Thành Thành thức dậy thấy Nhu Nhu nằm gọn trong vòng tay mình thì đã thay đổi thái độ mỉm cười ngay.
Nhu Nhu mặc một chiếc áo ngủ dài tay đôi với đồ ngủ của anh.
Tối
qua , đi tắm lại anh lỡ làm ướt chiếc áo ngủ đôi kia rồi, chỉ còn mỗi quần là còn nguyên nên cả đêm qua anh đã chỉ mặc cái quần đó mà ngủ.
Nhu Nhu say giấc trong lòng anh, hoàn toàn tận hưởng một giấc ngủ sâu sau một đêm vờn và nói chuyện với anh.
Bên ngoài cửa có tiếng cào xoạt xoạt, chắc là Honey đòi vào, Thành Thành nhẹ nhàng di chuyển, muốn đi ra ngoài để mở cửa cho nó.
Nhưng mỗi cửa động của anh cô đều cảm nhận được, anh di chuyển tay mà cô đang gối đầu lên khiến cô nhăn mày trong vô thức, Thành Thành lại không dám cử động.
[ Cứ để con mèo đó như vậy đi.]
Nhưng tiếng cào xoạt xoạt vào cửa của con mèo vẫn không thôi, nó hình như càng bực mình hơn tiếng cào vào cửa càng to càng rõ ràng.
Nhu Nhu cũng vì thế mà tình giấc, mở mắt ra đã thấy anh căng thẳng nhìn mình.
Tiếng cào ở cửa thu hút sự chú ý của cô, Nhu Nhu vội vã bật dậy.
“Honey bị nhốt ở bên ngoài hả”
Thành Thành gật đầu tỏ ra hiển nhiên.
“Chứ em muốn nó xem phim người lớn hả.”
Nhu Nhu nhăn mày nhìn anh.
“Anh không nói không ai nói anh câm đâu”
Thành Thành lại hào hứng hôn lên trán cô.
“Ngủ có ngon không”
Nhu Nhu thay đổi thái độ mỉm cười hôn lên môi anh.
“Mấy giờ rồi, em còn kịp ăn sáng không.”
Thành Thành cầm điện thoại bên cạnh lên nhìn giờ, anh mỉm cười hôn lên trán cô tiếp.
“Qua giờ sáng rồi, để anh nấu bữa sáng và trưa cho em luôn nhé.”
Nhu Nhu hài lòng gật đầu, chợt cả hai giật bắn mình vì tiếng chuông cửa vang bên ngoài.
Với tiếng chuông dồn dập Nhu Nhu vội vã nhảy xuống giường để đi ra mở cửa, anh cũng vì thế mà cuống theo.
Đầu tóc còn rối bù, Nhu Nhu nhìn qua mắt mèo thấy Nghiêm Duyễn ở bên kia cửa hào hứng nhấn chuông, còn cố tình chỉnh tóc tai lại cho thật đẹp.
Nhu Nhu thở dài một hơi rồi mở cửa, cô nở nụ cười thật tươi chào anh ta.
“Anh Nghiêm Duyễn”
Nghiêm Duyễn gãi đầu ngại ngùng đưa cho cô thiệp mời, Nhu Nhu vui vẻ nhận lấy, Nghiêm Duyễn lúc này đã để ý đến bàn tay đeo nhẫn của cô, Nhu Nhu cũng hơi dè dặt ngại ngùng.
Thành Thành nghe tiếng bạn mình thì hào hứng đi ra mà quên mất bản thân còn đang không mặc áo, chỉ có mỗi cái quần ngủ dài.
“Có chuyện gì thế.”
Nhu Nhu đang mở thiệp mời ra đọc thì bỗng tắt nụ cười, còn Nghiêm Duyễn thì sững người ra nhìn bạn mình.
Thành Thành nhận ra mình đang hớ hênh, nên che ngực lại, ngại ngùng đi về phía Nhu Nhu.
Anh nắm hai vai của Nhu Nhu kéo cô lại che hết từ ngực xuống đến chân của mình, Nhu Nhu mím môi khó xử nở nụ cười.
“Hai anh chị đã chọn ngày lành rồi sao, chúc mừng hai người nha.
Nghiêm Duyễn nhìn hai người đến đơ, cậu ta đưa tay chỉ vào Thành Thành.
“Cậu… cậu….”
Nhu Nhu thì đục khủy tay ra sau để đánh anh, Thành Thành gạt tay Nghiêm Duyễn xuống.
“Cậu cậu cái gì, tớ ở nhà em ấy bất ngờ lắm hay sao.”
