Truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên
“ Ai da! Vậy là thứ này chắc đáng tiền lắm đây.” Việt Kính Thiên mồm buông ra một câu vu vơ rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Cứ thế cả hai càng đi vào sâu trong hang động các ánh sáng màu xanh lại càng xuất hiện nhiều hơn, quả nhiên nơi đây là một mỏ Băng Tinh Thạch khổng lồ. Việt Kính Thiên lòng đang thầm nghĩ có nên đào hết chỗ này đem về thành trấn bán không, theo hắn thì tiền lời kiếm được từ số tinh thạch này cũng đủ đưa hắn một bước lên mây biến thành đại gia không chừng. Nhưng rồi hắn lại lắc đầu ngao ngán, cái suy nghĩ này cũng phi thức tế quá đi. Hắn trên răng dưới lá lấy cái gì mà đựng hết số tinh thể khổng lồ này, hơn nữa đào hết chúng ra cũng là một việc làm không tưởng.
“ Tiểu tử ngươi xem!”
“ Ăn nói cho cẩn thận, ai là tiểu tử. Lão tử đây nay cũng được ba mươi năm nồi bánh chưng … Á! Cái gì vậy?” Việt Kính Thiên đang đáp lời Bạch Diễm thì bất ngờ hét lớn.
Chỉ thấy trước mắt y là một hồ lớn chứa đầy thứ nước màu xanh hiện lên rất kì ảo, mặt nước sóng sánh tỏa ra những luồng khí lạnh buốt. Ánh mắt của Việt Kính Thiên và Bạch Diễm đổ dồn lên vật trông như một tảng đá lớn đang nằm ở giữa hồ, đây chả phải là một con rùa hay sao?
“ Oái! Thế nào mà lại gặp quái vật khủng kh·iếp thế này?” Việt Kính Thiên thầm lo sợ nói.
“Suỵt! Đấy là Hàn Quy Yêu trấn giữ Thiên Linh Thác đấy, đừng phát ra tiếng động kẻo đánh thức nó.”
Bạch Diễm làm điệu bộ nhắc nhở Việt Kính Thiên im lặng, với nàng con rùa khổng lồ kia dường như rất quen thuộc vậy. Thật ra Bạch Diễm đã từng đọc qua vô số các loại thư từ tài liệu về đủ các loại yêu thú ở Ngũ Vực Chi Địa này, trong đó có sách cũng nói về Hàn Quy Yêu. Tương truyền nó là một trong Ngũ Đại Thần Thú trong truyền thuyết, loài này thân rùa đầu rồng, chân voi, lưỡi rắn. Hàn Quy Yêu là tượng trưng cho một trong ngũ hành chi lực, Thủy Căn. Trong sách có ghi lại rằng mỗi một vạn năm nó sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở một yêu địa nào đó để trao truyền thừa cho kẻ hữu duyên, không ngờ cơ hội ngàn năm có một này lại xuất hiện ở đây làm Bạch Diễm hí hửng không thôi.
“Phì, phì”
Tiếng thở nhẹ của Hàn Quy Yêu làm cả hai người đứng hình sợ hãi vì tưởng con yêu thú tỉnh giấc, một lúc sau không thấy có động tĩnh gì thì Bạch Diễm mới tiếp tục lôi Việt Kính Thiên tiến tới mặt hồ. Việt Kính Thiên trán đổ từng giọt mồ hôi, bản thân hắn đang run cầm cập không ngừng. Cũng phải thôi đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy một con yêu thú to lớn như thế này, thoáng qua thân hình nó khéo cũng phải cao hơn 100 mét không chừng.
“ Sú nha đầu, ngươi chắc là không sao chứ?”
Việt Kính Thiên thì thào hỏi, chỉ thấy Bạch Diễm im lặng không đáp lại y. Nàng ta từ đi men xung quanh miệng hồ quan sát con yêu thú kia, Bạch Diễm mặt mày hớn hở đôi lúc còn tặc lưỡi khen ngợi bộ dạng của rùa yêu trước mặt. Chả bù cho Việt Kính Thiên mặt mày tái như đít nhái khi nhìn kỹ từng bộ phận của nó, cái này so với trí tưởng tượng của hắn còn kinh khủng hơn nhiều, đây là giống như một sinh vật được chắp vá lai tạo từ nhiều loài động vật khác với nhau vậy, kh·iếp bỏ bố đi được.
“ Uỳnh! Uỳnh!”
Tiếng động rung trời nổ đất vang lên làm cả hai người ngã nhào xuống đất, chỉ thấy Hàn Quy Yêu đang ngẩng đầu nhìn bọn họ. Đôi mắt to lớn kèm theo các đường viền đồng tử sắc lẹm đang chăm chú đặt lên trên người Việt Kính Thiên và Bạch Diễm khiến đôi nam nữ sợ hết cả hồn.
“ Hừm! Không ngờ lại gặp đúng hai ngươi, cũng được coi như là số trời. Vậy thì hai ngươi mau thực hiện nghi lễ đi để ta còn vào việc.” Hàn Quy Yêu truyền âm tới hai người.
“ Trời! Con rùa này biết nói sao?”
“Hừm!”
