Chương 54: Phiên Ngoại 18 - Hoàn


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

52.

Ngụy Vô Tiện tuy là xui xẻo nhiễm phong hàn, nhưng mà tính ham chơi quá nặng, sức khỏe của y có chút theo không kịp. Nhưng nhìn kỹ, hai con mắt y vẫn trong trẻo, thần thái sáng láng. Ngụy Vô Tiện ỷ vào thân phận người bệnh mà tác oai tác quái, còn có ý đồ trêu chọc trong bụng, chỉ huy Lam Vong Cơ bưng trà rót nước cho y, cỏn bản thân y thì ra vẻ đại gia tàn tật, rúc trên giường hưởng thụ.

Một thoáng thời gian trôi qua thật tốt đẹp. Y còn béo thêm một kg. Khuyết điểm duy nhất chính là Lam Vong Cơ nhẫn nhịn hơn ngày xưa nhiều lắm. Nói hắn làm cái gì hắn làm cái đó. Không giận không dỗi. Giống như đánh vào bông gòn. Làm cho ý đồ chọc ghẹo người ta của Ngụy Vô Tiện tan biến mất tiêu. Vẫn là ông cụ non năm đó lúc đi học hợp khẩu vị y hơn. Tùy tiện nói một câu cũng có thể chọc cho hắn tức tới đỏ mặt tía tai.

“Ai….” Ngụy Vô Tiện nằm ngửa phơi bụng, thở dài lần thứ năm trong ngày.

Lam Vong Cơ buông sách xuống, tri kỷ lại gần hỏi han: “Chuyện gì?”

Ngụy Vô Tiện quay đầu, hai mắt trống rỗng. Ngay cả ánh sáng lấp lánh ngày thường cũng không thấy đâu.

Lam Vong Cơ hơi lo, đưa tay sờ trán y, sợ bệnh tình y trở nặng. Cái tay hắn còn đang ở giữa không trung đã nghe Ngụy Vô Tiện lầm bầm: “Lam Trạm….” Giọng nói tiều tụy vô cùng, có thể so với ông già tám chục tuổi.

Lam Vong Cơ: “……”

Hắn đỡ trán. Quan tâm tất sẽ bị loạn. Mới vừa rồi có lẽ suýt nữa là bị y lừa rồi đi. Nhưng hắn thấy Ngụy Vô Tiện bực bội muốn chết, vẫn quan tâm hỏi han: “Làm sao vậy?”

Ngụy Vô Tiện im lặng một hồi, cố sức vắt óc một phen, ra vẻ nghiêm túc nói: “Ngươi… ngươi giận.”

Lam Vong Cơ: “…..”

Lam Vong Cơ nghiêm túc trả lời: “Vì sao phải giận?”

Ngụy Vô Tiện ngồi phắt dậy, túm ống tay áo trắng phau của hắn, bắt đầu giở trò nhõng nhẽo, mè nheo: “Ai da… ngươi giận mãi đấy thôi!” Giây lát lại nói: “Ông cụ non?”

Lam Vong Cơ không đáp, vẫn như trước đứng thẳng tắp, đoan chính, nghi hoặc nhìn y. Đôi mắt nhạt màu trong veo, không mang lấy một tia lửa giận.

Ngụy Vô Tiện làm như hết sức rồi, than thở đáp lời: “Bỏ đi, bỏ đi. Vẫn là ông cụ non trước kia vui hơn. Không bằng ngươi theo ta đi Liên Hoa Ổ đi. Đi coi Giang Trừng lên cơn cũng rất là giải trí.” Sau đó còn bổ sung thêm trong lòng: “Nhưng mà cũng không giải trí bằng ông cụ non.”

Sắc mặt Lam Vong Cơ càng kém, xoay người sang chỗ khác.

Ngụy Vô Tiện: “???”

Y đột nhiên cảm thấy hơi tức cười. Y ở Vân Thâm Bất Tri Xứ tĩnh dưỡng đã mấy ngày, lại còn sinh bệnh. Hai thứ cộng làm làm cho y bức bối, ngộp thở muốn chết. Uể oải hồi lâu, giờ đây đột nhiên lại dậy được tinh thần. Tứ chi phắt một cái, đứng lên chạy tới trước mặt Lam Vong Cơ ghẹo hắn: “Sao vậy Lam Trạm? Ngươi giận?”

