Truyện Từ Tiêu Cục Đi Tới Giang Hồ Đỉnh Phong
Chương 33: Đi thư viện
Phí hết 1 phen miệng lưỡi, Long cuối cùng cũng tiễn mẹ mình đi về nhà. Chỉ là trước khi đi, mẹ cậu vẫn không quên quay đầu nhìn lại đứa con trai này, khuôn mặt có chút xúc động, giọng điệu có chút cảm thán:
‘’16 tuổi Tam phẩm! Không nghĩ tới nhà họ Phạm của chúng ta lại xuất hiện 1 đầu Chân Long. Chỉ là hãy hứa với mẹ, đừng chọn con đường Tam Hoa Tụ Đỉnh. đọc lấy thêm kinh nghiệm thì được, nhưng tuyệt đối không được phép đi..’’
Mà đổi lại những lời chân thực này, chỉ là 1 sự im lặng đến từ Long.
‘’…Haizz…thôi cứ theo ý con đi. Mày còn trẻ vẫn có đường để quay lại, chỉ là nếu thấy trước mắt vô vọng thì hãy từ bỏ…’’
Nhìn bóng lưng mẹ mình biến mất, Long lúc này mới chán nản thở dài. Đây đã là lần thứ 5 trong tuần mẹ cậu đưa ra lời này, mặt cậu không kiềm chế được mà nhăn lại.
‘’Mọe biết thế trước đó đừng hỏi! Đường thành cao thủ đang ở trước mắt, làm sao lại không dám thử cơ chứ.’’
Dù là biết mẹ mình có ý tốt, nhưng cậu cũng không chịu được mà oán thầm. Nếu là lúc trước không biết nội tình thì cậu sẽ cho là mẹ mình đang lo lắng, cơ mà sự thật lại không phải a..không những mẹ mà cả cha cậu đều là những người đã đi qua con đường này hơn nữa là còn thành công. Chỉ là không hiểu sao khi 2 người đó nghe cậu hỏi về con đường này đều là đồng thời mở miệng ngăn cản.
‘’Cho nên là con đường này còn có ẩn khúc gì sao? Thôi kệ, cứ mò trước đi, nếu đã không ai chỉ bảo vậy thì bật hack.’’
Vừa đi vừa suy nghĩ, Long cuối cùng cũng dừng chân tại Tàng Thư Lâu. Nơi này được xây dựng gần trường học cho bọn nhỏ, vì vậy mà bên trong cũng có không ít thường dân dừng lại nghỉ ngơi.
Thành trì bọn hắn đang ở được dựng lên với mục đích trở thành 1 trong những nơi trung chuyển tài nguyên tới các châu cùng tuyền tuyến, nên các công trình xây theo cũng được tính toán kỹ càng.
Tàng Thư Lâu mặc dù mục đích chính vẫn là cung cấp cho người tu hành, nhưng hiển nhiên cũng không hề quên đi nguồn lao động chính cho thành trì. Tỉ lệ người biết chữ nơi này rất cao, thậm chí là ngang với thế giới hiện đại của Long lúc trước.
Đặc nó vào 1 thời phong kiến nặng như vùng đất này không khác gì hạc trong bầy gà, mọi nhà đều có ít nhất 1 tên từng là thư sinh về sau chịu không được áp lực cuộc sống mà trở về làm nông.
Cho nên bọn hắn mới có thói quen đi tới Tàng Thư Lâu trong lúc nghỉ ngơi như vậy. Mà danh tiếng của Long trong thành khiến cho cậu vừa đặt chân vào cửa liền bị người chú ý.
Cũng may thân thủ thằng này nhanh nhẹn, không cho đám người cơ hội tiếp cận liền lập tức biến mất đi vào bên trong.
Bên trong thư viện, tại khu tiếp khách, người thủ thư già đang tận hưởng thời gian của mình. Ông run chân đọc lấy cuốn sách mà mình yêu thích, tay cầm tẩu lâu lâu lại đưa tới miệng rít 1 hơi. Khung cảnh cực kỳ bình yên này làm người ta khó có thể tin lại xuất hiện ở 1 thư viện trong thời chiến.
Long nhìn thấy cũng không có bất ngờ gì, dù sao đây cũng không phải là lần đầu. Suy nghĩ của người tu hành tại nơi này có chút không giống với những cuốn truyện ở kiếp trước cậu đọc.
