“Cậu có ý với cái nào?”
Ngạo Tề nghe rõ rồi nhìn Mục Dã.
“Ban đầu tôi nhắm đến Z.”
Xem ra bản thân Mục Dã đều có ý kiến giống Khương Lý. Cũng đúng, nó phù hợp với tiêu chí hắn muốn nhất.
“Khương Lý, cậu thì sao?”
Câu này là muốn hỏi Khương Lý có dự định thế nào.
“Tôi đi cùng các anh thôi.”
Khương Lý ngược lại rất thẳng thắn, không vòng vo gì cả mà nói. Trên mặt còn luôn giữ biểu tình bình thản mỉm cười nhìn họ.
Ngạo Tề thở dài. Cũng không biết nguyên nhân là do đâu… Nhưng chưa đợi người khác đến lý giải hắn đã quay qua nhìn Trình Liên: “Còn cậu?”
Trình Liên thân là một nhà nghiên cứu, thật ra chỉ có môi trường đầy đủ trong căn cứ mới là nơi tốt cho người như hắn. Đãi ngộ ở nơi nào cũng sẽ cao. Nhưng nếu hắn cùng bọn họ gia nhập căn cứ thì không thể đi chung với nhau nữa, mà lắm lúc còn khó để gặp nhau. Dù sao tiến sĩ của một căn cứ không phải là người tự do chứ chưa nói là gò bó. Nhìn thì đãi ngộ cao nhưng hạn chế đi kèm lại tỷ lệ thuận với nhau.
“Tôi còn công trình nghiên cứu trên đảo, vẫn chưa có hứng thú với thứ khác. Tạm thời tôi sẽ không đi đâu.”
Câu trả lời này không phải khó lý giải. Con người Trình Liên tùy tiện cứ nhìn hành vi chạy trốn còn ăn cắp trước đây của hắn là biết. Nói hắn không đặt nặng vấn đề lợi ích thì hơi quá, đơn giản hắn chỉ là thích tùy hứng thôi. Hắn lại có niềm vui của riêng mình. Chỉ cần có thể làm việc mình muốn, ở đâu đều được cả. Chính là bốn chữ “tùy tâm sở dục” tiêu sái như vậy đó. Nhưng lại có mấy người làm được?
“Vậy tôi đi với cậu.”
Ngạo Tề tựa như chỉ đợi Trình Liên nói lời kia thì đối với Mục Dã đưa ra quyết định của mình.
Người không biết thì không nghĩ gì. Bản thân Mục Dã lại kín đáo nhìn Trình Liên một cái sau đó mới gật đầu với Ngạo Tề. Trình Liên lại có vẻ như chẳng biết gì, càng chẳng nghĩ ngợi gì về thái độ của Ngạo Tề. Không biết có nhận ra gì không. Nhưng mãi lâu sau đó, khi Trình Liên còn ở trên đảo vùi đầu vào nghiên cứu thật nhiều năm, hai người họ vẫn một mình một chiếc, mặc cho trên đảo không thiếu nữ tánh cho họ chọn một người. Có điều ai biết ở nơi người khác không thấy lại thế nào đâu.
“Tống Bằng, cậu đi chứ?”
Ngạo Tề tuy hỏi nhưng thật ra hắn đã chắc chắn câu trả lời của Tống Bằng rồi.
Quả nhiên, Tống Bằng không chút chần chừ gật đầu. Có lẽ hắn là người đầu tiên quyết định theo Mục Dã. Có khi là ngay lúc hắn hỏi Mục Dã thì đã quyết định rồi đi. Đó vẫn là hắn đang tìm đáp án chắc chắn cho mình cũng nên.
Khi hầu như mọi người đã chọn được con đường cho mình, chẳng ai có ý kiến gì về việc Mục Dã từ bỏ mục tiêu to lớn kia hết. Mà nói thật ra mấy người Ngạo Tề đi cùng nhau từ sớm, trừ Trình Liên có lẽ sẽ có ý kiến khác, và hắn cũng đã thật chọn đường cho mình thì chỉ còn Khương Lý là có khả năng sẽ hỏi. Nhưng chưa nói hắn gia nhập sau, không có đủ sự thân cận mà đi gặng hỏi Mục Dã chứ chưa nói bản thân hắn không phải người có hùng tâm tráng chí như vậy thì đã không có khả năng nào hắn mở miệng rồi.
Nếu còn có ai họ không rõ ràng thì chỉ có một người, Đới Mặc.
Một bàn người im lặng nhìn Đới Mặc.
Đới Mặc lại xem như không thấy, không nói gì thật lâu.