Hai người đứng quá gần. Vóc dáng thường ngày nhìn như xấp xỉ, lúc đối mặt lại hiện ra có chút chênh lệch. Lam Vong Cơ khẽ cúi đầu nhìn y.

Cái mặt của vị đệ nhị bảng thế gia công tử quả nhiên danh bất hư truyền. Ngày thường Ngụy Vô Tiện da mặt dày, trêu ghẹo cô nương nhà người ta không thấy xấu hổ chút nào, giờ đây lại hai má bừng bừng nóng lên. Y chột dạ đưa tay sờ mặt. Lam Vong Cơ bên kia lại thu tầm mắt, lướt qua y bỏ đi mất. Mà bước chân của hắn nghe như nặng hơn thường ngày. Giống như giận dỗi cố ý dẫm chân, nhưng lại ngại gia giáo, lễ nghĩa mà gắng sức kiềm hãm, chỉ lộ ra dấu vết nhỏ xíu xiu trong bước chân. Trong mắt Ngụy Vô Tiện thấy thế nào cũng thật là đáng yêu quá đi. Thật sự là một trời một vực so với Hàm Quang Quân thường ngày lãnh tĩnh, khắc kỷ. Lại có vài phần bóng dáng thiếu niên năm nào rơi lệ trong động Huyền Vũ.

Bóng dáng ông cụ non năm đó trở lại. Ngụy Vô Tiện cười khanh khách rượt theo. “Ôi chao! Ôi chao ôi! Đây là làm sao vậy? Hàm Quang Quân đoan trang, mẫu mực của chúng ta dỗi rồi sao? Sao mà giống như nàng dâu bé bỏng bị người ta ức hiếp vậy?”

Giọng điệu y như bà bà dỗ bé con.

Sắc mặt Lam Vong Cơ càng lúc càng kém. Ngụy Vô Tiện lại càng nhìn càng khoái. Y dường như biết làm sao chọc cho Lam Vong Cơ giận rồi: “Không nói? Vậy ta đây đi về!”

Dứt lời liền nhấc chân đi. Dứt khoát vô cùng, không có chút nào ướt át, vướng bận.

Kết quả là cửa chính cũa Tĩnh Thất còn chưa kịp qua, y đã bị Lam Vong Cơ kéo nhẹ góc áo. Ngụy Vô Tiện lặng lẽ cong khóe môi. Thế nào cũng cảm thấy bản thân vừa đào ra được bí mật nho nhỏ mà đồng chí họ Lam nào đó giấu lâu thật là lâu.

Y quay đầu một cái. Biểu cảm trên mặt đã biến thành mờ mịt: “Còn có chuyện gì sao?”Lam Vong Cơ nhịn, hỏi: “Vì sao phải đi?”

Ngụy Vô Tiện ra vẻ rất là đương nhiên, đáp: “Chán quá đó mà. Vân Thâm Bất Tri Xứ của các người là chỗ nào, cũng không cần ta nhiều lời đi? Hơn nữa, ngươi…” Y nói tới đó, vỗ hai cái lên vai Lam Vong Cơ, thở dài, chậc chậc: “Ngươi cái ông cụ non này. Nửa ngày không nhả ra được một chữ. Cứ như vậy còn không bằng ta đi về tìm Giang Trừng.”

Sự thật chứng nghiệm lời Ngụy Vô Tiện. Y nói xong một câu này, Lam Vong Cơ hồi lâu còn chưa nghẹn ra nổi một câu. Cũng không biết là qua bao lâu. Ngụy Vô Tiện ngắm hai đám mây lững thững trườn qua đường chân trời, hai chân đã bắt đầu tê dại vì đứng, Lam Vong Cơ mới cuối cùng nhả ra được mấy chữ: “Ngươi… mỗi đêm còn phải…”

“Cái này không quan trọng. Cô Tô cách xa Vân Mộng nhưng mà ngự kiếm cũng không hơn nửa ngày…. Ha ha ha ha ha ha ha há há há há há!!”

Mới vừa rồi, Lam Vong Cơ dường như cho là thật, nôn nóng, gấp gáp, vừa nói mấy chữ vừa run rẩy nhè nhẹ, giống như quên mất hắn mới là bên đang giận dỗi, hết sức cố gắng níu người lại. Ai ngờ chính Ngụy Vô Tiện đã nhịn không được trước, ôm bụng ngồi xổm xuống đất, cười muốn lăn lộn.

