“Tuyết thật đấy,” Charlie nói, chìa tay ra bắt những bông tuyết. “Không phải thứ tài phép của Tancred đâu.”
Cô Amy bật cười, “Đi nhanh lên, Charlie. Chúng ta phải chạy thôi trước khi bị tuyết vùi mất.”
Họ định bụng quyết sẽ gõ cửa cho tới khi nhà Bloor để họ vào, nhưng khi băng qua mảnh sân, họ thấy cánh cửa đôi đã mở toang hoang. Lá bay cuồn cuộn trong tiền sảnh và tuyết đọng trên những phiến đá lát sàn. Ánh sáng từ những những cửa sổ gắn kính của nhà nguyện hắt xuống sân. Ai đó đang chơi đàn organ.
Cầm lấy bàn tay mẹ, Charlie dẫn cô Amy đi vòng tới lối vào nhà nguyện. Lá vàng lá đỏ xoáy qua khung cửa để mở; bên trong nhà nguyện chúng bay dập dờn trên không như những cánh bướm màu sắc rực rỡ. Lyell Bone đang chơi đàn organ ở đầu bàn đằng kia.
Mẹ Charlie chạy vụt vào lối kia, vừa chạy vừa gọi tên chồng. Chú Lyell ngẩng nhìn lên nhưng không tỏ dấu hiệu gì nhận ra cô. Charlie chạy theo mẹ. Họ đứng bên nhau trong khi Lyell trố mắt nhìn họ, hoang mang. “Tôi biết hai người à?”
Chuông nhà thờ lớn bắt đầu điểm mười hai tiếng. Charlie rút cái lọ thuỷ tinh nhỏ ra. Nó mở nắp và đưa cái lọ cho cha mình.
“Cho tôi à?” Lyell nhăn mặt nhìn cái lọ. “Tôi nên làm gì với nó bây giờ?”
Charlie không biết. Nó định bảo ba hãy đổ nước trong lọ ra lòng bàn tay, thì một hình thù bước ra từ đằng sau chiếc đàn organ, và với một tiếng hét đắc thắng, nó hất đổ cái lọ ra khỏi bàn tay Charlie.
“Đó!” Manfred đá cái lọ qua sàn nhà. “Vậy là đặt dấu chấm hết cho trò chơi quèn của mày, Charlie Bone!”
Nụ cười tự nhiên tắt ngúm khỏi gương mặt Manfred và hắn tản hồn nhìn vào đám lá bay. Chúng, bằng cách nào đó, đã biến thành ba con báo mèo khổng lồ. Thoáng nhìn, bộ lông của chúng như được khảm chìm trong lớp lá trôi bồng bềnh, nhưng khi tiến lại gần hơn, thì rõ rành rành đó là những mảng lông đốm của chúng chứ không phải những bóng lá. Chính là những con mèo lửa. ba sinh vật sáng rực rỡ chạy xuống lối đi, giương những cặp mắt vàng rực cắm chặt vào Manfred.
Ú ớ tản hồn, Manfred ù té chạy vòng qua những hàng ghế dài, bị những con báo đuổi dồn. Với tiếng gầm như sấm, chúng đuổi hắn ra khỏi nhà nguyện, và rồi, giữa tiếng chuông nửa đêm, một tiếng thét lạc lõng vang lên – theo sau là sự thinh lặng.
Lyell Bone đứng lên và lắc đầu, như thể không thể hiểu được mình đã trông thấy cái gì.
“Lyell!” cô Amy kêu lên tha thiết, “Ôi, Lyell, anh không bao giờ tỉnh dậy sao?”
Charlie nhìn vào cái lọ rỗng không. Nước mắt của nhà vua đã bị đổ hết rồi.
Lyell nhoẻn một nụ cười yếu ớt. Mắt chú chợt vấp phải vệt thuỷ tinh loang loang ướt. Chú cúi xuống và nhặt cái lọ lên, nhưng lại chạm vào cạnh sắc và bị cứa đứt tay.
“Úi!” Lyell ngồi xuống, đưa ngón tay chảy máu lên miệng. Chú nếm được vị gì đó vô cùng lạ – âm ấm và dễ chịu hết sức. Chú nhìn vào hai người đang đúng trước mặt mình. Một trong hai người chú biết rất rõ, rất rõ. Còn người kia hẳn phải là…”
“Charlie?” chú nói. “Và Amy.”
Charlie nhìn cha mẹ nó lao vào vòng tay nhau. Nó cảm thấy như mình có thể đứng đó mãi mãi, chỉ nhìn thôi. Và rồi, ba Lyell vẫy nó lại gần…
Hết
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3