phương hướng, đại hán vạm vỡ kia nắm tóc nó đi thẳng một mạch tới cửa tiệm nọ, gã đàn ông kia đã chạy từ lâu. Mà đĩa bánh ngọt chưa ăn xong cũng đã bị hoả kế trong cửa hàng lấy đi mất. Đại hán kia nổi điên lên, hất tung vài cái bàn trong cửa hàng, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.”
“Thằng bé rất nóng này. Nó chạy một hồi, hết bị đánh, lại còn bị người ta nắm tóc kéo đi cả một đường, da đầu cũng sắp bị kéo tróc mất, đã vậy còn không được ăn bánh ngọt nữa. Nó hỏi hoả kế: Bánh ngọt của ta đâu?”
Tiết Dương cười tủm tỉm nói: “Hoả kế bị người ta đập quán, trong lòng đang nén giận. Liền cho nó ăn vài bạt tai rồi quẳng ra cửa, tát đến độ lỗ tai nó ong ong kêu vang. Bò dậy đi được một đoạn đường, các ngươi đoán xem? Trùng hợp như thế, lại gặp phải gã đàn ông bảo nó truyền tin kia.”
Tới đây, hắn không kể tiếp nữa. A Thiến đang nghe đến mê mẩn, nói: “Sau đó thì sao? Thế nào rồi?”
Tiết Dương lặng lẽ nói: “Còn có thể thế nào? Chẳng phải bị đánh thêm mấy lần, đá thêm mấy cái hay sao.”
A Thiến: “Này là ngươi chứ gì? Thích ăn ngọt, chắc chắn là ngươi! Lúc bé sao ngươi lại thế kia nhỉ! Nếu đổi thành ta, ta phì phì phì phun nước miếng trước, sau đó là đánh đánh đánh…” Nàng khua tay múa chân, Hiểu Tinh Trần nói: “Được rồi, ngủ đi.”
A Thiến bị hắn ôm vào trong quan tài, còn bực bội nói: “Ây da! Chuyện hai người các ngươi kể thiệt là làm ta tức chết mà! Một thì nhàm chán tức chết người, một thì đáng ghét tức chết người! Cái gã bảo người ta truyền tin kia thiệt đáng ghét!”
Hiểu Tinh Trần: “Sau đó thật là chỉ đá vài cái, đánh mấy lần?”
Tiết Dương: “Ngươi đoán xem? Chuyện của ngươi cũng chẳng phải không nói tiếp nữa đó sao?”
Hiểu Tinh Trần: “Mặc kệ sau đó xảy ra điều gì, nếu bây giờ ngươi còn được coi là mạnh khoẻ, thì đừng nên quá ủ ê với quá khứ.”
Tiết Dương: “Ta đâu có ủ ê với quá khứ. Chẳng qua là do cô bé mù kia ngày nào cũng đều trộm kẹo của ta ăn, ăn xong rồi, lại làm ta không nhịn được lại nghĩ tới thời gian trước đây không được ăn.”
A Thiến ra sức đá đá quan tài, tỏ ý kháng nghị, nàng ăn vốn chả có bao nhiêu. Hiểu Tinh Trần dường như mỉm cười, nói: “Nghỉ ngơi cả đi.”
Một mình hắn ra ngoài săn đêm. Đêm nay Tiết Dương không cùng đi ra ngoài, A Thiến cũng yên tâm nằm ngay đơ trong quan tài, nhưng vẫn mở mắt không ngủ được.
Lúc sắc trời mờ sáng, Hiểu Tinh Trần lặng yên không một tiếng động vào cửa.
Khi hắn đi ngang qua quan tài, đưa tay duỗi vào. A Thiến nhắm mắt giả bộ ngủ, chờ hắn đi rồi, nàng mới mở mắt. Chỉ thấy bên chiếc gối rơm, đặt một viên kẹo nho nhỏ.
Nàng ló đầu ra, trông về phía phòng ngủ. Tiết Dương ngồi bên cạnh bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một viên kẹo nhỏ lẳng lặng nằm cạnh bàn.
Sau cái đêm trò chuyện suốt đêm bên bếp lửa, ngày nào Hiểu Tinh Trần cũng phát cho cả hai mỗi người một viên kẹo. Giữa A Thiến và Tiết Dương, cũng duy trì một loại hòa bình vi diệu.
Ngày nào đó, A Thiến lại chơi trò mù loà trên đường. Trò này nàng chơi cả đời, trăm lần không ngán. Lúc đang khua gậy đi tới đi lui, bỗng nhiên, có giọng nói truyền từ sau lưng tới: “Tiểu cô nương, nếu mắt không nhìn thấy, thì đừng nên đi nhanh như thế.”
