Liên tiếp mấy đợt tuyết lớn, bên bờ sông, núi non trập trùng, cao thấp đan xen, tùng trúc bốn mùa xanh tươi cũng bị tuyết lớn bao phủ, khắp nơi chìm trong tuyết trắng.
Bọn họ dừng lại ở Dương Châu mấy ngày.
Thuyền đâu ở bến tàu, họ rời thuyền lên bờ, đi dạo khắp nơi.
Hồ Pháo Sơn, chùa Đại Minh, các Văn Xương, đình Tinh Khôi, tháp Văn Phong… Phó Van Anh mặc đồ nữ cùng Hoắc Minh Cẩm đi dạo khắp thành Dương Châu dưới màn tuyết rơi.
So sánh với con cái nhà thế gia được nuông chiều từ bé, Hoắc Minh Cẩm không mấy chú ý tới ăn mặc vui chơi, ở trong quân đội đã lâu, vất vả bao nhiêu cũng chịu được, tuy từng đi qua rất nhiều nơi nhưng lại chưa từng tới thăm những danh lam thắng cảnh ở những nơi đó.
Chàng nói đây là lần đầu tiên chàng ăn chè ngó sen hoa quế, đầu sư tử thịt cua và thịt viên củ cải.
Phó Vân Anh thấy thương chàng vô cùng.
Họ dừng lại nghỉ chân bên bờ Vận Hà. Trong nhã gian, cửa sổ rộng mở, nước sông bên dưới lẳng lặng trôi, bên bờ bên kia, tuyết trắng xóa, trên bờ đê mười mấy dặm ven bờ, cây cổ thụ trơ trụi cành khô, trên cành đọng đầy tuyết trắng xóa, chẳng khác gì hoa lê nở rộ.
Ngoài cửa sổ là một cây cổ thụ phải mấy người ôm mới hết, lá đã rụng hết từ lâu, nhìn không biết là cây gì, đầu cành đầy tuyết.
Phó Vân Anh tựa vào cửa sổ, đưa tay ra nắm lấy tuyết mới đọng bên ngoài, đắp nặn một con sư tử tuyết nho nhỏ béo mập, đặt xuống trước mặt Hoắc Minh Cẩm, “Minh Cẩm ca, về sau rảnh ta sẽ đưa chàng ra ngoài chơi.”
Mấy năm nay cuộc sống của chàng quá đơn điệu. Nàng bận như thế nhưng vẫn rút ra ít thời gian để đi chỗ này chỗ kia, mấy năm trước còn xuất bản một tập bản đồ, trên đó đánh dấu những danh lam thắng cảnh mà nàng đã đích thân tới chơi.
Giọng điệu của nàng đầy thương cảm.
Hoắc Minh Cẩm đặt sư tử tuyết trong lòng bàn tay, ngắm sư tử tuyết rồi lại nhìn nàng, cười nói, “Được.”
Từ nhỏ chàng đã theo học những nhà nho nổi tiếng, văn võ toàn tài nhưng nói cho cùng chàng chẳng phải người phong nhã, thực ra cũng không hiểu được những danh lam thắng cảnh đó có gì đẹp.
Tuy vậy chàng rất thích ra ngoài với nàng, bọn họ đạp tuyết tìm mai, bẻ cành cắm hoa, đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, đi mệt rồi sẽ dừng lại dùng trà ở quán trà ven đường, nghe người dân địa phương dùng tiếng địa phương nói chuyện với nhau rồi đoán họ đang nói gì.
Sau khi chàng thành hôn với Phó Vân Anh, họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hiện giờ cuối cùng có thể ngày nào cũng ở gần nhau, chàng vô cùng thích những tháng ngày như vậy, muốn ở bên nàng nhiều hơn.
Đi chơi khắp nơi với nàng là lúc chàng thư giãn nhất.
Trong phòng có đốt chậu than, hơi nóng bốc lên, chẳng mấy chốc sư tử tuyết đã bắt đầu tan ra.
Hoắc Minh Cẩm bưng sư tử tuyết đi tới trước cửa sổ, bảo Kiều Gia mau mang chậu than ra ngoài.
