Phiên ngoại Tưởng Đình Sâm
Từ nhỏ đến lớn Tưởng Đình Sâm vẫn luôn là người nổi bật trong mắt người khác, bất kể là về học vấn, ngoại hình hay gia cảnh.
Lúc học đại học gặp được hình mẫu lý tưởng, cô ấy tên là Phương Kỳ. Lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong, trong mắt giống như có chứa những vì sao, người cũng giống như tên, vừa dễ thương lại vừa xinh đẹp.
Sau đó Tưởng Đình Sâm tìm hiểu được cô ấy là hoa khôi của khoa âm nhạc.
Để theo đuổi cô ấy, Tưởng Đình Sâm mỗi ngày đều làm bộ như tình cờ gặp gỡ rồi dần dần quen biết, tình cảm giữa hai người cũng dần dần thân thiết hơn.
Tưởng Đình Sâm tuy sinh ra trong gia đình giàu có nhưng lại không có những thói hư tật xấu của đám công tử nhà giàu, ngược lại anh ta đối xử với Phương Kỳ rất hoà nhã.
Một người là nam thần, một người là hoa khôi, đến với nhau như lẽ dĩ nhiên, cha mẹ và bạn bè hai bên đều chúc phúc cho họ. Bọn họ đính hôn sau khi tốt nghiệp, sau khi thuận lợi thi lên thạc sĩ thì kết hôn rồi trải qua cuộc sống hôn nhân êm đềm.
Tình cảm giữa hai vợ chồng vẫn luôn rất tốt đẹp. Phương Kỳ thuộc tuýp người ăn nói dịu dành nhưng làm việc lại rất quyết đoán, dũng cảm.
Sau khi kết hôn, cô ấy không chỉ chăm nom thu vén việc nhà mà còn hỗ trợ anh ta trong công việc.
Hai người bọn họ là cặp đôi kiểu mẫu trong mắt người khác, được nhiều người hâm mộ.
Từ lúc hẹn hò đến khi kết hôn, suốt bao nhiêu năm chưa một lần xảy ra cãi vã.
Tưởng Đình Sâm vẫn luôn cho rằng mình và vợ sẽ mãi ân ái như vậy đến khi đầu bạc răng long.
Kết hôn được hai năm, vợ anh ta mang thai, Tưởng Đình Sâm vui mừng như một đứa trẻ. Mỗi ngày, niềm vui lớn nhất là nằm ghé vào bụng vợ lắng nghe những thay đổi của bé con.
Có một ngày Phương Kỳ hỏi anh ta: “Sau này con sinh ra anh muốn đặt tên là gì?”
Tưởng Đình Sâm nói: “Anh quan tâm đến họ của con hơn là tên. Anh muốn con cùng họ với em.”
Để con đầu lòng theo họ mẹ trong nhà bình thường đã khó chứ đừng nói là nhà giàu có như nhà Tưởng Đình Sâm.Phương Kỳ vu,ốt ve bụng mình hỏi: “Tại sao?”
Tưởng Đình Sâm duỗi tay phủ ℓên, nói: “Quá trình mang thai quá vất vả, anh ℓại không thể chịu khổ thay em một chút nào. Cho nên anh muốn đứa bé theo họ em, để anh ℓuôn nhớ kỹ ℓúc mang thai em đã mệt nhọc như thế nào.
Chín tháng mười ngày trôi qua, con trai ra đời trong sự mong đợi của cả nhà. Phương Kỳ mất vì khó sinh.Những ngày sau đó, Tưởng Đình Sâv luôn sống trong sự dằn vặt đau khổ, cuối cùng nhờ vào những tiếng khóc, nụ cười của bé con, anh ta mới có động lực sống tiếp.Để tưởng nhớ người vợ đã khuất, anh ta đặt tên con là Phương Từ.Phương là theo họ mẹ, Từ lấy trong câu thơ “Tối thị nhân gian lưu bắt trụ, chu nhanh từ kính hoa từ thụ”*, nhưng cái tên này còn có một ý nghĩa sâu xa hơn.Từ, từ giã cõi đời, từ ngày đó vợ rời đi.* “Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ” là một câu thơ trong bài “Điệp luyến hoa” của Vương Quốc Duy. Năm tháng trôi qua cuốn theo dung mạo như hoa, đây là quy luật tự nhiên không thể trốn tránh, cũng là sự bất lực nơi trần thế.Sau khi vợ ra đi, anh ta dành hết tâm sức cho con trai và công việc.Quyết tâm nuôi năng con trai trở thành một người xuất sắc và thiện lương như mẹ của thằng bé.Phương Từ lớn lên cũng không phụ sự kỳ vọng của anh ra, thằng bé từ nhỏ đã ngoan ngoãn điềm tĩnh, tính cách cũng hiền lành dịu dàng giống mẹ, nhưng vẫn rất quyết đoán, tử tế và lịch thiệp.
Điều duy nhất anh ta nợ con ℓà chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho thằng bé, bởi vì sinh nhật con cũng ℓà ngày giỗ của vợ. Tưởng Đình Sâm không đủ dũng khí để đối mặt.
Tưởng Đình Sâm đã từng cho rằng cả quãng đời còn lại của mình sẽ chỉ dành hết cho con trai và công việc.
Mãi cho đến năm 34 tuổi, anh ta gặp được Diệp Vi Vi trong một bữa tiệc.
Tưởng Đình Sâm cảm thấy trái tim đã chết lặng từ lâu của mình cuối cùng cũng sống lại.
Anh ta hiểu được cái gì gọi là nhất kiến chung tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Năm đó Diệp Vi Vi chưa tròn 18 tuổi, Tưởng Đình Sâm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ yêu một cô bé chưa đầy 18 tuổi ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn theo đuổi quyết liệt.
Sau khi tìm hiểu sâu hơn, Tưởng Đình Sâm cảm thấy Diệp Vi Vi và Phương Kỳ đều là những cô gái vô cùng thiện lương, thậm chí hai người họ còn có rất nhiều điểm chung, cho dù là tính cách hay cách làm việc.
Nhưng Tưởng Đình Sâm không bỏ được, nói anh ta ích kỷ cũng được, nhưng anh ta không thể buông tay.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của Diệp Vi Vi, Tưởng Đình Sâm đã chi hàng triệu tệ để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô, lúc đó Diệp Vi Vi đã rất cảm động, cuối cùng cũng đồng ý nhận lời cầu hôn của anh ta.
Dù cách nhau hơn chục tuổi nhưng khi anh ta trò chuyện với Diệp Vi Vi lại không hề cảm thấy có khoảng cách thế hệ, bọn họ có thể tán gẫu từ chủ đề âm nhạc, hội họa cho đến chuyện công việc hay cách đối nhân xử thế.
Tưởng Đình Sâm cảm thấy tuổi tác của hai người không phải là vấn đề, nhưng Diệp Vi Vi lại có chút đắn đo.
Tưởng Đình Sâm hiểu rõ, dù sao giữa hai người họ không phải chỉ có sự chênh lệch về tuổi tác, mà còn có một đứa trẻ.
Diệp Vi Vi ưu tú như vậy, cô ấy có rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn, không cần phải đi làm mẹ kế cho người khác.
Tưởng Đình Sâm cảm thấy trái tim đã chết lặng từ lâu của mình cuối cùng cũng sống lại.
