Truyện Ác Nữ Sống Hai Lần
Chương 43
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Ayako
Proof: Lancelot
Trên đường về, cả hai nói thêm một chút về hôn lễ.
“Ngay cả, nếu tôi muốn nhờ ngài Cedric một chút công việc, tôi cũng không thể. Tôi không cố gắng làm ngài cảm thấy thoải mái, nhưng đó là vì tôi không tin tưởng ngài lắm.”
“Ta kém cỏi đến vậy sao?”
“Bởi vì, có những lĩnh vực phù hợp với người này nhưng lĩnh vực khác thì không. Ngài có hiểu tại sao nữ bá tước Katasha và Paella cùng viết thư nói rằng họ sẽ mặc váy màu nâu nhạt không?”
Cedric im lặng lắc đầu, vì anh không tài nào đoán được.
“Cả hai cạnh tranh lẫn nhau trong giới thượng lưu. Họ đang có một cuộc chiến tranh căng thẳng về việc ăn mặc, người này nói người kia đang bắt chước mình. Họ đang cố gắng giành phần hơn bằng cách nói trước với tôi.”
“Ta có nên quan tâm đến chuyện đó?”
“Nếu như ngài quan tâm một chút, ngài có thể ngăn chặn được chuyện rắc rối, nhưng không có lý do gì để không làm cả.”
“Vậy… có lẽ, nếu ta để thuộc hạ của mình làm điều đó, ta đoán họ sẽ tuân thủ theo quy tắc và sau đó bảo với họ tự giải quyết khi có tranh chấp xảy ra.”
“Ngài mong muốn như vậy sao?”
“Tôi thích ngăn chặn sự xáo trộn trước. Nhưng tôi không biết làm như thế nào?”
Anh nhìn Artizea với ánh mắt nghiêm túc. Artizea mỉm cười.
“Họ không nhất thiết phải ngồi chung bàn, nhưng anh phải để hai người đó ngồi với một người khác mà họ cần chú ý đến.”
Artizea đã cho anh một đáp án chính xác.
Tất nhiên, vấn đề phải suy nghĩ là nơi sắp xếp vị trí trên thực tế.
Credit cuối cùng cũng lắc đầu.
“Đừng lo lắng bởi vì Ansgar đã giúp tôi rồi. Tôi không thể nhờ ngài Cedric những chuyện vặt vãnh như vầy được.”
“Bất kể nàng nghĩ gì, ta không nghĩ tôi hữu ích trên khắp thủ đô. Chỉ là ta đã giúp nàng tiết kiệm thời gian tập nhảy.”
“Hãy dẫm lên chân nhau và giả vờ như không hề biết…”
Nghĩ lại, cô cảm thấy như mình bị lừa, vì vậy Artizea đã nói như vậy. Khi nghĩ về điều đó, má cô bất giác ửng đỏ.
“Tôi biết ngài không thường xuyên có mặt tại các buổi tụ tập của các quý tộc, nhưng ngài đã tập khiêu vũ từ khi nào vậy?”
“Ta nghĩ do ta cảm được nhịp điệu. Ta học nó rất dễ dàng lúc còn trẻ. Ta được giáo viên dạy nhảy của mình khen ngợi nhiều lần.”
“Ngài có biết rằng mình là một vũ công giỏi không?”
Mặt của Cedric cũng đỏ ửng lên.
“Tôi không có ý giễu cợt ngài đâu. Tôi nói thiệt đó.”
“Ta không nghĩ rằng nàng cố gắng giễu cợt tôi. Đây là lần đầu tiên ta nhảy như vậy ở một buổi khiêu vũ.”
Sau đó mặt của Cedric càng đỏ hơn.
Artizea trả lời một cách thẳng thắn. Nhưng khi Cedric trở nên lúng túng thì cô cũng bắt đầu lúng túng theo và cúi đầu xuống.
Hai người im lặng trở về biệt thự, cố gắng nhìn chằm chằm vào những nơi khác nhau.
“Tiểu thư, người về muộn vậy!”
Sophie vội vã bước ra ngoài, nhìn thấy Cedric và giật mình dừng bước.
“Thần, thần xin lỗi, đại công tước.”
“Không sao. Có việc gì gấp à?”
“Tiểu thư, người không thể làm như vậy được. Người đã quên rằng hôm nay là ngày thử váy cưới rồi sao?”
“Ta không quên đâu. Phu nhân Emily đã ở đây rồi à?”
“Vâng. Thật ra, người đã quên mất buổi thử đồ cuối cùng của mình, nhưng người phải làm hoàn thành nó trong hôm nay. Người không còn đủ thời gian đâu ạ.”
Artizea thở dài. Thật là rắc rối.
Cedric nhìn cô. Anh mở miệng nhưng bị khựng lại. Khá lâu sau. Anh quyết định nói.