Phó Vân Anh thấy tay chàng ướt sũng, lắc đầu bật cười, giữ lấy cánh tay chàng, “Chỉ là một con sư tử tuyết thôi mà, để nó tan đi.”
Hoắc Minh Cẩm lắc đầu, kiên quyết bảo vệ sư tử tuyết, mặt mày nghiêm túc, “Nàng cho ta mà.”
Nàng cười nói: “Không cần nó nữa, ta làm cho chàng một con khác lớn hơn.”
Chàng cũng cười, lắc đầu: “Ta thích con này.”
Nàng nhìn ra ngoài nghĩ ngợi, “Thế đặt sư tử tuyết lên cành cây đi, bên ngoài lạnh hơn, sẽ không tan nhanh đến thế.”
Chàng ừ một tiếng, rón rén đặt sư tử tuyết lên một cành khô chìa ngang bên ngoài cửa sổ.
Vợ chồng hai người nhìn nhau mỉm cười, khe khẽ nói chuyện với nhau, giọng điệu trẻ con tới mức khiến người khác phải bật cười. Họ đứng trước cửa sổ, tựa vào nhau, nhìn sư tử tuyết nơi đầu cành.
Hoắc Minh Cẩm giơ tay nắm một đống tuyết nhỏ, đắp nặn một con sư tử tuyết lớn hơn, đặt bên cạnh con sư tử tuyết mà nàng vừa làm.
Hai con sư tử tuyết tựa vào nhau trên cành cây, nhìn đầy vẻ thân mật.
Phó Vân Anh nhìn một lát, bật cười khe khẽ, “Minh Cẩm ca, chàng đắp không giống sư tử?”
“Thế giống cái gì?”
Nàng cố gắng nén cười nhìn chàng, “Giống con chó to.”
Hoắc Minh Cẩm nhướn mày, cúi đầu cắn môi nàng, cánh tay mạnh mẽ nhấc nàng lên, dụi mạnh vào mặt nàng.
Ai vào bảo nàng chế giễu sư tử tuyết chàng nặn giống chó cơ chứ!
Thấy hai người vui cười với nhau, không thèm để ý gì tới những người xung quanh, Kiều Gia và mấy hộ vệ khác nhìn nhau không biết phải nói gì, yên lặng ra ngoài.
Bọn họ thật sự không nhìn nổi nữa rồi! Điệu bộ của Nhị gia lúc ở bên cạnh phu nhân lúc nào cũng khiến người khác nổi da gà.
Hôm sau, Phó Vân Anh đưa Hoắc Minh Cẩm đi một chỗ.
Trời âm u, mây dày đặc, hoa tuyết rơi lả tả.
Sau khi ăn xong bữa sáng trên thuyền, Phó Vân Anh kéo Hoắc Minh Cẩm xuống thuyền, đi tới một cửa hàng ở ven sông.
Tầng hai của cửa hàng căng một tấm vải lớn, gió thổi bay phần phật, trên tấm phải có mấy chữ to: Quán tượng đất Huệ Sơn.
Tượng đất Huệ Sơn rất nổi tiếng, trong tiệm, từ sư phụ nặn tượng cho đến tiểu nhị đều là người phủ Thường Châu. Tiểu nhị nói cửa hàng ở Dương Châu được mở sau, nhà bọn họ cũng có cửa hàng ở phủ Thường Châu, Tô Châu nữa.
“Đất sét của nhà chúng ta là toàn đất sét đen được lấy từ dưới chân sườn đông bắc của núi Huệ Sơn, đất sét ở nơi khác không tốt được như đất sét Huệ Sơn chúng ta đâu.”
Tiểu nhị tự hào nói.
Hoắc Minh Cẩm đi vào cửa hàng, nhìn quanh một lượt. Trên kệ để hàng xép kín đủ các kiểu tượng đất khác nhau, có tượng người, mặt nạ, tượng các loại chim chóc quý hiếm, hoa cỏ cây cối, có tượng đất hình con trâu, con hổ, Phúc, Lộc, Thọ, ngoài ra còn có rất nhiều tượng màu, tượng được trang trí bằng vàng bạc. Tất cả đều rất giống, sinh động như thật.