Anh ta hiểu được cái gì gọi là nhất kiến chung tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Năm đó Diệp Vi Vi chưa tròn 18 tuổi, Tưởng Đình Sâm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ yêu một cô bé chưa đầy 18 tuổi ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn theo đuổi quyết liệt.
Sau khi tìm hiểu sâu hơn, Tưởng Đình Sâm cảm thấy Diệp Vi Vi và Phương Kỳ đều là những cô gái vô cùng thiện lương, thậm chí hai người họ còn có rất nhiều điểm chung, cho dù là tính cách hay cách làm việc.
Nhưng Tưởng Đình Sâm không bỏ được, nói anh ta ích kỷ cũng được, nhưng anh ta không thể buông tay
Vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của Diệp Vi Vi, Tưởng Đình Sâm đã chi hàng triệu tệ để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô, lúc đó Diệp Vi Vi đã rất cảm động, cuối cùng cũng đồng ý nhận lời cầu hôn của anh ta.
Sau khi bọn họ ở bên nhau, Tưởng Đình Sâm mỗi ngày đều rất vui vẻ, cả người giống như trẻ ra mười mấy tuổi.
Điều khiến anh ta vui mừng nhất chính là Diệp Vi Vi rất hoà thuận với con trai mình.
Diệp Vi Vi tâm địa thiện thương, đối xử với Phương Tử như con ruột, hai người họ tuy không phải mẹ con ruột nhưng còn hơn cả ruột thịt.Tướng Đình Sâm bận rộn công việc, bình thường chuyện của Phương Từ đều là do Diệp Vi Vi một tay lo liệu.Một ngày nọ, Phương Từ đến gặp anh ta rồi nói: “Cha, con có thể nhờ dì Tổng lại tới chăm sóc con được không?”Dì Tống trước kia là bảo mẫu của Phương Tử, chuyên chăm lo cuộc sống hàng ngày của thằng bé, nhưng từ sau khi Diệp Vi Vi đến đây, dì Tống bị sa thải.Lúc đó Diệp Vi Vi nói cô ấy muốn bồi dưỡng tình cảm với Phương Từ nhiều hơn, muốn tự mình chăm sóc thằng bé, Tưởng Đình Sâm lúc nghe những lời này còn cảm động rất lâu.Tưởng Đình Sâm chỉ cho rằng Phương Từ và Diệp Vi Vi xảy ra mâu thuẫn, cũng không quá để ý, dù sao thì mẹ con nào mà chẳng có ℓúc cãi nhau, huống hồ còn không phải mẹ con ruột thịt.Lúc đó Tưởng Đình Sâm đã nói: “Phương Tử, cha biết con là một đứa trẻ ngoan. Một số việc có thể mẹ con làm chưa được tốt lắm, nhưng cô ấy nhất định là luôn suy nghĩ cho con. Nẽ tình cô ấy vất và chăm sóc, bình thường con phải luôn nghe lời mẹ, không được tỏ ra thái độ hay cãi nhau với cô ấy đâu đấy.”Phương Từ biểu cảm có chút mất mát, đáp: “Vâng.”Từ đó trở về sau, Phương Tử không bao giờ nói những lời tương tự nữa, Tưởng Đình Sâm cho rằng hai người họ rất hợp nhau.Sau đó, Diệp Vi Vi muốn tham gia một chương trình truyền hình thực tế chăm sóc con cái nên đã lên kế hoạch đưa Phương Từ theo.Tưởng Đình Sâm hết sức ủng hộ.Diệp Vi Vi còn lo lắng hỏi: “Chủ yếu em lo là Phương Tử sẽ không đồng ý. Anh nói xem có khi nào thằng bé lại không muốn tham gia không?”Tưởng Đình Sâm: “Làm sao có thể? Phương Từ từ nhỏ đã rất hiểu chuyện. Việc này để anh nói với con cho, nó nhất định sẽ đồng ý.”Diệp Vi Vi hài lòng dựa vào trong ngực anh ta, nhìn ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lòng mình, Tưởng Đình Sâm cảm thấy cho dù cô đưa ra bất cứ yêu cầu gì, bất kể có khó khăn thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ đồng ý, dù cô có muốn hái sao trên trời anh ta cũng sẽ nghĩ cách.Nhưng khi cô ấy tham gia chương trình đó không được thuận lợi cho lắm, sau khi ghi hình kỳ đầu tiên trở về, tâm trạng Diệp Vi Vi có vẻ hơi ủ rũ. Lúc đó anh ta mới biết được trong chương trình này có một người rất thích bắt nạt cô ấy…Để dỗ dành vợ vui vẻ, Tưởng Đình Sâm quyết định dẫn Diệp Vi Vi đến buổi đầu giá X, vừa vặn cũng sắp tới kỷ niệm hai năm ngày cưới của bọn họ, thuận tay mua cho cô một món đồ trang sức làm quà kỷ niệm.Không ngờ ở đó bọn họ cũng gặp được đối thủ của Diệp Vi Vi: Diệp Vân Linh.
Vợ chồng Diệp Vân Linh cũng tới tham gia buổi đấu giá này.
Trong lúc đấu giá, Diệp Vi Vi bị chọc giận, bỏ ra 300 triệu để mua một món đồ giá trị chỉ hơn một triệu, đây là lần đầu tiên anh ta có chút bất mãn với Diệp Vi Vi, cảm thấy cô thực sự quá bốc đồng.
Nhưng tiền dù sao cũng đã tiêu, Tưởng Đình Sâm cùng lắm là trong lòng có chút không thoải mái, nhưng ngoài miệng cũng không nói gì.
Sau đó, người đại diện của Diệp Vi Vi nhận được thông tin sai lệch, lên bài tuyên truyền anh ta mua “Vương miện kim vũ” tặng Diệp Vi Vi, khiến Diệp Vi Vi bị cả cộng đồng mạng chê cười.
Để giúp vợ vượt qua cửa ải khó khăn, Tưởng Đình Sâm chỉ có thể tặng Diệp Vi Vi chiếc du thuyền sang trọng vốn là quà anh ta định tặng cha mình nhân dịp nghỉ hưu, lừa dối cư dân mạng đây mới là quà kỷ niệm ngày cưới.
Quả nhiên, sau khi tin tức này được tung ra, hướng gió dư luận thay đổi.
Thấy Diệp Vi Vi vui vẻ, anh ta lại không vui cho nổi, bởi vì cha già tức giận.
Thời gian sau, danh tiếng của Diệp Vi Vi ngày càng sụt giảm trong chương trình, thậm chí còn bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn.
Lúc mới biết tin con trai gặp chuyện, Tưởng Đình Sâm lập tức đáp máy bay chạy tới, cuối cùng cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là cô vợ nhỏ của anh ta thì có chút sợ hãi.
Ban đầu khi nhìn thấy vợ bị tổn thương và uỷ khuất, Tưởng Đình Sâm đã nghĩ mình nhất định phải lấy lại công bằng cho cô.
Đặc biệt là khi nhìn thấy sự kiêu căng càn rỡ của Diệp Vân Linh, cô ta thế mà lại ép Vi Vi ăn hết một phần lớn mì siêu cay, đây không phải là đang bắt nạt cô ấy sao.
