Chương 119: Lễ cưới (Hết chính truyện)


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Edit: Ryal

Khi nhẫn cưới được đưa đến, Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu vừa quay về từ trò chơi Ác Mộng.

Ân Lưu Minh định mở hộp quà theo thói quen nhưng bị Thẩm Lâu cản lại: “Coi như một niềm vui bất ngờ đi”.

Y ngạc nhiên nhíu mày: “Nhẫn mà cũng là niềm vui bất ngờ sao?”.

Thẩm Lâu hơi khựng lại: “Hình dạng của nhẫn mới là niềm vui bất ngờ”.

“Anh đặt làm à?”.

“Dĩ nhiên”. Thẩm Lâu nheo mắt cười. “Margaret.F.Solari là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong thế giới thực, có ơn mà không dùng thì phí lắm”.

Ân Lưu Minh hồi tưởng mãi mới nhớ ra người hắn vừa nhắc đến là kẻ tạo giấc mơ của “Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu” – giấc mơ thứ hai y phá giải.

Phu nhân Solari từng nói nếu có yêu cầu thì cứ đến tìm bà, ai ngờ Thẩm Lâu tìm thật.

“Chẳng phải kẻ tạo giấc mơ không thể nhớ được những sự việc trong mơ một khi đã rời khỏi đó hay sao?”.

“Đúng”. Thẩm Lâu cau mày. “Nhưng ta có cách của riêng ta”.

Tuy hắn không còn là hệ thống của trò chơi Ác Mộng nhưng lại tạo ra hệ thống đời mới, tìm lại kí ức đại diện cho giấc mơ cũng chỉ là chuyện vặt thôi.

“Nghe ta nhờ thiết kế nhẫn cưới, phu nhân Solari rất vui”. Thẩm Lâu vỗ nhẹ lên hộp quà. “Nhẫn đẹp lắm, ta muốn cho em xem vào lúc đó”.

Ân Lưu Minh nhướng mày thật cao: “Nếu là tác phẩm do phu nhân Solari thiết kế thì em rất mong chờ, nhưng nghe anh khen đẹp thì em lại không dám mong chờ nữa”.

Thẩm Lâu khẽ cười: “Ồ, gu thẩm mĩ của ta cũng đã tăng lên nhờ được em mài giũa rồi nhé”.

Ân Lưu Minh cũng cười, không ép: “Được, thế thì em sẽ mong chờ vậy”.

Thẩm Lâu lấy ra một cuốn sách nhỏ: “Em thích tổ chức lễ cưới ở đâu?”.

“Có những lựa chọn nào?”.

“Ở thế giới thực thì dựng hội trường cưới trên không trung, trên biển, hoặc thuê nguyên một hòn đảo nhé?”. Thẩm Lâu lật sách. “Hay em muốn tổ chức trong mơ? Nếu thế thì cảnh gì ta cũng biến ra được”.

Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ: “Tổ chức ở thế giới thực đi”.

Y muốn mời vài người bạn ở thế giới thực đến cùng.

Thẩm Lâu không hề ngạc nhiên: “Còn vị trí? Hay em muốn để ta quyết định?”.

Ân Lưu Minh cầm lấy cuốn sách trong tay hắn, xem một lúc rồi chỉ định: “Đây”.

“Đám cưới xa hoa trên du thuyền?”. Thẩm Lâu gật đầu. “Em có chấp niệm với biển nhỉ”.

Ân Lưu Minh liếc hắn: “Dù sao một trong hai chú rể cũng là hải sản còn gì”.

“Có lí”. Thẩm Lâu cười. “Thích du thuyền kiểu nào?”.

Ân Lưu Minh đáp: “To cỡ một thị trấn nhỏ”.

Thẩm Lâu ngạc nhiên nhìn y: “Ý em là…”.

“Họ đã bầu bạn cùng chúng ta qua bao giấc mơ thì cũng nên được mời chứ”. Ân Lưu Minh nheo mắt cười. “Cá khổng lồ biển sâu nói nó muốn chở chúng ta trên lưng rồi biểu diễn nhảy trên mặt nước”.

Thẩm Lâu im lặng nhìn y chốc lát rồi cười: “Ta hiểu”.

Hắn chớp mắt: “Nhất định ta sẽ khiến em hài lòng”.

Trên Thái Bình Dương bao la, một chiếc du thuyền được trang trí bằng hoa tươi và san hô đang trôi chầm chậm.

Từ khi được mua lại bởi cậu Ân – một tỷ phú kín tiếng, nó đã trải qua quá trình tái cải tạo, đảm bảo thân thuyền thật vững chãi, đa số cột buồm được đính san hô lộng lẫy, lại thêm vỏ sò rực rỡ đủ màu, khiến người ta có cảm giác như đang chìm dưới đáy đại dương.

Vị khách nào cũng hoa mắt bởi chiếc thuyền san hô này, cũng ngạc nhiên chẳng biết rốt cuộc cậu Ân lấy đâu ra nhiều san hô tới vậy.

