Sau đó, anh ngăn lại Giang Tĩnh Nguyệt chuẩn bị rời đi, giọng điệu có chút bi thương: “Sau này chúng ta còn có thể làm bạn không?”
Chu Thỉ không biết mình vẫn đang hy vọng điều gì.
Chỉ là trong tiềm thức, anh ta không muốn cắt đứt mọi liên lạc với Giang Tĩnh Nguyệt.
Anh ta không muốn trở thành người xa lạ với cô.
Cũng may, tính cách Giang Tĩnh Nguyệt vẫn luôn rất tốt.
Cho dù không thể là người yêu, cô cũng sẽ không coi Chu Thỉ là kẻ thù.
Hơn nữa đối với Giang Tĩnh Nguyệt mà nói, Chu Thỉ đã giúp cô hai lần quan trọng.
Một lần là khi học đại học anh ta bắt được một tên trộm, anh ta bị gãy chân vì cô; lần khác là vụ án giết người và hiếp dâm hàng loạt cách đây không lâu, anh ta đã cứu cô và Cố Nghiêu Dã.
Đặt mối quan hệ nam nữ sang một bên, Giang Tĩnh Nguyệt vẫn phải báo đáp lòng tốt của Chu Thỉ.
Anh ta muốn tiếp tục làm bạn với cô, đương nhiên Giang Tĩnh Nguyệt không có lý do gì để từ chối.
Vì vậy, cô quay đầu lại bắt gặp ánh mắt cô đơn và buồn bã của người đàn ông, mỉm cười với anh ta rồi gật đầu: “Tất nhiên.”
Dứt lời, Giang Tĩnh Nguyệt chào hỏi: “Đi trước đây.”
Người đàn ông di chuyển đôi chân của mình nhưng cuối cùng anh ta cũng không đuổi theo.
Anh ta không muốn để lại hình ảnh bạn trai cũ dây dưa không ngừng trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt.
Vì vậy, khi Giang Tĩnh Nguyệt rời khỏi quán cà phê, Chu Thỉ chỉ đứng ở bàn, lặng lẽ nhìn bóng dáng cô bước ra khỏi quán cà phê, dần dần đi xa.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, dưới ánh nắng ban mai Giang Tĩnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện của Chu Thỉ đã được nói ra, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vì hôm nay được nghỉ, Giang Tĩnh Nguyệt dự định lập tức vượt qua tất cả khó khăn trong cùng một ngày, trực tiếp trở về nhà cũ tìm ông cụ nói chuyện này.
Cô phải tạo chuyện để làm mới được.
Nếu không, một khi rảnh rỗi, cô sẽ lại nghĩ đến việc mình bị người người khác coi là người thay thế nhiều năm như vậy, ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy hơi buồn.
Xác định xong lộ trình, Giang Tĩnh Nguyệt đi đến ven đường đón xe.
Không đợi cô có thể nhìn thấy một chiếc taxi trống, một chiếc Porsche Cayenne màu ngọc lam đã từ từ chạy tới từ phía sau bấm còi về phía cô.
Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt, quay đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua biển số xe một lượt, lúc này chiếc Cayenne mới dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ ghế phụ được hạ xuống, Cố Nghiêu Dã ngồi ở ghế lái cúi người gọi cô: “Lên xe đi.”
Giang Tĩnh Nguyệt nghi ngờ kinh ngạc trong giây lát, mở cửa ghế phụ bước vào.
Rầm một tiếng, cô nặng nề đóng cửa xe lại.
Giang Tĩnh Nguyệt vừa kéo dây an toàn vừa nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, vẻ mặt nghi hoặc: “Anh vẫn chưa đi đúng không?”
Cố Nghiêu Dã hơi nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
“Em muốn đi đâu?” Người đàn ông hỏi.
Giang Tĩnh Nguyệt nhíu mày, nghĩ tớ việc phải trở về nhà cũ đối mặt với ông cụ, cô liền cảm thấy đau đầu: “Trở về nhà cũ đi.”
Cố Nghiêu Dã mỉm cười, ngay lập tức hiểu ý định quay lại nhà cũ của cô.
Giang Tĩnh Nguyệt nhìn anh, ngừng thắt dây an toàn, không hiểu sao cô lại nghĩ đến đề nghị của người đàn ông khi cô đang húp cháo.
Nhưng hiện tại cô cũng không có ý định đem chuyện này nói ra, chỉ tùy ý nhắc tới biển số xe vừa mới để ý, dường như chẳng còn gì để nói.
-深 A·225JJ.
*JJ: Tĩnh Tĩnh
“Biển số xe của anh không phù hợp với tính cách khoe khoang cao điệu của anh chút nào.”
Trên thực tế, Giang Tĩnh Nguyệt hơi tò mò.
Còn tưởng rằng người như Cố Nghiêu Dã, biển số xe sẽ là năm số 6 hoặc năm số 8.