Hàn Quy Yêu biểu lộ cảm xúc khó chịu khi nghe được lời Việt Kính Thiên nói làm y sợ tí đái ra cả quần, mặt khác Bạch Diễm ở bên mặt lại đỏ ửng sau khi nhận lời truyền âm của con rùa kia.
“ Nhanh lên để Quy Gia còn ngủ tiếp!” Hàn Quy Yêu tỏ vẻ không vui nhắc nhở.
“ Ta…ta.”
“ Này sú nha đầu kia là bảo ta làm nghi lễ gì vậy?”
“ Là… là song tu đấy.” Bạch Diễm mặt mày đỏ lịm, thẹn thùng quay mặt đi nói.
“Song tu? Cái này không lẽ là bảo ta với sú nha đầu ngươi đóng gạch ở đây sao. Mẹ con rùa này ngươi đây có phải là quá biến thái rồi hay không.” Việt Kính Thiên nghe xong thì mặt cũng ngây cả ra.
Đây là bảo hắn thực hiện cái nghi thức đồi trụy này ngay ở đây sao, lại còn trước sự chứng kiến của con rùa này nữa. Tuy là Việt Kính Thiên hắn cúng mê gái nhưng không phải là cái loại gặp bừa ai là cũng có thể làm cái chuyện ấy được, hơn nữa hắn cũng không muốn lộ cái vật của mình cho con rùa kia ngắm nghía.
“ Vậy là các ngươi không làm sao?”
“ Không làm!” Việt Kính Thiên mặt mày kiên quyết nói.
“ Thế thì để lại hai cái mạng ở lại đây đi.”
Dứt lời Hàn Quy Yêu mở miệng gầm một cái phát ra lực lượng linh lực, chúng đang dồn lại thành một quả cầu ánh sáng lớn trước miệng, uy lực dường như rất bá đạo liên tục gây chấn động mặt đất xung quanh.
“ Khoan đã! Chúng ta sẽ làm ngay.” Bạch Diễm hét lớn ngăn cản.
Chỉ thấy Hàn Quy Yêu mặt mày trở lại bình thường khép miệng lại, làm cho quả cầu kia bỗng chốc tan biến.
“ Vậy thì tốt, ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng.”
Bạch Diễm mặt mày đỏ ửng nhìn Việt Kính Thiên đôi mắt tỏ rõ sự xấu hổ, đôi môi nàng mím chặt như đang kìm chế thứ gì. Việt Kính Thiên cũng cạn lời nhìn nàng, đây là bản thân hắn không muốn như vậy. Với hắn chuyện nam nữ chỉ nên là sự tự nguyện nếu quá gượng ép mà làm như thế thật sai trái, bản thân Việt Kính Thiên coi đó là một sự sỉ nhục với chấp niệm của bản thân.
“ Sú nha đầu chớ làm điều dại dột.”
Mặc kệ lời khuyên nhủ của y, Bạch Diễm vẫn một mực lấy cánh tay còn lại cởi bỏ dần y phục trên cơ thể. Theo như trí nhớ của nàng Hàn Quy Yêu đây là sẽ ban phát Song Thủy Châu cho tu sĩ nhưng sẽ bắt họ phải thực hiện nghi thức song tu để chứng minh sự gắn kết của mình. Việt Kính Thiên mắt nhìn thấy một thân trắng nõn nà, bờ vai nhỏ gọn đầy khiêu gợi của nữ tử đối diện đang lộ ra, y nhanh chóng lấy tay che mắt lại để ngăn chặn ngọn tà hỏa bộc phát. Bạch Diễm tay trong tay lôi kéo Việt Kính Thiên lại, nàng ngại ngùng đặt lên thân thể y, cơ thể cả hai dần sát lại làm cho hơi thở của Việt Kính Thiên trở lên dồn dập.
“ Khoan! Lũ các ngươi đang làm cái quái gì vậy?” Giọng Hàn Quy Yêu thét lớn.
“ Không phải là đang thực hiện nghi lễ song tu sao?” Bạch Diễm miệng mấp máy nói.
“ Hừ! Các ngươi đùa ta đấy hả? Nghi lễ ở đây là dung huyết, mỗi đứa chích một giọt máu trao cho đối phương uống chứ ai bảo các ngươi đóng phim hành động ở đây. Thật là bẩn mắt Quy Gia ta.”
“ Cái này…”
Việt Kính Thiên mở mắt nhìn Bạch Diễm với thái độ cái quái gì vậy, làm nàng ta cũng ngớ người không biết trả lời sao. Chẳng lẽ các thông tin nàng đọc được là sai sao? Không phải là song tu mà chỉ là dung huyết để gắn kết hai ngươi thôi. Nghĩ đến đây làm Bạch Diễm xấu hổ hận không có cái lỗ nào để chui xuống, nhớ lại cái cảnh nàng ta tự ý cởi đồ rồi còn suýt làm chuyện ấy với Việt Kính Thiên khiến đầu y bốc lên từng đợt khói trắng. Bạch Diễm vội vàng lấy tay mặc lại y phục còn bên kia Việt Kính Thiên cũng quay mặt đi làm ra một khung cảnh rất chi là ngại ngùng.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3