Đây là giọng nói của một nam tử trẻ tuổi, nghe có vài phần lạnh nhạt. A Thiến vừa quay đầu lại, chỉ thấy một đạo nhân mang áo đen, thân hình cao gầy, đứng sau lưng cách nàng mấy trượng, lưng đeo trường kiếm, tay khoác phất trần, tà áo tung bay, thế đứng cực ngay, rất có vài phần khí độ trong sạch cao thượng.
Khuôn mặt này, chính là Tống Lam.
A Thiến nghiêng đầu, Tống Lam đã đi tới, gác phất trần lên vai nàng, dẫn nàng qua một bên, y nói: “Bên đường này ít người.”
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Thật không hổ là bạn tốt của Hiểu Tinh Trần. Cái gọi là bạn tốt, tất nhiên là hai người có tính tình lẫn thái độ làm người đều gần giống nhau.” A Thiến bật cười: “A Thiến cám ơn đạo trưởng!”
Tống Lam thu phất trần về, khoác vào trong khuỷu tay lần nữa, nhìn lướt qua nàng, nói: “Đừng nên chơi loạn, nơi đây âm khí nặng, sau lúc mặt trời lặn chớ lưu luyến ở ngoài.”
A Thiến đáp: “Được!”
Tống Lam gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, chặn một người đi đường: “Xin dừng bước. Cho hỏi, chung quanh đây có ai từng thấy một vị đạo nhân mắt mù đeo kiếm không?”
A Thiến lập tức quay đầu lại, chú ý lắng nghe. Người qua đường nọ nói: “Ta không rõ lắm, nếu không đạo trưởng ngài đến đằng trước tìm người khác hỏi đi.”
Tống Lam đáp: “Cám ơn!”
A Thiến gõ gậy trúc đi tới: “Vị đạo trưởng này, ngươi tìm vị đạo trưởng kia làm gì thế?”
Tống Lam quay phắt người lại: “Ngươi gặp người này rồi?”
A Thiến: “Hình như ta từng thấy, lại hình như chưa từng thấy.”
Tống Lam: “Làm sao mới thấy được?”
A Thiến: “Ngươi trả lời vài câu hỏi của ta, nói không chừng ta lại thấy. Vị đạo trưởng kia là bạn của ngươi à?”
Tống Lam ngơ ngác, một lát sau, mới nói: “… Phải.”
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: “Sao y lại do dự?”
A Thiến cũng cảm thấy y trả lời khá miễn cưỡng, lòng sinh nghi, lại nói: “Ngươi biết hắn thật hả? Vị đạo trưởng kia cao bao nhiêu? Là xấu hay đẹp? Kiếm trông thế nào?”
Tống Lam lập tức nói: “Vóc người gần với ta, mặt mũi rất đẹp, kiếm khắc hoa sương.”
Thấy y trả lời không sai chỗ nào, lại chẳng giống kẻ xấu, A Thiến nhân tiện nói: “Ta biết hắn ở đâu, đạo trưởng ngươi đi theo ta!”
Lúc bấy giờ Tống Lam đã bôn ba tìm kiếm bạn tốt nhiều năm, thất vọng vô số lần, hiện tại cuối cùng cũng có tin tức, tay cầm phất trần run rẩy đến độ A Thiến cũng có thể nhìn thấy rõ mười mươi. Y cố gắng giữ bình tĩnh nói: “… Làm… Làm phiền…”
A Thiến dẫn y tới gần nghĩa trang, nhưng Tống Lam lại đứng yên ở nơi xa xa. A Thiến nói: “Sao vậy? Sao ngươi không sang?”
Chẳng biết vì sao, sắc mặt Tống Lam tái nhợt đến cực điểm, như rất muốn đi vào, nhưng lại không dám. Dáng vẻ thanh cao ban nãy đã sớm quẳng đi nơi nào không biết nữa, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là cận hương tình khiếp?”
*Cận hương tình khiếp: Đại khái là xa quê lâu ngày, đến khi quay lại thì cảm thấy chộn rộn, xốn xang, sợ hãi… Đây coi như HTT là quê hen… *tự vả*
Khó khăn lắm y mới dám vào, nào ngờ, một bóng người ung dung đi trước y một bước, thoáng cái tiến vào cổng nghĩa trang.
Vừa nhìn rõ bóng người kia, trong phút chốc, mặt Tống Lam từ nhợt nhạt chuyển thành tái mét!