Nhưng vì có Lục Mặc đứng về phía Diệp Vân Linh bao che cho cô ta, Tưởng gia lại không thể địch lại với Lục gia, nên anh ta cũng chỉ đành để vợ phải chịu ấm ức.
Tưởng Đình Sâm không biết giờ phút đó thật ra có một người thân khác của anh ta còn cần sự quan tâm, chăm sóc hơn.
Đến lúc vào bệnh viện, lại thấy Phương Từ đang vui vẻ chơi đùa cùng hai đứa bé nhà họ Lục, nhớ tới chuyện vợ vừa bị Diệp Vân Linh làm nhục, con trai còn hoà hợp với người nhà đó như vậy, một cơn giận dữ không biết từ đâu bùng lên.
Ngay trong ngày Tưởng Đình Sâm làm thủ tục chuyển con trai sang phòng bệnh khác, dù nhìn thấy rõ ràng sự miễn cưỡng không vui vẻ trên mặt thằng bé, nhưng Tưởng Đình Sâm vẫn lờ đi, thậm chí ngay khi thằng bé vừa mới đi qua bờ vực sinh tử, gặp nguy hiểm suýt mất mạng anh ta cũng không quan tâm an ủi một câu.
Cho tới ngày hôm sau, khi đang trò chuyện với Diệp Vi Vi, Tưởng Đình Sâm vốn đang an ủi vợ, bỗng nhiên cảm thấy đầu mình giống như bị cái gì đó gõ vào thật mạnh xuống. Có một số chuyện vẫn luôn mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.
Một số chuyện trước nay anh ta vẫn luôn xem nhẹ lại chậm rãi hiện ra trước mắt.
Anh ta đang làm cái gì thế này?
Con trai vừa mới trải qua sống chết, anh ta chỉ tỏ ra thờ ơ, nhưng Diệp Vi Vi chịu chút uất ức, anh ta đã ngay lập tức chạy tới an ủi, muốn bảo vệ cô.Tướng Đình Sâm không thể tin nổi bản thân có thể làm ra được những chuyện này.Sau đó, anh ta cố tình tránh mặt Diệp Vi Vi, cảm thấy mình cần có thời gian để bình tĩnh lại.Càng ít tiếp xúc với Diệp Vi Vi, Tướng Đình Sâm càng cảm thấy tình cảm của mình dành cho cô đang dần phai nhạt, anh ta cho rằng đó là do mình đang thay lòng đổi dạ.Lúc biết tin Diệp Vi Vi đem du thuyền đi thế chấp, Tướng Đình Sâm vô cùng tức giận, nhưng sau khi nghe cô giải thích, anh ta thậm chí còn hơi áy náy.Vốn nghĩ dù sao hai người cũng đã kết hôn, có thế nào đi nữa cũng phải cố gắng sống tốt.Lại đột nhiên nghe được tin Diệp Vi Vi bị bắt, bị tình nghi là tội phạm giết người, hơn nữa chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.Khoảnh khắc đó, Tướng Đình Sâm cảm thấy nhận thức của mình như bị đảo ***.Quãng thời gian sau, bên phía cảnh sát có thêm nhiều nhân chứng mới tới tổ cáo, hoá ra trong tay Diệp Vi Vi không chỉ có một mạng người.
Một đứa bé 4 tuổi cô ta cũng có thể xuống tay, nghĩ đến việc ngày nào cũng ngủ chung giường với một người phụ nữ rắn rết như vậy, Tưởng Đình Sâm cảm thấy ℓạnh cả sống ℓưng.
Cũng đến lúc này, Tưởng Đình Sâm mới bắt đầu chú ý đến con trai.
Diệp Vi Vi đối với cha mẹ ruột của mình còn có thể tàn nhẫn như thế, vậy đối với con trai anh ta thủ đoạn còn độc ác tới cỡ nào?
Tưởng Đình Sâm vội chạy tới nhà cha mẹ để gặp con trai, từ miệng ông bà mới biết Phương Từ đang đi học lớp năng khiếu.
Anh ta ngồi lại chờ đợi, chờ tới tận tối hôm đó khi Phương Từ trở về, hỏi tình hình của con.
Đến lúc này Phương Từ cũng không giấu diếm gì nữa, trực tiếp kể lại hết những gì Diệp Vi Vi đã làm với cậu trong suốt hai năm qua.
Hai năm nay, cậu bé thường xuyên bị Diệp Vi Vi làm cho cảm lạnh, bị ốm. Đến lúc sinh bệnh thì cô ta lại hạ nhiệt độ điều hoà xuống thấp hơn, khiến bệnh tình càng thêm nặng.
Thỉnh thoảng cũng cố ý bỏ thuốc nhuận tràng vào thức ăn của cậu bé, khiến cậu bé đi thi trễ, thậm chí vụ bắt cóc lần đó, Diệp Vi Vi còn sai khiến đàn em giết luôn Phương Từ.
Tưởng Đình Sâm hoàn toàn chết lặng, không ngờ Diệp Vi Vi ở sau lưng anh ta lại đối xử với con trai làm nhiều chuyện điên rồ như vậy.
Anh ta áy náy nhìn con, nước mắt bất giác rơi xuống, đây là đứa bé do Phương Kỳ mang nặng đẻ đau gần mười tháng mới liều mạng sinh ra.
Anh ta nói muốn nuôi nấng con trai thật tốt, nhưng hai năm qua anh ta đã làm những gì?
Ngược lại, Phương Từ không thèm để ý chút nào, còn an ủi anh ta: “Cha, cha không cần cảm thấy tội nghiệp con đâu, dù sao con cũng quen rồi.”
Hai chữ “quen rồi” của thằng bé khiến lớp phòng vệ của Tưởng Đình Sâm lập tức bị phá vỡ.
Anh ta muốn đưa con trai về nhà, bù đắp lại cho thằng bé những tổn thương đã qua nhưng Phương Từ lại tỏ vẻ muốn ở lại đây hơn, nhà ông bà nội gần lớp học đi lại tiện hơn.Tưởng Đình Sâm biết, con trai vẫn đang giận mình.Tướng Đình Sâm tăng ca tới khuya, lúc bước ra khỏi công ty thấy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, nhưng chẳng có ngọn đèn nào được thắp lên cho anh ta.
Diệp Vi Vi bị bắt hơn một tháng, khoảng thời gian này anh ta vẫn sống trong mớ hỗn độn, thường xuyên nhớ nhớ quên quên.Tưởng Đình Sâm cũng kiên trì muốn đón Phương Từ về nhà, nhưng vẫn bị cự tuyệt như cũ.
Cũng đúng thôi, tổn thương suốt hai năm sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy.Là do anh ta mắt mù, nhìn nhầm mắt cá thành trân châu, cưới Diệp Vi Vi về nhà.Chính sự cẩu thả của Tưởng Đình Sâm đã khiến con trai bị lén lút bạo hành ngay trong nhà mình suốt hai năm trời mà người làm cha như anh ta lại không hay biết gì.
Diệp Vi Vi trong tù lại đòi gặp anh ta, Tướng Đình Sâm không tới, chỉ bảo luật sư đưa cho cô ta một bản thoả thuận ly hôn.Diệp Vi Vi không chịu ký, nghe luật sư kể lại cô ta rất kích động, còn nói sẽ xuống suối vàng đợi anh ta trước.Tưởng Đình Sâm cũng không để trong lòng, chỉ coi là sự dãy dụa cuối cùng của Diệp Vi Vi.
