Chương 14: Hang động.


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên

Cổng thành phía Bắc Lục Giai thành.

Tại một biệt phủ nằm cách trung tâm nơi đây không xa, bên trên đại môn có treo một tấm biển hiệu lớn ghi hai chữ “ Bạch Gia”.

Biệt phủ này chính là nhà của Bạch Giả tiên nhân, vốn dĩ một tu sĩ thì thường không hay lập phủ đệ của mình ở chốn nhân gian mà phải tìm nơi núi non sơn cốc để sinh sống, nhằm hấp thụ linh khí dễ dàng hơn. Chẳng qua Bạch Giả đây là chấp sự của Thái Cơ Tông phái xuống phò trợ Lục thành chủ nên mới phải sống tại thành trấn này, mặt khác y cũng coi như một tai mắt chuyên gia đưa tin tức và tình hình của hai bên cho nhau.

Sâu phía bên trong biệt phủ là những gian nhà được bố trí rất đẹp mắt, nơi này được chia làm ba khu lớn, phía trước được gọi là Tiền viện chuyên để dùng để tiếp đón quan khách tới chơi, ở giữa là Trung viện là nơi ở của gia nhân trong nhà và cuối cùng là Hậu viện chỗ ở của gia chủ và người thân thuộc nội tộc.

Mỗi khu vực lại được ngăn cách nhau bằng một bức tường lớn có gắn tiểu môn, xuyên qua hai lớp cửa là sẽ đến hậu viện. Chính giữa nơi đây được trang trí rất khác so với hai khu vực còn lại, chỉ thấy một cảnh như chốn tiên nhân hiện ra ngay trước mắt. Một dãy nhà dài trùng điệp được xây nhấp nhô trên một hòn núi nhỏ, bên dưới là cả một hồ nước lớn nằm bao phủ xung quanh, giữa mặt hồ có một lầu các nhỏ hiện ra, bắc ngang qua tất cả là một chiếc cầu son uốn lượn hình thân rắn. Xung quanh hậu viện có vô số các tảng núi đá trông như hòn non bộ, khác mỗi là về kích cỡ thì có vẻ chúng lớn hơn rất nhiều.

Nước hồ trong leo lẻo, những con cá nhỏ đang quẫy đuôi bơi tung tăng dưới nước, gió thổi nhè nhẹ qua những đóa hoa sen kéo theo một mùi hương thơm thanh mát lan tỏa ra khắp không gian, khiến cho nơi đây dường như đang phảng phất từng luồng linh khí.

Bạch Giả tiên nhân một thân ngồi tịnh tâm dưới lầu các, đôi mắt nhắm lại trong khi đôi tay thì đang đặt lên trên hai cái đầu gối. Nhìn qua hình dáng của y thì trông ra là một nam tử độ tầm ba mươi, khuôn mặt tuấn mĩ xen lẫn có chứa đựng sự thanh thoát của bậc tiên nhân, cả thân hắn mặc một bộ y phục màu trắng trên thân áo có thêu ba chữ Thái Cơ Tông. Thế nhưng đừng để nam tử tuấn mĩ trước mặt này lừa, thật ra tuổi tác thật sự của y cũng đã độ sáu mươi chẳng qua do tu luyện tiên thuật nên nhân sinh ngoại hình và dung nhan hắn vẫn còn giữ được hình dạng nam nhân ba mươi tuổi.

Gương mặt Bạch Giả tiên nhân dần nhăn lại biểu lộ cảm xúc lo lắng, đôi mắt y chợt mở ra chỉ thấy một luồng sáng trắng lướt qua đồng tử của hắn.

“ Cạch!”

Âm thanh nứt vỡ cất lên, trên cổ y chiếc vòng có gắn một phiến bạch ngọc hình tròn tự nhiên vỡ nát.

“ Cái gì! Bạch Linh Ngọc bị vỡ, không ổn Bạch Diễm đã xảy ra chuyện rồi. Người đâu!” Bạch Giả làm cái điệu bộ sốt ruột quát gọi gia nhân.

