Mẹ tôi, bà ấy phải tự hào lắm khi có thằng con vừa đẹp trai lại học giỏi như tôi.
“Thế tiếng Anh được bao nhiêu?”
“Đã trả đâu mẹ.”
Đúc kết kinh nghiệm xương máu cũng được nhiều năm rồi, viên tướng Gia Phong Tâm đã khôn ngoan chuẩn bị trước đường lui, phòng cho ác ma má mì quá Quách Tỉnh.
Bỏ của ở lại để thoát thân, chân trần lông nhông chạy ra ngoài, tôi vừa chạy được hai mét thì đâm sầm vào thằng con nhà người ta!!!
Cứ lúc mấu chốt là sẽ gặp thằng điên này mà!!!
Loay hoay định đứng dậy chạy tiếp thì bị má mì túm lại được.
“Ôi cái thằng con trời đánh này!!”
Mẹ tôi nhéo tai tôi giây trước, sang giây sau đã toe toét cười hiền dịu nhìn hắn.
“Lớp hai đứa đã trả bài tiếng Anh chưa nhỉ?”
Tròn xoe mắt nai xinh đẹp mọng nước, tôi tha thiết nhìn hắn với khao khát hắn sẽ rủ lòng thương mà cứu tôi lần này.
Nhưng các bạn nhỏ ạ.
Sở Vương Thư là thằng nào? Là cái thằng mặt nồi. Cái thằng mà cả thế giới này ai nó cũng có thể thương cảm.
Trừ tôi.
“Gia Phong Tâm ba điểm cô ạ.”
“Ahuhuhu!! Mày nói láo!! Nói láo là quạ mổ diều hâu t–!!!”
Không đợi nghe tôi thanh minh, ác ma má mì tàn nhẫn kéo lê tôi về nhà để hành hình.
Trước cái nhếch môi cười khinh bỉ của thằng Thư, tôi khóc không ra nước mắt mà!! Cái đồ mặt lạnh, máu lạnh!! Mày sống không yên với tao đâu!!
Nhìn cánh cửa dần khép lại, khóe mi tôi đã đẫm lệ khổ đau.
“À cô ơi.”
Đột nhiên hắn chạy đến.
Mẹ tôi định đóng cửa phải dừng lại mở ra đón hắn vào.
“Bố cháu có chút quà nhân ngày 8/3 ạ. Chúc cô luôn mạnh khỏe và hạnh phúc.”
“Ôi.”
Úi dời.
Nhân cơ hội này, tôi lươn lẹo thoát khỏi ma trảo của mẹ, lon ton chạy vòng ra sau lưng hắn mà nấp.
“Cô cám ơn nhé, ôi chu đáo quá! Xóm này có gia đình cháu đúng là may mắn thật.”
“Dạ, vâng ạ.” – Nhãn hàng P/s xin hân hạnh tài trợ nụ cười giả dúi này.
Vì mẹ tôi đang mê mẩn đám mỹ phẩm ghê lắm nên bả tạm quên đi con điểm ba của tôi. Ác ma má mì vô cùng vui vẻ mời mọc hắn.
“Lát Thư sang ăn trưa nhà cô nhé.”
Hắn đột nhiên liếc mắt nhìn tôi rồi nói.
“Dạ thôi, cháu hâm lại thức ăn sáng nay là được.”
Việc gì chứ việc này tôi cực kỳ nhạy cảm.
“Á huhuhu!!! Tớ cầu xin cậu ăn trưa với tớ đi mà!!” – Nội tâm: Mày biết thừa nếu như giây phút này mày đi ra khỏi căn nhà này là đời tao sẽ bế mạc đúng không??
Mẹ tôi tưởng tôi thèm muốn nó ăn trưa ở nhà mình lắm không bằng.
“Đấy, Tâm cũng mong ngóng cháu lắm đó.”
“Huhuhu!! Tớ mong ngóng cậu lắm đó!! Xin được một lần ăn bữa cơm thân mật với cậu!!”
