“Ngươi đang làm gì vậy?”
Lục Nhân nhìn Lãnh Phong, xưa nay cả hai người tính khi không hợp nhau, cũng chẳng gặp nhau được mấy lần.
“Chuyện của ta, không cần thái tử phải xen vào.”
Lãnh Phong chỉ tay vào Thư Yến:
“Trông cô ấy có vẻ không muốn đi theo ngươi thì phải.”
Nói rồi Lãnh Phong giải pháp thuật cho Thư Yến, nhìn cô.
“Cô là tiên nữ ban nay bày thức ăn đến diệp đình có phải không?”
Thư Yến không nhìn thẳng vào anh, gật đầu.
Lục Nhân có chút tức giận:
“Ngài là đang cố tình chống đối ta?”
Thư Yến không để tâm đến Lục Nhân, chỉ khẽ hỏi:
“Chẳng lẽ anh không còn nhớ em dù chỉ một chút gì hay sao?”
Lãnh Phong bị câu nói này làm cho đứng sững, thật ra cũng bởi vì thái độ nghiêm túc của nữ nhân trước mặt.
“Chúng ta có quen biết nhau sao?”
Nghe câu hỏi của Lãnh Phong, Thư Yến chỉ thở dài, buồn bả.
“Nếu đã không thể nhớ, vậy cứ xem như là ta nhận nhầm người đi.”
Nói rồi cô quay lưng đi, lại quay về phía Lục Nhân:
“Bây giờ, ta thật sự đã tha thứ cho anh, nhưng bây giờ ta không còn yêu anh nữa rồi, điều này là sự thật, vì vậy anh hãy đi tìm một cô gái khác, đừng cố gắng tìm kiếm ta nữa.”
“Nàng… Thật sự một chút cũng không yêu ta sao?”
Hắn cố gắng hỏi lại một lần nữa.
Thư Yến bước đi, khẽ lắc đầu, cô quả thật đã không còn tình cảm với anh từ rất lâu về trước, cô chỉ mong anh ta có thể buông bỏ mỗi tình này, cũng như cô có thể buông bỏ mối tình với Lãnh Phong.
…
Ba năm sau.
Thư Yến đi đến nhân gian, sống như một người bình thường, dựa vào y thuật của mình mà trở thành một bác sĩ xuất chúng.
Cô thường đi đến cô nhi viện để tặng quà cho đám trẻ ở đó, cũng thường đi du lịch trên thế giới để biết thêm nhiều điều hơn.
Cuộc sống ở nhân gian tuy rằng có hơi bức bối, thế nhưng so với thánh địa thì không quá nhàm chán, có nhiều nơi để khám phá hơn.
Hôm nay, cô đến một quán Bar ở Hàn Quốc.
Đến nhân giới lâu như vậy rồi, cô cũng quen được một vài người bạn, bọn họ đang ngồi bên cạnh cô trò chuyện xôn xao, mặc kệ tiếng nhạc ồn ào cùng đám nam nữ đang nhảy nhót ở giữa sảnh kia.
Bất chợt, một người đàn ông cao ráo mặc âu phục đi đến, trên tay anh ta cầm một ly rượu vang, hướng về phía Thư Yến.
“Có biết anh tìm em lâu lắm rồi không?”
Thư Yến bị người đàn ông làm cho giật thót.
Mấy cô bạn bên cạnh cô vội cười trêu đùa:
“Ái chà, chưa gì mà đã có một anh điển trai như thế này đến làm quen rồi sao, thật ngưỡng mộ cậu quá đi Thư Yến à.”
Thư Yến không có nằm mơ, người đàn ông này không ai khác là Lãnh Phong, anh ta vì sao lại ở đây…
“Em hỏi anh có còn nhớ em hay không, còn chưa đợi người ta nhớ ra đã bỏ đi rồi, đúng là vô lí mà.”
Lãnh Phong nói với giọng trách móc.
Thư Yến đỏ mặt, trái tim đập thình thịch:
“Anh… Anh nhớ ra em rồi sao?”
Anh bế cô lên, giọng có chút dỗi:
“Có biết là anh tìm em lâu lắm rồi không? Không ngờ em lại chạy đến nhân giới để rong chơi như vậy.”
“Nhưng… Anh…”
Thư Yến còn chưa hiểu chuyện hì, Lãnh Phong đã gõ nhẹ vào đầu mũi của cô.
“Anh không đợi được nữa, chúng ta kết hôn có được không?”
“Còn… Hoa Tiên thì sao? Cô ấy không phải là hôn thê của anh sao?”
Anh nhìn cô, có chút trêu chọc:
“Em ghen nên mới rời đi như vậy sao? Thật ra, Hoa Tiên và anh tuy có hôn ước, nhưng cả hai đều không có tình cảm, anh và cô ấy chỉ là giả vờ thân mật để lừa thiên đế thôi, nhưng sau khi anh nhận ra em, anh đã nói thật lòng mình với thiên đế, ông ấy đã đồng ý cho anh và Hoa Tiên hủy bỏ hôn ước rồi.”
Thư Yến cuối cùng cũng gỡ bỏ được khuất mắt trong lòng, đột nhiên với lên hôn lấy Lãnh Phong, sau đó mỉm cười:
“Em cũng nhớ anh lắm.”
Đám bạn của Thư Yến thấy cảnh này, không tin nổi vào mắt mình, nữ bác sĩ lạnh lùng không biết yêu là gì trong mắt họ bây giờ lại trực tiếp hôn một người đàn ông trong lần gặp đầu tiên giữa chốn đông người, đây rốt cuộc là chuyện gì đây?
Lãnh Phong đặt xuống bàn một sấp tiền đô, khẽ cười với họ:
“Xin lỗi vì hôm nay tôi phải đưa cô ấy đi trước, đây là tiền đền bù xem như tôi đãi mọi người chầu này.”
Bọn họ mắt chữ a mồm chữ ô.
“Nhiều vậy sao… Nhưng…”
Còn chưa đợi họ nói hết câu thì Lãnh Phong liền nói:
“Lần sau tôi nhất định sẽ mời thiệp cưới mọi người.”
Trong bầu không khí kì lạ đến không thể tưởng, Thư Yến vội hỏi:
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Thiên đế đang đợi anh đưa em về ra mắt, đi với anh nhé?”
…
Một tháng sau đó, hôn lễ của hai người được tổ chức tại thiên giới, ai nấy đều chúc mừng không ngớt, chỉ riêng Lục Nhân tuy rằng cũng đến uống rượu mừng, thế nhưng cả bữa tiệc, có lẽ chẳng ai nhìn thấy anh ta nở một nụ cười nào.
Một vị tiên nhân thấy thế liền hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.”
Lục Nhân thở dài.
Có lẽ, hắn đã chấp nhận từ bỏ cô, lần này hắn đến là để chúc mừng cô được hạnh phúc, cũng như bù đắp lỗi lầm năm ấy hắn đã gây ra cho cô.
…
Thư Yến và Lãnh Phong sau khi thành thân thì họ đến nhân gian để du lịch, đi đến nhiều nơi, ngày ngày trải qua những vui buồn cùng nhau, hạnh phúc mãi mãi.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3