Tâm thế của những người này trước tận thế hay là các cuộc c·hiến t·ranh cũng không có khẩn trương hay hoảng sợ đến vậy, thậm chí là có chút bàng quang hay vô tâm. Nhưng đừng để hình tượng này của bọn hắn đánh lừa, bởi ngay khi thời khắc quyết định tới đám người này liền sẽ lột bỏ da mặt lao đầu tới kẻ thù 1 cách không khoan nhượng.
Dù là 1 tên thường dân, cho dù là run như cầy sấy khi nhìn thấy yêu quái. Nhưng khi bọn chúng lơ đảng hoặc động chạm tới người thân bọn hắn, mấy tên này cũng sẵn sàng lao tới cắn xé hoặc vơ đại thứ gì đó làm thành v·ũ k·hí t·ấn c·ông bọn chúng.
Mặc dù kết quả trăm cái như 1 là bị c·hết trong 1 chiêu, nhưng có vài tên..vài tên lại có thể nghịch đảo thế cục thành công g·iết địch. Dù là trăm lần chỉ xuất hiện 1 lần, nhưng nhiêu đó cũng đủ để thể hiện tinh thần của những con người này.
Dù là bản thân có nhỏ bé tới bao nhiêu, thì đôi lúc cũng nên cho người ta thấy răng nanh của mình.
‘’A! Thằng Long..lại tới nữa sao?’’ Người thủ thư cũng nhìn thấy Long từ cửa đi vào, mặc dù nói là bất ngờ nhưng giọng điệu của ông lại không có chút gì giống vậy. Ông còn tranh thủ cho mình 1 hơi, rồi mới nhìn xuống yêu cầu của Long.
Đã ra vào nhiều lần cho nên Long cũng biết quy định của nơi này, cậu chỉ đơn giản tới trước bàn điền 1 chút giấy tờ rồi lại lấy ra lệnh bài chứng thực của mình liền lập tức đi vào trong. Hiển nhiên là cũng không quên chào hỏi và hiếu kính người thủ thư già này.
‘’Haha! Chú Thông à! Thư viện có quy định là không cho h·út t·huốc ở bên trong nha, lỡ quản lý đi xuống thấy thì sao!’’
‘’Hừ! Nhiều chuyện, ta muốn làm gì thì làm..ồ thằng nhóc này..’’ Người thủ thư hiển nhiên cũng đã quen cái mặt của Long, cho nên ông cũng vui vẻ tiếp lời. Cơ mà ngay khi nhìn thấy dòng chữ trong tờ giấy mặt ông liền ngưng lại, sau đó là thở dài 1 hơi:
‘’Mọe! Thằng ngu nào nói cho mày về cái này vậy, đây chính là đường cụt nếu không có trợ lực a,’’ Dù là nói như vậy, người thủ thư vẫn là cầm lấy lệnh bài kiểm tra 1 chút sau đó từ phía sau tủ sách lấy ra 1 cái thẻ ném cho Long.
‘’Sách nhóc kiếm nằm ở tầng 2, sách tầng đó nhóc có thể đọc thoải mái nhưng chỉ giới han trong thư viện, muốn cầm về thì cứ như quy định. 50 điểm 1 cuốn, nhóc ở đây trong 1 ngày?’’
‘’Đúng vậy! À con còn sẽ xuống tầng 1 nữa đấy.’’
‘’Được rồi! Ta đã khấu trừ điểm tích lũy bên trong, nhóc cứ đi theo chỉ dẫn đi.’’
Long vui vẻ cầm lấy thẻ gỗ rồi chào tạm biệt người thủ thư. Sau khi Long hoàn toàn rời đi, người thủ thư mới thở dài lắc đầu, miệng ngao ngán nói:
‘’Thời đại nào rồi còn nghĩ dùng Tam Hoa Tụ Đỉnh làm căn cơ đột phá nhị phẩm chứ. Thằng quỷ nào dạy học trò như vậy, đây không phải là đào hố chôn người ta sao.’’
—
Vào sâu bên trong thư viện, Long liền lạc vào 1 mê cung tràn đầy các cuốn sách từ đủ mọi lĩnh vực, cũng may có thẻ gỗ cho nên cậu không mất bao lâu liền đi tới lầu 2.
Mặc dù gọi là lầu, nhưng vị trí của bọn chúng vẫn nằm ở tầng trệt, sách ở đây được đánh số rất cẩn thận phân biệt mọi ngành nghề không chỉ trong giới tu chân mà cả xã hội bình thường cũng có.