Nửa năm sau, Diệp Vi Vi bị kết án tử hình.Hai tháng sau khi Diệp Vi Vi bị kết án, là ngày sinh nhật của Phương Từ.Từ lúc sinh ra tới nay, Phương Từ chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, vậy nên Tưởng Đình Sâm muốn nhân cơ hội này để làm hoà với con trai.
Anh ta tự lên kế hoạch, tự mình chuẩn bị mọi thứ.Suốt mấy tháng nay, hai ông bà cụ cũng giúp anh ta làm công tác tư tưởng Phương Từ, cuối cùng thằng bé cũng đồng ý tới buổi lễ do anh ta tổ chức.Tưởng Đình Sâm vô cùng mong đợi.Mới sáng sớm, anh ta đã thức dậy chuẩn bị, thay liên tiếp mấy bộ quần áo nhưng vẫn không thấy hài lòng, ai không biết còn tưởng anh ta đang chuẩn đi hẹn hò.Thay xong quần áo lại xuống lầu chỉ đạo nhân viên.”Cho thêm nho nữa, Tiểu Từ thích ăn nho.””Món này nhớ đừng cho đậu tằm vào, Tiểu Từ bị dị ứng với đậu tắm.”
“Thảm đỏ bên kia cũng phải kiểm tra cẩn thận.”Nghe nói Phương Từ đã đến, Tưởng Đình Sâm tự mình ra ngoài đón con.Hôm nay Phương Từ mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc vest nhỏ màu đen, cổ áo viền trắng khiến cả bộ trang phục bớt đi vẻ cứng nhắc lại tăng thêm vài phần trẻ trung.Dưới sự giúp đỡ của ông bà cụ Tưởng gia, bữa tiệc diễn ra một cách tốt đẹp.Trước mặt mọi người, lần đầu tiên từ lúc Phương Từ sinh ra đến nay, Tưởng Đình Sâm tặng quà sinh nhật cho con trai.Mẹ Tưởng bảo Phương Từ mở ra cho mọi người cùng xem, bên trong vậy mà lại là một chiếc USB.Sau khi mở lên, Phương Từ nhìn thấy là một video của mẹ cậu bé.Kể từ sau khi biết tin Phương Kỳ mang thai, mỗi ngày hai vợ chồng đều chụp lại ảnh để làm kỷ niệm cho con sau này.
Trong Video
Lúc mới biết tin vợ có em bé, Tưởng Đình Sâm hạnh phúc ôm Phương Kỳ vào lòng, bế bổng cô lên xoay một vòng.Lúc cô mang thai ba tháng, Phương Kỳ bị nghén ăn gì cũng muốn nôn, vì dỗ dành vợ ăn cơm mà Tưởng Đình Sâm ngày nào cũng nghĩ ra đủ trò để chọc cho cô cười vui vẻ.Lúc được bốn tháng, em bé trong bụng bắt đầu cử động, sở thích mỗi ngày của Tưởng Đình Sâm sau khi đi làm về là ghé vào bụng vợ để lắng nghe chuyển động của con.Chỉ cần có chút động tĩnh gì là anh ta có thể vui sướng khoa tay múa chân như một đứa trẻ.Thai kỳ tháng thứ 8, bụng của Phương Kỳ đã rất lớn, Tưởng Đình Sâm thường xuyên đỡ vợ ra ngoài phơi nắng, hy vọng có thể giảm bớt phù nề trên cơ thể cô.Lúc Phương Kỳ chuyển dạ được đưa đến bệnh viện, Tưởng Đình Sâm ngồi bên ngoài phòng sinh lo lắng chờ đợi, sốt ruột đi đi lại lại.Lần đầu tiên đón lấy con trai nằm trong tã lót từ tay cô y tá, Tưởng Đình Sâm rưng rưng nước mắt.Sau đó là những tháng ngày dạy con tập đi, dạy con tập nói, rồi lần đầu tiên Phương Từ gọi ba ba.Lúc nhìn thấy những hình ảnh này, Phương Từ không kìm được nước mắt.Mắt Tưởng Đình Sâm cũng đỏ hoe, trước mặt đông đảo quan khách, Tưởng Đình Sâm xin lỗi con trai: “Tiểu Từ, suốt bốn năm qua là cha đã không quan tâm nhiều đến con, cha xin lỗi. Nhưng cha thực sự muốn nói với con một điều, từ khi con chưa được sinh ra, cha đã luôn mong đợi để được gặp con, sự hiện diện của con là một trong những món quà tốt đẹp nhất mà cha có. Là cha sai rồi, là cha lầm đường lạc lối suốt mấy năm qua, là do cha khiến con phải chịu nhiều tổn thương đến vậy. Nhưng con có thể cho cha một cơ hội để bù đắp lại không? Cha hứa sẽ không bao giờ để những chuyện như vậy xảy ra nữa.”Tưởng Đình Sâm không có ý định cưới vợ nữa, anh ta muốn dành hết cả quãng đời còn lại để nuôi nấng Tiểu Từ, quản lý thật tốt công ty cho đến ngày thẳng bé có thể tiếp nhận.Một lúc sau, anh ta nghe thấy Phương Từ nghẹn ngào nói: “Ngày mai cha có thể đưa con đến trường được không?”Nghe thấy con trai nói câu này, Tưởng Đình Sâm còn phấn khích hơn cả việc đàm phán thành công dự án hàng trăm triệu đô, giống như sợ con trai hối hận, anh ta lập tức trả lời: “Được, được chứ. Sáng mai cha sẽ đến đón con.”Ngày hôm sau, Tưởng Đình Sâm dậy từ sáng sớm, thu dọn hành lý, dự định sẽ về nhà cha mẹ ở cùng Phương Từ. Anh ta định sau này sẽ sống cùng con thật tốt, quên người phụ nữ ác độc kia đi.Không ai có thể thay thế mẹ của Phương Từ, mục tiêu của anh ta là thân thiết với con hơn. Sáng sớm hai cha con sẽ cùng nhau chạy bộ, đến tối sẽ cùng nhau học bài làm việc, ngày nghỉ sẽ đưa con đi chơi đá bóng.Nghĩ đến đây, trên mặt Tưởng Đình Sâm không khỏi lộ ra nụ cười.Anh ta muốn trở thành một người bạn của con.Tưởng Đình Sâm tràn ngập mong chờ với cuộc sống tương lai.Lúc đi ngang qua một khúc cua thì bất ngờ có một chiếc xe tải mất phanh lao thẳng về phía xe anh ta.”Rầm”Âm thanh rất lớn của vụ va chạm đã thu hút đám đông những người trên phố.Tường Đình Sâm cảm giác lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều giống như bị xáo trộn, có thứ gì đó chảy xuống mắt, che mất tầm nhìn.Trước khi nhắm mắt lại, dường như anh ta đã nhìn thấy Phương Từ đang lao về phía mình.Tưởng Đình Sâm mở miệng, muốn nói gì đó nhưng không cách nào nói hết được một câu.”Con trai, xin lỗi, cha lại thất hứa rồi.”Từ nhỏ, Phương Tử chỉ được nhìn thấy mẹ qua những tấm ảnh chụp, nhưng cậu bé vẫn cảm thấy hạnh phúc vì cậu có một người cha rất tốt.Lúc còn bé, cha thường kể chuyện cho cậu bé nghe mỗi tối trước khi đi ngủ. Đến lúc lớn hơn, dù công việc bận rộn nhưng cha vẫn dành thời gian vào mỗi cuối tuần đưa cậu bé đi đá bóng, còn chơi cùng với cậu.Cha cũng thường kể cho cậu nghe về mẹ, dù chưa bao giờ được gặp mẹ, nhưng từ những bức ảnh và lời kể của cha, cậu biết mình có một người mẹ rất hiền lành, rất dịu dàng.Từ khi còn nhỏ, Phương Từ đã mong muốn lớn lên có thể trở thành một người tốt bụng, dịu dàng và dũng cảm như mẹ.Năm cậu bé 5 tuổi, cha nói với cậu cha đã gặp một người chị gái, cha rất thích người chị đó và muốn để chị ấy làm mẹ của cậu.Khi đó, trong lòng Phương Từ có chút khổ sở, lo lắng cha có mẹ mới sẽ không cần cậu nữa.Nhưng cha hứa vẫn sẽ luôn yêu thương cậu giống như trước đây.Phương Từ hy vọng cha mình được vui vẻ, hạnh phúc nên cũng ủng hộ.Từ lúc đó trở đi, thời gian cha không ở nhà nhiều hơn, buổi tối cậu bé cũng phải ngủ một mình, cuối tuần cũng chỉ có mình cậu chơi bóng.
