Chương 93: Phiên ngoại của Bella


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Ánh Mặt Trời Xán Lạn

. . . . . . . . . .

“Mẹ ơi,

Claire mất tích,

Một tháng trước ba Charles nói cho con biết em ấy đi du lịch ở Italy, con không rõ lắm vì sao Charles lại thật sự tin rằng em ấy thất tình. Con thử tìm tung tích của Claire, thậm chí ngay cả một cuộc điên thoại mà em ấy đều không gọi cho con, con tin rằng đã có chuyện gì xảy ra với em rồi. Nhưng đột nhiên con phát hiện tất cả mọi người quên mất Claire là ai.

Claire Miller đã chết, chết trong một vụ tai nạn xe cộ vào lúc em ấy sáu tuổi. Charles rất đau buồn khi nhắc đến chuyện này, bởi vì trong vụ tai nạn xe cộ kia, ba không chỉ mất Claire mà còn người em gái duy nhất của ba nữa.

Em ấy người em họ thân thiết của con, chưa hề trưởng thành. Chưa từng đến Forks cũng như chưa từng nhập học tại trường trung học Forks, em ấy chưa hề yêu đương, càng không có một nam sinh nào nhớ rõ em ấy. Con đến nhà em điều tra, thì trong căn nhà đó không có gì cả, thoạt nhìn như ngôi nhà ma mười mấy năm không có người ở vậy.

Đây là hoang đường lớn nhất xảy ra trong cuộc đời con, hoang đường đến mức con dường như không thể tưởng tượng bản thân có còn trong mộng hay không.

Con cũng không tìm thấy dấu vết nào của nam sinh tên là Rick Doyle kia, anh ta là đối tượng yêu đương của Claire, con cảm thấy bản thân có một loại dự cảm rằng con không thể tìm thấy anh ta. Sau đó, dự cảm của con trở thành sự thật, mùa đông năm 2005 chỉ có một học sinh chuyển trường mà thôi, người đó chính là con. Nam sinh chuyển trường với mái tóc vàng kim và điển trai đến mức như ma quỷ kia hoàn toàn không xuất hiện trong trí nhớ bất cứ ai. Con đột nhập vào văn phòng của trường vào lúc nửa đêm, mẹ đừng lo, con không trộm đáp án bài thi đâu, con chỉ tìm tư liệu của Rick và Claire mà thôi, hai người họ đều đi học tại trường trung học Forks, thông tin trên giấy tờ sẽ không thể làm giả được.

Đương nhiên, con không tìm thấy gì cả.

Mẹ ơi, đây là một lời nói dối khổng lồ, tất cả mọi người đều đang nói dối.

Con chắc chắn Claire có tồn tại, đôi mắt em ấy giống con như đúc, làn da còn trắng nõn hơn băng tuyết, mái tóc bạch kim rất dài. Mà con đã tìm thấy ảnh của em ấy trong album, mái tóc và làn da của Claire trước đây không giống như lúc em ấy lớn lên, ít nhất mái tóc của Claire lúc sáu tuổi tuyệt đối không dài đến eo.

Em ấy không phải hình ảnh do con tưởng tượng ra, con không có sức tưởng tượng phong phú như thế. Em ấy đã mất tích, mà ngoại trừ con thì tất cả mọi người đều đã lãng quên sự tồn tại của em.

Con nhận ra nếu ngay cả con cũng thờ ơ, thì như vậy Claire sẽ thật sự mất tích, em ấy sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện nữa, vĩnh viễn!

Mẹ ơi! Mẹ đừng lo lắng, con vẫn rất khỏe, thời tiết ở thị trấn này vẫn tồi tệ như trước. Điện thoại di động của mẹ nếu không ở trong ngăn tủ đầu giường thì mẹ có thể tìm thấy nó trên chạn bát trong phòng bếp.

Con yêu mẹ!

Bella.”

. . . . . . .

Ngón tay Bella do dự hai phút trên nút Enter, cuối cùng, không gửi phong thư này đi.

Bởi vì cô ấy không chắc chắn nếu như truyền bá chuyện điên cuồng này ra ngoài thì sẽ dẫn đến những phản ứng nào, Charles đã cảm thấy cô ấy không bình thường, nếu cãi nhau với Charles thì sẽ khiến chính cô càng thêm nôn nóng mà thôi. Hiển nhiên chuyện này đang dậm chân tại chỗ, nếu một người sống sờ sờ đột nhiên mất tích trong cuộc sống của bạn, mà tất cả mọi người cho rằng người này chưa từng tồn tại thì bạn trước tiên chỉ biết nghi ngờ có phải mình điên rồi hay không.

Bella nhớ mẹ của cô ấy, tính cách đơn thuần ngây thơ của Renee khiến cho Bella mỗi khi nhớ đến mẹ mình thường hay đi kèm với sự lo lắng, mẹ của cô ấy hiển nhiên không phù hợp tham gia vào thế giới điên cuồng tối tăm này của cô.