Trong nghĩa trang có một tràng tiếng cười truyền ra, A Thiến hừ nói: “Đáng ghét, hắn về rồi.”
Tống Lam nói: “Hắn là ai? Tại sao hắn lại ở đây?”
A Thiến hầm hầm hừ hừ: “Một tên xấu xa. Lại chẳng nói tên, ai mà biết hắn là ai? Do đạo trưởng cứu về đó. Cả ngày quấn quít lấy đạo trưởng, ghét muốn chết!”
Tống Lam vừa kinh vừa sợ đầy mặt, kinh ngạc không thôi. Chốc lát sau, y nói: “Đừng lên tiếng!”
Hai người im hơi lặng tiếng đi tới nơi ngoài nghĩa trang, một đứng bên cửa sổ, một nấp dưới song cửa. Chỉ nghe trong nghĩa trang, Hiểu Tinh Trần nói: “Hôm nay đến lượt ai?”
Tiết Dương: “Sau này chúng ta không thay phiên nữa, thế nào? Đổi sang cách khác.”
Hiểu Tinh Trần: “Đến lượt ngươi là lại có chuyện. Đổi cách gì?”
Tiết Dương: “Ở đây có hai nhánh cây nhỏ. Rút nhánh dài thì không đi, rút nhánh ngắn thì đi. Sao nào?”
Lặng im chốc lát, Tiết Dương cười há há: “Ngươi ngắn, ta thắng, ngươi đi!”
Hiểu Tinh Trần hết cách, nói: “Được rồi, ta đi.”
Dường như hắn đứng dậy, định đi ra ngoài cửa. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Tốt lắm, mau ra đây, chỉ cần hắn vừa ra, Tống Lam kéo hắn chạy đi là xong!”
Ai ngờ, đi chưa được mấy bước, Tiết Dương nói: “Trở về đi. Ta đi.”
Hiểu Tinh Trần: “Sao lại chịu đi?”
Tiết Dương cũng đứng dậy, hắn nói: “Ngươi ngốc hả? Ban nãy ta lừa ngươi đó. Cây ta rút là loại ngắn, chỉ có điều ta đã sớm giấu một nhánh nhỏ khác dài hơn, dù ngươi chọn nhánh nào, ta cũng đều có thể lấy cái dài hơn. Bắt nạt ngươi không nhign thấy thôi.”
Chế nhạo Hiểu Tinh Trần vài câu, hắn rất là ung dung nhấc cái giỏ theo bước ra cửa. A Thiến ngẩng đầu lên, nhìn Tống Lam run rẩy cả người, nhưng không rõ tại sao y lại tức giận như vậy. Tống Lam ra hiệu nàng ngậm miệng, hai người lặng yên không tiếng động đi ra xa, y mới bắt đầu dò hỏi A Thiến: “Người nọ, Tinh… Vị đạo trưởng kia cứu khi nào?”
Nghe giọng điệu y nghiêm nghị, A Thiến biết rõ đây không phải chuyện nhỏ, nàng nói: “Cứu lâu rồi, sắp mấy năm.”
Tống Lam nói: “Hắn vẫn không biết người kia là ai?”
A Thiến: “Không biết.”
Tống Lam: “Vị đạo trưởng bên cạnh hắn kia, đã làm những gì?”
A Thiến: “Khua môi múa mép, bắt nạt ta hù dọa ta. Còn có, cùng đi săn đêm với đạo trưởng.”
Chân mày Tống Lam nghiêm lại, cảm thấy Tiết Dương chắc chắn sẽ không tốt lành như thế: “Săn đêm gì chứ? Ngươi cũng biết?”
A Thiến không dám khinh thường: “Trước đây có một quãng thời gian thường đi săn tẩu thi, giờ không còn nữa, chỉ đi săn một ít âm hồn, súc vật tác quái gì đó thôi.”
Tống Lam cẩn thận gặng hỏi, dường như vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào đấy, nhưng cứ không nắm được đầu mối. Y nói: “Quan hệ giữa hắn và vị đạo trưởng kia tốt lắm sao?”
Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng A Thiến vẫn nói ra: “Ta cảm thấy đạo trưởng ở một mình không vui vẻ lắm… Không dễ gì mới có được một người đồng hành… Bởi vậy, hình như hắn rất thích nghe tên xấu xa kia nói mấy câu khôi hài…”
Trên mặt Tống Lam, là một vùng mây đen giăng kín, vừa là phẫn nộ, vừa là không đành lòng. Chỉ có một tin tức, rõ rõ ràng ràng.
Tuyệt không thể để Hiểu Tinh Trần biết việc này!