Nghiêm Duyễn lại chỉ vào tay Nhu Nhu.
“Cậu ta cầu hôn em rồi đúng không”
Nhu Nhu chuyển từ khó xử sang cười ngại ngùng, cô đưa tay đeo nhẫn lên cho Nghiêm Duyễn xem.
“Phải đó ạ, bạn của anh cầu hôn em rồi.”
Thành Thành kéo tay cô lại hôn, thể hiện một chút tình cảm trước mặt cậu ta.
“Em ấy đồng ý rồi, tết dương này bọn mình sẽ về nhà ra mắt, các cậu sắp được ăn cưới tụi mình rồi”
Nghiêm Duyễn khoanh tay lại tỏ vẻ như chuyện hiển nhiên.
“Có thể có chuyện làm mình bất ngờ hơn đúng không, tối hôm qua chắc vui lắm hạ.”
Thành Thành giật lấy thiệp cưới trong tay Nhu Nhu rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Tháng sau cậu cưới hả, bọn mình thì chắc phải đợi đến tháng sáu, bởi vì Nhu Nhu thích mùa hè lắm.”
Nhu Nhu mỉm cười, Nghiêm Duyễn lại trêu.
“Vui quá ta, hôm qua nhắn tin hỏi han bảo có nhà không thì không thèm trả lời, sáng nay vác mặt tới đây thì thấy ở đây”
Nghiêm Duyễn lấy ra một cái thiệp cưới nữa đưa cho Nhu Nhu.
“Hai đầu đấy, của vợ anh và anh, hai người nhớ đến đó, quà to to vào.”
Nhu Nhu đưa thiệp còn lại cho Thành Thành, anh cầm lấy mà trêu.
“Cậu bảo năm sau cô ấy mới chịu cưới cơ mà, sao lại cưới sớm thế.”
Nghiêm Duyễn chỉnh họng mỉm cười nói.
“Là chủ ý của mình, ehem, bác sĩ bảo cưới.”
Nhu Nhu mặt sượng trân nhìn hai người đàn ông này, Thành Thành còn có vẻ phấn khích hơn.
“Cái tên này, không ngờ lại chơi chiêu đấy.”
Nghiêm Duyễn thì rất hài lòng, anh vui vẻ đáp lại.
“Nếu không chơi kiểu đấy cô ấy còn lâu mới đồng ý lấy mình.”
Nhu Nhu hơi tò mò.
“Vậy anh có cầu hôn chị ấy không.
Nghiêm Duyễn gật đầu.
“Đương nhiên rồi, cô ấy còn không biết mình có thai, lúc anh cầu hôn cô ấy ON xúc động lắm, nhưng đeo nhẫn vào rồi cô ấy mới nói là năm sau mới lấy, anh đành phải nói là cô ấy có thai rồi, không lấy sớm sẽ không hay, cuối cùng thì đưa cô ấy đến bệnh viện khám, cô ấy giận anh suốt cả buổi chiều, nhưng đến tối vẫn đồng ý làm hoà.”
Nhu Nhu lắc đầu.
“Anh đúng là…”
Lúc này Honey chạy ra nhảy lên bấu vào ống quần của anh, Thành Thành vì bị móng vuốt của nó cào vào qua lớp quần thù giật mình nhảy lên.
“Honey cào anh
Nhu Nhu chỉ nhìn một cái rồi thôi, Honey là con mèo hơi khó tính, nó sẽ ghi nhớ ai đã làm nó không thích để trả thù lại, hôm qua Thành Thành đóng cửa nhốt nó bên ngoài đương nhiên sáng ra nó sẽ tìm anh để đánh trả.
Nghiêm Duyễn lúc này cũng tạm biệt hai người rồi đi về, Nhu Nhu đóng cửa lại, Thành Thành đang cố gắng hiền dịu để bế Honey trên tay, nhưng nó càng vùng vẫy, móng nó cũng lâu rồi chưa cắt, Nhu Nhu sợ anh sẽ bị thương nên liền chạy đến bế lại nó.
Nhu Nhu bế nó rồi nhưng nó vẫn khá ương ngạnh, Nhu Nhu xoa đầu nó an ủi.
“Honey bình tĩnh lại chút, con không được đánh người lung tung như thế đâu.”
Thành Thành đi đến xoa đầu nó theo cô, Nhu Nhu nhìn vào cơ thể trên đang cởi trần của Thành Thành mà nhăn mày.
“Anh muốn bị ốm đấy à, vào phòng mặc áo lại đi.”