Di chuyển con chuột máy tính, Bella xóa bỏ bức thư. Sao đó, tùy tiện mặc vào áp khoác đang phủ trên lưng ghế dựa, hai mắt rất đau nhức, đầu quay cuồng, có lẽ do thuốc cảm hôm qua cô ấy uống đang phát tán, cô ấy ngẫu nhiên sẽ phóng túng bản thân dùng thứ thuốc khiến người ta khó chịu nóng bức này thành thuốc ngủ.

Có đôi khi thường thức và tính logic cũng không thể áp dụng tốt như thế, giống như không ai có thể giải thích vì sao bạn cùng trường với cô là ma cà rồng hoặc là Claire hoàn toàn mất tích vậy.

Bella làm bữa sáng cho Charles, trứng chim gà cuốn và cháo yến mạch, khi hai người họ dùng bữa sáng cùng nhau thì luôn cực kỳ im lặng.

Trên chiếc mặt bàn gỗ cũ kỹ này có một chút vết rạn nứt, khi bàn tay vuốt ve lên đó thì có thể cảm nhận thấy, tủ bát màu vàng đã phai màu rất nghiêm trọng rồi, ít nhất nó không thể hiển hiện ra sắc màu ấm áp khiến người xem thoải mái.

“Ba ơi, ba có thể kể cho con một số chuyện về Claire được không?” Bella nhìn lớp cháo yến mạch trong bát, giống như món ăn này biến thành bức tượng Người Trầm Tư hấp dẫn người khác như thế. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong hai ngày cuối tuần, cái tên Claire này chiếm cứ đầu óc cô, khiến cho bản thân cô ấy càng thêm không thể sống cuộc sống bình thường.

Charles hơi ngây người, ít nhất thoạt nhìn là như thế, hình như ông ấy đang thắc mắc vì sao Bella luôn nhắc đi nhắc lại cái tên này.

“Claire?” Ông ấy nhíu mày thật chặt, giống như đang cố gắng hồi ức điều gì, nhưng trí nhớ đó lại ít đến đáng thương. Cuối cùng, ông bỏ cuộc, hơi vội vàng nhét một miếng trứng cuộn vào miệng, mơ hồ không rõ nói: “Ba đã nói rồi, Bella, con bé là đứa bé ngoan. Emma và Jason cực kỳ yêu con gái họ . . . Con bé rất đáng yêu, thật sự.” Điều này không hề dễ dàng với ông, khi nhắc lại chuyện này thì chẳng khác gì vạch trần vết sẹo trong lòng ông cả.

Bởi vì trong lòng Charles, họ đã chết, chết cùng một ngày.

Bella nỉ non như sợ hãi: “Ba quên mất em ấy rồi.”

Đây là sự thật, nhưng cô ấy không tin Charles sẽ hoàn toàn quên như thế, cho dù cô ấy có ám chỉ hay rõ ràng nhắc nhở rõ ràng như thế nào thì Charles cũng không tài nào nhớ nổi Claire.

Mỗi một lần như thế đều khiến cô ấy một lần nữa xem xét lại bản thân, có phải Claire chưa hề xuất hiện, cho nên mới không có ai nhớ ra em gái cô cả.

“Con bé có một mái tóc vàng xinh đẹp, Emma nói Claire là thiên sứ nhỏ bé của họ, con bé rất thích vẽ tranh. Đương nhiên, Jason càng hy vọng khi Claire lớn lên thì sẽ trở thành nhà âm nhạc, hai người họ đều dự định cho con bé học đàn violin, Claire rất thích cười, con bé cực kỳ thích ba ôm con bé chơi trò chơi bay lượn trên không . . . Ba không hay thường xuyên gặp con bé, bởi vì gia đình họ không ở Forks.” Giọng nói của Charles thấp dần, trộn lẫn âm thanh nghẹn ngào. Ông ấy dường như bỏ dĩa ăn trong tay xuống trong một giây, rồi đứng phắt dậy, sau đó mất tự nhiên dùng tay xoa xoa mặt mình, “Ba đi làm đây, Bella.”

Bella đứng dậy theo, cô ấy cảm thấy bản thân đã sai, không ngừng lập đi lập lại làm một chuyện ngu xuẩn. Cô ấy không nên hỏi chuyện về Claire với Charles như vậy, như vậy giống như một mực nhắc nhở ông rằng Claire đã mất rồi.

Không, em ấy không chết. Bella tự phản bác bản thân như thế, cho dù cô ấy có thật sự hoàn toàn biến mất thì Bella vẫn không muốn tin tưởng Claire đã mất rồi.

