Năng lượng nguyên trường tăng lên, điều này khiến cơ thể phải sản sinh ra từng đường nguyên trường lực để giảm tải cho những đường cũ, số lương tăng lên sẽ tương ứng với sức mạnh của điểm Thủy Khởi.
Nói đơn giản ra thì cách tu luyện của môn Vô Tịnh Như Hải công chính là từ trên xuống dưới, lấy kết công làm gốc rồi sản sinh các đường nguyên trường lực làm rễ, từ đó bộ rễ dần lan rộng khiến công pháp ngày càng mạnh mẽ.
Cách luyện người thường là vậy còn Liễu Thiên lại khác, hắn tu luyện không tập trung tu luyện để kết công mà lại từ từ hình thành đường nguyên trường lực rồi khi đủ số lượng hắn mới từ đó đảo ngược yếu quyết để tụ hợp thành Công căn củng cố sức mạnh điểm Thủy Khởi. Cách làm này có phần ngược với mọi người nhưng lại đem lại hiệu quả cao hơn. So với việc bỏ ra hàng năm trời tu luyện Tích Niệm quyết thì hắn chỉ cần mấy tháng đã có thể tự tạo dựng thêm những đường nguyên trường lực rồi từ đó tổng hợp lại rồi cùng kích phát để đột phá lên đệ tam trọng.
Cách làm tích tiểu thành đại, nước chảy thành sông này nghe rất thuận với tự nhiên nhưng lại ngược với cách luyện Vô Tịnh Như Hải công. Như vậy có phải người sáng tạo ra công pháp này không hiểu đại đạo?
Liễu Thiên tự hiểu không phải như vậy, người sáng tạo ra công pháp này có cách tu luyện dựa vào những kết nối linh nguyên cao thâm, cùng với khả năng điều tiết vận hành nguyên thần điêu luyện để tạo lên Như Hải Vô Tịnh công. Chỉ có điều do quá cao thâm nên quá trình tu luyện cũng khó khăn hơn nhiều. Người có thiên tư thấp chắc chắn sẽ bị vậy lại ở những trọng đầu.
Một câu hỏi nữa là tại sao vị cao nhân kia không tu luyện theo cách của Liễu Thiên. Theo Liễu Thiên thì nguyên nhân là họ không nhìn nhận giống hắn. Hắn đưa công pháp vào không gian đa chiều rồi từ đó đổi mặt phẳng chứa các đường nguyên trường lực. Sau đó lấy cách thức bật tắt để thử nghiệm thì mới có thể không cần tạo dựng Công căn đã tạo thêm được đường nguyên trường lực.
Đổi vào người khác muốn tu luyện như hắn cũng không thể làm được, không phải vì họ không thông minh bằng hắn mà là họ không từng học qua như hắn mà thôi. Tất nhiên nói đi cũng phải nói lại, một số người thiên tư cao hoặc chịu khó thì việc học mấy cái kết nối linh nguyên với họ cũng không phải là việc khó nên tu luyện công văn mấy tầng đầu của công pháp cũng rất nhanh, còn riêng Liễu Thiên do không nghiên cứu được mấy cái đồ án kết nối linh nguyên phức tạp nên mới nghĩ ra một cách tu luyện khác công pháp.
Lại nói thì Như Hải Vô Tịnh công đệ nhị trọng chỉ cần 2 đường nguyên trường lực mà đệ tam trọng lại cần 6 đường. Theo Liễu Thiên tìm hiểu thì Như Hải Vô Tịnh công là một công pháp bội số bằng với cấp bậc từng trọng. Như vậy thì mỗi trọng của Như Hải Vô Tịnh cộng đều mạnh hơn trọng trước rất nhiều. Nhị trọng gấp đôi Nhất trọng, Tam Trong gấp 3 lần Nhị trọng, Tứ trọng sẽ gấp bốn lần tam trọng, cứ thế nhân lên đến Đệ cửu trọng sẽ gấp 9 lần đệ bát trọng.
Liễu Thiên tất nhiên không hiểu tại sao lại có hệ gấp đó. Nguyên nhân bên trong thì chỉ người sáng tạo ra mới biết nhưng hắn thấy cái khúc mặc này cũng không quan trong, quan trọng là công pháp này mạnh mẽ còn tu luyện khó khăn nhưng hắn có cách riêng nên cũng từ từ luyện thành.