“Nàng thích cái này à?”
Chàng lựa chọn một cách nghiêm túc.
Phó Vân Anh cười giữ chặt tay chàng, “Không mua những cái này, hôm nay tới đây nặn tượng.”
Sư phụ nặn tượng trong quán tượng đất có thể nặn tượng theo hình ảnh có sẵn, giống như vẽ tranh lưu niệm, nặn tượng cũng là một cách lưu giữ kỷ niệm.
Hoắc Minh Cẩm nhớ tới hai con sư tử tuyết hôm qua, khóe môi cong lên.
Sư tử tuyết thế nào cũng có lúc tan, tượng đất thì có thể giữ mãi, đợi đến lúc hai người già đi, có thể lấy ra để nhớ lại những tháng ngày đã qua.
Sư phụ nặn tượng thấy hai người, một người oai hùng tuấn lãng, cao lớn mạnh mẽ, một người dịu dàng xinh đẹp nhưng trên mặt lại hiện lên khí thế bừng mình, vừa nhìn đã biết đây là một đôi vợ chồng ngọt ngào hòa hợp, vừa nặn tượng vừa nói chuyện với bọn họ.
Tượng đất nặn xong cần phải đợi mấy ngày mới lấy được. Sư phụ nặn tượng khắc cả ngày tháng, tên họ và địa điểm vào tượng đất.
Ba ngày sau, Kiều Gia đi quán tượng đất lấy tượng của bọn họ về.
Đây là nghề gia truyền của sư phụ nặn tượng nên ông ta nặn rất giống.
Đôi tượng đất này được nặn theo hình dáng của bọn họ, hai người ngồi bên nhau cười, tượng nam ngũ quan góc cạnh, vai lưng thẳng tắp, tượng nữ mặt mày như tranh vẽ, sáng tựa trăng thu.
Đến cả quần áo bọn họ mặc hôm đó cũng được khắc họa một cách tinh tế.
Hoắc Minh Cẩm vô cùng yêu thích, lại quay lại nhờ sư phụ nặn tượng nặn thêm mấy đôi nữa.
Chơi ở Dương Châu mấy ngày, lúc tuyết ngừng rơi, những người cũng đang đi lên phía bắc như Phó Vân Chương, Miêu Bát Cân và Trần Quỳ cũng đi từ Nam Kinh tới, tập hợp lại đây với bọn họ.
Trước đó không lâu, Phó Vân Chương phụng mệnh tuần tra Nam Trực Lệ. Quan viên địa phương từng đọc sách của y, thấy văn phong của y thanh nhã nhẹ nhàng, cho rằng y là thư sinh yếu ớt, bằng mặt không bằng lòng, lơ là không quan tâm tới y.
Y không thể hiện thái độ gì. Lúc tới Nam Kinh, đầu tiên y lui tới xã giao với các sĩ tử trong vùng, làm đám quan viên mất cảnh giác rồi âm thầm thu thập chứng cứ, đợi thời cơ chín muồi mới mạnh mẽ xử lý quan viên tham ô, hủ bại ở địa phương, chỉnh đốn phòng ngự trên biển.
Quan viên địa phương kêu rên ồi ồi, thế mới biết họ đã lỡ xem nhẹ vị khâm sai thư sinh này. Nhìn y tuấn mỹ, nói năng ôn hòa vậy thôi chứ đã động tay làm việc thì thực sự chẳng khác gì sấm rền gió cuốn.
Vừa hay mấy người thi cùng năm với Phó Vân Chương lại là người phủ Dương Châu. Sau khi tới đây, y đưa mấy người Phó Vân Anh tới biệt viện của nhà bọn họ chơi, nghe bình đàn, chơi vui vẻ mấy ngày liền.
Đợi tất cả mọi người đã tập hợp đông đủ, bọn họ cùng nhau lên phía bắc theo đường Vận Hà.