Nhưng vì sao không có ai nhớ ra Claire, giống như trên thế giới này chỉ còn mỗi cô ấy giữ lại kí ức về Claire như vậy. Bella thu dọn và rửa sạch bộ chén đĩa trên bàn, cô ấy không rõ bản thân đang làm gì. Có người trộm đi tất cả mọi thứ về Claire, sách của em ấy, CD, quần áo, gia cụ còn có chiếc đũa kiểu Trung Quốc nữa, tất cả những gì em ấy có sau khi sáu tuổi. Mà Bella còn ở đây tẩy rửa chén bát, đau khổ suy nghĩ sự tồn tại của Claire có phải sự thật hay không. Một cảm giác cực đoan gần như đau đớn nhanh chóng đánh úp lại, cô ấy nhớ ra còn có người hẳn là nhớ đến Claire.

Edward!

Cái tên này khiến cô ấy xuất hiện cảm xúc tuyệt vọng, gương mặt và hơi thở của anh khiến người khác mê muội, nếu như cô có thể lờ đi sự thật rằng anh là một ma cà rồng, thì như vậy Edward là một người bình thường, cũng không biết phải đặt từ hình dung bình thường này lên người anh ta như thế nào, anh ấy là một học sinh bình thường sao?

Mà bây giờ, cô đã phát hiện bí mật của anh, anh là một ma cà rồng. Mà chuyện quan trọng nhất là, anh là người bạn tốt của Claire, bọn họ cùng giữ kín bí mật bị cô phát hiện ra này. Claire mất tích, vì sao cô phải tìm manh mối từ trên người Charles chứ, hành động cô nên làm nhất phải là vọt đến trước mặt Edwrad, khiến anh ấy phải nói ra Claire đang ở đâu.

Ý định này luôn làm cho người ta sợ hãi, Bella lại không do dự, cô ấy đặt xuống chén đĩa trong tay, tùy tiện lau bọt xà bông trên tay bằng khăn. Sau đó, cô ấy xách lên túi sách của mình, nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi nhà, khi khởi động xe thì động cơ thình thịch rung động, Claire vẫn lo lắng chiếc xe này sẽ nhanh chóng hỏng mất, hiển nhiên sự lo lắng này còn chưa trở thành sự thật. Đây chỉ là một khiếm khuyết nhỏ thôi, Bella không để bụng tiếng vang của chiếc xe cũ kỹ khiến người ta yêu thích này.

Cô ấy không ngừng mà lờ đi sự nhát gan trong lòng, cô ấy vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi lần cuối cùng mình nhìn thấy Edward. Anh ta rất tức giận, từ chối tiết lộ Claire đang ở đâu, bộ dáng anh tức giận rất đáng sợ, Bella dễ dàng nhớ lại sự nóng nảy không nói ra trong đôi mắt đen của anh. Điều này khiến cô nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, cái trợn mắt nhìn khác thường kia của Edward.

Cô không thể không thừa nhận, sự thay đổi cảm xúc của Edward ảnh hưởng đến tâm tình của cô bằng cách rất đơn giản. Mà đồng thời sự mất tích của Claire vẫn luôn tra tấn cô, cô ấy chưa từng ngừng lại nỗi lo trong lòng mình giống như cuồng phong quay cuồng và cơn mưa lạnh buốt suốt đêm không ngớt của trấn Forks vậy.

Edward vẫn không đi học, đây không phải một tin tức tốt đối với Bella, cô ấy nhìn bàn học cạnh mình trong tiết Toán. Một nữ sinh có mái tóc xoăn và mang mắt kính đang ngồi chỗ đó, vóng niềng răng của cậu ấy vẫn chưa lấy ra, khi cười rộ lên có thể thấy được hàm răng khểnh. Đây không phải Claire, em gái của Bella không hề niềng răng, cũng không trang điểm, thậm chí không mua sản phẩm dưỡng da, những vật dụng hàng ngày của phụ nữ đó dường như không xuất hiện trong gia đình Swan.

Không thể tránh né, mang theo bất an không thể ức chế nào đó, Bella nhớ đến người đàn ông biến mất trong trí nhớ mọi người như Claire kia, anh ta là một ma cà rồng.

Là sinh vật trong truyền thuyết, trong đủ loại tiểu thuyết Gothic, anh ta thần bí và nguy hiểm, hơn nữa lại còn tà ác và khủng bố. Rick Doyle chính là một ma cà rồng như thế, khi Claire không chú ý thì anh ta sẽ dùng một ánh mắt khiến cho người ta run rẩy, khinh miệt nhìn mọi người.

Anh ta cao cao tại thượng, khiến kẻ khác sợ hãi, không ai dám lại gần anh ta.

Từng có bạn học thảo luận người đàn ông này trong lúc dùng bữa trưa tại trường, nam sinh này khó nén hưng phấn mà trộm đoán, có phải Doyle đã từng giết người rồi hay không, sau đó tách rời từng phần giấu ở những nơi cảnh sát không tìm thấy . . . Lời đồn đãi ngây thơ này khiến cho mọi người càng thêm không dám tiếp cận anh ta.

Cô sớm nên suy nghĩ cẩn thận người mà Claire thích là một ma cà rồng, cho nên tên đàn ông đáng sợ kia đã mang em ấy đi, ngay cả trí nhớ của tất cả mọi người về Claire cũng như vậy.