Ba ngày qua đi, Liễu Thiên cuối cùng cũng kết công đệ tam trọng thành công. Hắn khi này cũng không vui mừng vì hắn biết cách luyện của mình khá đơn giản nên tiến giai chỉ là sớm hay muộn nên không có gì kinh hỉ.
“Ổn rồi! Tiếp theo cần phải luyện đệ tứ trọng!”
Liễu Thiên tự nhủ lại tiếp tục luyện đệ tứ trọng. Đệ tứ trọng có tên là Lục Niệm Tứ Cực, như tên của nó ở trọng này số đường nguyên trường lực lại gấp bốn lần đệ tam trọng, nó bao gồm hai mươi tư dòng nguyên trường lực. Vì vậy Liễu Thiên cần làm chính là tạo ra thêm mười tám dòng nữa tức là thêm ba nhóm, mỗi nhóm 6 đường nữa.
“Liễu Thiên!” Liễu Thiên đang nhẩm tính tương lai bỗng có một tiếng gọi trong trẻo từ ngoài vọng vào.
“Chẳng phải mới kể truyện được hai ngày sao?” Liễu Thiên nhíu mày tự hỏi rồi cũng đứng dậy đi ra mở cửa.
Quả nhiên ngoài cửa là Công Tôn Yến, cô lúc này vẻ mặt hớn hở như sắp có gì đó hơn người muốn khoe vậy.
“Có việc gì mà ngươi hào hứng vậy?” Liễu Thiên liền hỏi.
“Ta có cách giúp ngươi kiếm chút tài nguyên tu luyện!” Công Tôn Yên cười tươi như hoa nói.
“Không cần, ta đã nói là không lấy trợ cấp của ngươi!” Liễu Thiên lắc đầu cự tuyệt.
“Tên hâm này, ta đã nói hết đâu. Lần này không phải ta cho ngươi mà tông môn cho. Tất nhiên ngươi cũng cần bỏ ra chút sức lực!” Công Tôn Yến lắc đầu liên tục giải thích rồi không để cho Liễu Thiên mở miệng đã lại nói:
“Ngươi chắc cũng nghe qua bên Thường Quán cứ một năm sẽ có một lần khảo thí. Lần tiếp theo cũng sắp đến rồi, chỉ gần tháng nữa. Ngươi nhất định phải tham gia để lấy về một phần trợ cấp Khai Minh cảnh!”
“À cái đó lúc trước cũng nghe qua nhưng quên mất. Mà ta cũng không có hứng thú lắm!” Liễu Thiên gật đầu rồi lại tỏ vẻ không quan tâm nói.
“Ngươi phải tham gia, mai ta sẽ đi đăng ký thay ngươi!” Công Tôn Yến bĩu môi nói rồi quay người về phòng.
“Ơ, ngươi làm sao…”
“Ta chỉ báo vậy thôi, mai sẽ đăng ký giúp ngươi. Ngủ sớm đi!” Công Tốn Yến không có quay đầu mà chỉ có tiếng vọng lại.
“Ài! Thật là!” Liễu Thiên thở dài rồi cũng quay vào phòng tiếp tục tu luyện.
Ngày tháng tiếp theo, công việc tiến giai công pháp cứ từ từ diễn ra cùng với quá trình tu luyện tích tụ nguyên thần của Liễu Thiên. Ngày qua ngày hắn đều luyện tập theo thời khóa biểu bất di bất dịch. Sáng luyện thể lực, chiều luyện bí tịch, tối luyện nguyên thân. Tất nhiên cũng có một số ngày hắn phải nghỉ một vài canh giờ để làm một số việc riêng tư thế nhưng những khoảng thời gian nghỉ ngơi chơi bời của hắn rất ít.
…
Một ngày của hai tuần sau, sáng sớm nắng vàng nhạt trải dài khắp nơi, không khí trong lành, gió nhẹ thổi đem chút hơi ẩm lan tỏa khắp chi Sáu.
Hôm này, sau bài tập buổi sáng, Liễu Thiên ăn uống xong không tiếp tục tu luyện giống mọi hôm mà lại lấy ngoại trang của cung ra mặc.