Thành Thành lại tỏ ra không có gì nghiêm trọng cả.
“Ở trong nhà ấm lắm mà, anh thấy như này thoải mái, không có gì đâu mà.”
Nhu Nhu không chịu, cô mím môi giận hờn anh.
“Nhưng em không thích.”
Thành Thành bật cười bế cô đang bế Honey lên, mặc kệ Honey đang kêu toáng lên vì bấn loạn.
*Méooooo…
“Sao em dễ thương như vậy.”
“Thả em xuống, Honey đang muốn xuống kìa”
Mèo con giãy nảy nhảy từ trên tay Nhu Nhu xuống, nó cảm nhận được mẹ nó đã thực sự bên cạnh người đàn ông này, Honey đã khó chịu ra mặt, nó đáp đất đã ngồi liếm lông ngay, đứa ngốc cũng nhìn ra con mèo này đang không vui.
Nhu Nhu nhìn Thành Thành khó chịu.
“Nó dỗi rồi kìa.”
Thành Thành hơi ngượng ngùng, vốn Honey không thích anh từ đầu rồi, nó có thái độ như vậy anh cũng không thấy bất ngờ lắm.
Nhu Nhu vùng vằng nhảy ra khỏi người anh, sau đó cô cười tươi nói với anh.
“Anh chơi với Honey đi, em vào lấy đồ ra giặt đã.”
Thành Thành đẽo theo sau cô.
“Để anh phụ em”
Nhu Nhu lắc đầu từ chối.
“Không cần đâu, anh lấy đồ cho Honey ăn đi.”
Thành Thành quay ra nhìn Honey đang liếm lông mình, nó tỏ ra khó chịu khi anh nhìn nó.
Anh e dè tiến lại gần, anh cũng thích mèo lắm, nhưng con mèo của Nhu Nhu nó khó tính, rất ương ngạnh, ít khi hoà đồng.
Lúc anh vừa chạm vào người nó thì Nhu Nhu bê đống quần áo đi ra, thấy anh thì liền đặt giỏ quần áo xuống, trên tay cầm bao thuốc lá chất vấn anh.
“Thành, anh còn hút thuốc sao?
Thành Thành nhớ ra nó ở trong túi áo khoác của anh, lúc trước Đinh Thế có hỏi anh vài điều nên đã cho cậu ta rồi, nhưng cậu ta hút được nửa thì nhét lại vào túi áo anh, lúc đó anh không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là bạn trả lại mình, Honey lúc này vươn tay ra cào anh một cái nhẹ, Thành Thành vội đứng lên giải thích với cô.
“Cái đó từ lâu lắm rồi, anh quên vứt thôi, anh cũng không hút miếng nào cả.”
Nhu Nhu lại đưa ra.
“Nhưng nó hết một nửa rồi, anh thật sự không hút à?”
Thành Thành gãi đầu ngại ngùng.
“Nếu anh nói đó không phải do anh hút thì em có tin không. ioe
Nhu Nhu nở một nụ cười tươi, cô rất tin tưởng mà đáp.
“Tin chứ.”
Thành Thành cũng vừa giảm căng thẳng mỉm cười với cô thì cô đột nhiên thôi cười nói.
“Tin thế nào được, lần sau em biết anh còn hút thì không xong đâu.”
Nói xong thì Nhu Nhu đem đồ ra ban công giặt, sau tiếng thở dài của anh Honey chạy sượt qua chân anh, nó kêu meo meo đòi phần ăn của nó.
Thành Thành cũng đi lấy cho nó ăn, anh đổ hạt ra Honey chạy tới rồi dừng lại đặt hai chi trước lên đầu gối anh mài móng một chút.
Đến cả con mèo cũng muốn bắt nạt anh.
Đúng sáng hôm tết dương, cả nhà đang định đi về ngoại chơi thì đã thấy hai đứa Thành Thành và Nhu Nhu lóc cóc lóc cóc đi tới.
Nhu Nhu ngồi nín lặng bên cạnh Thành Thành đang gãi đầu, hai đứa ngồi đối diện ba và dì, khác với sự vui vẻ chào đón của dì Mẫn thì ba có vẻ không thích cho lắm.
Ba nhìn chằm chằm anh càng làm anh thêm căng thẳng.
Lâm Thiên bị vợ xúi đưa nước tới, anh đặt mạnh cốc nước xuống trước mặt Thành Thành để tỏ thái độ, Nhu Nhu quay ra lườm nguýt Lâm Thiên một cái rồi quay ra nhìn ba.