Tựa như Edward có thể nhìn thấu suy nghĩ của tất cả mọi người vậy, còn Rick Doyle có thể xóa bỏ trí nhớ sao?

Khi đến giờ cơm trưa, thì Jessica, Angela, Mike và vài người bạn học khác đều chen chúc trên bàn dùng bữa, Bella lại cảm thấy khó chịu như bản thân đang chìm trong nước, nơi nơi đều vang lên tiếng ầm ầm, điều này khiến cho đầu cô ấy càng thêm nặng nề và hỗn loạn. Cô ấy thử cùng tán gẫu về Claire với người khác, đáng tiếc Mike đã đoạt quyền chủ đạo của cuộc trò chuyện đi rồi. Cậu ta hưng trí bừng bừng bàn tán về những khách du lịch trong tiệm của gia đình cậu ta, mỗi khi đoàn du lịch này mua hàng thì luôn cực kỳ bắt bẻ, Mike nói nếu họ còn đến thăm thì cậu ta liền đóng cửa.

Vậy thì đóng cửa thôi. Bella cực kỳ mong muốn cậu ta có thể chấm dứt đề tài nhàm chán này.

“Các cậu đã từng nhìn thấy Claire chưa?” Bella đột nhiên liều lĩnh cất cao thanh âm hỏi, cô ấy sớm nên làm như thế, khiến cho Mike sớm chấm dứt lời lải nhải khoe khoang.

“Hả? Đó là ai?” Mike cười hỏi, đương nhiên trong não cậu ta không hề biết Claire là ai.

Cho dù tên Claire rất thông thường, nhưng không có nghĩa mọi người nhất định có thể nhân thức một cô gái tên là Claire. Bella nhìn bốn phía, phát hiện không có ai thật sự nhớ ra Claire. Cô ấy không thể khống chế mà nhìn về hướng một chiếc bàn gần cửa sổ kia, đáng tiếc chỗ đó cũng không có những người con của gia đình Cullen. Họ thường xuyên ngồi cùng Claire ở chỗ đó, dường như hình thành một khu vực người ngoài chớ đến gần.

Đến tiết Sinh Vật buổi chiều, cơn mưa nặng hạt của Forks bao trùm khắp bầu trời ngoài cửa sổ, Bella ngồi một mình ở bàn của mình, cô ấy tưởng rằng Edward sẽ xuất hiện. Mái tóc của anh ấy sẽ bị mưa làm cho ướt nhẹp, nhưng những sợi tóc ướt át ấy sẽ không khiến anh trông lôi thôi, mà ngược lại, nó khiến anh càng thêm tuấn tú.

Anh ấy biết Claire đang ở đâu, cực kỳ rõ ràng, bằng không anh ấy đã đến trường rồi.

Anh ấy có thể biến mất giống như Claire hay không, cho dù ngày mai cô đến trường và nghe thấy tin tức gia đình Cullen đột nhiên rời khỏi trấn Forks, di dân đến nước ngoài thì tuyệt đối sẽ không khiến người ta kinh ngạc. Thoạt nhìn họ có thể biến mất bất cứ lúc nào, không ai nghi ngờ điều này cả. Suy nghĩ ấy khiến Bella hơi sợ hãi, còn kèm theo phẫn nộ, sự phẫn nộ này khiến máu cô ấy sôi sục, nhiễm đỏ mặt.

Cô đang phẫn nộ bản thân bất lực, cảm giác này rất thống khổ. Cô phát hiện bản thân vậy mà cứ đần độn đứng chỗ này, bộ dáng không có kế hoạch gì giống như con ruồi không đầu này thật sự ngu xuẩn. Cô nên đi tìm kiếm họ mà không phải cứ giậm chân tại chỗ. Cô ấy quả thật chạy trối chết khi tiếng chuông tan học vang lên, không ai thắc mắc khi những người con của gia đình Cullen không đi học, cũng không có ai nhớ ra Claire và Rick là ai. Trường học như thế, Charles cũng như vậy, có lẽ cô nên gọi điện thoại cho Renee, hỏi mẹ về chuyện của Claire. Nhưng Bella rõ ràng, thật ra điều đó chỉ vô ích thôi, tất cả thông tin khi trưởng thành của Claire đều biến mất, trong mắt người khác thì em ấy vĩnh viễn chỉ có sáu tuổi.

Bella lái xe rời khỏi trấn Forks, chạy trên quốc lộ 101, cô ấy biết sơ sơ nhà của gia đình Cullen ở đâu, nhưng chỉ là đại khái thôi, phải tìm một căn hộ của gia đình người ta khi trên tay không có bản đồ hay địa chỉ chính xác thật không dễ dàng. Mưa càng ngày càng nặng hạt, phủ trên những lớp lá cây đều là thủy khí nồng nặc chèn ép không thể thở nổi. Bella cảm thấy bản thân cũng sắp không thể thở nổi rồi, có cảm giác như hơi thở đã vượt qua giới hạn.