Y nói: “Đừng nói cho hắn biết mấy chuyện dư thừa này.”
Dứt lời, trầm mặt đuổi theo hướng Tiết Dương rời khỏi. A Thiến nói: “Đạo trưởng, có phải ngươi muốn đi đánh tên xấu xa kia không?”
Tống Lam đã đuổi theo ra rất xa.. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Đâu chỉ muốn đánh, y đây là muốn lăng trì Tiết Dương!”
Tiết Dương cầm giỏ thức ăn ra ngoài, A Thiến biết hắn sẽ đi lên con đường mua thức ăn nọ, bèn đi đường tắt, xuyên qua một rừng cây, dọc đường chạy nhanh như bay, ngực thình thịch nảy điên cuồng. Đuổi theo một hồi, nhìn thấy bóng người Tiết Dương ở đằng trước. Hắn một tay cầm giỏ, giỏ nhét đầy các thứ rau xanh, củ cải, bánh màn thầu, uể oải vừa đi vừa ngáp, xem ra là mua thức ăn về rồi.
A Thiến quen thói ẩn núp nghe trộm, lén lút náu mình trong lùm cây ở cánh rừng, cùng đi theo hắn. Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng của Tống Lam từ phía trước truyền đến: “Tiết Dương.”
Hệt như bị người ta tạt một chậu nước lạnh ngay mặt, lại hệt như bị người ta cho ăn một bạt tai đánh tỉnh khỏi giấc mộng, sắc mặt Tiết Dương thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Tống Lam từ sau một gốc cây vòng ra, trường kiếm đã rời vỏ, nắm trong tay, mũi kiếm chỉ xéo xuống mặt đất.
Tiết Dương ra vẻ kinh ngạc: “Ơ kìa, này không phải Tống đạo trưởng hay sao? Khách quý nha. Đến ăn chực à?”
Tống Lam chỉ kiếm đâm tới, Tiết Dương soạt giữ Giáng Tai trong tay áo ra, cản một đòn, thụt lùi ra sau vài bước, đặt giỏ thức ăn dưới một gốc cây, nói: “Đạo sĩ thúi, ông đây chợt nổi hứng đi mua đồ ăn một lần, con mẹ ngươi lại tới sát phong cảnh!”
Kiếm thuật của Tống Lam tốt hơn Tiết Dương nhiều, lại ôm theo một sự phẫn nộ điên cuồng, chiêu nào chiêu nấy bức mạng, khẽ quát: “Nói! Rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì! Tiếp cận Hiểu Tinh Trần lâu như vậy đến cùng là muốn làm gì!”
Tiết Dương cười nói: “Ta nói Tống đạo trưởng sao vẫn chưa ra hết thực lực, hoá ra là muốn hỏi việc này.”
Tống Lam gầm lên: “Nói! Thứ cặn bã như ngươi, sẽ tốt bụng giúp hắn đi săn ư?!”
Kiếm khí lướt qua sát mặt, rạch ra một vết thương trên mặt Tiết Dương, hắn cũng không sợ hãi, nói: “Tống đạo trưởng vậy mà lại hiểu ta rõ đến thế!”
Hai người này một là đi con đường Đạo môn chính tông, một thì bước trên đường hoang vu, luyện ra một thân giết người phóng hỏa, kiếm pháp của Tống Lam rõ ràng tốt hơn hẳn Tiết Dương, y một kiếm đâm xuyên cánh tay Tiết Dương: “Nói!”
Nếu không phải vì sự thật ấy khiến người ta lo lắng, không thể không hỏi cho rõ ràng, chỉ sợ một kiếm này của y đâm tới không phải cánh tay, mà chính là cổ. Tiết Dương trúng kiếm, mặt không biến sắc nói: “Ngươi muốn nghe thật? Ta sợ ngươi nghe xong sẽ điên thôi. Có một số việc tốt hơn hết là không nên biết.”
Tống Lam lạnh lùng thốt: “Tiết Dương, kiên nhẫn của ta với ngươi có hạn!”