Luật bảo vệ môi trường tự nhiên đã cấm khai thác san hô số lượng lớn, hơn nữa, những cây san hô này có vẻ không phải mới được khai thác… Lẽ nào cậu Ân đã âm thầm sưu tập san hô từ khắp thế giới?

Thẩm Lâu chỉnh lại cái nơ trên cổ, nheo mắt cười: “Lạm dụng quyền riêng một chút thôi”.

Ân Lưu Minh ngồi trên ghế nhìn chuyên gia trang điểm chỉnh lại kiểu tóc cho mình, bất đắc dĩ nói: “Anh tìm lại sức mạnh để dùng vào mấy chuyện này đấy à”.

Không cần Thẩm Lâu nói y cũng đoán được hắn đã sử dụng sức mạnh của biển Hư Vô – tạo ra thật nhiều san hô trong mơ rồi thực thể hóa chúng vào thế giới thực.

“Đáng giá là được”.

Thẩm Lâu lại chỉnh nơ, nhìn bộ lễ phục trắng điểm kim cương xanh của Ân Lưu Minh rồi khẽ ho một tiếng: “Hơn nữa, em nhất định phải nói về chủ đề đó với ta trong khoảnh khắc này hay sao?”.

Ân Lưu Minh xoay ghế lại, nhìn hắn với vẻ đầy hứng thú: “Anh hồi hộp đấy à?”.

Thẩm Lâu mạnh miệng: “Ta mà hồi hộp vì chuyện cỏn con thế này ư? Đừng quên chúng ta đã tham gia lễ cưới rất nhiều lần”.

Ân Lưu Minh nhướng mày phải.

Thẩm Lâu sờ cằm: “Thôi được rồi, ta có hồi hộp. Cảm giác khác hẳn hồi tham gia lễ cưới của Trì Tịch”.

Chuyên gia trang điểm không hiểu họ đang nói gì nhưng cũng góp vui: “Đó là chuyện đương nhiên, dù sao đây cũng là đám cưới của anh Thẩm và anh Ân cơ mà!”.

Cô lùi lạc một bước, hài lòng nói: “Đường nét của anh Ân rất đẹp, tay nghề của tôi chẳng phát huy được là bao”.

Ân Lưu Minh đứng dậy cảm ơn cô rồi quay sang nhìn Thẩm Lâu.

Hắn nhìn y mà tim loạn nhịp, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, cong môi: “Già rồi nên dễ ngẩn ngơ quá”.

Ân Lưu Minh bước lại gần, ngắm nghía gương mặt đẹp đẽ của Thẩm Lâu, bỗng nở nụ cười: “Thực ra em cũng hơi hồi hộp”.

Thẩm Lâu khẽ ho một tiếng, giọng dịu dàng: “Vậy là vừa khéo, đôi mình giống nhau”.

Ân Lưu Minh đưa tay về phía hắn: “Đi thôi”.

Thẩm Lâu mỉm cười đặt tay vào tay y.

Pháo hoa nổ vang, hai thanh niên mặc bộ lễ phục gần giống nhau đứng trên vị trí cao nhất của boong thuyền.

Cả hai đều cao dong dỏng, một người mỉm cười ôn hòa và chững chạc, người kia có nụ cười khá ngông cuồng, hai bàn tay không hẹn mà cùng nắm lấy nhau.

Dù khí chất và gương mặt hai người rất khác nhưng mọi khách mời đều nhận thấy sự hài hòa đến kì lạ, bền chặt hơn cả máu mủ tình thân, dường như chỉ cần liếc nhìn nhau cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì.

Không ít người mơ đến tài sản của nhà họ Ân nên muốn tới “dò đường”, nhưng khi nhìn thấy đôi chồng chồng son đứng trên boong thuyền, họ lại không tự chủ được mà nảy sinh cảm giác “đó mới là một cặp trời sinh”.

Không phải mặc cảm và tự ti, không phải ủng hộ hay yêu mến, chỉ là đơn thuần cảm nhận được từ sâu trong tiềm thức.

Tiếng chim kêu lanh lảnh vọng xuống từ trên trời.

Hai chú chim xanh đẹp đến mức chẳng thể nhận ra là giống gì đáp lên vai Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu, khẽ cúi xuống, thả chiếc hộp nhỏ sáng lấp lánh vào tay họ.

Ân Lưu Minh mở hộp.

Một chiếc nhẫn đẹp lạ thường xuất hiện.

Nhẫn khắc hoa văn sóng biển và cánh hoa, chính giữa là một viên đá năm màu lấp lánh, trông chẳng khác nào mảnh vụn còn sót lại của loại đá vá trời dưới nắng mai.

Ân Lưu Minh nhìn Thẩm Lâu với ánh mắt kinh ngạc.

Hắn ho khẽ một tiếng: “Đừng hiểu lầm, ta không động đến bản thể của em đâu”.