Xe càng chạy càng xa, chạy thẳng về hướng Bắc, rốt cuộc cô ấy dừng xe lại. Gục người trên tay lái, tình thần chịu tra tấn trong khoảng thời gian này khiến cho đầu cô quay vòng vòng. Bella không muốn lái xe tiến vào rừng, không thể nghi ngờ nơi đó còn hắc ám, âm trầm hơn cả đường quốc lộ. Nhưng những căn nhà ven đường không có căn nào thoạt nhìn giống như của gia đình Cullen, có thể quyết định tìm kiếm xúc động này nhất định mang đến kết quả thất bại. Có thể chờ sau khi Charles đi làm về vào buổi tối hôm nay, thì cô có thể hỏi ba về địa chỉ gia đình bác sĩ Cullen.

Nếu bác sĩ Carlisle từ chức thì nhất định Charles sẽ biết.

Bella cảm thấy mình không còn khí lực nào, cô địng nằm úp sấp trên tay lái một lúc mới lái xe về, không biết nước mưa có khiến ô tô chết máy không, cô vừa nghĩ vừa mờ mịt không thể nhúc nhích.

Sau khí đã qua một khoảng thời gian, rốt cuộc Bella cảm thấy dễ chịu hơn, cô không muốn qua đêm trên đường quốc lộ ngoại ô trấn Forks, khi đang muốn ngẩng đầu khởi động xe thì một thanh âm kỳ dị vang lên khiến cô cứng đờ cả người.

Cửa xe bị mở ra, Bella kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Edward.

Khi cô tìm anh đến mức sắp nổi điên, sắp sửa bỏ cuộc thì người kia lại xuất hiện cực kỳ đơn giản như thế. Edward vươn cánh tay trắng như tuyết, mưa chảy xuôi từ cổ đến áo anh, tư thế này giống như muốn ôm cô vào lòng vậy.

“Bella, em không sao là tốt rồi.” Anh lập tức nhận ra mình đã liều lĩnh xuất hiện, thậm chí anh vốn tính không xuất hiện.

Dường như trong nháy mắt Bella đã nhận ra sự ảo não tong mắt anh, cô ấy lập tức nắm chặt bàn tay muốn rút về của Edward, cho dù lần này anh có giận dữ, khiến cho người ta sợ hãi, thì Bella cũng quyết định gom góp dũng khí không chút lùi bước. Nhiệt độ trên tay Edward hiển nhiên khiến cô hơi nao núng, giống như vòng ôm của anh vậy, đều rõ ràng chỉ ra anh khác với con người.

“Trước tiên anh phải nói cho tôi biết, đã có chuyện gì xảy ra với Claire?” Đây là chuyện cấp bách nhất, Bella sắp bị chuyện này tra tấn đến điên rồi.

Biểu tình trên mặt Edward hơi kỳ quái, đầu tiên anh hơi trầm mặc, nhưng lại không phải thờ ơ hoàn toàn. Anh tùy ý để sức lực yếu ớt nhỏ bé kia của Bella giữ chặt, cứ như thế ngây người nhìn cô ấy.

“Em ấy đang ở đâu?” Bella hung hăng tiếp tục chất vấn. “Các anh giấu em ấy rồi phải không?”

“Không, Bella, em sao có thể nghĩ như thế, Claire không có sao cả, em không cần tìm em ấy nữa đâu. Quên em ấy đi, em phải quên em ấy đi.” Edward đột nhiên lớn tiếng nói, có ai đã châm lên ngọn lửa trong mắt anh, khiến anh thoạt nhìn kích động lại hơi dữ tợn.

“Cho nên Claire không chết, em ấy không chết trong vụ tai nạn xe cộ lúc sáu tuổi kia, đều là nói dối, các anh đã lừa gạt tất cả mọi người. Edward! Claire là người thân của tôi, em ấy là em gái tôi, các anh đã bắt em ấy đi mất, còn khiến tất cả mọi người và thậm chí ngay cả Charles tin tưởng Claire không tồn tại. Đây là phạm tội!”

“Không ai sẽ tin lời em đâu, Bella, em sẽ chỉ khiến bản thân gặp nguy hiểm thôi. Hiện tại, em phải quay xe rồi chạy về nhà đi, cho rằng chuyện này chưa từng xảy ra, không cần . . . khiến tôi lo lắng nữa.” Khi Edward nói xong câu cuối cùng thì ngữ khí đáng thương như đang cầu xin, giống như anh mới là bên yếu thế. Hạt mưa ngoài xe vẫn tiếp tục rơi xuống từ bầu trời âm u, tất cả thoạt nhìn ảm đạm không có tia sáng nào như thế.

“Tôi sẽ tiếp tục tìm em ấy, anh không thể ngăn cản tôi.” Bella buông tay Edward ra, cô ấy bị thái độ mập mờ đáng chết cái nào cũng được kia của Edward tức đến mức muốn hôn mê.

“Tin tưởng tôi, em ấy không sao cả.” Edward nhỏ giọng nói, dịu dàng không đành lòng làm Bella sợ.