Mấy ngày sau, đoàn người đi lại vất vả mới tới được kinh sư, Phó Vân Khải đích thân ra khỏi thành đón họ, mấy người Trần Quỳ trêu chọc hắn là chú rể mới.
Hắn sắp cưới vợ, trong lòng vui vẻ, mấy người bạn học trêu chọc thế nào cũng không bực tức.
Sau khi trở về nhà, Phó tứ lão gia cười ha hả đứng trước cửa đón bọn họ.
Bởi Phó Vân Khải sắp thành thân, Đại Ngô thị, tam thẩm, Lư thị đều được đón lên kinh thành. Chồng của Phó Nguyệt, Phó Quế nhậm chức ở kinh thành nên hai chị em cũng biết hôm nay Phó Vân Anh và Phó Vân Chương sẽ quay về. Từ sáng sớm, hai người đã ôm con sang đây giúp đỡ, hai vị con rể cũng đi sang theo.
Theo thứ tự, Hoắc Minh Cẩm là rể út nhưng trong nhà chẳng ai dám lơ là, bỏ bê chàng.
Phó tứ lão gia xoa xoa tay mời chàng vào chỗ ngồi, hai vị anh rể họ Dương vừa nhìn thấy chàng đi vào đã lập tức đứng dậy chắp tay chào hỏi chàng, vô cùng cung kính.
Phó Vân Anh đi vào nội viện gặp Đại Ngô thị và những người khác.
Nhiều năm không gặp, hiện giờ ai cũng biết mấy năm nay nàng chính là thằng bé “Phó Vân” kia, Đại Ngô thị và những người khác vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lúc nói chuyện với nàng tỏ ra rón rén cẩn thận, không dám nhìn nàng nhiều.
Nàng chào hỏi mấy câu xong liền ra ngoài, nghe thấy tiếng Phó Nguyệt và Phó Quế truyền đến từ phía sau thì dừng bước lại.
“Anh tỷ nhi, muội giỏi thật đấy!”
Phó Quế đuổi kịp, vỗ vai nàng.
“Chức quan của tỷ phu muội không cao bằng muội, đều phải nghe lời muội. Tỷ có muội muội tốt như muội, bình thường chàng ấy cũng phải nghe lời tỷ, không dám nặng lời câu nào!”
Phó Vân Anh bật cười, Phó Quế hiếu thắng, sau khi gả vào Dương gia đã lo hết việc trong nhà, không chỉ quản được Dương tỷ phu mà đến chị em dâu ở Dương gia cũng phải nhìn nàng mà làm việc. Vừa may Phó Nguyệt cũng được gả vào Dương gia, hai chị em giúp đỡ lẫn nhau, ở Dương gia không ai dám bắt nạt bọn họ.
Phó Nguyệt đứng bên cạnh phụ họa mấy câu, quay đầu lại nhìn về hướng chính viện, dịu dàng nói: “Anh tỷ nhi, những người như nãi nãi chưa gặp chuyện như thế bao giờ, muội đừng để bụng. Tỷ và Quế tỷ nhi đều cực kỳ khâm phục muội, về sau con gái của bọn tỷ lớn lên, bọn tỷ cũng sẽ để mấy đưa nó đọc sách như muội.”
Phó Quế nói: “Đúng thế, cũng phải cho mấy đứa nó đi học!”
Ngoài hành lang, tuyết lớn bay tán loạn.
Phó Vân Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Phó Nguyệt và Phó Quế.
Nàng cũng không quan tâm việc phụ nữ trong nhà có hiểu được nàng hay không nhưng hai người chị kiên quyết ủng hộ nàng như thế cũng khiến nàng cảm thấy ấm lòng.
…
Hoắc Minh Cẩm về kinh, thuộc hạ trước kia rủ nhau tới thăm chàng.
Đám thuộc hạ biết chuyện chàng cưới nữ tuần phủ nổi tiếng, đầu tiên là vô cùng khâm phục chàng, sau đó bắt đầu lo lắng cho chàng.
Phủ đài đại nhân người ta đọc đủ thứ thi thư, phong độ văn nhã, Nhị gia hơn phủ đài đại nhân tận mười mấy tuổi, liệu có bị ghét bỏ không đây?