Long nhìn cũng có chút hứng thú, nhưng vẫn nhớ tới mục đích của mình đến đây liền cầm theo thẻ gỗ đi tới nơi mình cần, sau đi lựa 1 chỗ ngồi xuống đọc sách.
Cuốn sách Long đọc có bìa hơi cũ, vài phần còn xuất hiện vết cháy đen, phần mực in bên ngoài đã phai mờ theo năm tháng nhưng vẫn có thể đọc được danh tự của nó.
[Tam Hoa Tụ Đỉnh Thuyết].
Cuốn sách nguyên bản là 1 bản bút ký của 1 vị võ sư từ vài ngàn năm trước, viết về suy nghĩ của bản thân về từng cửa ải mà 1 người võ sư phải đi qua để đạt tới Tuyệt thế cao thủ.
Điều bất ngờ ở chỗ là một số ghi chú về cách vượt qua từng cửa ải trong này vẫn được áp dụng tới ngày nay. Có thể thấy được người viết cuốn sách này là 1 bậc kỳ tài, chẳng qua bởi vì tồn tại đã lâu nên cuốn sách cũng đã bị hao mòn không ít.
Phần tên tuổi hay cửa ải từ tuyệt thế cao thủ trở lên đều không có, nhưng nhiều nhà sử học cùng võ giã đều đã khẳng định cuốn sách này chắc chắn còn có giới thiệu về những tầng sau. Bọn họ cũng phỏng đoán tu vi của vị kỳ nhân này ít nhất phải là Đại Tông Sư.
Tương đương với tổng lãnh q·uân đ·ội hay chưởng môn nhất phẩm tông môn. Mà cuốn Long đang cầm là 1 bảng sao chép từ bản bút ký đó, nội dung trong đây chính là Tthứ là cậu suy nghĩ bấy lâu.
‘’Tam Hoa Tụ Đỉnh có gốc từ thuyết vốn từ pháp môn tu hành của Đạo Gia là trạng thái của Tinh Khí Thần hợp nhất những nơi Thượng Đan Điền Thượng Huỳnh Đình Nê Hoàn Cung trên cơ thể thành tựu Kim Đan. Muốn luyện thành cảnh giới này cần trải qua những khảo nghiệm của kiếp sinh, rất nhiều lý sự diễn ra đầy dẫy cám dỗ, hoặc là nỗi bi thương, tuyệt vọng đến cùng cực… để rồi sau những điều như thế, mọi chuyện diễn ra quanh người ấy đã chẳng còn gì có thể vướng bận nữa. Đây gọi là độ kiếp trên bước đường tu Đạo, chuyển hóa tâm thân một cách mạnh mẽ và vô cùng khắc nghiệt.’’
‘’Tuy nhiên nói thì dễ làm thì lại khác, con người vốn thất tình lục dục làm sao có thể để minh đài thanh không được. Cho dù là tu sĩ ẩn cư lâu năm cũng là không làm được, càng đừng nói tư võ giả thường xuyên v·a c·hạm, chém g·iết lẫn nhau, nay sống mai c·hết, khó mà có thể khắc chế bản thân.’’
Đọc tới đây Long cũng có chút hiểu rõ thuyết [Tam Hoa Tụ Đỉnh] là như thế nào. Chẳng qua không hề giống với những gì cậu suy nghĩ, đặc biệt là những dòng về sau:
‘’Cho nên lão phu cũng không có ủng hộ võ giả đi theo con đường này, dù có tu luyện thành công thì chiến lực cũng không tăng bao nhiêu, trái lại sẽ càng biến yếu hơn, do đã đánh đổi lệ khí thứ có vai trò trọng yếu của võ giả để đổi lấy tuổi thọ tăng lên. Theo lão phu thấy, con đường của võ giả là không ngừng v·a c·hạm, chém g·iết lẫn nhau tăng lên tu vi bản thân. Dù là 1 tên võ giả dễ nói chuyện nhất, một khi v·a c·hạm thật sự cũng sẽ trở thành 1 tên điên không màng sống c·hết. 1 đám lấy chém g·iết làm tài nguyên thì làm sao lại có thể đánh đổi chúng chỉ để lấy thêm vài năm tuổi thọ. Đây không phải là ngu hết đường nói sao, nhưng nói đi cũng phải nói lại. Đem tam nguyên hợp nhất cũng có thể giúp võ giả ẩn dưỡng thần hồn cùng hào hoà với thiên địa. Một khi đi tới tầng lớp cao hơn, sẽ dễ dàng hấp thụ linh khí, cảm ngộ đại đạo xác định con đường bản thân. Đây cũng là lý do vì sao đám tu sĩ thúi kia mặc dù sức chiến đấu không được bao nhiêu, nhưng địa vị từ trước đến nay không hề thay đổi. Còn không phải lấy mạnh khinh yếu để chiếm tài nguyên sao.’’