Chưa đầy hai giây sau một thân ảnh nhanh chóng lao vụt vào, tốc độ di chuyển vừa rồi nhanh như xé gió vậy. Bỗng trước mặt y là một lão già thân mặc y phục màu trắng xuất hiện, gương mặt lão rất bình thản hai tay chắp lại cúi chào Bạch Giả.

“ Ngọc của ta bị vỡ e là Bạch Diễm đã xảy ra việc gì đó. Bạch Lâm ngươi dạo gần đây có nhận được tin tức gì từ Hứa Dung không?”

“ Dạ! Bẩm thuộc hạ mấy ngày nay đi dọn dẹp đám phản tặc ở núi Thiên Hư, gần đây mới trở về cũng có hỏi qua bọn gia nhân thì nghe bảo chưa thấy có tin tức gì mới ạ.” Vị kia thành thật đáp lời.

Bạch Giả lấy tay bấm bấm pháp quyết như đang tính toán điều gì, chợt hắn thả lỏng gương mặt nhìn Bạch Lâm nói:

“ Ta đã tính một quẻ, cho thấy Bạch Diễm giờ tính mạng không gặp nguy hiểm gì. Thế nhưng Bạch Linh Ngọc bị vỡ ắt hẳn là có sự cố gì đó xảy ra với đám người Hứa Dung, ngươi mau đi tới yêu địa một chuyến xem sự việc thế nào.”

“ Tuân lệnh!”

Tiếng đáp lại vừa dứt thân ảnh của Bạch Lâm biến mất như chưa từng xuất hiện ở đây, Bạch Giả thở dài một tiếng rồi lại tiếp tục rơi vào trạng thái tịnh tâm tu luyện.

Thật ra việc Bạch Diễm xảy ra chuyện cũng đã nằm trong dự đoán của Bạch Giả từ lâu, căn bản trước khi đoàn người lên đường tới Quỷ Ngục Cốc thì y đã tính được chuyến này nàng ắt gặp phải biến cố, hắn đây cũng muốn ngăn nàng đi nhưng trong tượng quẻ nói rằng nếu Bạch Diễm tai qua nạn khỏi thì ắt sẽ gặt hái được một cơ duyên lớn. Thân là phụ thân ai chả lo cho máu mủ của mình thế nhưng đã là bậc cha mẹ lại càng phải nhẫn tâm nhìn con cái chịu đau chịu khổ, như vậy mới có thể giúp chúng tồn tại trong thế giới hỗn loạn này.

Ở phía bên kia trong hang động sâu thăm thẳm, xuất hiện hình bóng hai người nào đó tay trong tay, đang lũi thũi dò đường đi.

“ Híc híc!”

“ Nha đầu ngốc nhà người có thôi đi không hả.” Một giọng nói mắng nhiếc cất lên.

“ Ngươi đừng quá đáng! Ta đang khóc thương cho A Hoàng muội xấu số của ta.”

Đáp lại lời quở trách khi nãy là một giọng nói có phần bực bội cất lên, không ai khác chính là Bạch Diễm. Nàng ta đang sụt sùi nước mắt khóc mếu cả mồm, bên cạnh Việt Kính Thiên cũng chỉ biết nhăn mặt mà hứng chịu. Hắn đây đã nghe nữ nhân này ỉ ôi suốt hai canh giờ rồi, nước mắt nước mũi dàn dụa đôi khi còn bắn cả lên người y làm y khó chịu vô cùng, bởi vậy hắn mới quát mắng nàng vài câu.

Bạch Diễm mặt phụng phịu như đứa trẻ lên ba liếc nhìn y, Việt Kính Thiên thì tỏ rõ cái thái độ không quan tâm tới nàng mà tiếp tục đi tiếp. Cả quá trình thoát c·hết vừa rồi làm hắn như người mất hồn vậy, chỉ nhớ trong lúc ôm Bạch Diễm chờ c·hết thì bỗng nghe thấy tiếng mắng chửi cất lên làm y giật mình nhìn lại. Chứng kiến một màn hạ sát binh lính của hắc y nhân rồi tiếp đó là chiếc đuốc lửa vô tình lăn đến chỗ Việt Kính Thiên đang ngồi. Vớ được sợi dây cứu mạng, hắn không nghĩ nhiểu lập tức ném ngay chiếc đuốc vào tên lính rồi lôi Bạch Diễm chạy nhanh như bị chó đuổi vào trong hang. Cứ thế chỉ trong khoảng khắc vài giây đó, Việt Kính Thiên đã may mắn vớt được cái mạng nhỏ của hắn từ âm tào địa phủ trở về.