Bộ ngoại trang màu xanh đậm để trong tủ có chút bụi được hắn xuổi sạch mặc lên.
“Gần năm rồi chưa khoác cái áo này, cảm giác có chút chật chội khó chịu!” Liễu Thiên nhìn lại ngoại trang trên người lẩm bẩm, hắn chỉnh lại vại lượt rồi cũng đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, Liễu Thiên đã thấy Công Tôn Yến đang đứng đợi, cô cũng mặc ngoại trang trong cung như hắn.
“Nhanh lên, ngươi như vậy làm sao kịp giờ thi đấu!” Công Tôn Yến thấy Liễu Thiên đi ra liền gọi.
“Được rồi! Chẳng phải chỉ là một đợt khảo thí thôi sao!” Liễu Thiên vừa đi lại vừa nói.
“Ngươi đấy, trợ cấp đã không có còn không chịu tập trung mà tham gia!” Công Tôn Yến vẻ mặt không vui nói.
“Haha! Quan tâm ta sao?” Liễu Thiên cười nói.
“Ngươi xem đã hơn bốn tháng rồi mà tu vi của ngươi tăng tiến ra sao?” Công Tốn Yến không đùa mà lại nhíu mày hỏi.
“À! Tu vi ư, được hơn ba thành!” Liễu Thiên nghe vậy nghĩ nghĩ nói.
“So với trước thì sao?” Công Tôn Yến lại hỏi.
“Rất chậm!”
“Ngươi giờ đang thiếu tài nguyên vậy còn không tranh thủ cướp lấy tài nguyên, tu vi ngươi trong Chi cũng xếp ngang với hai người còn lại, so toàn Cung cũng phải trong nhóm ba mươi người đứng đầu.” Công Tôn Yên vừa nghe Liễu Thiên trả lời đã nói liên hoàn.
“Cảm ơn, ta lần này sẽ lấy về số trợ cấp bị phạt!” Liễu Thiên mỉm cười tự tin nói.
“Thôi đi, 1 phần thì còn nghe được, chứ ngươi nghĩ mình là ai?” Công Tôn Yến bĩu môi nói.
“Haha, đi thôi!” Liễu Thiên nghe vậy liền cười lớn rồi đi lên trước.
Công Tôn Yến thấy vậy cũng chạy theo, hai người theo cầu thang đi xuống, từ đó lại cùng một vài đệ tử khác kết đội mà đi. Cả đám vừa đi vừa bàn tán về lần khảo thí trong cung này.
Trong Cung cứ một năm lại tổ chức xếp hạng đệ tử Thường quán một lần. Mỗi lần xếp hạng đều để đám đệ tử thi đấu theo thể thức loại trực tiếp. Thành phần tham gia khảo thí là tất cả đệ tử Thường quán tu vi dưới Khai Minh cảnh trung kỳ. Trong quá trình tỉ thí có thể dùng tất cả tuyệt học của bản thân mà cũng không có giới hạn thương vong, tất cả cứ thoải mái mà đánh.
Kết thúc khảo thí đám đệ tử có thành tích tốt đều được phần thường. Cụ thể thì bách cường sẽ được 10 khối hạ phẩm linh thạch, 2 lọ Linh cao, cùng 5 lọ Tổ Linh dịch. Ngũ thập cường sẽ được 15 khối hạ phẩm linh thạch, 3 lọ Linh cao cùng 10 lọ Tổ Linh dịch. Tam thập cười sẽ được một phần thưởng là trợ cấp một tháng của đệ tử Khai Minh cảnh tương đương với 30 khối hạ phẩm tinh thạch, 10 lọ Linh cao cùng 15 lọ Tổ Linh dịch.
Thập cường lại được thêm 2 phần trợ cấp nữa, nếu đạt quán quân của đợt khảo thí sẽ được thêm 2 phần cùng một viên Ngự Linh đan. Mà viên Ngự Linh đan kia so ra còn cao hơn cả một tháng trợ cấp. Như vậy nếu đứng đầu Liễu Thiên sẽ có hơn 6 tháng trợ cấp, cái đó cũng bù lại chỗ tổn thất lúc trước bị phạt. Tất nhiên nói vậy chứ muốn lấy lại trợ cấp bị phạt thì hắn trước phải vượt qua tất cả mấy trăm đệ tử tham gia khảo thí đã.
