“Lâm, em đừng khóc vì kẻ đáng chết như anh. Khi anh biết sự thật, anh nên từ bỏ em ngay lúc ấy, nhưng anh ích kỉ, anh nghĩ sẽ giấu được em nên đã gây ra cho em những tổn thương. Anh chết là đáng cho anh lắm, đáng ra anh không nên khiến em có tình cảm với anh.”
“Không được, anh không được chết… em sẽ đưa anh đến bệnh viện. Nhanh lên, ai đó cứu với….”
Tôi gào lên trong tuyệt vọng khi Huy em đã lâm vào tình trạng mê man. Cảnh sát khi đến nơi thì bọn người kia đã rời đi, chỉ còn tôi đang ôm Huy em đang bất tỉnh.
Thì ra Huy em đã nhờ cảnh sát hổ trợ để cứu lấy tôi vì thông tin tôi đã bị bắt cóc. Khẩu súng của ông nội đưa tôi cũng bị Quốc Huy lấy đi nên cảnh sát cho rằng bọn bắt cóc đã tẩu thoát khi bắn Huy em.
Trong bệnh viện, tôi ngồi ngoài phòng cấp cứu như xác không hồn. Đến khi anh Nam từ trong phòng cấp cứu bước ra, thông báo rằng Huy em đã qua được giai đoạn nguy hiểm, tôi mệt mỏi và ngất đi được anh Nam đỡ lấy vào lòng.
Khi tỉnh lại, tôi đã không còn ở bệnh viện, nơi này được bài trí như một phòng ngủ với gam màu xám lạnh lẽo. Cửa phòng mở ra, anh Nam từ bên ngoài bước vào khiến tôi có chút cảm giác an toàn. Lúc nào cũng vậy, anh Nam luôn mang lại cho tôi cảm giác an tâm, che chở và bao dung.
“Em tỉnh rồi. Hiện tại bên ngoài không an toàn, nên anh đưa em về nhà anh.” – Anh Nam dùng tai nghe chuyên dụng xem lại cơ thể cho tôi.
“Đứa bé vẫn ổn phải không anh.” – Tôi đưa tay lên bụng hỏi.
“Em đừng lo, chỉ cần bồi bổ một chút sẽ tốt thôi. Còn về người kia, đã bị người nhà mang đi rồi.”
Huy em đã bị ông nội bắt đi, con trai cũng không biết ở nơi nào, chỉ biết rằng Huy em nói rằng đã bảo vệ tốt cho Quốc Hưng. Tôi cảm thấy lạc lõng, cứ như thế giới này mọi thứ đều vô nghĩa, tôi cứ lao vào hận thù để rồi cuối cùng từng người tôi yêu thương nhất đều gặp nguy hiểm, và lạc mất nhau.
“Có phải em đã sai phải không?” – Tôi bâng quơ hỏi anh.
“Lâm, bỏ mọi thứ lại phía sau, cùng anh rời đi…” – Anh Nam nắm lấy tay tôi.
“Anh…” – Tôi có chút bất ngờ, vội rút tay lại…
“Trong cuộc đời anh, điều anh hối hận nhất chính là đánh mất em, vì sai lầm đó mà anh đã sống trong cô đơn ân hận suốt quãng thời gian sau này. Nếu như điều anh làm, đổi lại hạnh phúc của em, anh sẽ luôn dõi theo chúc em hạnh phúc.”
Anh Nam không muốn buông tay, vươn người ôm chặt tôi vào lòng.
“Lâm, anh không thể đứng yên nhìn em bị tổn thương… anh hứa, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không buông tay em một lần nào nữa.”
“Anh thật tốt, điều may mắn nhất trong cuộc đời của em có lẽ là được quen biết anh. Ở bên cạnh anh, em luôn có cảm giác an toàn và được che chở. Nhưng anh càng tốt thì bản thân em càng không xứng đáng, con đường em đi đã có quá nhiều sai lầm, muốn rút ra cũng không còn được nữa. Em xin lỗi, chúng ta chỉ có thể như hai đường thẳng song song, chỉ có thể dõi theo con đường của đối phương.”
