Chương 12: Ngoại Độ Cổ Thần.


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Thực Mộng

Đứng trước ánh nhìn ngạc nhiên của những tên Rkh còn lại trên bục, Hea thoát đi chiếc áo choàng đen biểu trưng cho thân phận cao quý,cô bước từng bước đến nơi cột đá số mười sau.

Theo mỗi bước đi của cô là nụ cười ngày càng nở rộ.

“làm gì vậy, ngươi có biết thân phận mình hay không, còn không mau trở lại”. Tiếng nói lanh lảnh của Karr vang lên.

“Không nhọc lòng Karr đại nhân quan tâm, giáo đoàn Hea không tìm đủ vật hiến tế, đúng dịp tôi lại vừa tròn mười sáu chu kì.Tôi nghĩ dâng hiến cho đấng sáng tạo là một việc hết sức thiêng liêng, cao cả.Kính mong Giáo Chủ đại nhân Ar cho phép”.

Trước câu quát lạnh của Karr, Hea quay người lại cúi mình chào tám vị Rkh còn lại, đồng thời xin phép Ar, người đang cầm trượng thánh đức giáo chủ. Nghe vậy giáo chủ Ar nhếch miệng cười miỉa mai:

“Ta nghĩ không phải do ngươi và giáo đoàn của mình không tìm được, mà là ngươi cố ý như vậy có phải không? Nhưng được rồi, ngươi biết dâng hiến mọi thứ cho đấng tạo hóa như vậy, nhất định đấng sáng tạo sẽ đưa ngươi về thần quốc ôm ấp”.

“Nếu Rkh Hea đã quyết định dâng hiến, vậy tiếp tục lễ tế đi”. Giơ chiếc trượng lên, Ar tỏ ra không quan trọng nói.

Người cuối cùng được bổ khuyết vào vị trí, mười tám cột trụ càng ngày càng sáng rực, những kí hiệu trở lên nóng bỏng hằn vào da thịt những kẻ đang bị trói lên nó.

Bừng tỉnh vì cảm giác đau rát sau lưng, Yakor mở mắt mơ hồ nhìn ngắm xung quanh.

Những kí hiệu kì lạ sáng rực ở khắp mọi nơi, vô số tên áo đen đang quỳ và một số thì đang đứng. Có vẻ lũ sinh vật bậc cao lại đang thể hiện sự phân cấp.

Cậu lại nhìn xung quanh,thấy những đứa trẻ, thanh niên bị buộc vào những chiếc cột đang phát sáng, rồi ngỡ ngàng phát hiện bản thân cũng vậy.

Cảm giác bỏng rát sau lưng cậu có vẻ như đến từ những kí hiệu đang phát nhiệt trên những. cột đá này.

“Cô…”.

Nhìn lại một lượt thì nhận ra bóng hình cậu quen thuộc cũng ngay bên cạnh với cậu.Cô không bị trói mà chỉ lẳng lặng đứng trước cây cột và ngước lên bầu trời .

Cô gái với đôi môi cà chua chín cùng mái tóc màu vàng lúa tofu ấy đang mỉm cười, nụ cười của cô đẹp như màu sáng của Rus khi chiếu qua tán lá non lúc trời vừa mưa tạnh, nó vừa tỉnh khôi lại đượm mùi mát lạnh.

Nụ cười hiện tại của cô có thể là đẹp nhất từ lúc cậu nhìn thấy cô tới nay, nó không gượng gạo ngượng ngùng e ấp, nó không gượng ép giả tạo.Nó giống như một nụ cười tươi vui đích thực, một nụ cười cho sự giải thoát.

“HÌ hì cậu tỉnh rồi à, xem nhé, chúng ta sắp chứng kiến điều tuyệt vời rồi”. Hea cười vui vẻ quay qua Yakor.

“Hừ, cô cùng lũ áo đen bắt tôi có mục đích gì, còn trói nhiều người trên cái cột này cùng cô nữa”. Yakor hỏi với giọng khàn khàn.

“Mục đích? Sao lại nói điều cao cả, vinh dự như hiến tế là mục đích, cậu nói thế không đúng đâu nhé”.

“Hiến tế, những ai?”.

