Chương trình này thực sự đã bày trò thú vị ngay từ đầu.
Chuyền qua ống hút.
Mọi người đều ngậm ống hút trong miệng, ai chuyền được nhiều chìa khóa nhất sẽ thắng.
Nghe vậy, Văn Tuấn và tôi ngơ ngác nhìn nhau. Cậu ta đứng bên cạnh cầu xin tôi thương xót: “Chị ơi, em nhất định sẽ làm tốt, nếu em thất bại, chị cứ đánh em một trận.”
Tôi cười vỗ vỗ hắn: “Tiểu Thịt tươi, em sợ cái gì?”
Cả hai chúng tôi đều nghĩ rằng chúng tôi chắc chắn là một đội với nhau, cho đến khi ban tổ chức mang hộp rút thăm đến.
…
“ Trì Triều.” Hai chữ ghi thật lớn nằm trên tờ giấy của tôi.
Tên của tôi và Trì Triều hiện lên trên màn hình lớn.
Khán giả phía dưới bỗng sôi sục.
Tôi nắm chặt micro trong tay nhìn Trì Triều không biết đã ở cạnh tôi lúc nào.
Anh nhếch môi với vẻ mặt ngây thơ: “Chị ơi, em nhất định sẽ làm tốt.”
Giống như Văn Tuấn.
Ayya.
Âm dương quái khí gì đâu luôn á!
…
Tiếng còi trò chơi bắt đầu vang lên.
Cắn ống hút vào miệng, tôi hít một hơi thật sâu.
Móc chìa khóa vào.
Ở phía đối diện, anh nghiêng người.
Nó gần đến mức tôi thậm chí có thể nhìn thấy quả táo adam của anh lăn lên xuống. Nhìn vào mắt anh, dường như có thể thấy được sự ấm áp dịu dàng trong đó.
Giống như thời gian chúng tôi ở bên nhau lúc trước.
Sau một lúc lơ đãng, chiếc chìa khóa trên ống hút bất ngờ rơi xuống đất.
Sau đó tôi nghe thấy một tiếng khịt mũi: “Chị ơi, nên làm tốt vào.”
Sau khi nghe những lời nói này làm tôi càng thêm bất ổn hơn.
Khi có kết quả cuối cùng, mọi người đều mong đợi sẽ chiếm vị trí cao nhất. MC lấy ra cốc nước chanh chua khổng lồ: “Hình phạt cho đội cuối cùng là mỗi người một cốc.”
Tôi khó khăn lùi lại một bước, muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn phải chuẩn bị đi lấy.
Kết quả, một cánh tay đột nhiên từ bên cạnh duỗi ra: “Tôi uống thay cô ấy.”
Giọng anh trầm xuống, khán giả lại hét lên.
Nhìn vào bàn tay thon dài dọc theo đốt ngón tay, tôi thấy Trì Triều.
Tôi mím môi, định rút tay lại.
Anh ấy vẫn nhớ tôi bị dị ứng với chanh.
Tôi thuộc thể dễ bị dị ứng nên bị dị ứng với nhiều thứ, có khi bản thân còn không nhớ nổi hết.
Cho đến một lần, sau khi ăn nhầm chất gây dị ứng quá nhiều, tôi bị đưa trực tiếp vào bệnh viện.
Sau khi Trì Triều phát hiện ra, anh ấy đã đưa tôi đi xét nghiệm chất gây dị ứng. Toàn bộ giấy tờ được đóng gói dày cộp, anh đã ghi nhớ tất cả.
Nhìn anh thản nhiên uống đầy hai ly nước chanh chua khổng lồ, MC một bên cảm thán: “Không ngờ cậu lại chịu chua giỏi như vậy?”
Nghe vậy, không biết là cố ý hay vô tình, anh ở bên cạnh tôi tự giễu: “ Cũng thường thôi.”
“Nước uống bình thường còn chua hơn thế này.”
12
Ở ván thứ hai, không cần đội hai người.
Văn Tuấn không cùng đội với tôi ở vòng trước, đáng thương đi tới: “Chị, chị thay đổi rồi.”
“Chị vứt bỏ tình cảm của chúng ta rồi.”
Nhìn thấy lời buộc tội của cậu ấy, tôi không khỏi trêu chọc: “Chị với em chưa từng có tình cảm.”
Có lẽ vì Văn Tuấn nhỏ tuổi hơn tôi, tính cách vui vẻ nên tôi coi cậu ấy như em trai. Cậu ta mở to mắt nhìn tôi với vẻ không thể tin được.