Xem xem cái mặt chảnh cún của nó vênh vênh đắc ý đến độ nào kìa. Muốn tát vô cái mỏ ghê.
Đời về căn bản là buồn. Suốt bữa cơm mẹ tôi chỉ toàn gắp miếng ngon cho nó mặc cho đứa con đáng thương như tôi phải há mồm chảy dãi.
Cũng phải thôi, hôm nay là ngày dành cho mẹ mà tôi lại làm mẹ buồn.
Ôm bát cơm trắng cùng cọng rau xanh mướt, tôi rưng rưng cúi đầu ăn.
Vương Thư đột nhiên gắp cho tôi miếng sườn xào.
“Ăn nhiều vào.” – Cái mặt cau lại mà nhắc tôi.
Tôi thấy hơi ngường ngượng, xong, vẫn cắn lấy cắn để miếng sườn.
Thầm chửi thằng Thư khốn nạn thế không biết. Lúc thì lạnh nhạt phũ phàng, lúc thì quan tâm chăm sóc người ta.
“Thư ăn xong đốc thúc thằng Tâm đi ngủ giúp cô nhé. Bát đũa để đó về cô dọn.”
Hôm nay là 8/3 cơ quan bố tôi tổ chức tiệc mừng nên mẹ tôi cũng được mời đến dự. Tôi chờ mẹ đi khỏi rồi mới lăng xăng bê đống bát đũa ra nhà bếp để rửa.
Lâu lắm rồi tôi mới được rửa bát.Không phải vì tôi lừa mà là mẹ tôi ít khi cho tôi rửa bát vì sợ tốn tiền mua bát mới.
Hí hửng rửa rửa từng cái, nghĩ nghĩ lúc mẹ về thấy tôi chăm ngoan như vậy sẽ hạnh phúc biết bao.
“Thư!! Mày giúp tao một tay đi!!”
Khổ nỗi hôm nay có thằng Thư ăn cùng nên mẹ tôi nấu lắm món quá. Làm tôi rửa muốn mòn tay!!
“Không biết.”
Nà ní!?
“Mày đùa tao á?”
Con nhà người ta phá đảo thế giới ảo, kì tài nhân loại, báu vật quốc gia, con của mọi nhà như nó lại không biết rửa bát?
Trăm năm mới vớ được cơ hội sỉ nhục béo bở này! Dại gì không tận dụng.
“Há há há. Thư nhá, tao biết rửa bát rồi đấy. Mày thua tao rồi!!!”
“Ừ. Tôi cũng chỉ cần vợ tôi biết rửa bát là được rồi.”
“Mày mà cũng có vợ á, có cục cứt!”
Lúc ấy tôi mồm tôi nhanh hơn não nên không hiểu hết câu nói đó của Vương Thư. Cũng vì không hiểu nên ngu ngơ chả biết nụ cười nhếch khóe môi đầy ẩn ý của hắn là gì.
Rửa mâm đũa xong xuôi, quay sang định xếp chồng bát lên chạn thì không thấy tụi nó đâu nữa. Ngước lên thì thấy mấy ẻm đang yên vị trên đó rồi.
Lại thấy Vương Thư đang lau khô tay.
“Ngủ.”
“Mày về ngủ trước đi, tao bận rồi “
Tôi vào phòng học lấy ra chỗ giấy xếp sao long lanh đủ thứ màu. Lật mặt sau để viết lên những lời chúc tặng mẹ.
Đầu tiên, tôi chúc mẹ yêu thương tôi nhiều hơn.
“Làm gì?”
“Tao gấp sao. Gấp đủ 50 cái thì mẹ tao sẽ trẻ mãi mãi!!”
Tưởng Vương Thư sẽ thấy nhàm chán mà lăn về nhà, ai ngờ hắn kéo cái ghế lại gần tôi rồi thản nhiên đặt đít lên.
Tôi cũng không rảnh quan tâm, tập chung chuyên môn gấp nốt chỗ sao giấy để tặng mẹ. Gấp đi gấp lại làm tôi thấy hơn mệt, gấp thêm chục cái nữa đã lim dim mắt nai mất rồi.