Việc đi học mỗi ngày cũng đã đổi thành tài xế đưa đi.
Hai năm sau, cha cưới người chị đó về nhà bằng một đám cưới hoành tráng.
Ngày đầu tiên, cha nắm tay vợ mới nhìn cậu rồi cười hạnh phúc, nói: “Phương Từ, từ giờ cô ấy sẽ là mẹ của con.”
Phương Từ đứng ở đó, không muốn gọi mẹ.
Cha rất khó chịu, lần đầu tiên trong đời, cha nói với cậu bằng giọng điệu chỉ trích: “Phương Từ, sao con lại không hiểu chuyện như vậy?”
Lúc ấy, người chị đó nói: “Thôi bỏ đi anh, lần đầu gặp, trẻ con nhút nhát, không muốn gọi cũng là chuyện bình thường mà. Sau này dần dần quen là được.”
Sắc mặt của cha rất khó coi, vì vậy tối hôm đó cha đã gọi cậu vào thư phòng, nghiêm túc nói chuyện với cậu: “Phương Từ, từ nhỏ đến lớn, cha vẫn luôn nghĩ rằng con là một đứa trẻ hiểu chuyện và lễ phép. Nhưng hôm nay con làm cha rất thất vọng. Dì Vi Vi là người mà cha dự định sẽ gắn bó cả đời trong tương lai. Nếu như con vẫn còn coi cha là cha, thì hy vọng con cũng học được cách tôn trọng dì ấy.”
Phương Từ chỉ đứng ở đó, một lúc lâu sau mới trả lời: “Vâng, con hiểu rồi.”
Cha từng nói mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất là duy nhất trên đời này.
Hoá ra duy nhất cũng có thể được thay thế.
Từ đó trở về sau, Phương Từ gọi Diệp Vi Vi là mẹ.
Cha thấy vậy thì rất vui vẻ, bảo bọn họ hãy hoà thuận với nhau.
Mẹ kế rất dịu dàng, lúc nói chuyện cũng nhỏ nhẹ.
Mẹ kế cũng rất tốt với cậu, từ những nhu cầu cơ bản cho đến chuyện đi lại học hành, mỗi khi rảnh rỗi đều sẽ cố gắng đi cùng cậu.
Phương Từ cũng dần dần chuyển từ miễn cưỡng sang gọi mẹ một cách chân thành hơn.
Đôi khi cha chỉ chú ý đến mẹ kế, mẹ kế cũng sẽ nhắc nhở cha.
Cậu bé nghĩ, ba người nếu cứ sống như thế này mãi hình như cũng không tệ.
Cho đến một ngày, Phương Từ nhìn thấy dì giúp việc trong nhà đang làm việc, mẹ kế tình cờ đi ngang qua, giẻ lau của dì vô tình dính một chút vào giày của mẹ kế
Lúc đó, mẹ kế chỉ cười nói không sao, thậm chí còn dặn dì phải cẩn thận khi dọn dẹp, nhưng ngày hôm sau, khi Phương Từ đứng trên tầng hai nhìn thấy dì đang lau dọn ở chỗ bể bơi, mẹ kế đứng phía sau cố ý đẩy dì xuống bể bơi
Dì giúp việc không biết bơi còn mẹ kế đứng trên bờ kêu cứu, nhưng trước đó mẹ kế đã sai tất cả người hầu ra ngoài mua đồ nên không ai đến.
Phương Từ lao từ trên tầng hai xuống, cầm lấy chiếc phao bơi bên cạnh rồi nhảy xuống cứu người.
Sau khi cứu được dì lên, mẹ kế tỏ ra rất lo lắng, vội vàng mang khăn tắm đến lau người cho cậu, lo cậu bị cảm lạnh, đồng thời cũng rất quan tâm hỏi han đến dì giúp việc.
Hành động này khiến Phương Từ thậm chí hoài nghi liệu có phải cậu đã suy nghĩ nhiều rồi hay không, có lẽ mẹ kế thực sự không cố ý.Sau đó có một thời gian Phương Từ thường xuyên bị đau bụng, thậm chí còn vì vậy mà đi học muộn nhiều lần.Nếu bị đau bụng, thường mọi người sẽ nghĩ hẳn mình đã ăn phải thứ gì đó ô uế.Nhưng Phương Tử thì không thể, cậu bé chưa bao giờ ăn uống lung tung ở những nơi khác, chỉ ăn cơm ở nhà và ở trường.Đầu bếp trong nhà đều trải qua tuyển chọn đặc biệt, vô cùng chuyên nghiệp, không thể để xảy ra sai sót cấp thấp như món ăn ôi thiu chứ đừng nói đến trường học.Trường quốc tế cậu bé theo học toàn con nhà giàu, nếu thức ăn không sạch sẽ khiến họ sinh không khoẻ, một khi bị phát hiện sẽ rất phiền phức.Huống chi, nếu thức ăn ở trường có vấn đề, cũng không thể chỉ có mình cậu đau bụng còn các bạn học khác đều không sao cả.Kiểm tra một vòng cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, mãi cho đến một ngày, lúc mẹ kế đưa cậu đi học đưa cho cậu một chai nước, dặn dò cậu phải nghiêm túc học tập.