“Coong” Một tiếng, Tiết Dương dời mắt lên một kiếm đâm tới của y, nói: “Được rồi, đây là ngươi nhất định muốn nghe nhé. Ngươi có biết, vị đạo hữu, bạn tri giao kia của ngươi, đã làm gì không? Hắn giết rất nhiều tẩu thi. Trảm yêu trừ ma, không cầu báo đáp, thiệt là làm người ta cảm động mà. Tuy hắn móc mắt ra cho ngươi, thành một người mù, thế nhưng cũng may là Sương Hoa biết tự động dẫn dắt hắn tới chỗ có mùi xác chết. Mà kì diệu hơn là, ta phát hiện chỉ cần cắt lưỡi của những người trúng phải thi độc kia, khiến bọn chúng không cách nào nói chuyện, Sương Hoa cũng chẳng phân biệt được đâu là hoạt thi đâu là tử thi, vậy nên…”
Hắn giải thích vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, từ tay đến kiếm Tống Lam đều đang run rẩy: “Tên súc sinh ngươi… Súc sinh không bằng cầm thú…”
Tiết Dương: “Tống đạo trưởng, lắm lúc ta lại cảm thấy, người có giáo dưỡng như các ngươi khi chửi người ta rất dễ chịu thiệt, bởi lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy từ như thế, chẳng có ý mới, chả có lực sát thương tí nào cả. Hồi bảy tuổi ta đã không thèm dùng hai từ đó chửi người ta rồi.”
Tống Lam giận không dằn nổi, lại một kiếm tới, đâm vào hướng cổ họng hắn: “Ngươi ức hiếp hắn mắt mù, gạt hắn thật khổ!”
Một kiếm này vừa nhanh vừa độc, Tiết Dương gắng gượng né qua, vẫn bị đâm thủng vai. Hắn cứ như không có cảm giác, cả chân mày cũng chẳng nhíu lấy một cái, nói: “Mắt hắn mù? Tống đạo trưởng, thế nhưng ngươi đừng quên, mắt hắn mù là bởi hắn móc mắt ra cho ai nhé?”
Nghe vậy, sắc mặt lẫn động tác của Tống Lam đều cứng đờ.
Tiết Dương lại nói: “Ngươi lấy lập trường gì mà lên án ta? Bạn bè? Ngươi không biết thẹn khi nói mình là bạn bè của Hiểu Tinh Trần sao? Há há há há có cần ta nhắc ngươi không hả Tống đạo trưởng, sau khi ta tàn sát đạo quán kia của ngươi, ngươi nói thế nào với Hiểu Tinh Trần? Hắn lo lắng cho ngươi nên muốn tới giúp, ngươi lúc đó, nhìn hắn bằng vẻ mặt gì?”
Tâm trạng Tống Lam rối bời: “Ta! Lúc đó ta…”
Tiết Dương ngắt ngang đẩy lời y trở lại: “Lúc đó ngươi đang bi phẫn? Đang thương tâm? Đang lo không nơi trút bực? Bởi vậy nên giận chó đánh mèo? Nói một câu công bằng, ta tàn sát quán ngươi, đúng là bởi vì hắn. Ngươi trút giận sang hắn cũng là có thể thông cảm được, hơn nữa vừa đúng ý ta.”
Câu câu trúng chỗ hiểm!
Kiếm Tiết Dương xuất ra ngày càng thong thả, cũng ngày càng hung tàn xảo quyệt, đã mơ hồ chiếm ưu thế, Tống Lam lại không hề hay biết. Kiếm trên tay và miệng lưỡi Tiết Dương đều áp sát từng bước, hắn nói: “Ôi! Rõ ràng là chính ngươi nói “từ bây giờ đừng gặp nhau nữa”, sao lúc này lại chạy tới đây? Đạo trưởng Hiểu Tinh Trần, ngươi nói có đúng không?”
Nghe vậy, Tống Lam ngẩn ra. Đến cả trò lừa gạt đơn giản này cũng mắc phải, chỉ có thể nói y thật sự đã hoàn toàn bị Tiết Dương quấy nhiễu tâm trạng và bước tiến rồi. Tiết Dương sao lại bỏ qua cơ hội tuyệt vời bực này cơ chứ, vung tay lên, phấn bột thi độc rơi vãi đầy trời.
Tống Lam chưa từng gặp phải bột phấn thi độc tinh luyện kinh người loại này, dưới một lần vung, hít vào vài hơi, lập tức biết gay go rồi, ho khan liên tục. Mà Giáng Tai của Tiết Dương đã chờ đợi từ lâu, mũi kiếm loé ánh sáng lạnh, thình lình chui vào miệng y!
Nhoáng cái, trước mắt Ngụy Vô Tiện một vùng tối om. Là A Thiến sợ đến mức nhắm hai mắt lại.
Nhưng hắn rõ ràng, đầu lưỡi của Tống Lam, đã bị Giáng Tai chặt đứt đúng vào lúc này.
Tiếng động kia thật đáng sợ.
Hai vành mắt của A Thiến nóng lên, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, không phát ra chút âm thanh nào, vừa run lập cập vừa mở mắt ra. Tống Lam cầm kiếm gắng gượng chống người, một tay bụm miệng, máu tươi không ngừng ồ ạt tuôn ra khỏi khe hở.