Không ngờ nó lại bình thường đến thế.
Người đàn ông không ngờ cô lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, khóe môi hơi khựng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn Giang Tĩnh Nguyệt, ý vị thâm trường nhìn Giang Tĩnh Nguyệt một lúc rồi cười.
Giọng điệu ra vẻ cao thâm: “Biển số xe của tôi đều có ý nghĩa.”
Giang Tĩnh Nguyệt: “Có ý gì?”
Người đàn ông vẫn mỉm cười, vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa vặn nhìn thấy Chu Thỉ từ quán cà phê đi ra.
Anh nhận thấy ánh mắt của Chu Thỉ đã nhìn về phía họ.
Cố Nghiêu Dã thu hồi ánh mắt, nhìn xuống bàn tay đang nắm dây an toàn của Giang Tĩnh Nguyệt, anh nghiêng người, nắm lấy tay cô giúp cô thắt dây an toàn.
Khuôn mặt tuấn tú hơi hơi nghiêng, môi mỏng cố ý áp vào bên tai Giang Tĩnh Nguyệt, giọng nói trầm thấp từ tính, giống như mê người, vô cùng gợi đòn: “Đoán xem.”
Giang Tĩnh Nguyệt giật mình vì bị người đàn ông đột ngột tới gần: “…”
Các đường nét trên khuôn mặt ưu việt của người đàn ông được phóng to ở cự ly gần, không có một chút khuyết điểm nào.
Giang Tĩnh Nguyệt bị đôi mắt một mí tinh xảo và xinh đẹp của anh hấp dẫn, cô không hiểu tại sao một đôi mắt lạnh lùng nhìn qua lại có loại cười như không cười xấu xa phóng túng và quyến rũ như thế.
Khuôn mặt của Cố Nghiêu Dã đúng là trời ban.
Xương da đều tốt, sức dẻo dai mạnh, lạnh lùng lại thanh tú, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.
Khi đôi môi hình cánh hoa nhếch lên, trông anh giống như một công tử nhà giàu có khí chất ưu việt, sang trọng tao nhã.
Mái tóc ngắn, hơi rối khiến anh trông sáng sủa hơn phần nào.
Chỉ mất vài giây để Giang Tĩnh Nguyệt từ sợ hãi chuyển sang kinh ngạc.
Sau đó, bởi vì theo bản năng mà cô nín thở, dẫn đến hơi tức ngực, khó khăn lắm cô mới lấy lại được tinh thần.
“Nhạt nhẽo.”
Giang Tĩnh Nguyệt nói xong hai từ này liền rút tay để trên khóa dây an toàn trước.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính tay lái phụ, nhiệt độ cơ thể còn sót lại của Cố Nghiêu Dã trên mu bàn tay khiến cô hơi rộn ràng.
Giang Tĩnh Nguyệt từ chối hợp tác trong trò chơi đoán đáp án, Cố Nghiêu Dã cũng không ép buộc cô.
Bởi vì ánh mắt vừa rồi cùng với sự đụng chạm tinh tế khi lòng bàn tay anh bao phủ mu bàn tay của người phụ nữ mà tâm trạng của Cố Nghiêu Dã trở nên rất tốt.
Ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Chu Thỉ vừa bước ra từ quán cà phê, khóe môi cong lên đắc ý sau khi thắng lợi.
Anh không vội lái xe, để mặc Chu Thỉ quan sát.
Rất nhanh, Giang Tĩnh Nguyệt cũng chú ý đến Chu Thỉ bước ra từ quán cà phê.
Tâm trạng rộn ràng dường như bị một bàn tay to vô hình nào đó áp chế lại, cô nhìn Chu Thỉ đang xách túi quà không xa, thu lại cảm xúc trên mặt, nói với Cố Nghiêu Dã ở ghế lái: “Lái xe đi.”
Người đàn ông cuối cùng nhìn Chu Thỉ đang chậm rãi đi về phía bên này, anh lại nhìn khuôn mặt của Giang Tĩnh Nguyệt.
Thấy vẻ mặt âm u của cô, cố ý nói: “Tuân mệnh, Giang đại tiểu thư tôn quý của tôi.”
Nói xong, người đàn ông nổ máy.
Chiếc Porsche Cayenne màu xanh ngọc lao về phía trước tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp.
Vì bị người đàn ông trêu chọc, Giang Tĩnh Nguyệt lườm anh một cái, chỉ cảm thấy Cố Nghiêu Dã lại lên cơn, vì vậy cô không thèm để ý anh nữa.
Sau khi xe chạy được một đoạn, từ gương chiếu hậu bên phía phụ lái Giang Tĩnh Nguyệt nhìn thấy Chu Thỉ đã chạy đến ven đường nơi họ vừa đỗ xe.
Anh ta vẫn nhìn về phía này như thể đang truy tìm đuôi xe.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3