Ngụy Vô Tiện túm vạt áo Lam Vong Cơ: “Không được… Lam Trạm! Ta đau bụng! Ha ha ha ha ha ha ha!!….. Đứng không nổi! Ngươi đỡ ta một cái.”

Lam Vong Cơ đen mặt.

Ngụy Vô Tiện: “Ha ha ha ha ha ha ha ha há há há há! Lam Trạm! Ta nói cái bộ dạng ngươi bên ngoài thì lạnh như băng. Kỳ thật trong lòng ngươi rất muốn chơi với ta đúng hông?”

Lam Vong Cơ không nói: “……”

Ngụy Vô Tiện: “Haiz… sự quyến rũ của Ngụy mỗ ta đây quả thật danh bất hư truyền! Chúng con cháu thế gia ai mà chả thích ta! Ngay cả ngươi Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ Lam Trạm cũng không phải là ngoại lệ, đúng hông nè? Có thích ta không?”

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, nhắm mắt nói: “……………………..Thích.”

Ngụy Vô Tiện tự cho là thông minh còn đang ngoác miệng cười ngây ngô, rồi sau đó lập tức ngây ra: “Ha ha há? Ta đã nói mà… Ế?”

Nguyên nhân y ngơ ra có hai cái. Một là y cho rằng chuyện này cũng chỉ là một hồi chọc ghẹo, vui đùa mấy câu. Một câu hỏi kia nói ra cũng chỉ là trêu Lam Vong Cơ. Vẩy vài giọt dầu lên đống lửa, trợ hứng mà thôi. Lam Vong Cơ đúng ra phải tức tới nói không nên lời chứ. Nhiều lắm là phun ra một chữ “Cút!” Ai mà ngờ được hắn lại khẳng khái thừa nhận… Hắn thừa nhận?!! Hai là Lam Vong Cơ thừa nhận. Không sai. Cái này cần nhấn mạnh lần nữa. Lam Vong Cơ thừa nhận.

Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Lam Trạm. Ta hay nói giỡn, ngươi cho là thật sao….”

Lam Vong Cơ nói: “Ta chưa từng nói giỡn.”

Ngụy Vô Tiện: “……..”

Sao lại cảm giác như tự đào hố chôn mình thế này?!

53.

Một vị đệ tử tuần tra nào đó nhớ lại. Ngày hôm đó tiết trời thật đẹp. Trong không trung còn có mấy đám mây lãng đãng trôi qua. Trên núi Vân Thâm Bất Tri Xứ là một dải đỏ tươi. Đình đài lầu các thường khi thanh lãnh cũng lây vài phần náo nhiệt.

Hắn theo lịch đi tuần tra, đang cân nhắc xem phải thêm mấy bút phạt cho đệ tử quét tước hôm nay, đi ngang qua Tĩnh Thất, từ xa xa nhìn thấy hai hình bóng, một đen một trắng.

Vị đen đen kia đi trước. Vị trắng trắng theo sát đằng sau. Sau đó, đúng là Hàm Quang Quân nhà bọn họ cùng với Vân Mộng Ngụy công tử mỗi đêm đúng giờ giáng xuống giường hắn. Nhìn như là Ngụy công tử muốn đi. Hàm Quang Quân gắng hết sức giữ người ở lại.

Cái này…. ừm….

Trong lòng đệ tử tuần tra tò mò lắm lắm, nhưng mà gia quy không cho phép cái chuyện ngồi rình góc nhà người ta nghe ngóng. Cho nên đệ tử mặc niệm đi xa.

Đi tuần vòng thứ hai quay lại. Hàm Quang Quân và Ngụy công tử vẫn đứng trước cửa Tĩnh Thất như cũ. Người tu hành tai thính. Nhưng mà từ lúc hai người xuất hiện trong tầm mắt cho tới lúc đệ tử ngoái đầu muốn trẹo cổ liếc hình bóng hai người biến mất nơi kẽ mắt cũng không nghe ra bất kỳ âm thanh gì.

Sau đó không lâu, hắn còn chưa đi quá xa đã nghe một trận tiếng cười không kiêng dè tí nào bùng nổ.

Đệ tử tuần tra: “…….”