Đột nhiên bị Tiết Dương ám hại cắt mất lưỡi, Tống Lam lúc này đau đến gần như không thể cất nổi bước chân, nhưng mà, y vẫn rút kiếm khỏi mặt đất, lảo đảo đâm tới Tiết Dương. Tiết Dương dễ dàng lắc mình né tránh, mặt đầy vẻ cười xảo trá.
Một khắc sau, Ngụy Vô Tiện liền biết, tại sao hắn lại lộ ra nụ cười đó.
Ánh sáng bạc của Sương Hoa, đâm vào từ ngực Tống Lam, xuyên qua lưng y.
Tống Lam cúi đầu, nhìn mũi kiếm xuyên qua tim mình, lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người cầm kiếm, vẻ mặt ôn hoà – Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần không hề hay biết, hắn nói: “Ngươi có ở đây không?”
Tống Lam im ắng giật giật môi.
Tiết Dương cười: “Ta ở đây. Sao ngươi lại tới?”
Hiểu Tinh Trần rút Sương Hoa ra, thu kiếm vào vỏ: “Sương Hoa có khác thường, ta theo chỉ dẫn đến xem thử.” Hắn ngạc nhiên nói: “Lâu lắm rồi không thấy tẩu thi chung quanh đây. Không ngờ lại có một con lạc đàn. Là từ nơi khác tới?”
Tống Lam chậm rãi khuỵ gối trước mặt Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương từ trên cao nhìn xuống y, nói: “Hình như vậy. Kêu rất dữ.”
Vào lúc này, chỉ cần Tống Lam đặt kiếm của y vào trong tay Hiểu Tinh Trần, Hiểu Tinh Trần sẽ biết ngay y là ai. Kiếm của bạn tốt tri giao, hắn sờ vào là biết.
Thế nhưng, Tống Lam không thể làm như thế. Đưa kiếm cho Hiểu Tinh Trần, nói cho hắn hay, người mà tự tay hắn giết chết là ai ư?
Tiết Dương đã tính chuẩn điểm này, bởi vậy không hề sợ hãi. Hắn nói: “Đi thôi, trở về làm cơm. Đói bụng.”
Hiểu Tinh Trần: “Mua rau xong rồi?”
Tiết Dương: “Mua rồi. Lúc về lại gặp phải thứ này, thiệt xúi quẩy.”
Hiểu Tinh Trần dẫn đầu đi trước, Tiết Dương tiện tay vỗ vỗ vết thương trên vai và cánh tay của mình, nhấc cái giỏ lên, đi ngang qua mặt Tống Lam, cười khẽ, cúi đầu, nói với y: “Không có phần của ngươi.”
Chờ Tiết Dương đã đi xa thật xa, đoán chừng đã trở lại nghĩa với Hiểu Tinh Trần, A Thiến mới đứng dậy khỏi lùm cây.
Nàng ngồi quá lâu, chân đều tê rần cả, nện gậy trúc, nơm nớp lo sợ đi cà nhắc tới nơi Tống Lam quỳ đứng không ngã, thi thể đã trở nên cứng nhắc.
Tống Lam chết không nhắm mắt, A Thiến bị hai mắt trợn trừng của y hù nhảy dựng, sau đó lại nhìn thấy máu tươi tuôn ra trong miệng hắn trong miệng y, men theo hàm chảy ướt vạt áo, đầy mặt đất, lệ từ hốc mắt nàng nhỏ xuống từng giọt lớn.
A Thiến sợ hãi đưa tay ra, giúp Tống Lam khép hai mắt lại, quỳ trước mặt y, rụt tay về rồi nói: “Vị đạo trưởng này, ngươi tuyệt đối đừng trách tội ta, và cả vị đạo trưởng kia nữa. Ta đi ra cũng chết, chỉ có thể trốn tránh, không tài nào cứu ngươi được. Vị đạo trưởng kia hắn bị tên xấu xa kia lừa, hắn không hề cố ý, hắn không biết người hắn giết chính là ngươi!”
Nàng hức hức nức nở nói: “Ta phải về rồi, ngươi trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ ta cứu đạo trưởng Hiểu Tinh Trần ra, phù hộ bọn ta chạy ra khỏi lòng bàn tay ma đầu kia, để tên yêu quái sống Tiết Dương ấy chết không tử tế, bị chém thành muôn mảnh, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Nói xong lạy vài cái, dập đầu ba cái, dùng sức lau lau mặt, đứng dậy tự cho mình mấy tiếng trống lên tinh thần, đi về hướng Nghĩa thành.
