Diệp Bạch mặt xám ngoét. Hắn không ngờ một kiếm đơn giản của mình lại tạo thành hậu qủa lớn đến thế. Nhìn đống phế tích trước mặt, hắn khóc không ra nước mắt.
Nơi này, chính mình vất vả bao năm trời mới có được.
Nhưng lại thật không nghĩ rằng, chỉ một lần ngoài ý muốn mà bị huỷ trong tay mình a.
Nhìn vào thanh Tử Âm Thiết kiếm trong tay đang phảng phất hiện lên bộ mặt vô tội, Diệp Bạch liền hết chỗ nói rồi.
Thật lâu sau, hắn tra kiếm vào vỏ, đeo ra đằng sau lưng. Không thể không đứng dậy thu xếp, gian nhà này đã không thể ở nữa rồi, cho dù xây lại cũng rất là phiền phức, thôi thì tìm một nơi ở mới. Dù sao Diệp Bạch đã quen với cảnh màn trời chiếu đất rồi, cho dù hắn ngủ trên đất cũng không khác biệt trên giường là mấy!
Đi đến đống lộn xộn mà trước đây là nhà của mình, Diệp Bạch đem chiếc giường bị chia nửa kéo ra, tìm được một cái của hốc tối nhỏ, tay hơi chút dùng sức lấy ra một bọc nhỏ, sau đó nhanh chóng để vào ngực. Mắt mang theo lưu luyến nhìn nơi đây, Diếp Bạch vẫn kiên quyết li khai.
Con đường mình đi còn rất xa, cho dù hôm nay không ly khai, sau này cũng sẽ có một ngày rời đi. Hoả Vân thành này không phải là nơi mình muốn sống suốt đời.
Nơi này bất quá chỉ là một chỗ dừng chân, chính mình giống như một khác qua đường mà thôi, không có cách nào ở lại lâu lắm. Vì vậy, mặc dù thương cảm nhưng Diệp Bạch cũng không quay đầu lại.
Hắn li khai Hoả Vân thành, đi về hướng Tây Nam, đến Hàn Băng hà. Nơi này là nơi hai năm trước hắn từng kiến tạo một gian mộc ốc, khi đó hắn mới chỉ là Huyền khí lục tầng mà thôi. Khi hắn tiến vào Hàn Băng Hà, trải qua cuộc sống sinh tử tìm kiếm điểm cốn hiến, gian nhà gỗ nhỏ này chính là nơi hắn thường xuyên định cư. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Căn nhà gỗ nhỏ không tên, cô độc đứng một mình cách Hàn Băng hà không xa, nằm trên một sườn núi nhỏ, được che phủ bởi vô số cây tùng lâu đời, ngoại nhân căn bản nhìn không thấy. Diệp Bạch còn ở bốn phía xung quanh bố trí một cái tiểu mê tung trận, trừ phi là phá huỷ toàn bộ trận pháp, nếu không ngoại nhân không thể xông vào được, một phần cũng vì tránh né dã thú đuổi giết. Tiểu Mê tung trận này là do hắn mua ở Diệp lão “Trân Linh Các”, một năm qua vân chưa bị tổn hao gì, rõ ràng là chưa có đệ tử nào xâm nhập bởi họ rất ít đến nơi này, còn dã thú thì căn bản là xông vào không được.
Hắn quen thuộc bò lên sườn núi, trước mặt là một đống loạn thạch ngổn ngang hỗn độn hình thành một đám sương mù dày đặc, đem con đường phía trước che mất. Diệp Bạch mỉm cười, di chuyển ba bước, rồi hai bước sau đó nhanh chóng đi vào. Một lát sau, xuất hiện trước mắt là một cánh rừng, một gian nhà nhỏ đơ sơ làm bằng gỗ bạch(gỗ Bạch Đàn)* xuất hiện trước mắt.
Đẩy cửa đi vào, trong nhà bụi đóng thành một lớp dày, mạng nhện giăng tứ phía, rõ ràng là đã lâu chưa có người ở.
Tự một năm rưỡi trước, khi Diệp Bạch đạt tới Huyền khí thất tầng thì hắn đã không có tới nơi này mà trực tiếp đi Băng Phạt sâm lâm, sau đó ở bên ngoài ngây ngốc một đoạn thời gian.