Tôi không thể nhịn được cười.
Liếc mắt nhầm một cái liền nhìn thấy ánh mắt của Trì Triều. Anh ấy đang mím môi nhìn tôi. Không hiểu sao tôi lại nhớ tới lời anh vừa nói.
Ghen à?
Tôi quay đi và nhìn xuống đất đến ngẩn người.
Tâm trí đang bắt đầu mất kiểm soát.
Nhưng rõ ràng là khi chia tay, anh ấy cũng không níu kéo một chút nào cả, lúc tôi cần anh nhất, anh cũng không ở đó.
…
Vòng thứ hai của trò chơi được chia thành hai nhóm trong hồ bơi, đội nào có nhiều bóng nhất cuối cùng sẽ chiến thắng.
Văn Tuấn và tôi ở cùng một đội.
Hồ bơi đối diện với hai đội.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trước trận đấu, tôi đã thảo luận về biện pháp đối phó cùng Văn Tuấn. Cậu ấy đi trước để lấy bóng và chúng tôi hỗ trợ cậu ấy.
Kết quả, vừa nhận được bóng, cậu ta đã bị người khác vây quanh, trong đó thân hình cao lớn của Trì Triều đã cản cậu ta, trực tiếp xoay chuyển tình thế.
Văn Tuấn hét lên: “Chị! Chị! Cứu em với!”
Tình cờ tôi lại là người gần cậu ấy nhất nên vội chạy về phía đó.
Lúc cậu ấy đang chuyền bóng qua, Trì Triều đang định giật bóng từ tay thằng nhỏ, tôi vội vàng dùng thân mình chặn trước mặt Văn Tuấn, đồng thời dang hai tay bảo vệ cậu ta.
Trong lúc tranh giành, tôi thậm chí còn không cẩn thận, vô tình đẩy ngã Trì Triều.
Anh ta bị đẩy bất ngờ không kịp đề phòng, loạng choạng vài bước rồi ngơ ngác nhìn tôi.
Ánh mắt anh ngơ ngác, có chút khó tin: “Em vì cậu ta mà đẩy anh sao?”
Tôi cũng sửng sốt một lát, nhưng vẫn quay người nói với Văn Tuấn: “ Cậu đi trước, tôi phòng thủ.”
Sau khi Văn Tuấn rời đi, Trì Triều hiển nhiên tức giận cười: “Thư Âm, em thật sự rất tốt đấy.”
Nói xong anh quay người bỏ đi không nói một lời.
13.
Anh im lặng cho đến hết buổi ghi hình.
Sau khi rời khỏi địa điểm ghi hình, Văn Tuấn mời mọi người cùng nhau đi ăn tối.
Nghĩ về những gì đã xảy ra trong quá trình ghi hình, tôi nhất định phải xin lỗi anh ấy.
Rốt cuộc thì tôi đã nghĩ thông suốt rồi.
Tôi khách khí hỏi anh: “Văn Tuấn muốn đãi chúng ta một bữa tối, anh có đi không?”
Anh ta đứng đó một mình bơ vơ, lạnh lùng nói: “Anh đi làm gì?”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Xem hai người tình chàng ý thiếp, ân ái mặn nồng à?”
Lời nói của anh làm tôi nhức nhối.
Tôi định im lặng nhưng vẫn không nhịn được: “Trì Triều, chúng ta đã chia tay rồi.”
Đừng có mà oán trách tôi.
Nghe được lời của tôi, yếu hầu của anh ấy lăn xuống, lông mi run rẩy: “Em không cần phải nhắc nhở rằng anh không đủ tư cách.”
“Anh biết rồi.”
“… Mặc kệ anh nói gì, trong lúc chơi đó là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.” Tôi xin lỗi anh ấy.
Xét theo những gì anh ấy nói trước đó thì chắc là không bỏ qua nên tôi quay người chuẩn bị rời đi.
Bỗng cổ tay tôi đã bị anh nắm chặt.
Tôi quay đầu lại nhìn với vẻ nghi ngờ.
Anh cụp mắt xuống, không nhìn rõ biểu cảm của mình, nhưng bàn tay to lớn của anh kiên quyết giữ lấy cổ tay tôi:”…Anh không nói là không đi.”
Anh nói chậm rãi:
“Anh đi.”
…
Khi tôi và Trì Triều cùng nhau bước vào phòng riêng, mọi người hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bình thản trở lại.
