Chương 3: Chỉ Là Gặp Lại (2).


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Cô gái nổi bật nhất trong nhóm nữ sinh xinh đẹp đó, người duy nhất không hề cười nhạo như người khác là Đường Vũ, là lớp trưởng khi đó, thành tích học tập luôn đứng hạng nhất hạng nhì, là hoa khôi toàn trường, mỗi điều thường ngày thái độ lãnh đạm, lại còn phụ trách kiểm tra bài tập thường ngày, khiến cho bạn học ít nhiều hơi sợ cô, có điều là tình nhân hoàn mỹ trong mộng của thiếu niên tuổi dậy thì.

À quên giới thiệu, thành tích của Tô Xán trong lớp, thậm chí toàn khối rơi vào trình độ trung bình kém, ở trong trường Trung học số ba Hạ Hải, căn bản là nhân vật không đáng nói tới.

Nhìn thấy Đường Vũ mới mười sáu tuổi nhưng dậy thì sớm nên trông khá thành thục, chiều cao tới 1m63 – 1m64, đồng phục nữ sinh bằng chất liệu thoáng nhẹ mùa hè ôm lên đường cong mỹ miều của thiếu nữ, thêm vào thần thái lạnh lùng thoát tục như tiên tử, đẹp tới mức không ai dám nhìn thẳng, Tô Xán tựa hồ nhớ đến một chuyện rất quan trọng, nhưng hiện giai đoạn này y tiếp nhận lượng thông tin và xung kích quá lớn, nhất thời chưa nhớ ra là cái gì.

Đường Vũ không muốn cùng người xung quanh cười Tô Xán là có nguyên nhân, thường ngày ở trong lớp cô có địa vị vượt trội, căn bản không thèm hòa cùng người khác làm chuyện hạ thấp người ta như thế. Hai là thường ngày dù trong lớp Tô Xán không có gì nổi bật, nhưng mọi biểu hiện đều đúng quy củ, khá nhiệt tình với bạn bè, chăm chỉ tham gia các hoạt động lớp, có thể xếp vào hàng ngũ học sinh tốt. Đường Vũ ít nhiều gì cô cũng có thiện cảm với Tô Xán, tệ nhất thì cũng không có ác cảm, vả lại người ta nói câu kia đâu phải Tô Xán tự nhận.

Thêm vào nữa kỳ thi trung khảo sắp tới rồi, đây là cuộc thi phân loại toàn bộ học sinh sơ trung, với thành tích của Đường Vũ, nhất định sẽ vào Nhất Trung, đó là trường học trọng điểm quốc gia, cả cái tỉnh Tây Xuyên này chỉ có hai trường trọng điểm cấp quốc gia như thế. Một là Nhất Trung của Hạ Hải, hai là Nhị Thập Thất Trung ở thành phố tỉnh hội Dung Thành, so với Trung học số ba Hạ Hải này khác biệt như trời với đất vậy.

Còn Tô Xán đối diện với lần phân chia giới hạn đầu tiên trong cuộc đời này sẽ bị gạt xuống đất.

Không chỉ thân thể phát dục sớm, do hoàn cảnh và cách giáo dục gia đình tâm trí cô cũng chững chạc hơn bạn bè cùng trang lứa, thiếu nữ mười sáu tuổi Đường Vũ đã có cảm xúc nhân sinh vô thường, còn tâm trạng nào đi châm chọc người khác.

Đương nhiên Đường Vũ không biết rằng sau này ở trong thế giới tin tức phát triển kiểu bùng nổ, áp lực bằng cấp nghiêm trọng dần dần trở thành thứ yếu, kinh nghiệm làm việc thành thứ dần được đề cao.

Điều làm Đường Vũ ngạc nhiên nhất là Tô Xán lại chăm chú nhìn mình, phải biết rằng ở trong khối, vì thân phận và dung mạo của Đường Vũ, cô là tâm điểm của nam sinh mới lớn, thế nhưng bắt gặp ánh mắt của cô, tất cả đều không chịu nổi hoặc đỏ mặt cúi đầu, hoặc lúng quay sang chỗ khác. Quen gặp người khác né tránh ánh mắt của mình, lần đầu tiên đối diện với đôi mắt sáng ngời, nhìn mình đầy “thâm tình” như thế, Đường Vũ có hơi bối rối.

Tuy ánh mắt “thâm tình” hiện giờ của Tô Xán hoàn toàn vì y đang chìm vào trong ký ức, nên ánh mắt lộ ra cảm xúc như thế, có điều Tô Xán phải thừa nhận thời đó mình có chút tình cảm thầm mến Đường Vũ.

Mà thừa lời, khi đó nam sinh trong lớp thậm chí toàn trường có ai không có tơ tưởng với Đường Vũ, có điều ai cũng biết đó là khoảng cách giữa chim và cá, đặc biệt qua kỳ thi trung khảo, Đường Vũ lấy thành tích ưu tú vào trường học trọng điểm, nghe nói khi đó ngay cả chủ nhiệm lớp cũng cực kỳ luyến tiếc học sinh ưu tú như Đường Vũ rời trường. Vì khối của y có một đám học sinh mũi nhọn thi được vào Nhất Trung mà trường y thành cái nôi bồi dưỡng nhân tài của người ta, làm cho rất nhiều giáo viên nản chí, về sau Trung học số ba ngày càng đi xuống, hệ cao trung thì càng tệ hại, chẳng bao lâu thì Trung học số ba biến thành trường học loại ba, coi như xứng với cái tên của nó đi.

