Chuyến xe này tới trường thi Nhất Trung, trên xe đại bộ phận học sinh của Nhất Trung và Nhị Trung, đều không biết Đường Vũ, nhưng Đường Vũ chào Tô Xán trước, làm y thành đối tượng ghen tỵ.
– Chào bạn, trùng hợp thế.
Tô Xán cùng cười chào lại.
Người lên xe ngày càng nhiều, Đường Vũ cùng Tô Xán chào hỏi nhau xong, yên tĩnh đứng đó, mặt hướng về ngoài cửa sổ, không nhìn sang chỗ khác.
Mấy học sinh Tam Trung trên xe thì thầm với nhau, có tin đồn hôm tốt nghiệp hoa khôi Đường Vũ chờ Tô Xán ở cổng trưởng, cả hai là một đôi ngầm, không ngờ lại là thật, dù sao chưa ai thấy Đường Vũ lạnh lùng chủ động chào hỏi nam sinh nào hết.
Đừng nói bọn họ ngay cả Tô Xán cũng không nghĩ tới, ai ngờ hôm đó tan học Tô Xán và Đường Vũ cùng nhau trò chuyện, sóng vai đi dạo trong trường một chuyến, khiến cảm quan của Đường Vũ với y thay đổi, thiện cảm tăng lên nhiều, với cô mà nói, Tô Xán đại biểu cho một sự hoài niệm, một hoài niệm đẹp của ba năm sơ trung, chỉ thế mà thôi.
Thế nhưng không ai biết Đường Vũ nghĩ gì, Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương cũng thế, mặc nhìn Tô Xán chằm chằm, thằng bạn này gần đây làm bọn họ bất ngờ quá nhiều, âm thầm luyện chơi game thì đã đành đi, đột nhiên chuyên tâm chăm học cũng có nguyên nhân, hiện giờ lại còn quen mỹ nữ cấp bậc này thì thật quá hoang đường …
Có lẽ Đường Vũ không xinh đẹp một cách hoàn mỹ như cô gái tên Lạc Nhiên ở quán game, nhưng cái khí chất thanh vắng lạnh lùng kia, ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt, vài sợ tóc phất phơ trước trán, như tiên nữ lạc phàm trần, làm người ta chấn động.
Tô Xán chẳng buồn để ý tới hai tên hám gái đó, ánh mắt hướng ra ngoài, tham lam nhìn thành phố, con đường quen thuộc mười một năm trước, tìm lại thứ dần phai mờ trong ký ức, cũng ngày này năm đó, y cũng đi trên chuyến xe bus này, căng thẳng đến mức chẳng để ý tới xung quanh, tất nhiên Đường Vũ không chào y, y cũng biết hôm đó mình có đi cùng xe với Đường Vũ hay không …
Lưu Duệ xuống xe tới Nhị Trung ở giữa đường, nhân lúc xe nhốn nháo, Đường Vũ đưa khóe mắt nhìn Tô Xán, thấy ánh mắt y mê ly, mang chút buồn mang mác nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không có bất kỳ một thứ gì ở trong xe hấp dẫn y hơn cảnh vật bên ngoài.
Thì ra ấn tượng của mình hôm đó không phải do cảm xúc sắp rời trường tác động, Đường Vũ có thoáng thất thần.
Xuống xe Tô Xán và Đường Vũ chỉ nói với nhau một câu chúc thi tốt, sau đó vào trường theo hướng dẫn tới phòng thi.
Trung học thứ nhất là trường học ưu tú nhất Hạ Hải, không chỉ chất lượng dạy học ngay cả cơ sở vật chất cũng tốt, cửa vào có tượng kim ưng giương cánh muốn bay, có cánh rừng rậm bao quanh khu văn phòng làm việc, sau đó là túc xá giáo viên san sát, quảng trường rộng lớn, bức tường văn hóa kéo dài tới tận khu phòng học mới xây, năm 98 khu phòng học mới đã được xây xong, nối liền với khu phòng học cũ bởi hành lang, được gọi là lầu mẹ con, cả hai khu lầu đều mang phong cách Châu Âu, là kiến trúc đặc sắc nhất trong các trường học thời đó.
Từ phòng học tới quảng trường mênh mông phía trước đều yên tĩnh, không hề có cảnh dòng người tấp nập như vừa rồi, nhưng được cách ly bằng dây đỏ, cho thấy trường học hôm nay không phải ngày bình thường.
Tiếng chuông đầu tiên vang lên, các phòng học đều im phăng phắc, một trong số những gian phòng học đó, Tô Xán đang ngồi bên trong, mỗi người một bàn riêng, trước bàn dán giấy dự thư, sau đó là hai vị giám thị loại mặt sắt đèn xì điển hình.
Tô Xán có cảm giác phải tác chiến trên đất địch, ở trong cái phòng thi này chỉ có bốn đồng minh cùng học Tam Trung, số còn lại đa phần là học sinh bản địa của Nhất Trung, lúc tập trung ở hành lang đợi vào phòng thi, đám người Nhất Trung tự động tách ra nhóm riêng, tỏ thái độ không muốn chung đụng với học sinh từ Tam Trung tới.