Nhìn chai nước trong tay, Phương Từ không khỏi tự hỏi ℓiệu có phải vấn đề nằm ở nước hay không
Nhà cậu thường hay uống loại nước này, một chai giả mấy chục tệ, thành phần rất giàu khoáng chất.Trong trường chỉ có lỵ nên mỗi ngày mẹ kế đều chuẩn bị nước cho cậu mang từ nhà đi.Nghĩ kỹ lại, hình như mỗi lần cậu bị tiêu chảy, đều là ngày mẹ kế chuẩn bị nước ở nhà ch cậu.Phương Từ bắt đầu nghi ngờ.Để xác nhận lại suy nghĩ của mình, ngày hôm đó cậu cố ý trao đổi nước với một bạn học cùng lớp, quả nhiên, cả ngày đó cậu không sao cả còn người bạn kia thì lại bị tiêu chảy.Lúc nhìn thấy bạn học liên tục chạy vào nhà vệ sinh, Phương Từ cảm thấy tay chân mình lạnh cóng.Cậu không hiểu tại sao mẹ kế lại đối xử với mình như vậvy.Cậu bé muốn kể lại chuyện này cho cha, nhưng cha nghe xong thì hoàn toàn không tin.Ngược lại còn vô cùng giận dữ chỉ trích cậu:”Tipểu Tử, cha không ngờ con lại là một đứa trẻ như vậy. Cho dù con có không thích mẹ, con cũng không thể đổ oan cho cô ấy như thế. Cô ấy lấy cha, vì muốn gần gũi với con rhơn nên chỉ cần có thời gian rảnh rỗi đều sẽ tận tâm tận lực mà chăm sóc cho con. Con ẩm hay lạnh còn để ý hơn cả người cha ruột là cha đây.””Mấy hôm trước con đi học muộn, vốn cha rất tức giận, nhưng vì có mẹ nói đỡ cho con nên con mới không bị phạt. Cô ấy làm gì cũng suy nghĩ cho con. Vậy mà con lại ở sau lưng vu khống cô ấy như thế. Con như thế này, khiến cho cha cảm thấy giáo dục mấy năm nay với con đều thất bại cả rồi.”Phương Từ có chút tức giận, lần đầu tiên trong đời cãi lại cha mình, nói: “Tại sao cha lại tin cô ấy chứ không tin con? Con có phải là con của cha không?”Tưởng Đình Sâm lạnh lùng nói: “Chính vì con là con của cha nên cha mới thất vọng vì hànhvi của con ngày hôm nay. Bây giờ con chẳng những học được cách hãm hại người khác mà còn học được cả cách chống đối người lớn”Phương Từ không thể tin nổi: “Hãm hại? Cha lại dùng những từ nghiêm trọng như vậy để nói về con sao. Trong mắt cha con là người như thế nào?”Tưởng Đình Sâm: “Không phải cha nghĩ như vậy mà là hành vi của con chính là như vậy.”Phương Từ không nhịn được thốt lên: “Con nghĩ cha bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi.””Chát”Trong phòng vang lên tiếng bạt tai giòn giã.Phương Từ che mặt, khiếp sợ nhìn Tưởng Đình Sâm, không thể tin nổi: “Cha, cha đánh con sao?”Đáy mắt Tưởng Đình Sâm có chút thảng thốt, nhưng vẫn nói: “Con về phòng tự kiểm điểm lại đi. Cha nghĩ có lẽ con bị bạn bè làm hư rồi, cũng đừng tham gia cuộc thi Rubik gì đó nữa.”Phương Từ vừa nghe vậy liền nóng nảy: “Con không thể không đi được, con đã vượt qua mấy vòng trước rồi. Con tự tin mình có thể giành chức vô địch năm nay.”Tưởng Đình Sâm: “Cả ngày chỉ lo chơi mấy thứ đó nên con mới trở nên như vậy. Vừa vô lễ vừa không biết trưởng ấu tôn tỉ. Con về kiểm điểm lại mình đi.”Phương Từ tiến lên muốn nói chuyện nhưng bị Tưởng Đình Sâm đẩy ra.Không cẩn thận tay cậu bé còn bị đập xuống bàn.Nhìn theo bóng dáng rời đi, cậu thật sự không hiểu. Rõ ràng trước đó cha còn cổ vũ cậu nên tiếp xúc nhiều với bạn học, tham gia nhiều cuộc thi, phát triển nhiều sở thích hơn. Ngay cả khối Rubik phiên bản giới hạn trong nhà cũng là quà nhân dịp năm mới của cha tặng, tại sao lại đột nhiên thay đổi?Phương Từ vô cớ vắng mặt trong trận đấu Rubik, bị phán thua cuộc.Các thành viên khác trong nhóm rất tức giận. Khi cậu quay lại trường học, mọi người đều xa lánh cô lập cậu. Lúc đó Phương Từ còn đang đắm chìm trong những tổn thương mà cha gây ra, nên cũng không giải thích gì nhiều.Các bạn học cùng lớp khác lúc biết chuyện cũng rất tức giận, không ai muốn chơi với một người ít nói như cậu bé. Cậu bị cả lớp tẩy chay.Thậm chí khi cậu bị bắt nạt, bị đánh hội đồng, tâm trạng chán nản đến mức Phương Từcũng không buồn đánh trả.Thật ra cậu còn có một suy nghĩ, nếu cậu bị đánh, liệu cha nhìn thấy thì có quan tâm đến cậu nhiều hơn không?Đáp án là: KHÔNG.Lúc đi học về, tình cờ đúng lúc bắt gặp cha đang ôm mẹ kế, hai người họ chuẩn bị đi ra ngoài, thấy cậu bé cha tỏ ra không vui, nói: “Đi học về cũng không biết chào hỏi ai.”Phương Từ đứng ở đó, có chút đờ đẫn gọi: “Cha, mẹ.”Lúc này, Tưởng Đình Sâm cũng đã nhìn thấy vết thương trên mặt Phương Từ, cau mày hỏi: “Mặt con bị làm sao vậy? Con đánh nhau với ai à?”Phương Từ nói: “Không, là người khác đánh con.”Sắc mặt Tưởng Đình Sâm rất không hài lòng: “Sao người ta lại đánh con? Nhất định là do con ở trường không hoà đồng với các bạn. Trước đây cha đã dạy con thế nào rồi, phải luôn ngoan ngoãn và lễ phép. Con nhìn những gì con đang làm bây giờ đi, lại còn học cả đánh nhau nữa
Diệp Vi Vi ở bên cạnh vội vàng khuyên bảo: “Được rồi, bọn nhỏ đánh nhau cũng ℓà chuyện bình thường thôi mà. Sao anh phải hung dữ với con như vậy?”
Tưởng Đình Sâm vẻ mặt đau đầu, lúc nhìn sang Diệp Vi Vi lại dịu dàng nói: “Em cứ hay nói đỡ cho nó, em có biết hai ngày trước thằng nhóc thối này…. Mà thôi, quên đi. Anh cũng không hiểu sao nó lại biến thành như vậy.”
Nhìn đôi phu thê ân ái trước mặt, Phương Từ lần đầu tiên cảm thấy trong căn nhà này hình như cậu chỉ là dư thừa.Không nói một lời, cậu trực tiếp đi lên lầu.Phía sau truyền đến tiếng mắng mỏ giận dữ của Tưởng Đình Sâm.Sau ngày hôm đó, Phương Tử đột nhiên hiểu ra được một chuyện, chẳng phải muốn cậu bé trở thành một đứa trẻ khiêm tốn và lễ phép sao, cậu làm là được chứ gì.Một năm sau, Phương Từ trở thành đứa trẻ con nhà người ta trong mắt mọi người, cậu cũng không làm phiền Diệp Vi Vi nữa.Cho dù biết rõ dì ta đang hãm hại mình, có thể tránh được thì tránh, không tránh được thì chịu đựng.