Nhìn căn phòng nhỏ đơn sơ này, trong nháy mắt, hình ảnh một năm rưỡi trước khi mình một mình một người ở nơi này yên lặng tu luyện cùng vô số những ý ức chợt hiện lên trong đầu Diệp Bạch. Sau khi ngây ngốc một hồi hắn mới tỉnh lại, bắt đầu cầm chổi quét tước hết bụi bặm cùng với mạng nhện trong nhà, mặt bàn được lau sạch sẽ. Một lát sau, toàn bộ căn nhà gỗ đã rực rỡ hẳn lên, giống y hệt hai năm trước.
Lúc này, một loại cảm giác sở hữu quen thuộc trong nháy mắt liền tràn ngập khắp thể xác và tinh thần Diệp Bạch.
Diệp Bạch đi tới trước bàn, yên lặng ngồi xuống, lấy cái bọc nhỏ trong ngực áo ra, giấu vào một vách tường bằng trúc, ngoại nhân nếu không cố tình tìm kiếm sẻ không phát hiện được.
Đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đấy hai cái cửa sổ làm bằng trúc ra, lập tức, một tia ánh sáng mặt trời ấm áp nhanh chóng chiếu lên người Diệp Bạch. Đối diện với hắn là một dòng suối nhỏ, kế bên trái phải là một khu rừng trúc màu xanh, nhìn về phía xa xa chếch xuống phía dưới khoảng một trăm thước ở ngoài là Hàn Băng Hà, bất kể một ai tiến đến gần đây đều không tránh thoát được ánh mắt của Diệp Bạch.
Lúc này bên kia là một khoảng yên tĩnh, bọn đệ tử Diệp gia còn không sớm như vậy xuất hiện.
Ba tháng sau chính là thời điểm diễn ra gia tộc thí luyện, trong khoảng thời gian này chính là cơ hội để những đệ tử quen thuộc với công pháp mà mình lựa chọn. Thế nhưng có bao nhiêu người có thể đạt đến Huyền sĩ đây, nên căn bản là không cách nào học nổi, nhưng quy củ thì lúc cũng không hề thay đổi.
Ba tháng sau hắn sẽ cùng với Diệp Bồng Lai, Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Huyễn, Diệp Thiên Mị cùng một đám ngoại tông đệ tử tranh đoạt tư cách tiến vào nội tông. Diệp Bạch tuy có lòng tin, nhưng hắn làm sao có thể so sánh với bọn phú gia công tử đó được. Mặc dù bất ngờ chiếm được Tử Âm Thiết kiếm, nhưng so sánh với mấy thanh phổ thông Huyền binh thì vẫn còn chút khoảng cách. Nhưng ít ra, nó có thể đủ cho Diệp Bạch đánh một trận.
Vẫn không thể buông lỏng a! Ba tháng này, cũng không cần kiếm điểm vống hiến nữa, hết thảy phải tranh thủ tăng cường thực lực của mình là chính!
Khép hờ hai cánh cửa sổ lại, Diệp Bạch khoanh chân ngồi lên giường, yên lặng thổ nạp dẫn khí, hắn cảm giác được mình đã cách Huyền khí cửu tầng cao cấp không còn xa.
Mặc dù có Huyễn Thạch, nhưng chẳng biết tại sao Diệp Bạch lại không muốn vào trong đó tu luyện, mà như trước dựa vào thiên địa linh khí ở ngoại giới để tăng lên thực lực. Trong cảm giác của mình, Diệp Bạch cảm thấy Huyễn Thạch có một loại mờ ảo là linh khí ở tuy đó sung túc nhưng vào lúc này lại không thích hợp với chính mình.
Vạn vật tự nhiên, tuy rằng mật độ hơi loãng nhưng đây là linh khí tự nhiên, chân thực hơn nhiều so với linh khí ở trong Kiếm Thạch.
Trụ cột Huyền quyết là bước đặt nền móng đầu tiên, dựa vào linh khí tự nhiên mà tu luyện thì sẽ càng dễ dàng nhận ra thuộc tính Huyền khí của mình.
Chỉ có ở thời điểm tiến giai, hắn mới tiến vào Kiếm Thạch. Nơi đó mật độ linh khí dày đặc, khi trùng quan tự hồ an toàn hơn một ít, có cơ hội như vậy Diệp Bạch tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Cứ như vậy, Diệp Bạch tiến vào giai đoạn khổ tu, không bị tác động của ngoại giới, một lòng tu luyện, mặc cho gió thổi qua song cửa, ánh trăng chiếu vào người, mặt trời thi nhau lặn rồi lại mọc.
Chớp mắt một cái, 20 ngày thoáng cái đã trôi qua!
