Thánh thần thời cổ nơi nơi đều thấy, cũng như con người ngày nay, như sâu như kiến. Nữ Oa vẫy bùn tạo người, trời ban đại công đức, Côn Luân quân niên thiếu ôm mèo chạy vòng chọc phá khắp nơi.
Đại chiến thần ma diễn ra, thuỷ thần Cộng Công hút đổ núi bất chu, trời sụp đất lún, không biết trời đất xui khiến thế nào mà trúng vào Thần Nông đang mang theo lửa hồn bên vai trái của Côn Luân quân đi ngang. Lão ta muốn dùng ngọn hồn hoả đó trấn hồn, tạo ra luân hồi, nhưng đất trời run rũi thế nào mà ngọn hồn hoả đó lại rơi xuống cõi đại bất kính, tạo thành một thứ gọi là quỷ tộc.
Những quả cầu lửa như sao băng rơi xuống đại địa, ngọn lửa như thiêu đốt lên hết thảy tham vọng thế gian, sinh ra một giống loài kỳ dị, cấp thấp thì như mấy đám sìn bùn dưới đất, cấp cao hơn chút thì có hình dạng con người nhưng toàn thân thì nổi đầy bộc mũ hoặc dị dạng.
Kẻ đại sát không linh hồn, sinh ra từ hỗn độn và bạo ngược, trời sinh ham thích giết chóc, không phân biệt đồng loại hay khác loại, chỉ biết tuân theo bản năng của mình. Dù con người hay đồng tộc đều có thể cắn xé ăn tươi.
Hai quỷ vương sinh ra từ cõi đại bất kính, bẫm sinh mang trong mình thần lực, chẳng khác gì các vị tiên thánh ngày đó là bao.
Tiểu quỷ vương vừa sinh ra đã nhìn thấy Côn Luân quân, sau đó lần gặp gỡ ở rừng Đặng liền bay mất tâm hồn.
Thẩm Nguy từ khi sinh ra đã khác loài, y ghét cay ghét đắng cái thứ gọi là bản năng, chán ghét đối với thân thế và đồng tộc, cũng khinh thường người anh em song sinh của mình.
Sau khi gặp Côn Luân bên rìa rừng Đặng, y liền đi theo hắn, cùng hắn đi dạo khắp tam giới, nhìn ngắm núi cao sông cả, cùng hắn cứu người cũng cùng hắn giết người. Sau đó lại nhìn hắn thân thể máu thịt hoá thành đèn Trấn Hồn, máu đầu tim làm thành bấc đèn, cùng với Luân Hồi quỹ, Sơn Hà chuỳ, Công Đức bút tạo thành tứ thánh, bốn trụ chống trời tề tụ đầy đủ, quỷ tộc bị trấn áp trở lại cỏi đại bất kính sâu dưới hoàng tuyền.
Côn Luân Quân vì bảo vệ y mà mạnh mẽ rút gân của mình, đề thăng thần cách cho Thẩm Nguy. Từ đây, y lấy thân phận quỷ vương, lấy tấm thân dơ bẩn đứng ngang hàng với thánh thần, một thanh Trảm Hồn đao định luận nhân quả, chém ngang tam giới.
Thẩm Nguy sau cùng đánh lén hồn phách của Côn Luân Quân trước khi nguyên thần hắn tiêu tán, vì để hắn được luân hồi mà lập khế ước hứa hẹn cùng Thần Nông, hứa sẽ trông giữ đại phong, một ngày nếu đại phong vỡ nát, quỷ tộc thoát ra thì y phải cùng với đồng tộc của mình tan biến. Y cũng tuyệt đối không được đến gần hắn, nếu không tinh khí của hắn sẽ bị y hút hết đến cạn kiệt mà chết.
Thẩm Nguy một lòng giữ vững lời hứa hẹn đó chẳng một lời oán hận, tiểu quỷ vương lúc nhỏ cuối cùng cũng lớn lên thành một bộ dáng thân trường ngọc lập, khiêm khiêm quân tử như lời miêu tả của Côn Luân Quân nói với y năm đó.
Y cứ âm thầm nhìn theo người kia đời đời, nhìn hắn sinh ra rồi lại nhìn hắn chết đi, cho đến một ngày vào 700 năm trước.
Côn Luân Quân đầu thai vào một gia tộc họ Lâm đang trên đà suy tàn, tên là Lâm Uyên.
Năm đó dịch bệnh, lũ lụt hạn hán, cướp bóc hoành hành, nhà họ Lâm giàu có, không tránh khỏi chuyện này, bị một đám cướp cầm đao kiếm xông vào nhà, giết sạch tất cả. Chỉ có Lâm Tử Phục 10 tuổi mang theo đệ đệ 7 tuổi men theo đường rừng chạy trốn, Lâm Tử Phục đánh ngất em trai, giấu vào một góc cây, một mình dẫn theo truy binh rời khỏi.
Thẩm Nguy lúc chẳng còn ai rồi mới dám hiện thân lại gần Lâm Uyên, khi còn cách 3 bước chân thì dừng lại, y hơi vươn tay muốn chạm vào, nhưng rồi bàn tay bị ghìm lại giữ không trung, run nhẹ một cái rồi buông xuống. Có lẽ được nhìn ngắm dung mạo của người trong lòng ở khoảng cách gần như vậy đã khiến y thoả mãn, không mong cầu gì thêm.
Y cảm thấy nếu thời gian cứ dừng ở khoảng khắc này mãi mãi thì tốt biết mấy, y cứ như vậy chết đi cũng chẳng oán than gì.