Hồi chuông đầu đã reo, mọi người ngừng giao lưu, giám thị cũng là giáo viên Nhất Trung, thậm chí còn là chủ nhiệm lớp của một số học sinh trong phòng, thế nên đám bốn học sinh từ Tam Trung tới như Tô Xán càng bị chú ý hơn.
Lời người đáng sợ là thế, Nhất Trung vì được đóng cái dấu ưu tú, cho nên dù giáo viên học sinh đều có cảm giác ưu việt bành trướng, cực đoan tới mức học sinh bất kỳ trường nào tố chất cũng không thể bì với học sinh Nhất Trung, nếu học sinh Nhất Trung gian lận thi cử thì đó là chuyện chấn động toàn trường, còn học sinh các trường khác mà gian lận thì chẳng phải chuyện gì lạ lùng.
Cho nên vị giám khảo Nhất Trung nhướng mắt lên chiếu một lượt vào đám học sinh Tam Trung, bọn họ thành trọng điểm bị giám thị, Tô Xán còn đỡ chứ ba đồng mình của y trở nên căng thẳng gấp bội, đám học sinh Nhất Trung vì thế càng được nhẹ nhõm.
Ngồi bàn bên cạnh của Tô Xán là một nữ sinh đeo kính cận, hai bím tóc buông xuống ngực, khiến cho Tô Xán chú ý, nhìn là thấy điển hình của cô gái ngoan chăm chỉ học hành, tuy đôi mắt kính to dầy che đi phần nào khuôn mặt, nhưng da dẻ rất trắng trẻo, mặc cái áo thun bó người, quần vài thường, giày vải, vóc dáng phát dục rất khá.
Tô Xán không khỏi cảm thán, Nhất Trung đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo, rất nhiều quan viên và gia đình trung thượng tầng đưa con cái vào Nhất Trung học tập, cho nên cách ăn vận ngay cả người tương lai như y nhìn vào cũng thấy không quá quê mùa, nhiều học sinh mặc loạt hàng hiệu thuộc nhóm đầu tiên đưa vào nội địa, từ đó có thể thấy phần nào sự vượt trội của Nhất Trung.
– E hèm, hừ …
Giám thị đi tới bên cạnh Tô Xán phát bài thi, sau đó gõ gõ bàn, hắng giọng, nhìn y với ánh mắt cảnh cáo.
Ánh mắt của Tô Xán khá là chuẩn, cô gái ngồi bên cạnh y thuộc hàng ưu tú ở Nhất Trung, nhìn thấy một tên “học sinh kém” của Tam Trung nhìn sang đó, tất nhiên khiến giám thị cảnh giác.
Giám thị phát bài thi xong không quên hắng giọng gọi y lại, đại biểu rằng Tô Xán sẽ thành đối tượng chú ý của ông ta.
Cô gái bên cạnh cũng bị tiếng hắng giọng gây chú ý, quay sang nhìn Tô Xán, Tô Xán cười ngượng ngịu, quay lại tay hơi run vì phấn khích trải để thi ra, đúng thế, không giống học sinh khác, Tô Xán không sợ, không căng thẳng mà còn trông đợi điều này, tiêu đề in trên tờ giấy trắng ” Đề thi thăng học sơ trung thành phố Hạ Hải năm 1998″ đập vào mắt.
Cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Tô Xán nhìn lướt qua đề thì tức thì mừng rỡ, trong ấn tượng của y, đề thi sơ trung còn khó hơn cao trung, dù nhiều học sinh mũi nhọn đối diện với số học cũng phải kêu khổ không thôi, nhưng bài này sao mà đơn giản như thế?
Câu trả lời rất đơn giản, số học sơ trung chỉ là nhập môn cơ sở, yêu cầu là biết mà chưa phải hiểu, học sinh chỉ nắm công thức rồi làm bài, không nắm bản chất, tất nhiên cảm thấy nó khó. Đến cao trung đi vào chuyên sâu hơn, học sinh học chứng minh mệnh đề, tức là hiểu các định lý sinh ra thế nào, độ khó thực chất tăng lên nhiều. Tới đại học, học qua “toán rời rạc” “toán cao cấp”, dù không nhớ công thức tính diện tích thế nào cũng có thể tự tìm ra công thức tính.
Đề thi sơ trung thực ra rất dễ, chỉ vì học sinh chỉ học công thức máy móc nên giải mới khó, còn Tô Xán hiểu rồi sẽ thấy nó dễ, nhưng nếu đi chuyên sâu hơn ở cao trung, với y sẽ trở thành khó khăn hơn nhiều, nhưng đó là chuyện về sau.
Ít nhất lúc này Tô Sán thấy so với bộ đề số học nội bộ mình ôn tập mấy ngày qua dễ hơn không ít.
Hồi chuông thứ hai đã reo, vị giám thị gầy gò mặt mày khó đăm đăm đảy kính nhìn phòng thi một lượt:
– Có thể làm bài rồi.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3