Dù sao cũng chẳng ai quan tâm cậu có ốm, có đau hay không.Sau đó mẹ kế muốn cậu cùng đi tham gia một chương trình truyền hình thực tế, Phương Từ đồng ý.Cậu không có quyền không đồng ý.
Vốn tưởng rằng sẽ là một chuyến hành trình nhàm chán, nhưng không ngờ ở đó cậu đã gặp được một người mà mình muốn bảo vệ.Ngày đó mọi người đều hớn hở đi làm nhiệm vụ, cậu bé bị bỏ lại một mình, đầu óc trống rỗng.Bỗng có một giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên bên cạnh, hỏi: “Anh Phương Từ, anh đang không vui sao?”
Phương Từ cúi đầu, nhìn về phía người đó.Hôm nay Lục Ngữ Nịnh mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài mặc một chiếc quần yếm màu nâu, trên đầu đeo một chiếc kẹp tóc hình con bướm, dưới ánh mặt trời cả người cô bé lộ ra vẻ vô cùng đáng yêu.
Đối với sự quan tâm của cô bé, Phương Từ lắc đầu, trả lời: “Không có.”Sau đó, Lục Ngữ Nịnh từ trong túi móc ra hai quả sữa dê, nhét vào tay cậu, nói: “Anh Phương Từ, cho anh trái cây này, ngọt lắm đấy, dì với anh trai em muốn ăn, em còn không nỡ cho đâu.”
Phương Từ nhìn hai quả dại màu đỏ trong lòng bàn tay, lại nhìn người bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại cho anh?”Lục Ngữ Nịnh híp mắt cong cong, đôi mắt cười thành hình vầng trăng, nói: “Em hy vọng anh Phương Từ ăn quả này xong sẽ thấy vui vẻ.”Ánh nắng chiếu lên người cô bé, phủ lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ.Nhìn nụ cười của Lục Ngữ Nịnh, Phương Từ cảm thấy trái tim chết lặng, lạnh như băng nhiều năm của mình chợt len lỏi một tia ấm áp.Nhìn hai quả dại màu đỏ trong tay, Phương Từ nhón một quả cho vào miệng.Cắn một miếng.Chua quá.Kể từ ngày hôm ấy, Phương Từ bắt đầu vô thức chú ý đến Lục Ngữ Nịnh, cảm thấy cô bé này thực sự rất thiện lương, tốt bụng. Ngay cả khi đối mặt với người đã bắt nạt mình như Dương Diệp cô bé vẫn nở nụ cười, vẫn đưa đồ ăn cho cậu ta khi mọi người đang đói.
Lúc Lục Ngữ Nịnh bị ngã trượt xuống sườn núi, Phương Từ không thèm suy nghĩ đã lao ngay lại cứu cô bé.
Phương Từ nhìn hai quả dại màu đỏ trong lòng bàn tay, lại nhìn người bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại cho anh?”
Lục Ngữ Nịnh híp mắt cong cong, đôi mắt cười thành hình vầng trăng, nói: “Em hy vọng anh Phương Từ ăn quả này xong sẽ thấy vui vẻ.”
Ánh nắng chiếu lên người cô bé, phủ lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Ngày đó mọi người đều hớn hở đi làm nhiệm vụ, cậu bé bị bỏ lại một mình, đầu óc trống rỗng.
Bỗng có một giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên bên cạnh, hỏi: “Anh Phương Từ, anh đang không vui sao?”
Phương Từ cúi đầu, nhìn về phía người đó.
Hôm nay Lục Ngữ Nịnh mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài mặc một chiếc quần yếm màu nâu, trên đầu đeo một chiếc kẹp tóc hình con bướm, dưới ánh mặt trời cả người cô bé lộ ra vẻ vô cùng đáng yêu.
Đối với sự quan tâm của cô bé, Phương Từ lắc đầu, trả lời: “Không có.”
Sau đó, Lục Ngữ Nịnh từ trong túi móc ra hai quả sữa dê, nhét vào tay cậu, nói: “Anh Phương Từ, cho anh trái cây này, ngọt lắm đấy, dì với anh trai em muốn ăn, em còn không nỡ cho đâu.”
Sau khi được giải cứu, mọi người cùng nhau bắt cá, nướng đồ ăn, chơi đu dây trong rừng, gian nan nhưng lại rất vui vẻ.
Tuy không kéo dài lâu nhưng cậu bé thực sự cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau đó, lúc phát hiện Lục Ngữ Nịnh và Lục Tử Hạo bị bắt cóc, dù biết đi theo sẽ rất nguy hiểm nhưng Phương Từ vẫn lao về phía trước mà không hề do dự.
Thấy di Vân Linh không màng hiểm nguy vẫn lao đến cứu bọn họ, Phương Tử cảm thấy có chút ghen tỵ.Cùng là mẹ kế, cùng họ Diệp nhưng cách đối xử với con riêng lại hoàn toàn khác nhau.Diệp Vi Vi bề ngoài thì có vẻ dịu dàng quan tâm, nhưng thật ra bên trong lại âm mưu ám toán.Dì Vân Linh nhìn thì có vẻ ngạo mạn, không quan tâm, nói chuyện với Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh cũng không thèm nhường nhịn, nhưng thực tế, dì ấy chưa bao giờ để bọn họ phải chịu thiệt thòi, thậm chí còn có thể cam tâm mạo hiểm cả tính mạng để cứu bọn họ.Nếu lúc trước Diệp Vân Linh làm mẹ kế của cậu bé, thì có lẽ cậu cũng đã có thể đối đãi với thế giới này bằng sự dịu dàng, thiện lương giống như Lục Ngữ Nịnh.Sau khi bọn họ được giải cứu, cha vội vàng chạy đến.Một đêm sinh tử, không quan tâm, vừa tới là mắng mỏ, trách móc.
Dù đã quen nhưng khi đối mặt một lần nữa cậu vẫn cảm thấy chạnh lòng.Ông bà nội tới, cho rằng cha không chăm sóc tốt được cho cậu, nên quyết định đưa Phương Từ về nhà ông bà.Đúng lúc Phương Từ cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, quan trọng nhất là cậu bé thấy sợ hãi khi phải đối mặt với Diệp Vi Vi.Những người khác không biết hung thủ là ai, nhưng Phương Tử lại biết rất rõ Diệp Vi Vi chính là kẻ chủ mưu của vụ bắt cóc lần này.Khi đó, cậu bé nghe thấy một tên trong nhóm bắt cóc nhắc một câu đến “chị Vi Vi”, hơn nữa chúng cũng không đòi tiền. Sau khi bị thẩm vấn cũng đã khai ra Diệp Vi Vi.Dù không có bằng chứng xác thực, nhưng Phương Từ biết chính là di ta.Ông bà nội chắc cũng cần nhắc đến chuyện này nên mới muốn mang cậu bé đi.
Dù đã quen nhưng khi đối mặt một lần nữa cậu vẫn cảm thấy chạnh lòng.Ông bà nội tới, cho rằng cha không chăm sóc tốt được cho cậu, nên quyết định đưa Phương Từ về nhà ông bà.Đúng lúc Phương Từ cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, quan trọng nhất là cậu bé thấy sợ hãi khi phải đối mặt với Diệp Vi Vi.Những người khác không biết hung thủ là ai, nhưng Phương Tử lại biết rất rõ Diệp Vi Vi chính là kẻ chủ mưu của vụ bắt cóc lần này.Khi đó, cậu bé nghe thấy một tên trong nhóm bắt cóc nhắc một câu đến “chị Vi Vi”, hơn nữa chúng cũng không đòi tiền. Sau khi bị thẩm vấn cũng đã khai ra Diệp Vi Vi.Dù không có bằng chứng xác thực, nhưng Phương Từ biết chính là di ta.Ông bà nội chắc cũng cần nhắc đến chuyện này nên mới muốn mang cậu bé đi.