“Cậu, tớ và toàn bộ người trên cột đá”.

“Điên rồi, lũ các cô điên rồi, lũ các cô định giết người và hiến tế cho thứ gì?”. Yakor gào lên .

“Cậu có thể ¡m lặng và đừng làm hỏng nghỉ lễ thiêng liêng này được không?”. Hea cau mày lại nói với giọng không. vui.

“Con điên, cô sắp chết đấy, lũ các cô là lũ tà giác điên loạn, lũ các cô thờ phụng tà thần”.

“Im lặng, tên giống đực đáng khinh, mày nghĩ vì cái gì mà tao có thể đi chung với mày lâu vậy? vì mày đáng thương, vì mày nghèo hay vì mày nghĩ là mày rất tuyệt?”. nghe đến từ tà thần cô gái với biểu cảm dần trở lên lạnh lẽo, cô bắt đầu nói với giọng bề trên.

“Tôi…”

“Suyt, đừng nói gì nữa, mỗi từ mày nói ra tao đều cảm nhận được không khí đang ô nhiễm từng chút một, mày có giá trị duy nhất bởi vì mày ngu và mày phù hợp với số chu kì không hơn không kém”.

“Đừng có nghĩ và tỏ ra mình quan trọng đến vậy, giống đực”. Hea lạnh lẽo lườm.

“Chết tiệt, con khốn m…u..u”.đang gào thét lên vì sốc trước sự thanh đổi một trăm tám mươi độ của cô gái tóc vàng, Yakor bị bịt mồm lại bằng một sợi dây thừng bởi tên tay sai.

“hừm, lũ vô thần đáng thương đến thất vọng, nhưng không sao, đấng sáng tạo sẽ tha thứ và bao dung các ngươi”. Hea lướt qua những kẻ đang giãy giụa khi bị trói trên cột tế.

Cuối cùng việc gì tới cũng tới, nghỉ thức tế thần bắt đầu.

Một tên Rkh với dáng người to lón.Cơ vai to lớn của hắn gồng lên như muốn xé nát đi cái miếng vải đang bó sát người hắn như lúc này.

Tay hắn cầm một thanh đao dài hơi cong về hướng mũi, hắn bước nhẹ xuống bục đá hướng về phía tên vật tế đầu tiên.

Hắn là Tass xếp vị trí thứ tư sau giáo chủ Ar, đại tế tư Ear và tổng lãnh Sar.Hắn mang chức vụ là thanh tẩy trưởng.

Những kẻ trịu trách nhiệm thanh tẩy thứ gì đó ô uế khỏi thế gian

Ví như những kẻ dị giáo, những lũ vô thần.

“Xoẹet”. một ánh sáng nóng rực từ lưỡi thanh đao lóe lên, cả lưỡi đao được nhuộm màu nóng. chảy của kim loại.

Lưỡi đao chầm chậm đâm vào ngực đứa trẻ còn trong tã, mặc cho hình hài bé bỏng đang không ngừng khóc nấc lên vì thứ vật vừa sắc vừa bỏng.

Rạch một vệt thương kéo dài từ ngực kéo xuống rốn mới dừng lại.

Tin tốt là đứa trẻ có lẽ sẽ không bị nhiễm trùng vì nhát rạch, bởi sức nóng của lưỡi đao đã làm chín cả hai bên miệng vết thương.

Tin xấu là đứa bé có lẽ sẽ chết.

Hắn lần lượt làm như vậy với những người tiếp theo.Hành động dứt khoát và nhanh nhẹn này của hắn biểu thị rằng hắr đã làm việc này quá nhiều lần.

Hắn chìm vào những xúc cảm nơi âm thanh “xèo xèo” của thịt chín.Những tiếng kêu thất thanh, những khuôn mặt sợ hãi vì cái chết đang đến gần.

Những dòng máu đỏ tươi của những vật tế chảy xuống tế đàn làm nhuộm màu huyết sắc.

Hea chủ động thoát hết quần áo, tay chắp lại cầu nguyện mặc cho thanh đao cứa vào thung lũng trắng ngần rồi từ từ kéo xuống.

Mỗi khi thanh đao nhích thêm một chút nơi da thịt cô, nụ cười trên môi cô càng tươi tắn mặc cho bờ môi cô càng nhạt huyết.