Anh Nam im lặng một lúc lâu, sau đó vẫn cái xoa đầu tôi mỉm cười: “Rõ ràng biết rõ cơ hội đã mất đi sẽ không thể có lại được, vậy mà anh vẫn ích kỉ muốn đạt được. Dù em làm gì, xấu xa ra sao, anh vẫn cứ yêu em.”
Sau hai ngày ở nhà anh Nam, sức khỏe và tinh thần của tôi cũng ổn định lại đôi chút. Anh Nam cũng cung cấp thông tin cho tôi về bên kia, anh dùng mối quan hệ mà tiếp cận được Huy em, tình trạng của Huy em càng lúc càng tệ nhưng khi anh Nam vào thăm khám đã nhận ra và báo cho anh Nam rằng Quốc Hưng đang được gửi cho mẹ Huy em. Tôi có chút náo loạn, cuối cùng tôi vẫn chưa rõ ràng bà ấy là người tốt hay kẻ xấu mà Huy em lại tin tưởng bà.
Anh Nam đưa tôi đến căn nhà nhỏ trong một con hẻm khá nhỏ. Bên trong là mẹ chồng cũ cuả tôi đang ngồi cùng một người đàn bà có tuổi khác, người đàn bà đó đang bế Quốc Hưng trên tay.
“Mẹ.” – Tôi đứng trước cửa khẽ gọi.
Mẹ chồng cũ nhìn ra cửa, nét mặt bà không có gì ngạc nhiên, dường như đã rõ ràng việc tôi sẽ đến.
“Ừ, vào đi.” – Bà nhìn người đàn bà kia nói tiếp: “Là mẹ của nó, đưa nó cho mẹ nó đi.”
Tôi bước vào trong ôm lấy con trai vào lòng, đứa bé nhìn tôi mỉm cười, rút vào lòng ngực tôi kêu mẹ, trong thanh âm đầy sự vui mừng.
Người phụ nữ kia rời đi với lý do đi mua chút thức ăn, anh Nam đưa Quốc Hưng đi mua bánh. Chỉ còn tôi và người phụ nữ tuy gương mặt đã lấy đi nét thanh xuân nhưng bà vẫn cứ đẹp và quý phái, mặc dù hiện tại bà không hề khoác trên người những bộ quần áo đắt tiền.
“Tôi biết cô có rất nhiều điều cần hỏi. Nhưng có những việc tôi có thể nói, có những việc cứ cho vào quên lãng sẽ tốt hơn. Tôi cũng không còn sống được bao lâu, tôi và cô cũng nên hóa giải khuất mắc để tôi có thể ra đi thanh thản.”
“Con chỉ muốn biết, có phải con đã hận nhầm Huy em…”
Đó là điều tôi hy vọng…
“Nói nhầm cũng không nhầm… nhưng thằng bé không đáng hận.” – Bà lắc đầu đáp: “Năm đó Huy Em chính là một con người độc ác, giống như tay sai của lão ta, chỉ cần những gì lão ta nói thì thằng bé đều phục tùng không cần lý do.”
Tôi khẽ nhói đau ở tim, vậy chính Huy Em là kẻ đã ra tay…
“Nhưng đi đêm cũng có ngày gặp ma, thằng bé bị kẻ thù bắt giữ, sau khi đâm một nhát ở ngực, thằng bé bỏ chạy nên té ngã xuống vách đá. Lúc đó người của ông ta mới đến cứu, vì mạng lớn nên Huy Em không chết, chỉ là… bị mất hết kí ức. Sau đó, Huy Em thay đổi đúng với bản tính của nó, nó không nghe lời của ông ta vô điều kiện nữa, cũng không giúp ông ta làm các loại chuyện xấu xa nữa. Vậy nên, Huy Em mới quay về nơi này…”
“Vậy tại sao anh ấy lại biết về con?”
“Khi thấy cô qua lại với Huy Em, tôi sợ cô vì trả thù mà tiếp cận nó. Tôi làm mọi cách để cô tự rút lui, nhưng cả hai quá cố chấp, cho đến khi tôi nói cô là bạn gái cũ của Quốc Huy thì Huy Em vẫn không quan tâm, quyết cưới cô cho bằng được.”
Huy Em biết trước mọi thứ….