Nhắc lại thì cái khảo thí này Liễu Thiên khi sang Thường quán cũng được nghe giới thiệu qua nhưng do quá tập trung tu luyện nên hắn không để ý đến. Rất may là Công Tôn Yến lại để ý. Mấy ngày trước, Liễu Thiên cũng đã vượt qua vòng sơ loại. Hôm nay, chính là vòng đấu loại trực tiếp, vòng này sẽ được tổ chức ở quảng trường Cung. Đồng thời để dễ kiểm soát thì tất cả mọi người dù tham gia khảo thí hay quan khán đều phải mặc ngoại trang của Cung.
…
Quảng trường của cung chữ Càn có diện tích gần chục mẫu, ở đó khi trước vốn chỉ là một cái sân đá lớn không hề tồn tại thứ gì nhưng giờ đây ở giữa quảng trường lại có những võ đài được dựng lên. Ở trung tâm quang trường là một cái võ đài lớn bằng đá. Võ đài lớn này hình tròn có đường kính hơn 100m, nhìn nó không khác một cái sân vận động là bao. Xung quanh đài đá lớn này lại có mười cái đài đá có thiết kế y hệt cái võ đài ở giữa chỉ có điều kích thước của chúng lại nhỏ hơn nhiều, tính ra chỉ bằng 1 phần 10 cái võ đài trung tâm.
Lúc này, phía dưới cạnh mỗi đài nhỏ đều có một nhóm hai ba mươi người chia làm nhiều hàng đứng ngay ngắn. Những nhóm người phía dưới khi này đều mặc ngoại trang của Cung chữ Càn, màu sắc và hoa văn trên áo đều giống nhau. Nếu để ý kỹ thì mới thấy áo mỗi nhóm người ở đây lại có một ký hiệu số đếm khác nhau. Đây chính là ký hiệu của từng Chi trong cung. Như Liễu Thiên chi Sáu thì trên ống tay áo sẽ có chữ “Lục”. Tương tự các chi khác cũng vậy, mỗi chi đều có ký hiệu số đếm khác nhau.
Chi Sáu của Liễu Thiên đứng cạnh một cái võ đài hướng Tây Nam, cả chi tham gia khảo thí có 28 người, trong đó tu vi Khai Minh cảnh tính cả Liễu Thiên chỉ có 3 người, ba người bọn hắn đều được ưu tiên xếp tách hẳn lên phía trên. Phía sau là 25 người, theo Liễu Thiên thấy thì trong đám này nhiều kẻ có Sơ nguyên rất tinh thuần xem ra đã dừng ở Linh Cơ cảnh đã lâu, nhìn bộ dạng tuổi tác thì có vẻ sắp đến tuổi rời tông môn rồi. Theo hắn đoán thì lần này những người này liều mạng tham gia khảo khí chắc là muốn kiếm chút tài nguyên để tìm cơ hội đột phá cuối cùng.
Nhìn sang các chi khác phía ngoài, số lượng người tham gia tương tự, tất cả đều trên dưới 30 người. Trong mỗi chi, những kẻ có tu vi Khai Minh cảnh được đưa lên đứng phía trước chỉ lác đác vài người, chi đông nhất là chi Một cũng chỉ có sáu người. Còn chi ít nhất là chi Bốn lại chỉ có một người.
“Từ sư huynh cố lên!”
“Hà sư tỷ, ta ủng hộ tỷ!”
“Vương sư huynh vô địch!”
Ngay khi này, những tiếng ho reo của đám để tử trong Cung vang vọng quảng trưởng.
Liễu Thiên nghe thấy cũng nhìn ra thì thấy phía ngoài mấy chục trượng, có cả ngàn đệ tử của các chi đang tụ tập thành vòng tròn. Tất nhiên cả ngàn người này đều mặc ngoại trang của Cung nên đã được sắp xếp theo từng khu tương ứng với mỗi Chi. Mỗi người mới tiến nhập đều theo chi của mình mà đi đến, không hề có sự hỗn loạn, tất cả đều rất chuyên nghiệp.