Ở lúc ai nấy trong lòng quay cuồng những suy nghĩ khác nhau lại chờ đợi Đới Mặc lên tiếng nhưng không có thúc giục thì lại có một âm thanh khiến họ khá bất ngờ vang lên: “Anh có biết hiện trạng của căn cứ Hà Nhật hiện tại là gì không?”
Không chỉ đám người mà cả Đới Mặc đang cúi đầu đều đồng loạt chú mục vào người vừa mới nói chuyện, Dung Lạc.
Đới Mặc nhìn biểu tình bình thản có phần lạnh lùng giống như mấy ngày hôm trước ở ngoài biển của Dung Lạc, trong lòng xoay chuyển thật nhanh trước đám người phản ứng lại câu hỏi của Dung Lạc rõ ràng là đang hỏi hắn: “Cô vẫn còn làm gì với nó?”
Nói là hỏi, giọng điệu của hắn lại rất chắc chắn.
Hôm đó sau khi tỉnh lại Dung Lạc không đợi mọi người hỏi thì họ đã thấy biển sinh vật rút đi. Dường như họ cho rằng đây là câu trả lời của Dung Lạc cho căn cứ Hà Nhật. Mọi người không có hỏi nữa cũng đã tưởng vậy là xong rồi.
“Tôi chưa từng nói sẽ buông tha cho họ.”
Dung Lạc gần như là lạnh lùng nói lời này. Đám người không khỏi nổi hết da gà sau cổ lên. Họ nhận ra có lẽ bản thân đã nghĩ đơn giản, mông lão hổ nào có dễ vuốt như vậy.
“Tuy tôi không làm rầm rộ như trước nhưng lại âm thầm phong bế bọn họ. Tấn công tàu bè của họ, khiến họ nữa bước khó đi.”
Cô không đợi họ hỏi đã đều đều nói: “Có điều tôi vốn chỉ định cho họ một bài học, để họ nhớ kỹ chuyện này. Đó là cái giá phải trả cho việc làm của họ, cho dù nó chỉ là hành vi của một người.”
“Tuy chỉ là hình phạt có thời hạn, nhưng tôi và Mục Dã đã định sẽ trở lại hòn đạo lần nữa, tìm kiếm căn nguyên vì sao nó lại trở nên khác biệt. Nếu tôi tìm được thì sau này có lẽ hòn đảo đó sẽ trở nên bình thường như bao hòn đảo khác cũng nên. Còn nếu tôi không tìm được, tôi đã định đem tin tức về nó phát tán ra, để cho nó trở thành món mồi ngon cho những căn cứ lớn tranh giành. Nếu tâm trạng tôi vui thì chỉ tìm một căn cứ rồi đem nó cho họ. Nhưng có lẽ là không. Dù sao hòn đảo đó có lợi ích to lớn, nên để nhân loại trên thế giới này đều được hưởng. Có khi hành động này nó lại phù hợp với vai trò của tôi hơn. Cho nên hòn đảo này đã định sẽ không còn bình yên nữa sau khi Mục Dã quyết định sẽ không thành lập căn cứ cho riêng mình.”
Dung Lạc không nói Đới Mặc hãy từ bỏ đi, đừng lại có suy nghĩ gì về hòn đảo này nữa. Cô chỉ trần thuật lại hoàn cảnh sau này của nó cho hắn biết, để hắn từ đó đưa ra quyết định của mình.
“Có lẽ giống như anh ấy đã nói, tương lai có khi chúng ta sẽ còn gặp lại hòn đảo. Cho dù là dưới một hình thức khác, nhưng để đi được đến đó lại bằng cách nào thì chỉ có con đường từng bước tiến lên. Cùng là tiến lên, chỉ khác cách thức. Nhưng nó đã không còn là ưu tiên hàng đầu.”
…
Kết quả ngày hôm đó bọn họ vẫn không biết được Đới Mặc suy nghĩ thế nào. Đám người không có gặng hỏi hắn mà im lặng giải tán. Dù sao chỉ cần Đới Mặc đưa ra quyết định thì mọi chuyện sẽ thuận lý thành chương. Mà hắn không đưa ra được hay có ý định khác cũng không ảnh hưởng đến quyết định của họ. Cho nên mọi người không để ý nữa.
“Anh không cảm thấy em quá cứng rắn với Đới Mặc?”
Dung Lạc nằm trong ngực người đàn ông bỗng nhiên không nhịn được hỏi.
“Không đâu. Hắn có việc hắn muốn làm, em có việc em nên làm. Mặc kệ đôi bên có xung đột nhau hay không thì em cũng không có lỗi với hắn.”