Dù sao Trì Triều ở showbiz cũng nhiều năm như vậy, hiếm khi nghe nói hắn ăn cơm của người khác. Nhiều lần người ta nghi ngờ anh không có mối quan hệ xã hội riêng tư nào cả.
Văn Tuấn chào tôi: “Chị! Ngồi đây!”
Tôi vừa định ngồi xuống.Tuy nhiên, Trì Triều đã kéo chỗ ngồi cạnh Văn Tuấn ra.
Anh quay đầu gật đầu với Văn Tuấn, tựa như chỗ ngồi này đương nhiên là của anh.
Lại như một lẽ đương nhiên, anh ta kéo ghế cạnh vị trí của anh ra.
Mọi người đều nhìn tôi.
Sau khi nhìn quanh, quả thực không còn chỗ trống, cuối cùng tôi đành bất lực ngồi xuống dưới ánh mắt tràn đầy hứng thú của người khác.
Có lẽ là vì nhận thấy mối quan hệ giữa Trì Triều và tôi trong khoảng thời gian này không bình thường, nên ngồi trong đó mọi người thỉnh thoảng lại liếc nhìn.
Ngay cả Văn Tuấn cũng nói chuyện với tôi trên WeChat: 【Chị ơi, chị thực sự không có gì với Trì Triều à?】
【Cảm giác hai người rất kỳ quái.】
Lúc gửi tin nhắn, Trì Triều vừa mới lau sạch bát đũa, đang định đặt trước mặt tôi. Các động tác đều bình thường, đó là thói quen trước đây.
Văn Tuấn lại gửi một tin nhắn khác: 【Còn kỳ lạ hơn nữa.】
【Trì Triều sẽ quan tâm đến người khác như vậy sao?】
Tôi: “…”
Một giây tiếp theo tôi gửi tin nhắn cho Trì Triều.
【Đừng đưa nó cho tôi!】
【Tôi không muốn bị hiểu lầm nữa!】
Anh như chết lặng khi nhìn thấy tin nhắn của tôi. Mà tôi thấy rõ ràng các đầu ngón tay đang cầm đũa của anh ấy trở nên trắng bệch.
Anh lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt tôi nhưng lại rất chậm rãi thu bát đũa về.
Tin nhắn của anh trả lời tôi:
【Thư Âm, em thật sự không có lương tâm.】
14.
Có lẽ vì độ phủ sóng tốt và nội dung xuất sắc nên bộ phim truyền hình của Văn Tuấn và tôi đã đạt được lượng tương tác cao.
Nhưng mà đây là một bộ phim rất ngược. Trong phim, vị tướng nhỏ do Văn Tuấn thủ vai đang bị vu khống và phản bội. Nhưng vai nữ đế mà tôi đóng lại cảnh giác với cậu ta.
Người xem chắc chắn đã khóc rất nhiều.
Để ủng hộ và tuyên truyền, tôi đăng trên weibo: 【Nữ đế không tin ngươi, ta tin ngươi! @Văn Tuấn.】
Văn Quân đáp lại tôi: 【Tiểu tướng quân sẽ luôn trung thành với nữ đế.】
Có lẽ là do cốt truyện cũng ngọt ngào nên fan đẩy cp của Văn Tuấn và tôi trở nên nổi tiếng.
Ngay khi tôi mở weibo, tất cả bài viết đều là về hai chúng tôi. Người hâm mộ tương tác cuồng nhiệt bên dưới.
【Đó là một vị tướng quân nhỏ đã lớn lên với niềm tin bảo vệ nữ đế. Anh ấy thực sự đã khiến tôi khóc chớt mất.】
【Cốt truyện đúng là muốn gi.ết ta mà! Điều đầu tiên mà vị tướng quân nhỏ này nghĩ đến sau khi bị bắt chính là sợ nữ đế bị người thân uy hiếp nên đã liều chớt trở về, woo woo woo.】
…
Bộ phim của tôi và Văn Tuấn đang đến đoạn ngược, cùng lúc đó, ca khúc mới của Trì Triều cũng được ra mắt.
Chúng tôi đã không gặp nhau kể từ buổi ghi hình cuối cùng, thậm chí còn không tham dự cùng một sự kiện. Cũng không khác gì là tôi cố tình tránh mặt anh ấy. Hơn nữa diễn viên, ca sĩ cùng hợp tác với nhau cũng chưa được thịnh hành lắm. Thậm chí đến việc bị nhắc đến chung với nhau cũng chưa từng có.
Cho đến hôm nay bài hát mới của anh đang được phát hành.