Hắn lắc đầu thở dài. Gặp nhau là duyên. Bỏ lỡ cũng là duyên. Trời không cho hắn dòm chút huyền cơ đó, nhất định là có đạo lý.

Hắn nghĩ như thế, cả người như là tiến vào trạng thái tứ đại giai không, có một loại cảm giác phật pháp vô biên, không người khả địch, thật là quỷ dị. Hắn dần đi xa tiếp.

Lần thứ ba đi ngang qua, hai hình bóng kia đã biến mất không thấy đâu nữa. Cửa chính Tĩnh Thất đóng kín mít, vạn vật im ắng, không gian không một tiếng động. Dường như là dựng kết giới rồi. Bên trong có chuyện gì xảy ra không ai biết được, muốn rình cũng không ra.

“Aiii…..”

Đệ tử tuần tra thở dài một tiếng, hoàn thành nhiệm vụ tuần tra hôm nay, lại cảm giác buồn bã như mất sổ gạo.

54.

Từ lúc Ngụy Vô Tiện rời khỏi Liên Hoa Ổ liền chưa từng trở về.

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Y ngẫu nhiên cũng sẽ về lại mặt (*), thăm một cái, ở chơi vài ngày.

(*: lại mặt 回门 là nghi lễ sau đám cưới, vợ chồng son mới cưới về nhà bố mẹ vợ thăm nhà)

Đúng vậy, lại mặt.

Liên Hoa Ổ bọn họ đưa một lớn một nhỏ xuất giá mất tiêu rồi.

Ngẫm lại liền cảm thấy nghẹn khuất!

Lúc trước cũng chỉ là ngại phiền toái, mới đưa Ngụy Vô Tiện sang Cô Tô. Ai ngờ Lam Vong Cơ bên ngoài dáng vẻ chính nhân quân tử, cải trắng Lam Thị trong sạch vô cùng. Nhưng mà trong bụng thì đen thùi một cõi. Cũng không biết là hắn dùng cái pháp thuật gì, không qua hai, ba tháng ngắn ngủi đã làm cho tên kia chạy theo hắn mất tiêu rồi.

Giang Trừng bây giờ ngẫm lại dáng vẻ hai người đến thăm (hãm hại) hắn, cái đầu liền ong ong.

Lúc mới đầu đưa người đi, trên núi còn là một dải xanh biếc điểm xuyến màu đỏ nhàn nhạt. Đến lúc gió rét, tuyết rơi trắng xóa còn chưa thấy người về. Bên này Liên Hoa Ổ liền có chút sốt ruột.

Xem cái bệnh trạng kia của Ngụy Vô Tiện cũng chỉ là chút phù phép mà thôi. Ba tháng qua đi còn chưa giải quyết xong. Cái này rất là không phù hợp với hiệu suất làm việc của Ngụy Vô Tiện a….

Năm mới sắp tới nơi rồi, Giang Yếm Ly mới viết một lá thư, muốn gọi tên đệ đệ ham chơi như điên từ bên ngoài kia về nhà. Hàm Quang Quân lại đi theo về chung.

Giang Yếm Ly hơi lo lắng, hỏi: “A Tiện, hai người vẫn chưa bỏ được thuật pháp kia?”

Ngụy Vô Tiện bên ngoài thoáng thất vọng, cúi đầu. Kỳ thực mấy tháng rồi y hoàn toàn không thèm nghĩ tới chuyện đó nữa.

Giang Yếm Ly cảm thấy mất mát, lại sốt ruột vì đệ đệ tới mức sắp ứa nước mắt tới nơi: “Vậy bao giờ mới tốt? Sư tỷ không giúp được cái gì….”

Ngụy Vô Tiện tiến lên an ủi: “Nhưng mà sư tỷ yên tâm. Đệ nghĩ ra một cách có thể ứng đối thuật pháp này. Cực một lần liền rảnh luôn sau đó.”

Giang Trừng bằng trực giác nhận ra Ngụy Vô Tiện miệng nói ra thứ không hay ho, cảnh giác hỏi: “Giải quyết thế nào?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Quãng đời còn lại, ta và Lam Trạm có thuyền cùng qua, có đường cùng đi, có giường cùng ngủ. Chẳng phải tốt lắm sao?”