Cả con đường hầm phía trước rất tối tăm, chủ yếu là do miệng hang đã bị bịt kín lên ánh sáng không thể lọt vào. Mà bản thân Việt Kính Thiên cũng chẳng có thứ gì để chiếu sáng cả, làm hắn đành phải lấy tay mò mẫm vách tường mà đi men theo.

Cứ thế một canh giờ trôi qua, hai người đã tiến sâu thêm một đoạn khá dài, bỗng nhiên phía trước con đường lại xuất hiện hàng loạt những tia sáng lấp lánh màu xanh dương rất huyền ảo. Việt Kính Thiên tay kéo Bạch Diễm đi tới gần xem thử là thứ gì, chỉ thấy trên các bức tường xung quanh nhô ra những phiến đá hình dạng giống như thạch anh, khác mỗi là chúng biết phát sáng. Việt Kính Thiên tò mò đưa tay sờ thử thì bỗng cảm nhận được một đợt khí lạnh tràn vào cơ thể mình, hắn sợ hãi rụt tay lại.

“ Cái quái gì vậy? Sao lại lạnh như vậy?” Việt Kính Thiên tò mò hỏi.

“ Đồ ngốc! Có thế mà không biết sao đây là Băng Tinh Thạch đấy.” Bạch Diễm nhìn hắn cổ quái đáp lại.

“ Băng Tinh Thạch là cái quái gì?”

“ Hừ! Ngươi là người chui từ đâu ra vậy? Thứ này mà cũng không biết? Đây là tinh thạch hệ băng chuyên dùng để cho tu sĩ thuộc ngũ hành chi thủy luyện pháp đấy.”

“ Nói vậy chả nhẽ cũng có Hỏa Tinh Thạch với Mộc Tinh Thạch gì đấy à?”

Bạch Diễm mặt b·iểu t·ình tên này có thật là người của thế giới này không mà những thứ cơ bản như vậy mà cũng không biết, nhưng đúng như nàng nghĩ Việt Kính Thiên vốn chẳng phải là kẻ thuộc thế giới của nàng. Căn bản hắn cũng có thể dựa vào ký ức của Lâm Bình để biết được thế nhưng trong đầu tên này dường như chỉ có hình ảnh gái gú mà thôi khiến Việt Kính Thiên nghẹn cả họng. Thấy vẻ khù khờ của hắn Bạch Diễm lại được một phen lên lớp giảng dạy cho y về các kiến thức này.

Nửa tiếng sau khi được Bạch Diễm thông não thì Việt Kính Thiên cũng nắm được sơ bộ về các khoáng vật ở đây. Như nữ tử kia nói dù là người tu luyện tiên đạo hay thể thuật thì bản chất đều phải có căn nguyên, mà trong căn nguyên lại chia theo ngũ hành là Kim, Mộc, Hỏa, Thủy, Thổ mà phát triển. Như tu tiên thì sức mạnh ngũ hành sẽ bộc phát ngay từ lúc bắt đầu ở tầng luyện khí, thế nhưng người tu thể thì sức mạnh ngũ hành chỉ bộc phát ra khi ở tầng Luyện Thể Hậu Kỳ. Đấy cũng là lý do Hứa Dung trong lúc chiến đấu lại chỉ phát ra linh lực hộ thể chứ không bộc phát được sức mạnh ngũ hành để đối chiến với hắc y nhân, đây là tu vi hắn còn quá thấp mà không thể tận dụng được pháp lực.

Bởi vậy đối với người tu luyện thì tài nguyên bổ sung ngũ hành rất trân quý, với số Tinh Thạch này họ có thể củng cố căn nguyên, nâng cao trình độ cấp bậc dễ dàng hơn. Hơn nữa các Tinh Thạch còn có thể điều chế ra đan dược, phá trận, pháp khí, vân vân và mây mây.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3