Có một lần cậu bé về nhà lấy đồ, tình cờ nghe được Diệp Vi Vi nói chuyện điện thoại, nói muốn về nhà bố mẹ đẻ. Lúc đó cậu nhìn thấy dì ta lấy đồ từ trongv ngăn kéo ra rồi lại khoá ngăn kéo đó lại.Đó là một cái khoá mật mã rất nhỏ, tình cờ đúng lúc trên bàn có một chiếc gương, lúc Diệp Vi Vi nhậpp mật khẩu mở ngăn kéo, Phương Từ đã nhìn thấy.Trực giác mách bảo Phương Từ trong đó có thứ gì rất quan trọng.Vậy nên lúc Diệp rVi Vi đi ra ngoài, cậu theo bản năng nấp đi.Không hiểu sao, cậu bỗng dưng nghĩ đến vụ bắt cóc trước đó.Cảnh sát vẫn luôn hoài nghi là do Diệp Vi Vi gây ra, tên cầm đầu cũng đã khai nhận là do Diệp Vi Vi sai khiến, đáng tiếc là không có bằng chứng gì.Thừa dịp Diệp Vi Vi ra ngoài, Phương Từ lên vào phòng di ta, nhìn khoá mật mã kia, nhập mật khẩu. Cậu nhìn thấy bên trong ngoài một số trang sức vô cùng quý giá còn có mấy tập tài liệu.Xem qua những tài liệu đó, một số là hợp đồng bất động sản và hợp đồng mua cửa hàng.Có lẽ đây là những thứ do Diệp Vi Vi lén lút tích cóp được.Trong đó còn có một phần lịch sử trò chuyện trên WeChat của dì ta và tên bắt cóc Trần Vũ Hàng kia và một số chứng cứ phạm tội khác.Phương Từ suy nghĩ một chút liền đoán được, đây hẳn là thứ Diệp Vi Vi lưu lại vốn muốn dùng để uy hiếp Trần Vũ Hàng và Vương Vệ Hà. Không ngờ bây giờ lại trở thành chứng cứ chứng minh dì ta phạm pháp.Phương Từ vội lấy mấy phần tài liệu này đi, lại bỏ mấy tập tài liệu vô dụng khác vào, lẫn lộn che mắt.
Chỉ cần Diệp Vi Vi không mở từng tập ra kiểm tra, trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện ra ngay được.Sau đó cậu bé lại lấy giẻ lau lau sạch dấu vân tay phía trên, đề phòng lỡ may Diệp Vi Vi phát hiện ra, cũng không tra được đến người cậu.Chứng cứ phạm tội của Diệp Vi Vi đến tay, Phương Từ nghĩ phải làm thế nào để đưa được người phụ nữ xấu xa này vào tù.Phương Từ tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng không ngốc, cậu biết nếu chỉ dựa vào chứng cứ trong tay mình thì chưa chắc đã có thể bắt dì ta vào tù, nói không chừng vẫn có thể thoát ra được.Cũng may pháp luật công bằng, trong lúc Phương Từ vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để đưa người phụ nữ xấu xa Diệp Vi Vi ra trước pháp luật thì Diệp Vi Vi lại bị bắt.Phương Từ biết dì ta độc ác, nhưng không ngờ có thể độc ác đến như vậy, lần này dì ta còn mưu hại chính cha mẹ ruột mình.Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Phương Từ đều thấy lạnh cả người.Lần này Diệp Vi Vi bị kết tội cố ý giết người, Phương Từ liền biết những chứng cứ trên tay cậu cuối cùng cũng có thể nộp ra ngoài.Sau đó, Diệp Vi Vi bị kết án và thi hành án tử hình.Mấy năm trời bị hành hạ đau đớn, sau bản án tử hình của Diệp Vi Vi, Phương Từ đột nhiên cảm thấy choáng ngợp.Trong khoảng thời gian này cha vẫn luôn hối lỗi với cậu bé, muốn bù đắp lại nhưng sai lầm của ông trong quá khứ, mong cậu có thể tha thứ.Phương Từ cũng không biết nên đáp lại thế nào.Một mặt, cậu thật sự rất giận cha, nhưng mặt khác cậu cũng muốn tha thứ cho ông.Sau một thời gian dài cha tích cực nhận lỗi, cộng thêm ông bà nội cố gắng vun vén, Phương Từ cũng dần dần mềm lòng.Dù sao cũng là cha ruột, máu mủ thân sinh.Đặc biệt là khi Phương Từ đến thăm mộ mẹ, phát hiện cha đã đến đó trước, đang sám hối với mẹ.”Tiểu Kỳ, anh không phải là một người cha đủ tư cách, anh cũng không biết mấy năm nay mình bị làm sao nữa? Cảm giác giống như bị người ta bỏ bùa, vì một người phụ nữ mà phản bội lại em, cũng có lỗi với con trai. Lúc trước anh nói muốn nuôi nấng con trai trở thành một người xuất sắc giống như em, nhưng cuối cùng lại khiến thằng bé hận anh. Đều là do anh mê muội hồ đồ, suýt chút nữa là đánh mất con….”Ngày hôm đó nhìn dáng vẻ cha vừa khóc vừa hối hận, Phương Từ trốn ở phía sau cũng len lén lau nước mắt.Thật ra cậu bé cũng suýt chút nữa đã mất cha, bây giờ mọi thứ cũng ổn cả rồi, Phương Từ lại nhớ tới những lời mẹ từng nói “Hãy làm một người hạnh phúc và không ôm oán hận trong lòng.”Câu này được viết trong cuốn nhật ký mà mẹ để lại cho cậu.Giờ khắc này, Phương Từ cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ lòng.Vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật, cha đã tặng cậu bé một món quà quý giá.Từ nhỏ đến giờ, cậu chưa bao giờ được làm sinh nhật, bởi vì sự ra đời của cậu cũng nhắc nhớ tới cái chết của mẹ, không ngờ cậu cũng có cơ hội được tổ chức tiệc vào ngày sinh nhật giống như mọi người.Cậu tha thứ cho cha và bảo cha đưa mình đi học vào ngày hôm sau.Lúc nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cha khi đó, khoé miệng Phương Từ không khỏi lộ ra nụ cười.Ngày hôm sau, lúc đang đứng trước cửa nhà ông bà Phương Từ bỗng cảm thấy ngực đau nhói, linh cảm có chuyện không hay xảy ra.Phương Từ bất chấp tiếng ông bà nội gọi sau lưng mà lao ra ngoài, tới chỗ khúc cua có đèn giao thông, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đâm vào một chiếc ô tô màu đen.
Mà biển số của chiếc xe ô tô màu đen kia, Phương Từ rất quen thuộc.
“Cha”
Đã hứa cùng cậu ℓớn ℓên, cuối cùng cha ℓại nuốt ℓời.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3