Chương 53: Hôn lễ quỷ


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Ta cười sờ sờ đầu nhỏ của Tiểu Ngũ, rồi lạnh lùng nhìn về phía bọn thôn dân sợ đến đang hóa đá, giọng nói xa xưa kỳ ảo vang lên đánh tan sự yên tĩnh trong không gian:

“Các ngươi cưỡng bứcgiết người sống. các ngươi có biết tội chưa!” “Biết tội rồi!! Huhu.. Mong Thần tiên hãy tha cho chúng ta một mạng, chúng ta làm vậy cũng vì nghĩ cho con cháu đi làm ăn xa mà!” Các thôn dân tuy mê tín, nhưng cũng chưa từng gặp người như ta nên nguyên đám sợ hãi cực độ, run như cần sấy. Ta bĩu môi, hai chân đáp xuống đất, kiên quyết nói:” Biết sai là tốt! Nhưng rốt cục có Quỷ trẻ em hay không?” “Thật sự có, chúng ta đã từng gặp!” Tiết đại thúc chắc chắn mà gật đầu. Ta híp híp mắt, hoài nghi mà ngẩng đầu nhìn về phía người gỗ, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt con nít tuyết trắng hồng nhuận. Càng xem càng hoa mắt, khi nhận ra có một chỗ kì lạ thì nụ cười trên cái mặt con nít ấy càng lúc càng lớn, cuối cùng toàn bộ căng ra, biến thành mồm đỏ to.

Nó méo miệng, lộ vẻ mặt cực kì oan uất, gục đầu xuống liền khóc nức nở: “Ô ô…… Ngươi chán ghét ta……” Khóc lóc cho đã, Quỷ trẻ em đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tiểu Ngũ mà cười quỷ quyệt: “Ta thích ngươi là được!” Trong chớp nhoáng liền đi tới trước mặt ta, nhân lúc ta không chú ý mà bắt lấy tay Tiểu Ngũ. Ta nhanh ôm lấy người Tiểu Ngũ, giành lôi lại. “Mau về thành thân đi mà!” Quỷ trẻ em tiến gần sát mặt Tiểu Ngũ, nhẹ nhàng thì thào. “Không muốn!!” Tiểu Ngũ lung tung giãy giụa, tiếng thét chói tai không dứt.
Pháp bảo Trượng Trấn Hồn ta cũng không mang theo. Trong lòng không khỏi ảo não, cắn răng dùng lực không cho con quỷ này mang Tiểu Ngũ đi. “Ngươi buông Tiểu Ngũ ra, ngươi biết ta là ai không?” Ta bắt đầu uy hiếp nó. Nó cười nhìn về phía ta, ngữ khí không sợ chút nào: “Ta mặc kệ ngươi là ai. Ta biết ngươi không phải người thường, mấy ngày trước ta hiện ra dọa ngươi nhưng ngươi không sợ mà!” Nó dùng lực cực mạnh giựt Tiểu Ngũ lại. Nàng liền bị nó ôm ở trong lòng ngực. Nhìn đôi tay trống trơn, ta nhanh nhào lên muốn đoạt lại Tiểu Ngũ, ai ngờ Quỷ oa oa xoay người biến mất. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Ngũ biến mất, lòng nóng như lửa đốt: “Tiểu Ngũ!” Nhưng đáp lại ta chỉ có tiếng núi rừng rào rạt. “Tiểu Thiên! Ngươi không sao chứ!” Bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói quen thuộc, ta vội vàng quay đầu thì thấy Nguyệt Lão đang thở hổn hển mà chạy tới. “Ta không sao…… Nhưng Tiểu Ngũ bị bắt đi rồi” Ta chán nản nói, rồi mới nghi ngờ mà nhìn về phía hắn: “Sao ngươi quay lại rồi?”

“Lúc ta đi nhìn thấy một chiếc xe buýt trắng, Tiết đại thúc nói đây là xe dân trong thôn dùng đi mua sắm, nhưng biển số xe là của nơi khác. Nên ta đi kiểm tra thì thấy bên trong có rất nhiều dây thừng và thuốc mê. Ta liền nhanh về Thiên Đình lấy La Bàn Nguyệt Linh đến.” Nguyệt Lão mò tay trong lòng ngực, pháp bảo ấy liền xuất hiện trong tay hắn. “Thật tốt quá!” Ta mừng muốn khóc, nhanh nói: “Vậy ngươi mau nhìn xem Tiểu Ngũ ở đâu?” Nguyệt Lão gật gật đầu, nhanh chóng thi pháp, chỉ thấy trên La Bàn Nguyệt Linh có một chấm màu đỏ tươi không ngừng lập loè, Nguyệt Lão nhìn ta gật đầu một cái, rồi tay áo vung lên, chung quanh cảnh tượng tức khắc biến hóa, thời không đình trệ lại. Ta và Nguyệt Lão tới một sườn núi, bởi vì dưới chân không có đất nên cả hai lăn xuống sườn núi dốc. Đau nhức truyền khắp người, ta gian nan mà đỡ lấy một cây cành khô đứng lên, rồi nhìn về phía Nguyệt Lão bên cạnh, thều thào hỏi: “Ngươi sao rồi?”

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3