Trong một căn phòng vip,nơi nó trang điểm chuẩn bị trước khi ra ngoài. Uyên cẩn thận chỉnh lại bộ váy cưới sao cho trông thật đẹp nhất,con bé cứ thỉnh thoảng lại thốt lên những câu như là
“Chị đẹp quá” “bộ váy cưới này rất hợp với chị” con bé suýt xoa,mắt chớp chớp,hết lời tán thưởng.
Lúc này nó vẫn còn khá hồi hộp,có lẽ đây là một ngày trọng đại nhất trong cuộc đời nó,được gả cho người mà nó yêu thương là điều may mắn nhất đối với nó. Đáng tiếc rằng,cả cha và mẹ người thân duy nhất chẳng còn một ai.
“Cha mẹ trên đấy chắc chắn vẫn luôn dõi theo con phải không? Mọi người sẽ chúc phúc cho con chứ?” Nhỏ đưa tay lên nắm chặt vào mặt dây chuyền,sợi dây chuyền duy nhất mẹ để lại,vật đính ước duy nhất cha tặng cho mẹ, chắc hẳn mẹ mãi không quên được ông ấy phải không? Nghĩ đến đây Hy bất giác ngước lên để nước mắt chảy ngược vào trong không rơi xuống,nhỡ lại xoá mất lớp trang điểm mà Uyên đã kì công làm cho nó.
– Trông con kìa,hôm nay là ngày vui nhất trong đời mình,không được nghĩ chuyện gì buồn đâu nhé!!- bà Quách đứng sau nó từ lúc nào,bà khẽ đặt hai tay lên vai nó vỗ về.Lúc này nó mới giật mình quay lại đưa tay lên nắm lấy tay bà,cảm giác thân thuộc này đã an ủi nó được phần nào,nhìn bà ấy đâu đó lại hiện lên hình ảnh của mẹ nó.
– Mẹ!! Con không sao mà!!
– mẹ biết con giờ đang nghĩ chuyện gì! Nếu cha mẹ con còn sống họ nhất định sẽ rất vui mừng khi con đã thực sự trưởng thành,hơn hết còn tìm được người yêu thương con như Anh Thần,mẹ tin họ sẽ luôn chúc phúc cho con. Còn bây giờ con nhất định phải thật vui vẻ vì giờ con đã có gia đình của riêng mình,có Nhất Thiên,có một gia đình thứ hai của con,mẹ rất vui vì hôm nay được chứng kiến đứa con gái người bạn thân nhất của mình trọn vẹn hạnh phúc như bây giờ,như vậy là mẹ mãn nguyện rồi!!
– Mẹ!!! Cảm ơn mẹ,cảm ơn vì tất cả!- nhỏ ôm lấy bà Quách, cảm động đến độ muốn khóc,bà Quách thấy vậy nhẹ nhàng đẩy nhỏ ra giọng có phần trách móc.
– mẹ không muốn lại trang điểm lại cho con đâu nhé!!
Nhỏ vẫn cứ ôm lấy,nhưng cố gắng không rơi nước mắt,sâu trong thâm tâm nhỏ thực lòng biết ơn từ tận đáy lòng. Mạc Uyên cũng đi lại từ lúc nào, con bé nhìn mà cũng cảm thấy cảm động,mất đi anh trai mình nhỏ không hề trách nó cũng chưa từng ghét bỏ nó đổi lại càng cảm thấy thương nó,ông trời cũng không đến nỗi mang cả người chị đáng thương này của nó đi.
– Thôi nào,hai mẹ con bà không định để con bé ra ngoài tổ chức hôn lễ sao?- Ông Quách đi lại,ông luca nào cũng tỏ ra nghiêm nghị nhưng nó cảm nhận được ông cũng vô cùng quan tâm đến nó.
– Cha!!- nó gọi tên ông rồi nở một nụ cười tươi,sau đó để Uyên kéo chiếc khăn trùm đầu lên.
Bên ngoài,khách mời cũng không nhiều,ngoài gia đình nó cùng những khách mời của cha thì toàn là bạn bè của Thần,cùng hai anh em Khanh Linh.
“Đừng căng thẳng quá,hãy hít thở thật đêu” cha chấn an nó,ông thấy nó hồi hộp nắm vào chân váy khi bước khỏi cửa phòng khách sạn,bên ngoài một khuôn viên rộng lớn,rất nhiều loại hoa đủ màu sắc,con đường được lát gạch đỏ.
Nhỏ khẽ gật đầu khoăcs tay cha ra ngoài,trước mặt nó một lễ đường xa hoa được chuẩn bị ngay khu trung tâm của hòn đảo phía xa là bờ biển xanh ngắt,ánh mắt chúc phúc của những người xung quanh dành cho nó. Trước mặt nhỏ là người con trai ấy,Thần mặc một bộ vest đen tây phục được đặc biệt thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng thế giới,mái tóc đen nước da trắng mịn trông anh giống như một vị hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích,khi bắt gặp ánh mắt người con trai đó từ khi nhìn thấy nó đã luôn dõi theo,nhỏ đã không hề hối hận khi chọn anh,nếu cuộc đời này điều may mắn nhất đối với nó có lẽ là gặp đươc người con trai này. Bước bên cạnh cha,dù bước chân từ từ nhưng trái tim nó vốn đã nhảy ra ngoài lồng ngực hướng về phía người con trai đó mất rồi.
Bước đến nơi,Thần lịch sự đưa tay ra trước,cử chỉ vô cùng ưu nhã,để nó đặt lên,anh nhẹ nhàng dìu nó lên bậc thềm,hai tay nó đặt lên tay anh,hai ánh mắt trao cho nhau,giờ phút khi vị giáo mục cất lời hẹn ước giữa hai người,Thần vẫn chăm chú nhìn nó,anh khẽ nắm chặt lấy tay nó,khoé miệng khẽ mỉm cười hạnh phúc.
“Lâm Anh Thần,con có nguyện cùng người vợ của con sống đến hết cuộc đời này,cùng nhau vượt qua khó khăn,bảo vệ che chở cho cô ấy,yêu thương cô ấy bằng tất cả những gì con có không?”
– con nguyện ý!!
“Đường Thiên Hy,con có nguyện cùng người chồng của con sống đến hết cuộc đời này,cùng nhau vượt qua khó khăn,chăm sóc,ở bên anh ấy,hết lòng vì anh ấy bằng tất cả những gì con có không?”
– con nguyện ý!!!- nó khẽ gật đầu,cảm động nhìn anh ấy
– vậy từ giờ phút này các con chính thức trở thành vợ chồng,cùng yêu thương che chở nhau hết cuộc đời này,ta chúc hai con trăm năm hạnh phúc,mãi mãi bên cạnh nhau!!!
Lúc này cả hai cùng trao nhẫn cho nhau,Thần ôm nó vào lồng ngực mình,dịu dàng đặt một nụ hôn ấm áp lên trán,rồi từ từ cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào,anh ôm nó trong khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời,trong tiếng hò reo chúc phúc của tất cả mọi người có mặt tại lễ cưới.
“Từ giờ anh sẽ không xa em nữa,
Từ giờ em sẽ không xa anh nữa…” cả hai cứ thế ôm lấy nhau không rời,cảm nhận từng nhịp đập nơi con tim người còn lại,để biết rằng họ đã mãi mãi thuộc về nhau kể từ giây phút này,trải qua bao nhiêu sóng gió hận thù cuối cùng tình yêu của cả hai đã vượt qua tất cả để được ở bên nhau…
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3