“Nhưng ông ta… ông ta đã phơi bày sự thật rằng chính Huy Em năm đó đã thuê người muốn giết đứa bé chưa thành hình đó. Huy Em vì chuyện này mà rất kích động… sau đó thì cô cũng biết, thằng bé đáng thương đó sợ cô biết sự thật khi cô yêu nó… nên nó giả vờ lạnh nhạt, giả vờ hành hạ cô để cô chán ghét nó… để khi cô có biết sự thật sẽ bớt đi tổn thương. Nó làm tổn thương bản thân nó, chỉ vì vừa yêu vừa lo sợ vừa ân hận… cuối cùng, nó cũng phải trả giá, trả giá cho hết thảy sai lầm của cái gia tộc này.”
Bà vừa kể, giọng uất ức, còn tôi… chỉ cảm thấy trống rỗng nhưng nước mắt tôi cứ thế rơi xuống
“Mẹ, hiện tại anh ấy đang ở đâu?”
“Vô ích, ông ta sẽ không để cô tiếp cận thằng bé đâu. Cô không đấu lại ông ta đâu, tôi chỉ có thể giúp Huy Em chăm sóc Quốc Hưng và giao lại cho cô, cô hãy mang thằng bé trốn đi thật xa. Đó có lẽ là điều cuối cùng mà Huy Em dành cho cô.”
Về đến nhà anh Nam, nhìn Quốc Hưng đã thiếp đi trên giường êm. Tôi ngước nhìn anh Nam khẽ nói: “Anh Nam, có thể giúp em một việc…”
Năm năm sau….
“Mẹ ơi, con đói…” – Tiếng Quốc Hưng vừa mở cửa vào nhà vừa nói.
“Mom, con cũng đói.” – Jolie cũng từ phía sau nói:” Con muốn ăn piza nhưng dady nói mẹ sẽ buồn nếu chúng ta không về ăn cơm mẹ nấu.”
“Hai đứa đi rửa tay rồi vào bàn ăn nào… Anh cũng vậy, em lấy canh ra là xong rồi.” – Tôi nhìn người đàn ông cũng hai đứa trẻ mỉm cười nói.
Có lẽ mọi người cũng đoán người đàn ông đó là ai, chính là anh Nam… anh cứ thế bên cạnh tôi năm năm, nuôi ba mẹ con tôi, xem hai đứa trẻ như con của anh. Gia đình 4 người chúng tôi cứ thế mà sống cùng nhau đã năm năm rồi.
Tôi biết rõ anh Nam đang đợi chờ tôi, tôi cũng không rõ vì cái gì mà tôi vẫn chưa thể mở lòng với anh. Có lẽ mọi thứ ở quá khứ với tôi quá nặng nề, có lẽ người đó đã chết, hoặc có lẽ người đó không muốn khơi lại kí ức.
Cái ngày Jolie ra đời, tôi một chút nữa là mất mạng vì băng huyết. Một tay anh chăm sóc hai mẹ con tôi ở viện, một tay lo cho Quốc Hưng ở nhà. Nếu không có anh, có lẽ tôi đã không thể sống nổi, không thể vượt qua những thử thách quá lớn mà ông trời tạo cho tôi…
Hai đứa trẻ ăn xong, dắt nhau lên tầng lầu chơi. Tôi và anh Nam ngồi nhâm nhi một chút trà nóng, khí hậu mùa này khá lạnh, tôi dường như muốn bị cảm đến nơi.
“Lâm, anh có một việc muốn nói với em.”
“Ừ, anh nói đi.”
“Nếu anh nói, anh sẽ kết hôn, em sẽ chúc mừng anh chứ?”
Tôi có chút kinh ngạc… anh chưa từng nói về bất cứ cô gái nào trong năm năm qua…
“Anh nói thật chứ?”
“Em cứ trả lời anh đi.”
“Tất nhiên em sẽ chúc mừng anh rồi, anh đã giúp đỡ em năm năm qua, công việc của em cũng ổn định để nuôi hai đứa trẻ. Đáng ra em không nên làm phiền anh lâu như vậy.”
“Năm năm rồi, chúng ta đã trải qua năm năm rồi.” – Anh Nam hơi cười.
Tôi cảm giác nụ cười của anh không vui…
“Thời gian trôi qua thật nhanh… nhưng anh hẹn hò khi nào mà em không biết vậy? Cô ấy là ai, có xinh không? Cô ấy biết em chứ, ôi… em chỉ sợ cô ấy hiểu nhầm chúng ta.” – Tôi có chút bối rối.