Nhưng rồi y vẫn ép buộc mình quay đi, sau khi tìm thấy Lâm Tử Phục nhảy xuống vực thì ra tay cứu cậu, y giúp cậu đánh lạc hướng truy binh, trị lành thương thế, rồi cho cậu một cái lệnh bài màu đen, dặn cậu luôn phải mang bên người, nó sẽ giúp cậu thay đổi thể chất, bước vào con đường tu hành. Sau khi đưa cậu trở lại thì hắn chẳng nói gì nữa mà biến mất.
Lâm Tử Phục quỳ xuống cảm tạ rồi quay về tìm đệ đệ, hai người mai danh ẩn tích nương tựa sống sót. Một năm sau, một đạo nhân đi du ngoạn vô tình nhìn trúng thể chất của cậu, dẫn hai anh em họ về núi tu hành.
Lâm Uyên lớn hơn chút nữa thì mèo đen Đại Khánh tìm đến, hắn lại như cũ, bắt đầu công cuộc của Trấn Hồn lệnh tại nhân gian, cùng với anh trai mình sáng lập ra một Lâm gia huy hoàng còn truyền thừa đến đời này.
Miếng ngọc bài đó cũng được Lâm Tử Phục bảo quản cẩn thận, không ngờ hôm nay vậy mà trở thành vật dẫn để linh hồn Thẩm Nguy dung hợp lại với nhau.
Xem ra tất cả đều là nhân quả, một vòng luân hồi kéo dài hơn 700 năm.
Không hiểu tại sao lúc này trong lòng y chợt cảm thấy yên ổn đến lạ, cái cảm giác tình cảm bị đè nén, cảm giác uất hận thế gian, sự giễu cợt đối với Thần Nông, sự chán ghét đối với xuất thân của Thẩm Nguy hay của Lý Dịch Phong ở kiếp này đều như hoá thành mây khói tan đi.
Không ngừng nhìn hắn sinh ra, chết đi rồi lại luân hồi, lúc này đây y cảm thấy nó như một loại tu hành, y hình như đã hơi hiểu ra vì sao cả hai người họ lại phải trãi qua những chuyện này.
Chung quy thì nếu so sánh với những vị thần thánh khác thì y và Côn Luân Quân vẫn còn quá trẻ, có những thứ chỉ có đích thân trãi qua mới hiểu được đạo lý mà người ngoài chẳng thể nào hiểu nổi.
Cái ngày phong ấn bị phá vỡ lần nữa, đất trời tối mờ, y vui vẻ mang theo lời thề hẹn cùng sống cùng chết của Triệu Vân Lan đã hứa, đi trấn áp đại phong.
Vốn đã định cùng ai kia cùng chết, tan thành mây khói, quy về Hỗn Độn, vậy mà cuối cùng bản thân lại vẫn là luyến tiếc Triệu Vân Lan.
Lúc đó y đã nghĩ gì nhỉ?
À, phải rồi… Dù sao Triệu Vân Lan cũng sẽ chẳng bao giờ nhớ mình là ai, cứ để hắn vui vẻ làm một phàm nhân bình thường chẳng phải tốt hơn sao? Còn y như vậy là đủ rồi, kiếp này có thể lại bắt được chân tâm của hắn một lần nữa là thoả mãn rồi. Quỷ tộc từ lúc sinh ra đã là một sai lầm của thần nông, trời xui đất khiến, duyên phận rong rủi…để cho y trộm được một khoảng thời gian hạnh phúc như vậy, không mong cầu gì nữa.
Đủ rồi… Cứ vậy đi.
Y nhìn thấy rõ tuyệt vọng trong ánh mắt của Triệu Vân Lan, đôi mắt biết nói của hắn dường như đang van xin y, van y thả hắn ra, xin y đừng lấy đi ký ức của hắn, đừng đẩy hắn ra như vậy.
Thẩm Nguy cảm thấy ánh mắt của hắn cứ như từng dùi đâm vào tim mình, y sợ nếu nhìn nữa thì bản thân sẽ chẳng thể nào tiếp tục được nữa, y mặc hắn giãy giụa, y càng siết chặt vòng tay ôm lấy Triệu Vân Lan, nhanh chóng lấy hết tình cảm và ký ức của hắn, rồi đẩy hắn vào lòng bát thuốc Thần Nông.
Không nghĩ đến y trăm phương ngàn kế để lấy được một lời thề hẹn cùng sống cùng chết, nhưng chính y lại bội ước trước, tự tay đẩy người trong lòng mình ra.
Đến lúc này y mới cảm thấy cuối cùng mình cũng xứng với người kia rồi.
Chỉ là… đã không còn cơ hội nữa.
Khoảng khắc đó như bị kéo dài vô tận, y cuối cùng cũng hiểu được câu nói bất tử bất diệt bất thành thần mà mấy vị thần minh từ thuỡ xa xưa hay nói bên tai.
Đến chết mới sinh.
Ký ức và thân phận trở về, mở mắt ra chính là dung nhan người mà mình yêu thích đến tận xương tuỷ, người mà mình đã không oán không hối bảo vệ suốt ngàn năm vạn năm. Không hiểu sao y chợt muốn nói một câu xin lỗi với hắn, xin lỗi vì đã thất hứa.
Hắn nhìn y, cười nói hắn nhận, nhưng y phải dùng cả cuộc đời dài đằng đẳng của mình để bù lại cho hắn.
Cầu còn không được.
Hai người bọn họ đi một vòng lớn như vậy, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan, bao nhiêu nhân quả trong đây đã kể không rõ được nữa, hiện tại chỉ muốn cùng nhau lười biếng, sống một cuộc đời bình phàm, ngắm nhìn thế gian rộng lớn.
Hoàn chính văn.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3