Lúc nàng trở lại nghĩa trang, sắc trời đã tối, Tiết Dương ngồi cạnh bàn gọt táo, gọt táo thành hình con thỏ, xem ra tâm trạng rất tốt. Bất cứ ai trông thấy hắn, đều sẽ cảm thấy đây là một cậu thiếu niên tinh quái, chứ tuyệt không nghĩ tới ban nãy hắn vừa làm chuyện gì. Hiểu Tinh Trần bưng một đĩa rau xanh bước ra, nghe tiếng, nói: “A Thiến, hôm nay ngươi đi đâu chơi vậy? Trễ vậy mới về.”
Tiết Dương liếc nàng một cái, ánh sáng nơi đáy mắt bất chợt loé lên: “Chuyện gì đây, mắt của nó sưng hết cả lên kìa.”
Hiểu Tinh Trần đi tới nói: “Sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?”
Tiết Dương: “Bắt nạt nó? Ai có thể chứ?”
Tuy nụ cười của hắn đáng yêu, nhưng rõ ràng đã nổi lòng nghi ngờ. Đột nhiên, A Thiến vứt cây gậy trúc đi, lớn tiếng gào khóc.
Nàng khóc đến mức mặt lem luốc nước mắt nước mũi, thở không ra hơi, nhào vào lòng Hiểu Tinh Trần nói: “Hức hức hức, ta xấu lắm sao? Ta xấu lắm sao? Đạo trưởng ngươi nói cho ta biết đi, ta thật sự xấu lắm sao?”
Hiểu Tinh Trần sờ sờ đầu nàng: “Đâu nào, A Thiến xinh đẹp như vậy. Ai nói ngươi xấu?”
Tiết Dương khinh khỉnh nói: “Xấu muốn chết, khóc lên còn xấu hơn.”
Hiểu Tinh Trần quở hắn: “Đừng có như thế.”
A Thiến càng khóc dữ hơn, giậm chân nói: “Đạo trưởng ngươi có nhìn thấy đâu! Ngươi nói ta đẹp thì có ích gì? Chắc chắn là đang gạt ta! Hắn nhìn thấy, hắn nói ta xấu, vậy xem ra ta xấu thật rồi! Vừa xấu vừa mù!”
Nàng ồn ào như thế một hồi, hai người hiển nhiên đều cho rằng hôm nay nàng ra ngoài bị đứa nhỏ nào đó không biết mắng mấy câu đại loại “xấu xí”, “mắng trắng đui mù”. Tiết Dương khinh thường nói: “Nói ngươi xấu ngươi chạy về đây khóc? Thái độ ngang tàng của ngươi lúc thường đi đâu rồi?”
A Thiến nói: “Ngươi mới ngang tàng ấy! Đạo trưởng, ngươi còn tiền không?”
Dừng một chút, Hiểu Tinh Trần hơi lúng túng nói: “Ừm… Hình như còn.”
Tiết Dương chen miệng: “Ta có nè, cho ngươi mượn.”
A Thiến xùy xùy: “Ngươi ăn ở với chúng ta lâu như thế, cho ngươi ít tiền ngươi còn muốn mượn thêm! Quỷ nghèo! Đạo trưởng, muốn đi mua đồ làm mình đẹp hơn. Ngươi đi với ta được không?”
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Hóa ra là muốn dẫn Hiểu Tinh Trần ra ngoài. Nhưng nếu như Tiết Dương muốn theo, vậy nên làm thế nào cho phải?”
Hiểu Tinh Trần nói: “Được thì được đó, nhưng mà ta lại chẳng giúp ngươi nhìn xem nó có hợp không.”
Tiết Dương lại chen miệng: “Ta xem giúp nó.”
A Thiến nhảy phắt lên xém tí là đụng vào cằm Hiểu Tinh Trần: “Ta mặc kệ ta mặc kệ! Ta cứ muốn ngươi theo đó, ta không muốn hắn theo đâu. Hắn chỉ biết nói ta xấu! Bảo ta là nhỏ mù!”
Nàng thỉnh thoảng cố tình gây sự cũng không phải mới một hai ngày, hai người đều đã tập mãi thành quen. Tiết Dương thưởng cho nàng một cái mặt quỷ, Hiểu Tinh Trần nói: “Được rồi, ngày mai đi, thế nào.”
A Thiến: “Ta muốn tối nay.”
Tiết Dương: “Đêm hôm ra ngoài, chợ đều đóng cửa cả rồi, ngươi đi đâu mua?”