Đường Vũ không hề biết tình cảnh hiện tại của Tô Xán, cho nên trong lòng có cảm xúc khác hẳn, ánh mắt vũng vàng, ngưng đọng của Tô Xán như một ao nước trong sâu thẳm, làm khuôn mặt y thêm vài trưởng thành sâu lắng, ánh chiều tà vừa vặn phía nghiêng qua mặt Tô Xán, làm con ngươi y ánh lên, khiến nội tâm Đường Vũ có chút cảm giác khác thường, lòng chua chua, bất giác tim đập mạnh, khuôn mặt cô hồng lên, không ngờ quay đầu đi.

Đôi chị em song sinh Trình Vân, Trình Lan thường ngày thích nhất là trò chơi phán đoán suy nghĩ của chị hoặc em của mình từ ánh mắt tới sắc mặt, nên năng lực quan sát rất mạnh, chuyển biến của Đường Vũ đều bị cả hai thấy hết, quay sang nhìn Tô Xán, thêm vài phần bất ngờ.

– A Tiểu Vũ, thì ra bạn ở chỗ này! Vừa mới tan học một cái đã không thấy bạn đâu nữa, mình tìm không được! Bài này hơi khó giải, đang định tìm bạn hỏi đây, hay là mình mời bạn uống nước, gần đây mới mở hiệu Trà sữa trân châu Đài Loan, ngon lắm.

Một thiếu niên tóc ngắn, cao ráo, đeo một cái cặp hiệu ” Lý Ninh” xuất hiện ở cửa hiệu, đang mừng rỡ đi về phía Đường Vũ.

Tô Xán mau chóng nhớ ra thiếu niên ăn mặc chải chuốt này là ai.

Đó là Đồng Thanh Vân lớp phó khi đó, à nên nói là bây giờ thì hơn, trong ký ức của Tô Xán thì Đồng Thanh Vân là tên điển hình của chủ nghĩa quan liêu, lạm dụng cái danh hiệu lớp phó, không ai dám đắc tội với hắn. Nhất là trong lớp có mấy đứa chán học, về sau thành lưu manh xã hội, vì muốn được Đồng Thanh Vân bao che chuyện không làm đủ bài tập về nhà nên thành nanh vuốt của hắn.

Thế là càng không ai dám trêu chọc vào Đồng Thanh Vân, kể cả toàn khối cũng rất có tiếng. Tô Xán nhớ từ thời sơ trung Đồng Thanh Vân đã đeo bám Đường Vũ, rốt cuộc về sau hắn có thành công hay không thì không biết nữa vì Tô Xán và hai bọn họ vào trường cao trung khác nhau.

Mặc dù nhiều năm sau trà sữa thành món đồ lỗi thời, không bao giờ lấy lại thời huy hoàng nữ, có điều vào năm 1998 mà nói vẫn là thứ đồ cao cấp mới mẻ với học sinh, thế nên Đồng Thanh Vân nói ra từ ” Trà sữa trân châu Đài Loan” khiến chị em Trình Vân, Trình Lan rất động lòng.

Lớp trưởng quy củ, học sinh mẫu mực như Đường Vũ chẳng ưa gì Đồng Thanh Vân, càng ghét y gọi mình là “Tiểu Vũ” nhưng ngại hắn là lớp phó, hơi nhíu mày nói:

– Ừm, mình quên mất, bài nào không hiểu, dù sao mai là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, mai tới lớp bàn được không?

Có vẻ tên này bị từ chối nhiều lần cho nên đã chai mặt rồi, không thất vọng mấy, chẳng qua kiếm cớ bắt chuyện với Đường Vũ thôi, Đồng Thanh Vân cuộn giấy kiểm tra trong tay lại:

– À .. Thế cũng được.

Hắn quay sang Tô Xán, tựa như cố ý nói:

– Mai là ngày cuối cùng, sau đó có bốn ngày ôn tập tự do, hay là mình tới tìm bạn, chúng ta ôn bài chung nhé? Những đề mình không hiểu bạn có thể giảng giải trực tiếp luôn, đề bạn không hiểu có khi mình lại giải được.

Những lời của Đồng Thanh Vân là biến tướng thị uy với Tô Xán, vừa rồi hắn nhìn thấy Đường Vũ đỏ mặt quay đầu đi, thầm nhủ tên nhãi này ba năm qua như rùa rụt đầu làm sao thế, định trước ngày tốt nghiệp điên cuồng một chuyến, theo đuổi hoa khôi Đường Vũ hay sao?

Vừa rồi một thoáng đỏ mặt của Đường Vũ càng làm cô đẹp muôn phần, Đồng Thanh Vân ngây ra nhìn đồng thời càng đầy thù địch với Tô Xán. Có điều hắn không thể hiện ra, nói lời này muốn tỏ thái độ mình và Đường Vũ ở giai cấp khác hẳn với Tô Xán, chỉ có hắn mới ở vị trí ngang hàng với Đường Vũ, còn Tô Xán thuộc loại tôm tép chẳng mấy chốc bị dòng lũ thi cử sắp tới nhấn chìm.

***

Trung học số ba – Tam Trung có cả hệ sơ trung ( cấp hai) và hệ cao trung (cấp ba).

Trung khảo: kỳ thi tốt nghiệp sơ trung.

Lý Ninh: là công ty sản xuất dụng cụ và trang phục thể thao lớn của Trung Quốc. Các sản phẩm mang nhãn hiệu Li-Ning hướng tới đối tượng khách hàng là những người chơi các môn thể thao như chạy bộ, bóng rổ, bóng đá, cầu lông và quần vợt.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3