Đang gật gà gật gù thì Vương Thư gõ đầu tôi một cái.
“Gấp hộ cho.”
Xoa xoa cái trán, tôi kiên quyết nói.
“Không, quà cho mẹ tao, tao gấp.”
Rồi chẳng biết thế nào tôi lại ngủ quên mất.
Chỉ biết lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường còn mẹ ngồi bên bàn học, bà cẩn thận mở từng ngôi sao ra rồi lấy điện thoại chụp lại.Xong xuôi lại gấp chúng về lại hình dạng ban đầu.
“Học thì dốt, chỉ giỏi làm màu thôi.”
Tôi nghe thấy mẹ lẩm bẩm vậy mà tủm tỉm cười, thấy ngại ngùng lắm.
Yêu mẹ nhất!
____________ ______________
Lưu Phong Ly luôn thương yêu thằng bé Tâm ngốc nghếch nhất trần đời này. Cậu nhóc giống bố y như đúc làm bà vừa giận, lại vừa thấy thương.
Ngốc nghếch đến vậy, ngoài bà ra, ai sẽ thương nó thật lòng?
“Chúc mẹ 8/3 trẻ khỏe vui vẻ.”
“Ôi hoa đẹp quá. Cám ơn con rể nhaaaaaa!!”
Cuối cùng bà cũng tìm ra người đó. Sở Vương Thư, cái người mà bà luôn đem ra làm tấm gương sáng chói lọi cho thằng Tâm noi theo.
Không những không noi theo, ngược lại còn kéo người ta xuống vũng bùn theo. Quả đúng là thằng con trai quý hóa của Phong Ly ta.
“Mẹ mẹ!! Hoa con chọn tiền con mua đó!! Không phải của Thư đâu nhaaaa!!”
Thằng con của bà có cái tật hấp ta hấp tấp mãi không sửa, cứ ôm bình thủy tinh đựng đầy sao nhỏ mà chạy đến như trẻ con.
“Ồ, thảo nào trông xấu òm.”
“Huhuhu!!! Mẹ vừa mới khen đẹp xong mà!!!”
Năm nào cũng thế, cứ ngày này Phong Tâm dù bận mấy cũng dành ra một khoảng thời gian miệt mài gấp sao giấy tặng bà.
Ngay cả khi không phải là ngày đó mà là những ngày bà nằm liệt giường. Phong Tâm vẫn thức trắng đêm gấp sao giấy với ước nguyện mong bà khỏi bệnh.
“Biết gì không con trai?”
“Dạ?”
“Năm đó mẹ đọc sao giấy, thấy trong đó có gần nửa là sao của Vương Thư rồi.”
“Mẹ nói năm nào cơ?”
Có lẽ khi gần đất xa trời, con người ta sẽ hoài niệm về những chuyện đã có từ rất lâu.
Cậu nhóc Vương Thư bế con bà lên giường đi ngủ đàng hoàng còn mình thì cặm cụi ngồi gấp sao giấy. Thằng bé Tâm đặt mục tiêu gấp 50 cái mà gấp ròng rã mấy tuần mới được 30 cái đã lăn ra ngủ. Để cho Vương Thư gánh nốt chỗ còn lại mà nó không hề hay biết. Lại tưởng tự mình gấp được 50 cái.
Lại nói đến 20 cái Vương Thư gấp, cái nào cái nấy cũng có dòng chứ nghiêng nghiêng manh mảnh của hắn.
Chỉ vỏn vẹn dòng chữ [Tặng mẹ vợ].
Chà. Tâm ngốc có Thư bên cạnh, có nhắm mắt bà cũng sẽ yên lòng.
____________ ____________
Sơ: Cám ơn các tình iu, Sơ nghĩ bộ truyện này có thể chạm đến mốc 1M đó 😭😭 để có được điều này hoàn toàn là nhờ công sức của các chị em bạn dì xinh đẹp chúng ta!!! Chúc các tình iu mãi xinh đẹp hạnh phúc ❤Cám ơn cô Ly nữa nhaaa ❤
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3