“Tôi không tin.” Bella kích động phản bác, cô từ chối bản thân sa vào cái bẫy dịu dàng của Edward, chỉ cần không nhìn đôi mắt vàng kim kia của anh là được. “Nếu em ấy bình an vô sự thì sẽ không biến mất.”

“Em quả thật đang bức điên tôi mà.” Edward thất bại nói, nhưng càng nhiều hơn chính là không biết làm sao.

“Nói cho tôi biết tất cả đi, tôi có quyền lợi biết những gì đã xảy ra.” Bella thỉnh cầu, cô khổ sở cúi đầu.

Nét dịu dàng trên mặt Edward biến mất, hình như anh bị chọc giận nheo lại mắt, đôi mắt trở nên âm u đáng sợ. Bella bị biểu hiện này của anh dọa sợ, cô nhịn không được ngả người về sau, lưng dựa sát lưng ghế dựa. Không gian trong chiếc xe nhỏ bé này không thể nào gây trở ngại cho một người săn thực hoàn mỹ, khi Bella còn cứng nhắc thì Edward đã kéo đứt đai an toàn trên người cô ấy, tiếng xé rách vang lên khiến cô gái đáng thương này run rẩy. Bella bị mạnh mẽ kéo qua, không đợi cô ấy tỉnh thần lại từ cơn choáng váng, thì Edward đã ôm cô lao ra ngoài xe, mưa rơi xuống trên người họ.

Tất cả đều nhanh chóng mà kỳ huyễn như thế, cảnh sắc xung quanh biến thành những vệt sáng chạy lùi về sau, tiếng gió ù ù bên tai. Bella cảm thấy khó thở, hai má cô dán lên lồng ngực Edward, không thể mở to mắt chú ý hoàn cảnh xung quanh. Nhưng khưa giác chưa từng linh mẫn như thế này, mưa và khu rừng già này trộn lẫn thành một mùi hương kỳ dị nào đó, quấn quanh mũi cô, trong phổi đều tràn ngập mùi hương này.

Tốc độ Edward kinh người như thế, tiếng mưa rơi và tiếng dòng sông Quileute chảy xiết đan vào nhau tạo thành bài ca rừng già sâu thẳm. Hai người họ lướt qua đỉnh cây Linh Sam, khi lần nữa lao ra ngoài thì đáp xuống bãi cỏ xanh mướt, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước cửa nhà, đẩy cánh cửa thủy tinh mà bước vào nhà. Edward nhanh chóng đặt Bella xuống ghế sô pha trong phòng khách, khi Bella vẫn còn ngã trái ngã phải, thì anh ta đã lấy một chiếc khăn lông khô ráo đến.

Tầm mắt Bella bị khăn lông che khuất, Edward mềm nhẹ mà linh hoạt giúp cô lau khô hơi nước trên tóc. Bella run rẩy vì rét lạnh, cô ngồi thẳng tắp, tùy ý Edward khom người vì cô lau khô mái tóc dài ướt sũng.

“Được rồi, Bella, tôi thật sự không muốn nói cho em . . . tôi thà rằng em không biết gì cả.” Edward cẩn thận mà thong thả chú ý động tác trên tay mình, giống như đang đối xử với một cây lông chim quý giá vậy. “Em không nên làm như thế, không nên nhớ ra Claire, họ nghĩ rằng em đã quên đi tất cả mới tha cho em.”

“Họ?” Bella kỳ quái hỏi lại.

“Caius, chính là Rick, hắn không biết rõ ngoại trừ Claire thì còn có người khiến năng lực của hắn mất tác dụng, anh thật sự may mắn hắn ta sơ ý như thế.”

“Là do hắn ta bắt Claire đi sao?” Bella sốt ruột hỏi, bởi vì động tác quá sốt sắng mà cắn phải tóc, tấm khăn lông của Edward vẫn còn trên đỉnh đầu cô. Cô ấy hơi bối rối nhíu mày, khiến Edward không nhịn được mà thấp giọng cười một chút.

Nụ cười không mang theo ác ý hay cười nhạo này khiến Bella không thể khống chế mà nghiêm mặt.

“Claire là của hắn ta, Bella.” Edward nghiêm túc nói, anh ấy nhấc tấm khăn lông xuống khỏi đỉnh đầu Bella, nhìn thấy Bella trừng mắt nhìn anh, đôi mắt rám nắng liếc ngang liếc dọc.

“Cái tên ma cà rồng chết tiệt đến từ California kia xem Claire như quà sinh nhật sao, cái gì gọi là ‘của hắn’ chứ?” Bella tức giận nói, điều này nghe như bắt cóc vậy.

“Hai người họ yêu nhau, tuyệt đối không phải quan hệ như một món quà sinh nhật đâu.” Edward vội vàng trấn an cô, hàm hồ nói một cậu, “Thật ra tên kia đến từ Italy . . . “

Bella đột nhiên trầm mặc, Edward sợ nhất khi cô ấy như thế, bởi vì anh không thể có được bất cứ tin tức hữu dụng nào từ trên người cô.