Tuy việc Dung Lạc nói sẽ đem hòn đảo đưa ra ngoài ánh sáng hắn giống mọi người đều có phần kinh ngạc. Thế nhưng khi nghe cô nói đến sứ mệnh hắn lại lập tức chấp nhận ngay mà không có lời dị nghị gì. Chưa nói đến cảm xúc của Dung Lạc khi làm vậy, chỉ việc một hòn đảo như thế, không nên bị người đem làm của riêng chiếm lấy. Có lẽ trong tay người khác nó sẽ phát huy được triệt để ích lợi của nó hơn. Bởi vì nó đã nằm trong tay căn cứ Diệu Nhật trăm năm mà không thể làm nên thành tựu gì to lớn chứ đừng nói là cống hiến cho nhân loại dù họ vốn dĩ không có hoàn toàn muốn chiếm làm của riêng mãi mãi.
Sáng hôm sau, trong lúc không ai phát hiện ra, hai người Lạc – Dã đã âm thầm rời khỏi đảo.
Lần này họ không dùng tàu để đi mà do Dung Lạc mang Mục Dã đi.
Hai người ở trong làn nước dưới đáy biển sâu, một đường ngắm cảnh tượng đại dương âm trầm đáng sợ vừa lấy tốc độ cực nhanh, tựa như hai con cá vẫy nước lao về phía trước. Đối với Mục Dã, đây thật sự là một trải nghiệm đáng nhớ.
Tuy nói là cực nhanh nhưng người con gái có lẽ không hề vội vàng. Trên đường họ còn rất nhàn nhã mà ngừng lại ở những rạng san hô, núi đá kỳ quái dưới đáy biển, hoàn toàn là một bộ đi du lịch. Mục Dã nghĩ, nếu không có người con gái này thì có lẽ cả đời hắn sẽ không biết đến được những tồn tại như thế này nơi đáy biển. Cho dù là trước tận thế, tuy con người không hoàn toàn làm chủ đại dương nhưng họ vẫn có thể khám phá phần lớn đáy biển. Họ có thể nhìn ngắm những thứ này mà không sợ nguy hiểm rình rập. Đại dương thời điểm nào cũng giống nhau, đều không thiếu những trầm tích của đại lục. Sau tận thế thì chúng lại càng thiên kỳ bách quái hơn. Có những nơi họ còn nhìn thấy những tàn tích mang dấu ấn lịch sử bởi vì tận thế mà chìm xuống đáy biển. Nói không cảm khái thì quá không thật, nhưng Mục Dã lại không có quá nhiều cảm xúc thương cảm. Tất cả mọi thứ đang diễn ra không phải là vô duyên mà có. Nó đã được định sẵn sẽ vận hành như vậy, thì một lúc nào đó nó vẫn sẽ diễn ra thôi.
Tuy có phần nhàn nhã nhưng cuối cùng hai người họ vẫn đến được vùng biển nơi căn cứ Hà Nhật đóng giữ.
Họ không chút nào kinh động người khác… À không, làm gì có ai có khả năng phát hiện ra họ được lúc này. Căn cứ Hà Nhật sau một trận âm thầm phong tỏa của Dung Lạc hiện tại đều ru rú trong đảo không ra. Họ không phải không có lo lắng bản thân sẽ chết đói vì không thể ra ngoài, nhưng đem bản thân ra mạo hiểm thì càng không có khả năng rồi.
Cho nên hai người Dung Lạc gần như là thản nhiên lặn xuống dưới đáy hòn đảo. Họ dùng hình thức xoắn ốc để quan sát hết chiều sâu của phần thềm lục địa bên dưới. Cũng không biết đã đi bao lâu, họ vậy mà xuống đến một độ sâu không tưởng. Phải biết rằng vùng biển nơi này vẫn còn có sinh vật du tẩu, hiện tại lại đã không còn nhìn thấy gì nữa. Độ sâu không có sinh vật tồn tại là nơi như thế nào chứ. Có lẽ nếu không phải do Dung Lạc, sợ rằng họ cũng chẳng thể nào xuống được.
Ở trong làn nước hai người nhìn nhau một cái rồi tiếp tục đảo quanh vùng biển nơi này. Dưới độ sâu không có sinh vật khỏi nói có bao nhiêu tối tăm, nhưng bất ngờ nơi này lại rất sáng, cứ như thể họ đã đến một vùng không gian khác rồi vậy.
Cũng có khi…
Anh xem!
Dung Lạc bỗng nhiên chỉ vào một cái hang động trên khối trầm tích tường đá dưới đáy hòn đảo.
Nơi này tự dưng ra một cái hang, có khi là điểm đột phá của họ.
Hai người Dung Lạc không chút chần chừ lướt đến gần cái hang. Thời điểm nhìn vào trong, họ có chút không tin được vào mắt mình.
Bởi vì nơi này thật sự đẹp quá sức tưởng tượng của họ.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3