Anh Nam mỉm cười buồn xoa đầu tôi, giống như trước đây, ví tôi như trẻ con.
“Cô ấy làm chung bệnh viện với anh, anh có kể cô ấy nghe về em… hôm nào hẹn ăn cơm để ra mắt em.”
Tôi vui… vì cuối cùng anh cũng tìm được hạnh phúc.
Sau đó không lâu, anh nói vì chuẩn bị kết hôn nên anh dọn qua sống cùng với cô gái ấy. Tất nhiên tôi cũng không có lí do gì để giữ anh lại, nhưng một người ở bên cạnh năm năm tạo thành một thói quen… anh đi, tôi bỗng cảm thấy trống trãi, bọn trẻ cũng rất buồn vì từ nhỏ đã được ba Nam chăm sóc.
Một ngày mưa phùn, ba mẹ con đang nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp để xem chương trình cuối năm. Tiếng chuông cửa vang lên, tôi rời khỏi giường để đi về phía cửa.
Trước mắt tôi là người đàn ông trên tay ôm một bó hoa hồng lớn, anh nhìn tôi mỉm cười.
Có chút hoảng hốt, có chút bất ngờ.
“Không mời anh vào nhà?”
“À, anh vào đi.”
Bên trong, hai đứa trẻ tò mò đứng ở cầu thang nhìn Huy Em bước vào phòng khách.
“Anh ngồi đi.”- Tôi rót một ly nước đặt trên bàn. Tôi nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại, hoặc từng nghĩ anh đã chết… nên hiện tại ạn xuất hiện nơi này khiến tôi bất ngờ, không biết phải nói điều gì.
“Đó là Quốc Hưng sao, còn con gái em đặt tên gì?” – Huy Em nhìn về phía cầu thang hỏi.
“Cháu là Jolie.” – Jolie là một đứa trẻ hoạt ngôn, khi được hỏi đến liền tự giới thiệu:”Còn chú, chú là ai?”
“Hai đứa về phòng, mẹ đang có khách.” – tôi ra lệnh cho 2 đứa trẻ.
Bọn chúng lủi thủi về phòng, không quên ngước nhìn Huy em đầy tò mò. Tất nhiên vì trước đây ngoài ba Nam chưa có người đàn ông nào bước vào ngôi nhà bọn chúng.
“Em không cho bọn trẻ biết về anh sao?” – Huy Em hơi trùng xuống:”Cũng đúng, em hận anh như thế…”
“Anh đến nơi này với mục đích gì?”
Tôi lúc này mới cảm giác không an toàn, anh là muốn dành con với tôi sao?
“Em đừng đề phòng anh như vậy.” – Huy em bật cười với thái độ của tôi: “Anh chỉ muốn được gặp em và nhìn mặt hai con thôi, anh sẽ không gây ra bất cứ tổn thương nào cho em nữa.”
“Nếu đã nghĩ như vậy, anh không nên xuất hiện sau bao nhiêu năm như vậy.” – Tôi đáp.
“Lâm, không phải anh bỏ mặc em những năm qua. Anh cũng không nghĩ mình sẽ gặp lại em, bốn năm trước anh tỉnh lại sau thời gian hôn mê, anh đã muốn chạy đi tìm em nhưng đôi bàn chân của anh không cử động được. Anh cố gắng tập luyện sau một năm đã có thể đi lại, anh mới có thể đi tìm em. Anh có lỗi với em và con của chúng ta rất nhiều.”
Thì ra, không phải anh không quan tâm đến mẹ con tôi… chỉ là anh cũng đang đứng trước cửa sinh tử mà thôi.
Những ngày sau đó anh thường xuyên đến hơn, bọn trẻ đã quen gọi ba Nam nên chỉ gọi anh là chú, bọn trẻ cũng có sự trung thành riêng của chúng. Về điều này anh chỉ cười chứ không o ép bọn trẻ.
Hôm đó, Huy Em hẹn tôi đi ăn tại một nhà hàng lớn, cũng không lạ phong cách của anh, vì nơi này chúng tôi cũng thường lui đến.