“Chúng ta có thể cùng xem nó chứ?”
“Buổi thử váy cưới ư?”
“Đúng rồi. Hơn nữa, ta là chú rể mà?”
Artizea trở nên lúng túng. Bầu không khí ngượng ngùng bắt đầu bao trùm cả hai người.
Đó là việc bình thường khi mời chồng hoặc vị hôn phu vào phòng Tuvalet. Hơn nữa, nếu là hôn nhân vì tình yêu, họ có thể cùng nhau xem váy cưới.
Tuy nhiên, mặc dù họ sống chung một nhà, nhưng cả hai vẫn không đủ thân mật đến như vậy.
Đúng hơn, họ có thể nói một cách tích cực như thể không có rào chắn nào khi chia sẻ về quan điểm chính trị hoặc thảo luận thực tiễn và tranh luận nghiêm túc.
Tuy nhiên, khi rơi vào tình cảnh riêng tư lạ lẫm, thì tức khắc trở nên ngượng ngùng và thậm chí họ còn không thể bắt chuyện với nhau.
Cedric ngập ngừng bước vào phòng Tuvalet.
Thậm chí Artizea chưa kịp mời anh vào.
Cedric nói với khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Ta xin lỗi vì đã nói điều gì đó vô ích. Ta sợ nàng xấu hổ.”
“Oh, không đâu.”
Artizea lắc đầu.
“Vậy nàng vào trước đi. Ta phải quay trở lại rồi.”
“Vâng, ngài đi đi.”
Artizea vẫy chào và quay vào trong.
Có phải Cedric có việc phải đi ra ngoài? Cô cố gắng nhớ lại, nhưng không thể biết chắc chắn là mình không nghĩ ra được hay là thực sự không biết. Đầu cô trống rỗng, như thể khoảnh khắc đó trở trên trắng xóa.
Artizea bước một cách máy móc đến phòng Tuvalet. Cô cảm giác như ánh mắt của Cedric vẫn nhìn chằm chằm phía sau lưng mình.
Thậm chí, chân trái và chân phải của cô đã bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn không chắc mình có đang đi đúng cách.
Sophie theo sau Artizea và thì thầm.
“Tiểu thư, tại sao người lại làm vậy?”
“Ta đã làm gì?”
“Sẽ tuyệt vời biết bao khi để đại công tước thấy cái váy.”
“Nó không giống như Cedric sẽ thay đổi thiết kế chỉ vì mới nhìn thấy chiếc váy.”
“Nhưng mà. Em đã nhìn lướt qua rồi, nó thật sự rất đẹp. Nếu người mặc nó lên, người chắc chắn sẽ giống như một công chúa.”
“Ta không phải là con nít, và ta không muốn trở thành một công chúa.”
Artizea nói.
Khi cô lên đến tầng 2, Emily vẫy chào cô với gương mặt sáng bừng.
“Chào mừng, thưa tiểu thư. Đại công tước không đến cùng người ạ?”
Artizea hơi cau mày.
“Tôi nghĩ mình đã may một chiếc váy tuyệt vời trong một thời gian ngắn. Địa công tước chắc chắn sẽ hài lòng.”
“Ngài ấy không đến cùng với ta.”
Sophie nhận ra rằng Artizea không thích như vậy cho lắm, trong khi Emily tỏ vẻ thất vọng một cách rõ ràng.
“Có phải bà định kiếm chác thêm gì đó từ Cedric?”
“Không, không đời nào.”
Emily quyết liệt phủ nhận.
“Nó không có gì khác ngoài một chiếc váy cưới. Đó là đồ của ta. Tất cả những gì ta phải làm là hài lòng, ta không có ý định gây rắc rối cho Cedric.”
“Làm sao người có thể nói như vậy? Và không có gì khác, nó chỉ là một chiếc váy cưới.”
Emily vừa nói vừa lấy ghim may điều chỉnh cho vừa với cơ thể Artizea.
“Tôi biết là người bận, nhưng người cũng không nên quá thờ ơ. Là một người thợ may thì thần không hiểu cho lắm. Chẳng phải chiếc váy là tiêu điểm của một đám cưới sao, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, và tất nhiên là cả hoa nữa?”
“Ta không có thời gian. Ta có rất nhiều thứ phải làm.”
“Tất nhiên và vậy. Có quá chật không ạ. Người phải khen ngợi thần vì đã hoàn thành nó trong vỏn vẹn 2 tháng. Thật may mắn làm sao khi thần đã mang theo nhiều loại vải trắng.
“Bà đã vất vả rồi.”
“Số đo của cánh tay và vai của người đã tăng thêm một chút so với trước. Nó trông ổn hơn nhiều. Eo của người cũng khá hơn rồi.”