Giang Trừng nghe vậy, nổi hết cả da gà: “………”

Giang Yếm Ly rõ ràng phát hiện có chỗ không thích hợp: “……..”

Đệ đệ gả còn sớm hơn tỷ tỷ. Chuyện mới nghe lần đầu.

Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi: “Hai người các ngươi từ lúc nào đến với nhau?”

Ngụy Vô Tiện đáp: “Thanh mai trúc mã, tử nhỏ vô tư, tình đầu ý hợp, thuận lý thành chương liền về với nhau rồi.”

Tổng cộng chỉ có ba tháng đi học kia. Tính cái gì trúc mã! Trúc mã cái rắm á! Giang Trừng là trúc mã đúng đắn của Ngụy Vô Tiện cảm thấy y cực kỳ thiếu ăn đòn.

55.

Cô Tô Hàm Quang Quân và Vân Mộng Ngụy công tử hỉ kết liên lí! Các nhà mặc dù cảm thấy có chút hoang đường, nhưng ngại với sự áp bách của hai thế gia lớn, cũng không dám nói sai chỗ nào, vừa ai ái một cái, vừa dâng bao lì xì lên cho lão đại. Người trước vừa đi, người sau đã đến, liên tục tặng quà.

Bên trong hai nhà, hai người cảm thấy ngơ ngác, mờ mịt nhất chính là Lam Khải Nhân và Giang Trừng.

Lam Khải Nhân thắc mắc. Chất nhi ngoan của ông ta sao có thể thích tên Ngụy Anh kia!? Hai người bọn họ làm sao ngay dưới mi mắt ông ta mà đến với nhau được?

Giang Trừng cũng thắc mắc. Ngụy Vô Tiện vậy mà lại nhìn trúng tên Lam Vong Cơ kia?! Hai người bọn họ làm sao ở cái chỗ nào hắn nhìn không thấy mà đến với nhau được?

Ngày hôn lễ náo nhiệt vô cùng. Các đệ tử của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng tạm quên gia quy, chơi một trận thật đã.

Ở dưới cây hoa lan mới lớn trước Tàng Thư Các sắp một cái bàn nhỏ. Một đám người vây quanh bàn. Một tên đệ tử Lam Thị không kiêng dè gia quy: “Chuyện xưa của của Hàm Quang Quân và Ngụy công tử phải kể từ mùa thu năm đó, sau giờ Ngọ….”

Ngụy Vô Tiện lén chuồn ra hít khí trời một chút ngẫu nhiên đi ngang qua, ẹo ẹo duỗi duỗi người vài lần, nghe một chút, gật gật đầu rồi mới đi.

Đêm đó y rúc vào lòng Lam Vong Cơ, kề tai thì thầm: “Lam Trạm, nhà các ngươi…. à không đúng, nhà chúng ta. Nhà chúng ta có một đệ tử. Ta xem hắn rất có năng khiếu thuyết thư… Ô ô!”

— Xong —

Editor: chính thức hoàn cả chính văn lẫn phiên ngoại!!! Tung bông! Hoooraahh!! Trời đất ơi. Gần 90 ngàn từ. Đây là một trong những bộ dài nhất Khánh từng dịch và edit.

Ừm, tính từ lúc bắt đầu tới lúc hoàn thành cũng hình như được nửa năm ha? Trong lúc đang dang dở, Khánh còn chạy đi làm hai bộ khác của Phạn Y đại đại nữa. Ha ha. Ham quá đó mà. Thời gian hoàn hơi lâu vì nhiều lý do. Chất lượng dịch và edit từ lúc đầu tới lúc cuối có chút cách biệt. Là vì Khánh từ từ học tiếng Trung, kỹ năng cũng cải thiện.

Mặc dù vậy, Khánh cũng không phải dân chuyên Trung. Vốn từ hữu hạn. Cho nên bản dịch có lẽ sẽ có sạn. Bộ này cũng là một bộ Khánh thấy khó nhất từ trước tới giờ Khánh làm. Văn phong tác giả khá là cá tính, dùng từ ngữ, tiếng lóng nhiều, rồi mấy từ có phần âm tiết. Khánh ráng hết sức việt hóa mà vẫn giữ tinh thần của truyện và giọng văn. Hy vọng mọi người đừng chê kỹ năng chưa tới nha!

Thân ái và gặp nhau vào bộ kế tiếp!!!

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3