Đang ăn thì cô phục vụ đẩy xe về phía chúng tôi một bó hoa hồng lớn, kèm theo một chiếc hộp vuông be bé.
Huy em mỉm cười, ôm bó hoa tặng tôi, trong chiếc hộp kia được anh mở ra là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Lâm, cho anh cơ hội chăm sóc mẹ con em suốt cuộc đời nhé.”
Huy em quỳ xuống, đưa chiếc nhẫn về phía tôi.
Tôi thật sự muốn buông bỏ quá khứ, muốn hai đứa trẻ sống cùng cha, muốn an yên bên cạnh người tôi yêu. Tôi dự định đưa tay mình ra thì điện thoại tôi reo vang.
Là bạn gái anh Nam…
Cô ấy báo anh Nam đang bị tại nạn giao thông, đang cấp cứu.
Tôi và Huy Em nhanh chóng chạy vào khách sạn. Trên đường đi anh kể chính anh Nam đã cho anh địa chỉ của tôi, chính anh Nam đã khuyên anh nên tìm tôi, khuyên anh buông bỏ mọi thứ để cùng tôi sống hạnh phúc.
Tôi như ngồi trên lửa đốt khi cô ấy nói tình hình rất tệ. Mất nửa ngày bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu, họ nói anh đã qua cơn nguy hiểm nhưng đôi chân anh, có lẽ không thể đi lại được nữa.
Tôi như chết lặng, anh Nam là người tốt… tại sao ông trời lạnh đối với anh bất công như vậy.
Đêm hôm đó, Huy Em quay về chăm sóc bọn trẻ, tôi và bạn gái anh ở lại bệnh viện, anh vẫn còn nằm ở bên trong, chúng tôi ngồi trên băng ghế chờ đợi, cô gái ấy nhìn tôi, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay tôi khẽ cười trong nước mắt.
“Lâm, cô thật may mắn.”
“Tôi không hiểu ý cô.”
“Bác sĩ Nam vì cô mà hy sinh cả cuộc đời anh ấy. Hiện tại cô thì hạnh phúc, còn anh ấy thì trở thành như vậy. Ông trời thật không công bằng.”
Tôi có chút đắng chát, tôi lại đang hạnh phúc khi anh gặp chuyện.
“Cô nghĩ tôi và anh ấy sắp kết hôn thật, cô nghĩ bọn tôi sống chung là thật sao. Mọi thứ đều chỉ là một vở kịch, anh ấy rời đi chỉ vì cô, tại cô mà anh ấy ngày thì làm, đêm thì đăng kí trực, mệt lã ngủ tại phòng trực. Hôm nay anh ấy nói nhớ bọn trẻ muốn thăm bọn trẻ, một mình lái xe đến nhà cô, thật chất là nhớ cô đến không thể chịu được mặc dù cả đêm anh ấy trực không hề chợp mắt.”
Những lời cô ấy nói, chính là xát muối vào tim tôi.
Anh hỏi tôi anh kết hôn tôi có chúc mừng không, không phải là anh muốn kết hôn mà chính anh đang muốn hỏi tôi có yêu anh không?
Anh nói anh sẽ kết hôn, chính là anh mở một con đường cho tôi đi, cho tôi buông bỏ quá khứ, cho trái tim tôi tìm lại cảm giác, cũng chính là lúc trái tim anh chết lặng.
Tại sao anh lại vì tôi mà hy sinh cả cuộc đời anh, cũng là vì cái thứ gọi là tình yêu.
Cứ ngỡ là yêu… nhưng nó còn to lớn hơn tình yêu.
Ba tháng sau, anh Nam xuất viện ra về.
Tôi đưa anh về căn nhà nhỏ bốn người.
Tôi đã từ chối Huy Em và giữ mối quan hệ như anh là cha ruột của bọn trẻ.
Bọn trẻ được Huy Em đón đi chơi vài ngày.
Tôi chuẩn bị mọi thứ đưa anh Nam ra biển, tôi đẩy anh trên làn cát mịn màng nghe tiếng sóng biển, hít thở mùi hương mặn mà.
“Lâm, em không cần phải vì anh…”
Tôi từ phía sau choàng ôm lấy anh khẽ nói nhỏ: “Anh Nam, chúng ta kết hôn nhé.”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3