“Ba, dì, hai người nói gì đi ạ.”
Ba nghiêng đầu nhìn thật kỹ Thành Thành.
“Ba tưởng con chỉ vui chơi thôi, nghiêm túc thật à.”
Thành Thành giật nảy mình nhìn ông ấy, Nhu Nhu hơi cau mày lại.
“Ba nói gì vậy, để ý cảm xúc của người ta một chút đi chứ.”
Ông ấy bỗng bắt bẻ cô.
“Thì ba chỉ mới hỏi con nghiêm túc hay không thôi, đã làm gì nó đâu.”
Cô cũng bắt bẻ lại.
“Nhưng ba cũng làm người ta khó xử đó, nếu ba bị người ta nói thế ba có vui không.”
Ba bỗng ngượng ngùng quay ra nhìn dì Mẫn, dì thì thấy rất vui đối mặt với Thành Thành, còn hào hứng đẩy đĩa hoa quả về phía anh.
“Thành ăn chút gì, sáng sớm đến đây hai đứa đã kịp ăn sáng chưa, để dì bảo Lâm Thiên nấu gì đó cho hai đứa ăn nhé.”
Lâm Thiên ngồi một bên liền tỏ ra bất bình, còn Nhu Nhu thì gật đầu cười đồng ý, Thành Thành bỗng xua tay.
“Dạ không cần đâu ạ, con đến đây đã cùng Nhu Nhu ăn sáng rồi.”
Dương Lý chải tóc cho An Chi xong thì bảo con lên phòng, còn mình thì đi đến vỗ nhẹ vai chồng.
Dương Lý nói nhỏ.
“Anh lên dọn ít đồ cho An Chi được không, em đang bận một chút.”
Lâm Thiên liền đồng ý đi lên phòng cùng con, Nhu Nhu và ba như đang chiến tranh.
“Sao ba không nói gì, ba nói gì đi.”
ông tỏ ra khó hiểu.
“Nói gì là nói gì, ba cần phải nói gì hả.”
Nhu Nhu lớn tiếng hơn một chút.
“Nãy con nói gì ba không nghe ạ, ba phải trả lời bọn con chứ.”
Ba đang tính nói mình phải nói gì lần nữa thì dì Mẫn lên tiếng.
“Nãy hai đứa nó đều nói mà, xin phép anh cho Thành Thành dẫn Nhu Nhu về nhà bên ra mắt, đợi đến tết âm sẽ mang sính lễ ra hỏi cưới còn gì.”
Ông ấy đã nghe rồi, chỉ là sắp mất con gái nên cố tình bị lãng tai không nghe rõ thôi.
“Ba nghe nói Thành Thành đang trong thời gian ‘thử việc, vậy thì cưới về có lo được cho Nhu Nhu không!”
Sau lần đánh nhau lần trước, Thành Thành có một năm để thử việc, một năm để kiềm chế cảm xúc, để anh không được đánh người nữa, bây giờ còn gần hai tháng nữa mới hết, Thành Thành tự tin mỉm cười nói với ba vợ tương lai.
“Con còn hai tháng nữa là hết thời gian ‘thử việc, chủ yên tâm con sẽ lo cho em ấy ạ.”
Ông ấy lướt qua Nhu Nhu rồi nhìn người đàn ông đang tay trong tay với con gái mình lườm nguýt một cái.
“Nói suông thì ai cũng nói được.”
Thành Thành lại nắm chặt tay cô hơn.
“Con không nói suông đâu ạ, mỗi tháng tiền lương con đều sẽ gửi cho em ấy
hết, con cũng có nhà, có cổ phần mỗi tháng đều sẽ được ăn hoa hồng nên có nhiều tiền lắm ạ.”
Nhu Nhu giờ mới biết anh có cổ phần riêng.
“Cổ phần gì? Anh lấy cổ phần đâu ra”
Nhân lúc này Đình Hoàng nhảy vào định đốt nhà con gái mình.
“Cậu không trung thực, Nhu Nhu còn không biết cậu có cổ phần.”
Thành Thành vội lên tiếng.
“Một nửa cổ phần đó cũng sẽ là của Nhu Nhu sau khi hai con được làm vợ chồng hợp pháp đó ạ.”
Ông ấy nghiêng đầu nhìn Thành Thành.
“Cậu đang nói tôi bán con gái đấy à.”
Thành Thành vội vã lắc đầu.
“Dạ không ạ, đó là dự định của con sau khi kết hôn thôi ạ.”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3