‘’Lão phu bình sinh ghét nhất bọn tu sĩ thúi này, miệng lúc nào cũng rao giảng đạo lý nhưng bên trong toàn là 1 lũ bệnh hoạn mất đi tình người. Chỉ dựa vào thực lực cao hơn để đè ép đối thủ, nhưng chỉ cần gặp người cùng tu vi liền sẽ không trụ nổi quá 30 chiêu. Tất cả những điều trên đều dựa vào pháp môn này, lão phu không muốn giới võ giả bị đè ép như vậy, cho nên liền suy nghĩ làm thế nào để phá giải môn công pháp này. Cơ mà càng tìm hiểu, ta càng cảm thấy môn công pháp này lại phù hợp với võ giả 1 cách không ngờ tới.’’
‘’Võ giả chúng ta lấy cơ thể làm gốc, đem linh khí hấp thụ vào trong cơ thể từ từ luyện hóa chúng vào không ngừng làm lớn mạnh cơ quan bên trong. Hay còn có thể nói là cấy ghép những bộ phận mới vào trong cơ thể, chỉ là lấy linh khí làm dao, cả người làm bàn mổ, máu thịt bên trong làm vật liệu, chỉ là thời gian có chút lâu. Hơn nữa càng lên cao bộ phận cần phẫu thuật lại càng thêm phức tạp, đến phần sọ liền phải dựa vào vận khí. Tên nào may mắn không đem đầu mình p·hát n·ổ liền nhảy lên cao thủ, nhưng như vậy khiến cho số lượng võ giả đã ít lại càng thêm ít. Mà môn công pháp kia vừa hay lại giúp giải quyết vấn đề này.’’
‘’Lấy Tinh Khí Thần chia làm 3 đạo tương ứng với 3 phần của con người, gồm phần chân phần ngực đầu. Thay vì như đạo gia lấy trạng thái cơ thể trải qua từng kiếp rèn luyện bản thân, ta có thể dùng võ học thay vào lại có công dụng tương tự. Phần tinh có thể luyện 1 môn lấy chí dương làm chủ, [Đồng Tử Công] của thiếu lâm là 1 ví dụ, phần Khí lại lấy chí âm làm điều hòa, đem ngũ tạng lấp đầy, 2 phần này tương đối đơn giản võ học có thuộc tính như vậy không 1000 cũng 800. Nhưng phần quan trọng nhất là phần thần có chút khó khăn, đây tương ứng với ngộ đạo của cảnh giới tuyệt thế cao thủ. Mà lấy nội tình của 1 tên tam phẩm, đây không khác gì bắt cá trèo cây. Vì thế mà lão phu liền tìm ra 1 cách, hoặc nói là mánh khóe, phần thần này tuy bảo giống với ngộ đạo của tuyệt thế cao thủ, nhưng chủ yếu vẫn nằm ở phần hình, mà ngộ đạo của tuyệt thế cao thủ chỉ chính là bản thân linh hồn của bọn hắn, chỉ cần đem linh hồn bản thân tăng cường ngang bằng với 1 tên tuyệt thế cao thủ, ngươi liền nắm vững chín thành 9 đạt được trạng thái tam hoa tụ đỉnh. Mà võ công như này mặc dù có chút hiếm, nhưng vẫn còn có hi vọng, hơn nữa nếu vật phẩm tẩm bổ linh hồn cũng có không ít, chỉ cần cố gắng sẽ tìm được..’’
Long đọc tới đây liền khép lại, trong đầu cậu tính toán cắt gọn lại lượng thông tin mới nạp được. Sau đó liền rút ra 1 kết luận, [Tam Hoa Tụ Đỉnh] đối với cậu không khó khăn là bao. Cho dù là phần Thần thì độ khó cũng chỉ tăng lên chút.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3