“Có phải Claire đã biến thành ma cà rồng rồi hay không?”

Edward nhìn cô ấy chăm chú một lúc, rốt cuộc gật đầu thừa nhận.

“Cho nên học sinh chuyển trường kia đã mang em ấy đi, họ đang ở đâu?” Không biết Bella đã tiêu phí bao nhiều khí lực mới khiến cho bản thân không đứng bật dậy mà đi loanh quanh. Cô cảm thấy thật sự không thể tin nổi, nhưng trong lòng lại mơ hồ rõ ràng, đáp án này là chính xác, chỉ có đáp án này mới giải thích được vì sao Claire đột nhiên biến mất.

Bởi vì Claire đã trở nên bất tử, em gái cô đã vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống con người, giống như Edward.

“Em còn muốn tìm em ấy sao?” Edward không thể tin hỏi, giống như anh cảm thấy đó là một vấn đề hoang đường, cho nên âm thanh hơi mất khống chế.

Bella không trả lời, nhưng khóe miệng kiên cường mím chặt, tựa hồ muốn dùng trầm mặc để từ chối sự dò hỏi của Edward.

Edward lập tức biết trong não bộ nghiêm mật không thể xâm nhập kia của cô ấy đang chứa suy nghĩ ngu xuẩn nào. “Dừng lại hành vi đó của mình ngay! Bella! Đây là sai lầm.”

“Anh không thể ra lệnh cho tôi! Edward!”

“Tôi có thể, bởi vì tôi không thể nào cho phép em mạo hiểm!”

Sau khi hai người lớn tiếng nói xong, thì trừng mắt nhìn đối phương. Bầu không khí thật sự rất tệ hại, sắc mặt hai người họ rất khó xem.

Thậm chí ngay cả khóe mắt Bella đều đỏ lên, cho dù cô không hề sợ sệt.

“Được rồi, anh kể cho em tất.” Edwrad bị đánh bại bởi biểu tình đó trên mặt cô, anh trực tiếp ngồi trên sàn nhà, dáng vẻ như muốn nói rõ ràng.

“Vì sao tôi không thể tìm Claire?” Bella cảm thấy trong vấn đề này, Edward hà khắc vô tình đến lãnh khốc.

“Bởi vì em ấy rất nguy hiểm, nguy hiểm cực kỳ.” Edward nhấn mạnh chữ ‘nguy hiểm’ này, “Em không biết ma cà rồng ‘mới sinh’ nguy hiểm như thế nào đâu, con người tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt em ấy, bởi vì như thế sẽ khiến em ấy khó có thể khống chế được bản năng tấn công. Tôi tuyệt đối không thể để em gặp Claire, em rõ chưa?”

“Thức ăn của em ấy là . . . ” Bella khó khăn mở miệng.

“Đồ chay.” Edward ngắn gọn làm sáng tỏ.

Đáp án này khiến cho người nghe duy nhất ở đây thả lỏng dần, cô nhỏ giọng nói: “Giống như các anh vậy, Claire sẽ không tấn công con người.”

“Bây giờ em ấy rất an toàn, không hề mất tích, càng không gặp được mưu sát. Nhưng em ấy không thể gặp người thân trước đây, bạn bè hay người nhà.” Edward giải thích mà hơi nghiến răng nghiến lợi, “Còn em, nhất định phải giữ bí mật, không thể để cho bất cứ một ai biết em vẫn còn nhớ rõ em ấy.”

“Các anh không thể bị con người phát hiện.” Bella rốt cuộc tỉnh ngộ, cô ấy đột nhiên chân tay luống cuống, bắt đầu tỉnh lại bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì hay không.

Đôi môi Edward hơi vặn vẹo, cuối cùng gật đầu, “Em không sao đâu, họ sẽ không trở về.”

“Claire cũng sẽ không quay về sao?”

Thanh âm cô ấy vừa cất lên thì Edward đã không chút do dự trả lời, “Trong khoảng thời gian ngắn, em ấy không có khả năng tiếp xúc con người, cho nên đây là nguyện vọng của em ấy. Claire không muốn người nhà các em nhớ ra em ấy, Claire không muốn mọi người vì em ấy mà đau đớn khó chịu, không thể sống cuộc sống bình thường.”

“Đây là nguyện vọng của Claire.” Bella khó có thể tin lặp lại.

“Em ấy yêu em và cậu của em ấy, không thể chịu được khi hai người bởi vì em ấy mất đi mà thương tâm. Bella, đây là yêu cầu của Claire.”

Bella cảm thấy sự thật đã vượt qua tưởng tượng của cô, cô ngây ngốc nhìn Edward, đột nhiên cảm thấy sẽ không còn gặp Claire nữa, em gái cô vĩnh viễn sẽ không trở về. Giống như Edward vậy, anh ấy có thể biến mất bất cứ lúc nào, bởi vì họ giống nhau, là sinh vật bất tử, là một sinh vật không phải người.