“Tiêu sư huynh cố lên!”
“Tiêu đại ca, chúng ta đặt cược vào huynh!”
“Tiêu ca tất thắng!”
Đám đệ tử quan chiến của chi Sáu cũng được xếp ở phía Tấy Nam, trước mắt họ chính là 28 người của chi mình. Đám đệ tử quan chiến chi Sáu tính ra cũng phải trăm người, họ cũng đang hò reo cổ vũ cho mấy người mình hâm mộ. Trong đó cái tên được kêu gào nhiều nhất là Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn này chính là một trong ba người có vi Khai Minh cảnh trong chi Sáu, người còn lại là Trương Doãn. Giống như Liễu Thiên, Trương Doãn này cũng có ngoại hình khá bình thường nên không được nhiều người trong cung ủng hộ.
Ngược lại với hai người, Tiêu Viễn một thân thanh y bồng bềnh, mái tóc dài buộc cao được giữ lại bởi một kim quan tinh xảo, gương mặt thanh tú như thiếu nữ chuẩn từng đường nét. Ngoài ra tên thiếu niên mới chỉ 15 tuổi này lại có phong thái ngạo nghễ của bậc quân vương, hắn đứng đó, tà áo tung bay, hai tay hắn chắp sau lưng, đầu ngẩng cao, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía trước. Trước bao nhiêu tiếng hò reo những ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh nhìn về phía trung tâm võ đài.
Nhắc đến Tiêu Viễn này thì trường hợp của hắn rất đặc biệt. Tên này năm nay 15 tuổi, hắn là đại thiếu gia Tiêu gia ở Phú Hồng thành. Hắn gia nhập Kỳ Nhân các từ năm 13 tuổi thế nhưng vừa gia nhập Kỳ Nhân các hắn lại bất ngờ bạo bệnh hôn mê. Nghe đâu nhiều vị trưởng lão bên Y Viện xem qua nhưng đều không tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng do Tiêu gia cũng là một gia tộc thượng cấp nên đã mời một trong Tam Đại Y Sư kiểm tra. Kết quả kiểm tra vị kia nói rằng Tiêu Viễn có Địa Luân Linh nên cơ thể không chịu đựng được mà bất tỉnh.
Địa Luân Linh này là một trong những loại thiên phú là Linh Hồn chứ không phải bệnh tật gì.
Con người khi sinh ra thì đều có một lực lượng linh hồn nhất định và không khác biết nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số người có lượng linh hồn lực cao hơn mức bình thường nhiều lần. Những người có linh hồn lực cao hơn như vậy đều được gọi là Luân Linh căn.
Luân Linh căn lại được chia làm bốn cấp là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Bình thường chỉ cần người có Hoàng Luân Linh là linh hồn lực đã nhiều gấp đôi người thường nên khi tu luyện mọi mặt đều rất thuận lợi. Chính vì vậy mỗi khi xuất hiện Hoàng Luân Linh thì tông môn đều trọng tâm bồi dưỡng. Huyền Luân Linh thì càng không phải nói, nghe đâu người có Huyền Luân Linh sẽ có linh hồn lực cao hơn gấp 4 lần người cùng cảnh giới. Ngàn năm qua người có Huyền Luân Linh chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi người như vậy đều có tu vi cực cao danh trấn một phương. Một trong Cửu Tinh đương thời Huyền Linh tiên giả cũng sở hữu Huyền Luân Linh này.
Nay Tiêu Viễn lại sở hữu Địa Luân Linh, vị đại y sư kia có nói rằng lượng linh hồn lức của Tiêu Viễn rất lớn, tuy hắn tu ti rất thấp nhưng lại có thể so với cao thủ Huyền Môn cảnh. Mà lượng linh hồn lực không lồ kia khi sinh ra đã kết tinh ẩn dấu trong đại não. Chỉ khi người tu luyện quá độ, não bộ bị kích thích thì linh hồn lực này mới giải phóng, Đây cũng là nguyên nhân lúc trước không ai nhìn ra hắn có Luân Linh căn, chỉ Đại Y sư có Y Cấm mới có thể nhìn ra. Lại nói thì khi linh hồn lực nhiều bằng cấp độ Huyền Môn cảnh lại giải phóng trong cơ thể Linh Cơ cảnh khiến cơ thể không thể thừa nhận sẽ gây hôn mê sâu. Thời gian hôn mê thì ngay cả Đại Y Sư cũng không nhìn ra được, lão chỉ kết luận là Tiêu Viễn sẽ dần thích nghi và tỉnh lại còn lúc nào thì không rõ.