Chỉ mười phút ngắn ngủi đã tạo ra rất nhiều hotsearch hấp dẫn.
#ThưÂmTrìTriềuánhmắtnhưkéotơ
#MVcủaTrìTriều
#Freedom
【Nếu tôi không nhầm thì hot search vừa rồi vẫn là Thư Âm và Văn Tuấn.】
【Có cảm giác Trì Triều với Văn Tuấn tranh sủng, có nên nói hay không, thật sự là nữ đế.】
【Cái nhìn đối mắt trong MV!! Giống như cảm giác liều mạng thoát khỏi mọi thứ, rồi cuối cùng thề chế.t đến với nhau! Căng thẳng quá!】
【Ánh mắt của họ không bình thường, không kỳ lạ gì khi nghi ngờ rằng giữa họ thực sự có điều gì đó.】
【Tôi thực sự nghi ngờ điều đó. Có ai tung tin gì về họ không?】
Nhìn thấy điều này, trái tim tôi lỡ nhịp.
Nó sẽ không bị phơi bày ra đâu, phải không?
15.
Tôi không ngờ rằng đêm đó sẽ có người thực sự vạch trần tôi.
Người tung tin đã đăng một video từ một năm trước.
“Ahhhhhhh hai người họ thực sự đã qua lại Ahhhhhhhhhhhh!! “
Nội dung của video là một người đàn ông có lẽ đang chụp ảnh những con đường vắng xung quanh. Vì lúc đó là nửa đêm nên xe cộ rất ít. Trên con đường vắng, bóng lưng một người đàn ông đang cõng một người phụ nữ chợt hiện ra. Nếu phóng to sẽ thấy rõ nửa dưới khuôn mặt của người đàn ông không bị mũ che phủ.
Trùng khớp hoàn toàn với Trì Triều.
Và trang phục của tôi lúc đó cũng bị lộ.
Tất cả đều trùng khớp.
Thật đến không thể thật hơn được nữa.
Video này được quay khi chúng tôi mới bắt đầu qua lại. Lúc đó tôi nói đùa rằng tôi thực sự muốn đến công viên giải trí. Hồi nhỏ tôi đã không được đến đó, lớn lên rồi cũng không có cơ hội, không tiện đi.
Nhất là tôi và anh ấy lại càng khó có thể đi.
Chiều hôm đó, sau lời nói đùa của tôi, tôi không ngờ anh ấy thực sự đưa tôi đến công viên giải trí.
Trên người mặc bộ đồ búp bê, giọng nói bên trong bộ đồ đó mỉm cười: “Chị ơi, có muốn ôm không?”
Và ngày hôm đó chúng tôi đi đu quay trong trang phục búp bê. Nhìn thấy một khung cảnh ban đêm mà tôi chưa từng thấy trước đây.
…
Một giây tiếp theo sau khi bị lộ, người đại diện điên cuồng gọi cho tôi: “Không phải em nói em không liên quan gì đến anh ta sao!!”
“Chuyện đó xảy ra khi nào? Hai người bây giờ còn qua lại không?”
Chuyện đến nước này thì cũng không cần phải che giấu nữa.
Tôi thở dài, thờ ơ nói: “Chị Trần, đó là lúc em còn dưới sự quản lý của Lý Bác.”
Chị Trần bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết tiệt thật, nếu lúc đó bên đấy mà biết được, nhất định sẽ uy hiếp em.”
Chị Trần là người quản lý mới của tôi, đã rời khỏi Lý Bác một năm trước. Cũng là vợ cũ của Lý Bác.
Tôi bước vào showbiz từ sớm, nổi tiếng nhanh chóng, nhưng đáng tiếc là tôi đã chọn nhầm công ty.
Công ty bắt tôi phải dẫn dắt người mới vào, ép buộc bất chấp ý muốn của tôi, nếu tôi không đồng ý thì họ sẽ từ chối mọi hợp đồng diễn của tôi mà tôi không hề hay biết. Và nếu tôi phá vỡ hợp đồng, tôi sẽ phải chịu số tiền bồi thường cao ngất ngưởng. Truyện Đô Thị
Trong khoảng thời gian đó, tôi không có gì để làm, thậm chí có người trên mạng còn nói rằng thời kỳ rực rỡ của tôi quá ngắn. Giống như một tia chớp.
Cho đến khi tôi một lưng gánh nợ và chấm dứt hợp đồng.
Cùng lúc đó, tôi và Trì Triều chia tay.
Hoàn.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3