A Thiến hết cách, đành phải nói: “Được rồi! Vậy thì ngày mai! Nhớ đó!”
Tính kế không thành, lại còn ồn ào muốn ra ngoài nữa, Tiết Dương nhất định sẽ nghi ngờ, A Thiến đành phải bỏ qua, ngồi cạnh bàn ăn cơm. Việc mới nãy, tuy nàng biểu diễn giống lúc thường như đúc, hết sức tự nhiên, nhưng bụng dưới của nàng trước sau vẫn căng thẳng, vô cùng căng thẳng, cho đến tận bây giờ, tay nàng cầm chén vẫn còn run rẩy. Tiết Dương ngồi bên tay trái nàng, lia mắt nhìn sang, chân bụng A Thiến lại kéo căng ra, nàng sợ hãi đến độ ăn không vô, thế nhưng vẫn kiên cường giả vờ tức giận đến nuốt không trôi, ăn một miếng phì một cái, ra sức chọc bát, lẩm bẩm chửi thầm: “Con oắt chết tiệt, nha đầu thúi, ta thấy ngươi cũng chẳng có chỗ nào đẹp đẽ. Oắt con!”
Hai người còn lại nghe nàng vẫn mắng “nha đầu thúi” không tồn tại kia, Tiết Dương trợn tròn mắt, Hiểu Tinh Trần thì nói: “Đừng có lãng phí lương thực.”
Ánh mắt của Tiết Dương liền từ A Thiến dời sang bên này, chuyển tới mặt Hiểu Tinh Trần đối diện. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Lưu manh con này có thể bắt chước hệt Hiểu Tinh Trần như thế, cũng chẳng phải không có lý do, dù sao thì ngày nào cũng ngồi dối diện nhau, có rất nhiều cơ hội nghiền ngẫm kỹ càng.”
Hiểu Tinh Trần lại hồn nhiên không phát hiện hai ánh mắt đang chiếu vào mặt hắn. Suy cho cùng, trong phòng này, người mù chân chính, chỉ có một mình hắn mà thôi.
Sau khi ăn xong, Hiểu Tinh Trần thu dọn bát đũa, Tiết Dương bỗng gọi nàng: “A Thiến.”
Tim A Thiến đột nhiên nhấc lên, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng cảm giác da đầu nàng nổ bùng.
Nàng nói: “Gọi ta làm gì?”
Tiết Dương mỉm cười: “Không làm gì hết, chỉ dạy ngươi, lần sau bị mắng nên làm gì thôi.”
A Thiến: “Ô, ngươi nói coi, làm sao đây?”
Tiết Dương: “Ai mắng ngươi xấu, ngươi cứ khiến ả xấu hơn ngươi, rạch mười bảy mười tám đao lên trên mặt ả, khiến ả xấu đến độ không dám đi ra ngoài gặp người. Ai mắng ngươi mù, ngươi cứ vót nhọn cây gậy trúc, chọc vào hai mắt của ả ta một cái, khiến ả ta cũng biến thành kẻ mù, ngươi coi ả còn dám miệng tiện nữa không?”
A Thiến sởn cả tóc gáy, chỉ giả vờ cho rằng hắn đang doạ mình, nói: “Ngươi lại doạ ta!”
Tiết Dương hầm hừ: “Ngươi coi như ta đang doạ đi.” Nói xong, đẩy chiếc đĩa chứa táo thỏ tới trước mặt nàng: “Ăn đi.”
Nhìn một đĩa táo hình thỏ vỏ hồng ruột vàng đẹp đẽ đáng yêu kia, từng cơn tởm lợm tràn khắp cõi lòng A Thiến và Ngụy Vô Tiện.
Hôm sau, mới sáng sớm A Thiến đã ồn ào đòi Hiểu Tinh Trần dẫn nàng đi ra ngoài mua quần áo đẹp với son bột nước. Tiết Dương bất mãn nói: “Các ngươi đi rồi, vậy đồ ăn hôm nay lại là ta mua à?”
A Thiến: “Ngươi mua một lần thì sao nào? Đạo trưởng đã mua biết bao nhiêu lần rồi!”
Tiết Dương: “Vâng vâng vâng. Ta đi mua. Giờ ta đi mua liền đây.”
Đợi hắn ra ngoài rồi, Hiểu Tinh Trần nói: “A Thiến, ngươi vẫn chưa chuẩn bị xong à? Có thể đi chưa?”
A Thiến xác định Tiết Dương đã đi xa, lúc này mới bước vào, đóng cửa lại, run giọng hỏi: “Đạo trưởng, ngươi có biết, một người tên là Tiết Dương không?”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3