Bà ta nói cho đến nay thì nó trông khá mong manh, Emily lấy ghim đính vào eo của cô. Sau đó thì tới lượt Sophie.
“Quản gia và đầu bếp đã thống nhất được quyết định và họ cũng đang hối thúc đại công tước, vì vậy ngài ấy cũng sẽ trở nên tuyệt hơn sớm thôi ạ.”
“Đại công tước Evron?”
“Vâng ạ. Ngài đấy trở lại để đưa đồ ăn nhẹ cho người.”
Sophie hãnh diện như thể đó là câu chuyện kể về mình vậy.
“Dừng lại. Cedric vẫn tiếp tục mang đồ ăn nhẹ đến, thật là khó xử quá.”
“Thần thấy quản gia phục vụ đồ ăn nhẹ mà ngài Cedric mang đến.”
“Có lẽ. Đó là rắc rối lớn khi nói với ngài ấy về bản thân ta.”
Artizea la rầy Sophie.
Nhưng đây là chuyện hệ trọng đối với Emily. Bà ta hỏi một cách lo lắng.
“Người có muốn tăng cân thêm một chút không?”
“Liệu ta có cần tăng cân đến như vậy trong một hoặc hai tháng không?”
“Người sẽ trông tuyệt hơn khi tăng cân thêm một chút. Chính xác là như vậy, nhưng thần sợ nó sẽ không vừa khi sửa nó theo số đo bây giờ.”
Emily có vẻ lo lắng, gương mặt bà ta nhăn nhó lại.
“Nếu khó quá thần có thể siết eo lại bằng nịt bụng… Giờ, người hãy nhìn vào gương.”
Artizea xoay người về phía chiếc gương như Emily nói.
“Người thấy thế nào ạ?”
“Nó được may thật đẹp.”
“Tất nhiên rồi ạ.”
Emily đáp.
Chiếc váy được thiết kế vừa khít với phần thân trên, phần vải mỏng từ eo với những nếp gấp tinh tế xòe ra.
“Nó không phải là trào lưu thời trang mới nhất hiện nay. Người của tiểu thư khá là mảnh mai, vì vậy thiết kế giản dị, trang nhã sẽ hợp hơn là nhấn mạnh đường cong cơ thể.”
Artizea cười chua chát, biết rằng bà ta bóp méo từ “khô khan” thật khéo léo.
“Nếu thần có thêm thời gian, thần sẽ đính thêm đá quý để làm nó trở nên rực rỡ hết sức, nhưng thần không có đủ thời gian để làm vậy. Thần chỉ có thể lấy vải thêu bằng chỉ tơ tằm.”
Emily vừa nói vừa chỉ vào những tấm vải xung quanh eo của Artizea.
Nó không dễ nhận ra bởi vì đó là những tấm vải trắng được thêu bởi hình thêu trắng tinh, nhưng khi ánh sáng chiếu vào, nó lại trở nên lung linh.
“Thật là một chiếc váy cưới đơn giản cho hầu tước phu nhân Rosan và địa công tước Evron, nhưng đó là điều tốt nhất mà thần có thể làm.”
“Wow! Nhưng trông nó rất đẹp!”
“Trông người rất tuyệt!”
Những người hầu khen tấm tắc. Mũi của Emily lại cao thêm vài cm.
Artizea cười gượng.
“Vâng. hãy làm như vậy đi.”
Dù sao Artizea cũng không phải là nhân vật chính trong buổi tiệc cưới.
Bây giờ, cả giới quý tộc đang nghe ngóng về đám cưới, về váy áo của cô dâu thế nào, về quà cáp ra sao.
Nhưng điều mà mọi người thực sự mong ngóng là một vụ tai tiếng.
Miralia, người đã tát và khinh miệt con gái của chính mình sẽ tham dự đám cưới như thế nào?
Thái độ của hoàng đế khi đối diện với Miralia ra sao khi đã tỏ quan điểm tán đồng cho đám cưới?
Người con gái sẽ như thế nào khi trong phút chốt giành lại tước hầu khỏi sự kìm kẹp của gia đình mình?
Nó có dễ dàng hay là không? Nó có sử dụng được hay không? Đại công tước Evron có trở nên xấu xa hay không?
Những điều đó thực sự đang được rất quan tâm.
Dù sao, khoảnh khắc tất cả các khách mời được tiết lộ, chiếc váy cưới của cô dâu sẽ là một chủ đề thoáng qua mà thôi.
Tuy nhiên, Artizea đã bị lôi kéo bởi sự chuyển động kỳ lạ bên trong ngực mình. Cô có vẻ lo âu, và tim đập thình thịch vì căng thẳng.
*cốc cốc*.
Sau đó, cô nghe tiếng gõ cửa phòng Tuvalet.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3