Cuối cùng, Tiêu Viễn cứ thế hôn mê hơn hai năm cho đến hai tháng trước hắn bất ngờ tỉnh lại. Khi đó đã tạo ra oanh trấn rất lớn, nhiều thế lực lớn trong Nội Môn xuất đầu chiêu mộ, tên này chấp thuận gia nhập thế lực nào thì không ai biết nhưng chỉ biết là hắn do hôn mê nên chưa có hoàn thành các danh mục kiểm tra của Ngoại Môn vì thế hắn vẫn cần ở lại Ngoại Môn thêm nửa năm để thi khảo sát. Cũng vì hắn trước là đệ tử chi Sáu nên bây giờ vẫn tiếp tục tu luyện ở chi Sáu thi sát hạch nên mới có cơ hội cho Liễu Thiên gặp.
Kể ra thì đúng là dọa người, Tiêu Viễn này từ ngày tỉnh lại đến giờ chỉ có hai tháng nhưng tu vi của hắn đã từ Linh cơ đệ thất trọng tiến một mạch lên Khai Minh cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Trong chi Sáu, hắn đang là người có tu vi cao nhất, tiếp sau là Trương Doãn và Liễu Thiên. Tu vi cao, thiên phú dị biệt, ngoại hình xuất chúng, chính vì vậy hắn đi đến đâu cũng được tung hô, đừng nói là chi Sáu mà cả những đệ tử chi khác đều không kìm được mà kêu gào cỗ vũ.
Lúc này, trong đám đông hò reo, Công Tôn Yến đang cố chen lên đầu, cuối cùng khi lên đầu, cô không để ý Tiêu Viễn mà nhìn Liễu Thiên trong sân.
Liễu Thiên sau khi đánh giá một lượt những kẻ tham gia khảo thí, rồi lại nhìn về đám đệ tử đứng vây phía ngoài. Hắn nhìn về phía Chi mình thì rất nhanh đã thấy Công Tôn Yến đứng giữa đám người đang nhìn mình.
“Yên tâm đi!” Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Thiên mỉm cười rồi dùng khẩu hình miệng nói như rất lớn nhưng lại không hề có tiếng động.
“Ừm! Cố lên!” Công Tôn Yến gật đầu rồi hô lớn khiến đám đệ tử khác trong chi đều quay lại nhìn. Họ không biết cô cổ vũ cho ai nhưng tiếng hô lớn kia quả thật đã khiến đám đệ tử càng thêm điên cuồng hò reo, ai cũng kêu gao như sợ người khác kêu to hơn vậy.
“Á!” Phía trên đài, Liễu Thiên giật mình, hắn không ngờ Công Tôn Yến lại hô lên như vậy, ngày thường tiểu cô nương này cũng nhút nhát và nhu mì mà. Sau chút ngạc nhiên, Liễu Thiên
“Chiến thôi!” Liễu Thiên gật mạnh đầu, tinh thần chiến đấu của hắn đã lên đỉnh. Đã lâu rồi hắn không có cảm giác hào hứng như vậy, một cảm giác khát khao đạt được thứ gì đó.
“Bùng! Bùng! Tùng!” Đúng lúc này ba tiếng trống lớn vang lên.
Toàn trường đang ầm ĩ bỗng trở lên yên ắng, mọi người đều nhìn về những võ đài ở trung tâm quảng trường. Ở đó từ khi nào đã xuất hiện 11 vị trưởng lão. Họ phân chia đều ra mười võ đài nhỏ cùng võ đài lớn ở phía trung tâm.
“Thời gian đã đến, lần khảo thí này chính thức bắt đầu! Những ai đạt tu vi Khai Minh cảnh tiến lên võ đài của chi mình!” Lúc này, trưởng lão đứng ở võ đài trung tâm cao giọng nói.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3