Ân Lưu Minh nhíu mày: “Thế là động đến bản thể của anh à?”.

“Phần giao hòa giữa bản thể của ta và em đã bắt đầu đồng hóa sau khoảng thời gian quá dài”. Thẩm Lâu khẽ vuốt chiếc nhẫn đính đá năm màu trong tay, lại mỉm cười. “Ta đục lấy một mẩu nhỏ để làm chứng cho khoảnh khắc chúng ta mãi mãi thuộc về nhau”.

Ân Lưu Minh nhìn hắn, không nhịn được mà bật cười: “Bảo sao cứ giấu giếm mãi”.

Thẩm Lâu hít một hơi, nhìn sâu vào mắt y: “Vậy, em yêu dấu, em có đồng ý ở bên ta mãi mãi không?”.

Mãi mãi.

Một lời thề ước chỉ là chót lưỡi đầu môi với người thường, chẳng biết khi thốt lên lòng thành được bao nhiêu;

Nhưng với họ, đó lại là những gì có thực – quá khứ…

Và tương lai.

Họ đã ở bên nhau từ thượng nguồn của dòng chảy thời gian, tuy có lúc tách biệt, nhưng cuối cùng vẫn gặp mặt và lại yêu.

Họ không cần bất kì ai chủ trì lễ cưới, bởi bản thân sự tồn tại của họ đã là câu trả lời minh xác nhất rồi.

Khóe môi Ân Lưu Minh chầm chậm cong lên, giọng mang ý cười: “Em đồng ý”.

Thẩm Lâu khom lưng đeo nhẫn vào ngón áp út cho y.

Ân Lưu Minh cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, mỉm cười: “Thẩm tiên sinh, anh có đồng ý bị em giam cầm mãi mãi, bị em ghim chặt mãi mãi ở thế giới này không?”.

Lời bày tỏ còn đen tối hơn của một kẻ yandere khiến đôi môi Thẩm Lâu lần nữa nở nụ cười đầy hạnh phúc: “Đương nhiên ta đồng ý”.

Họ trao nhẫn cho nhau.

Một nghi thức nhỏ bé thuộc về thời đại này trong thế giới thực đã làm chứng cho tình yêu giữa hai linh hồn đại diện của nhân gian.

Giữa tiếng sóng rì rào, giữa tiếng hoan hô như sấm dậy, giữa tiếng pháo mừng reo vang, Thẩm Lâu và Ân Lưu Minh hôn nhau.

Khách mời vỗ tay ào ào.

Họ buông nhau ra, nhìn nhau, đồng thời đạp lên boong thuyền… và cùng tung mình xuống Thái Bình Dương giữa tiếng hô kinh ngạc của tất thảy.

Chỉ cần băng qua vẻn vẹn một đường chân trời, họ đã đặt chân đến thế giới khác.

Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu đứng trên đỉnh đầu cá khổng lồ biển sâu, nhìn những sinh linh muôn màu muôn vẻ sau lưng.

Đó là những NPC và những người bạn của họ trong trò chơi Ác Mộng.

Họ lại được đón chào bởi một loạt những lời chúc giữa biển Hư Vô.

Thẩm Lâu nhìn những chiếc lông chim trắng phau đang bay xuống, khẽ thở dài: “Ai nghĩ ra kiểu trang trí này vậy?”.

“Em nè!”. Diệp Thanh Thanh phấn khởi giơ tay. “Em có nhiều kinh nghiệm lắm đấy! Em đã giúp chuẩn bị cho lễ cưới của thầy Trì bao nhiêu lần cơ mà!”.

Thẩm Lâu chưa kịp thốt ra câu “Gu thẩm mĩ của mi cũng cần học hỏi nhiều” đã phải chững lại vì tiếng cười của Ân Lưu Minh.

Y liếc nhìn hắn: “Trí tưởng tượng mới là bản chất của trò chơi Ác Mộng”.

Thẩm Lâu mỉm cười: “Em nói đúng. Vừa khéo là ta cũng nghĩ vậy”.

Hắn giơ tay, để y nhìn thấy chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng ngũ sắc trên ngón áp út của mình: “Đây là viên đá được lấy từ phần giao hòa giữa bản thể của em và ta, vì thể ở một mức độ nào đó nó cũng mang quyền năng sửa lại quy tắc của thế giới và chuyển dời sức mạnh của biển Hư Vô”.

Ân Lưu Minh khẽ run.

“Đương nhiên, lần này em sẽ không phải tiêu hao chút năng lượng linh hồn nào, bởi bản thân nó đã bắt nguồn từ em”. Thẩm Lâu cười. “Lần này biển Hư Vô là một tấm vải sơn dầu trắng tinh, hãy xem chúng ta có thể vẽ nên một lễ cưới đẹp đẽ, kì lạ và điên dại biết chừng nào”.

HẾT CHÍNH TRUYỆN.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3