Thấy cảnh như vậy Yakor không thể không cảm thấy kinh khủng.

Cậu còn chả thể nào để ý cảnh đẹp của thung lũng khi hoàng hôn với ánh chiều màu đỏ này.

Trong đầu cậu lúc này là cảm giác sợ hãi, bất lực, vô vọng, hối hận vì tin người, hoảng loạn vì cái chết đang đến gần.

Những cảm giác này làm cậu như phát điên, làm tim cậu như bị bóp nghẹt lại bằng một thứ lực vô xúc.

Trong một thoáng chốc cậu thấy mình quên cách thở.

Cái chết không đáng sợ, thứ đáng sợ là thứ đằng sau cái chết.

Con người không thể biết được sau cái chết là gì, nó không có thể xác định nên họ sợ.

Họ không sợ cái chết, họ sợ thứ vô định.

Sảy ra lập tức không đáng sợ, đáng sợ là sự chờ đợi.

Còn gì đáng sợ hơn việc chờ đợi sự vô định chiếm lấy mình.

Hea hoàn thành việc hiến tế, mặc cho máu từ nội tạng trong cơ thể đang rò rỉ không ngừng. từ vết thương lớn.

Cô quay sang chỗ Yakor nghiêng nghiên đầu nhí nhảnh rồi nở một nụ cười nhẹ như mẹ hiền giống như muốn nói “Hì hì, đến lượt cậu đó”.

Yakor trọn to mắt nhìn thứ biểu cảm “ thiên chân vô tà” xuất phát từ con đ vừa mới đay nghiên cậu.

Một từ thôi “Kinh khủng”.

Thứ quái quỷ gì đã khiến con mụ này điên loạn như vậy cậu hét lên trong đầu

Vượt qua khoảnh khắc dài như vô tận của sự chờ đợi.

Yakor bị thanh đao đỏ lửa đâm chầm chậm vào ngực rồi dần dần kéo xuống dưới.

Yakor lắc đầu nước mắt, nước mũi tèm nhèm cậu hò hét trong ú ớ vì dây thừng trong mồm.

Bên phía dưới là những dòng nước từ hệ thống bài tiết chảy ra không ngừng hòa lẫn vào màu đỏ máu từ ngực cậu.

Ánh mắt cậu trở lên vô thần, suy nghĩ cậu bắt đầu quay chậm lại, những thước phim từ quá khứ đang chầm chậm chiếu lại cả cuộc đời ngắn ngủi của cậu.

Cậu chẳng còn cảm nhận được gì từ xung quanh, giác quan của cậu đã đình công chết lặng.

Kế sau Yakor, tên vật tế thứ mười tám cũng đã được thanh tẩy.

Những dòng máu hôi tanh từ nhiều thứ dịch cơ thể của mười tám vật tế chậm chậm hòa chung vào tế đàn trung tâm.

Bỗng chốc bầu trời tối mịt u ám của kì ảm đạm bắt đầu ‘sáng’ lên.

Thứ ánh sáng màu tím đột ngột xuất hiện, kèm theo là vô số lời thì thầm, thủ thi vang lên bên tai của toàn bộ sinh vật sống được chiếu sáng.

Thứ giọng nói như là sự hỗn hợp của vô số giống loài, sự kết hợp của già trẻ, nam nữ hỗn hợp lại tạo thành.

Mây mù tan biến, vài gợn mây điểm xuyến trên bầu trời có vô số ngôi sao lấp lóe, bức tranh huyền ảo của vũ trụ tuyệt đẹp hiện lên nhờ sự chiếu rọi của ánh sáng màu tím.

Những tinh vân lấp lóe, những ngôi sao sinh ra và chết đi.Cả vũ trụ hư vô sinh diệt hiện ngay ra trước mắt những sinh vật có cơ may nhận được ánh sáng tím ban phước.

Không, phải nói là đây không phải là bầu trời sao thật, đây là một con mắt khống lồ màu tím đang nhìn xuống lũ vi khuẩn.

Con mắt màu tím, nuốt trọn hư không

“Ngoại độ cổ thần “Arahilakhno“.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3