“Tôi biết em rất khó tiếp nhận chuyện này, nhưng đừng thương tổn bản thân mình.” Edward chậm rãi vươn tay đặt trên đầu gối Bella, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt cô.

“Anh có thể kể thêm chuyện về Claire được không?” Bella cảm thấy bản thân muốn bắt lấy gì đó, cô hy vọng Edward có thể tiếp tục bàn chuyện, cùng cô ngồi ở chỗ này. “Em ấy có thể không quen hay không, dù sao chúng tôi đã là con người mười mấy năm rồi.”

“Có một chút, tuy nhiên có người ở bên em ấy rồi, rất cẩn thận chỉ dạy em ấy phải hành động như thế nào. Bên người Claire đều là chuyên gia cấp lão sư trong ‘ngành’ cả, em ấy được mọi người che chở một cách hoàn hảo nhất.” Edward hồi tưởng rối loạn mấy ngày nay, rồi cười ra tiếng. “Tôi cũng không biết Claire càng thích hươu hơn, em ấy thích ứng rất tốt, nhưng có người bên cạnh em ấy càng thêm không thích ứng hơn.”

Bella cảm thấy nếu như anh có thể tiếp tục nói thì ít nhất cô có thể đạt được cảm giác bình an cơ bản nhất.

Claire vẫn còn sống, Edward vẫn còn ở đây.

“Tôi đã từng nói, có một vài người trong số chúng tôi có được năng lực đặc biệt, giống như tôi có thể nghe thấy suy nghĩ như con ong vo ve trong đầu mọi người, mà Claire cũng có năng lực đặc biệt, năng lực sinh ra từ sinh mệnh em ấy.” Edward cảm thấy rất khó dùng từ chính xác để hình dung, anh tiếp tục suy tư, “Nếu em ấy ở bên cạnh, chỉ cần em ấy muốn thì em sẽ rất khó nói dối với em ấy. Tựa như hai người các em nói chuyện phiếm, chỉ cần em ấy muốn cả hai phải thành thực, thì em sẽ không tự chủ được mà nói ra sự thật theo lời em ấy. Nhân cách này thật sự rất thuần khiết, Carlisle nói, bởi vì đây là bộ phận chân thật nhất trong nhân tính em ấy, cho nên em ấy khát vọng thế giới quanh mình cũng phải chân thật theo.”

“Điều này thật sự không thể tin nổi.” Giống như năng lực có thể khiến tất cả mọi người lãng quên Claire, còn có Edward có thể nghe thấy suy nghĩ của bất cứ ai, thật sự rất lợi hại.

“Còn có, em ấy có thể nhìn thấu ngụy trang của mọi người, nếu tôi là một ma cà rồng giả làm con người, thì chỉ cần em ấy liếc mắt một cái là có thể nhận ra bản chất thật sự của tôi.”

“Không ai có thể lừa gạt em ấy sao?” Bella suy nghĩ về năng lực của Claire, nhưng rất khó khi không thể nhìn thấy hiệu quả của năng lực này.

“Coi như thế, cho nên em ấy biết ai có thiện ý, ai lại là người xấu xa. Ai yêu em ấy, ai rắp tâm hại người. Tất cả năng lực liên quan đến nói dối không có tác dụng với em ấy.” Edward khen ngợi nói, “Năng lực này thật đúng là hữu dụng.”

“Anh sẽ rời đi sao?” Bella bắt đầu sợ hãi, theo như câu nói của anh thì thế giới ấy thật sự quá xa xôi đến không thể với đến. Thời gian của anh đã dừng lại, mà thời gian của cô không ngừng trôi.

Edward do dự im lặng, sự tạm dừng của anh khiến cho Bella đau đớn, anh vĩnh viễn không rõ thái độ của mình có thể chấm dứt cuộc sống bình tĩnh của cô.

“Sẽ không, tôi sẽ không rời khỏi nơi này, Bella.”

Edward mỉm cười, giống như tia nắng bình minh chiếu rọi thế giới u ám của Bella.

“Anh sẽ ở lại bao lâu?” Bella dồn dập hỏi.

“Cho đến khi tất cả nguy hiểm rời xa em.” Edward kiên định nói.

“Anh hy vọng tôi vẫn bị vây trong nguy hiểm sao?” Bella thốt ra, đây là suy nghĩ thật sự của cô. Nguy hiểm và Edward, điều này căn bản không cần lựa chọn.

Edward biến sắc, anh khẳng định lại có ý niệm đáng sợ, không hợp logic nào đó lại xuất hiện trong đầu Bella. “Em nên cố gắng làm cho bản thân rời xa tất cả nguy hiểm, Bella.”

Bella im lặng nhìn anh, cuối cùng không yên lòng nói: “Tôi sẽ.”

Edward đột nhiên nhớ mong năng lực của Claire, bởi vì anh bức thiết muốn biết câu nói đó của Bella có phải nói thật hay không.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3