Diệp Bạch đột nhiên có cảm giác thiên địa linh khí ngày một tự tập xung quanh mình nhanh hơn, hắn biết, đây là thời điểm Huyền khí sắp tiến giai. Vì thế, hắn không hề do dự liền tiếp nhập vào Kiếm Thạch không gian, dựa vào linh khí nồng hậu ở nơi đây mà trùng quan.
Mười ngày sau, Diệp Bạch thân thể khẽ chấn động, tinh thần lực ước chừng tăng lên ba thành mới đình chỉ. Huyền khí trong cơ thể Diệp Bạch màu sắc cũng đã càng thêm trắng hơn một chút, từ trắng ngà sang thuần túy là nhũ bạch, độ dày đã cao hơn rất nhiều.
Diệp Bạch đã đạt tới Huyền khí cửu tầng cao cấp.
Sau đó, hắn liền buông tha cho tu luyện, đem thân thể thả lỏng, cả ngày đi vòng vòng xung quanh gian nhà gỗ nhỏ mà xem. Đôi khi, Diệp Bạch lại ngẩn người cả ngày trời bên dòng suối, hay có lúc yên lặng ngồi trong rừng trúc, nghe tiếng gió thổi làm lá cây phát ra từng tiếng xào xạc, xào xạc, đêm đến thì ngồi trên mái nhà ngửa đầu ngắm trời sao.
Cứ như vậy, sau sáu ngày Diệp Bạch liền quay lại căn nhà gỗ nhỏ tiếp tục tu luyện.
Trong núi không biết đến ngày tháng, cứ như vậy hắn đã ở trong núi hơn nửa tháng nữa. Sau khi từ trong tu luyện tỉnh lại, hắn liền đi tới dưới cửa sổ, mở ra bản thuộc tính công pháp đầu tiên mà mình lấy được — Trung cấp Huyền quyết.
Lọt vào trong tầm mắt Diệp Bạch là mấy chữ lớn, thế bút như thiên quân vạn mã, chữ toả ra hào khí ngất trời, đúng là: “Huyền khí chi đạo, lấy cần củ bổ khuyết kém cỏi, thiên địa tự nhiên, vạn vật tất thành.”
Còn ở bên trái là bốn chữ lớn có thể thấy được, “Trung cấp Huyền quyết.” Hắn tiếp tục lật trang tiếp theo nhưng trang giấy không động đậy, đậy là cấm chế mà mấy trưởng lão Diệp gia thiết hạ, cần đánh vỡ mới có thể tiếp tục xem.
Diệp Bạch chậm rãi khép lại quyển sách, đem tay trái đặt lên phía trên bí kíp. Sau đó, bàn tay chậm rãi biến thành màu xanh ngọc, một tầng Huyền khí màu trắng ngà từ lòng bàn tay của hắn xuyên vào giữa quyển “Trung cấp Huyền quyết”. Tựa hồ gặp một tầng chướng ngại phản lại lực lượng, nhưng Diệp Bạch lại giống như không có cảm giác gì, chỉ tiếp tục gia tăng lực lượng.
Một khắc đồng hồ sau, “Phanh” một tiếng nhỏ vang lên, giống như có vật gì bị nghiền nát, Trung cấp Huyền quyết trong tay Diệp bạch liền bay lên, phát ra một tầng kim quang. Tầng kim quang này chỉ chợt loé rồi vụt tắt, sau đó bí kíp liền rơi xuống đất, biến thành một quyễn sách cũ nát, bụi bặm không thu hút như trước kia.
Diệp Bạch cẩn thận nhặt lên, lúc này đây đã không còn một tầng bảo hộ gây trở ngại, Diệp Bạch trực tiếp lật sang trang thứ ba. Nhất thời, vô số pháp quyết tu luyện liền hiện lên trước mắt hắn. Diệp Bạch nhanh chóng yên lặng ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chăm chú xem sách, một chữ cũng không buông tha.
Một canh giờ sau, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, vì vậy liền dừng lại, sau một lại tiếp tục lật xem. Cứ như thế, sau ba lần, bản Trung cấp Huyền quyết toàn bộ đã được hắn đọc xong. Diệp Bạch khép lại bí kíp, lâm vào trầm tư.
————————-
*mộc ốc: nhà gỗ.
*gỗ bạch(gỗ Bạch Đàn): loại gỗ cứng, thường được dùng để làm cột trụ. Chi tiết các bạn vui lòng search google.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3