Lý Xương là người quan tâm tới Hoắc Minh Cẩm nhất, sưu tầm rất nhiều “bảo bối” mang tới, cười hề hề, “Nhị gia, phủ đài đại nhân người ta còn trẻ, ngài cần phải giữ gìn thể lực cho tốt, học thêm mấy phương pháp nữa mới có thể dỗ phu nhân được…”
Hắn còn chưa kịp nói hết lời, Kiều Gia đứng bên cạnh đã đá hắn một cái, kéo Lý Xương ra ngoài.
Lý Xương tỏ ra không thể hiểu nổi, “Ai! Đấy là ta suy nghĩ cho Nhị gia còn gì, đồng liêu bên cạnh phủ đài đại nhân ai chẳng là rồng là phượng cơ chứ!”
“Không cần ngươi phải lo.”
Kiều Gia lạnh lùng nói.
Đuổi Lý Xương đi, Kiều gia quay lại viện, đồng tử trong mắt đột nhiên co lại.
Hoắc Minh Cẩm đang ngồi đàng hoàng trên chiếc ghế bành lớn trong phòng, đang thoải mái lật mấy thứ “bảo bối” mà Lý Xương vừa mang tới ra xem.
“Nhị gia…”
Kiều Gia há hốc miệng. Không phải Nhị gia bị tên Lý Xương kia kích thích rồi chứ?
Hoắc Minh Cẩm mím môi cười, vẫy vẫy tay, ý bảo không sao.
…
Nửa tháng sau, Phó Vân Khải cưới thiên kim Trần gia về nhà.
Tuy hắn chỉ là tiểu lại bé nhỏ, lễ cưới làm đơn giản, không quá phô trương nhưng em gái hắn là phủ đài đại nhân nổi danh khắp thiên hạ, em rể là đốc sư muốn phong chức cũng không phong thêm được nữa, anh họ là nhân tài trẻ tuổi của triều đình Phó Vân Chương. Ngày đón dâu, mọi người nườm nượp kéo đến tặng quà, ngạch cửa Phó gia sắp bị đạp nát tới nơi.
Phó Vân Anh về kinh báo cáo công việc, năm sau còn phải xuôi nam tiếp, quan viên Lục Bộ sợ nàng sẽ quên bọn họ, đua nhau tìm cơ hội mở tiệc chiêu đãi nàng.
Ngày nào nàng cũng phải ra ngoài xã giao, chuyện trong nhà đều nhờ Phó tứ lão gia và những người khác xử lý.
Thiên kim Trần gia quả nhiên danh bất hư truyền, thông minh tháo vát. Sau khi lại mặt vào ngày thứ ba, nàng ấy đã cởi trang phục của cô dâu mới, lập tức tiếp quản việc trong nhà, xử lý mọi việc trật tự rõ ràng.
Hôm ấy khó khăn lắm mới có một ngày nhàn rỗi, mấy người tụ tập lại trong nhà.
Cùng nhau ngắm mai, đốt lò nấu tuyết.
Phó Vân Chương đàn một khúc nhạc, ngón tay khẽ vuốt ve dây đàn, nhìn nước trà sôi sùng sục, bỗng nhiên nói: “Sau khi tuyết rơi, rau cải, tuyết lý hồng (tên một loại rau) thơm ngon vô cùng.”
Nghe xong lời này, Phó tứ lão gia và Viên Tam cười ồ lên, cứ tưởng y đánh đàn xong sẽ ngâm thơ chứ, sao tự dưng lại nói chuyện ăn thế không biết.
“Nhị ca đói rồi sao?”
Phó Vân Anh bật cười, bảo Liên Xác múc cho y một bát chè bột củ sen hoa quế.
Hoắc Minh Cẩm ngồi đối diện với nàng, hai người chơi cờ song lục.
Hộp đựng đồ điểm tâm bên cạnh chất một đống kẹo hạt thông, mỗi người bốn ngăn, người thắng sẽ được hai viên kẹo.
Bốn ngăn kẹo hạt thông của nàng chỉ còn một nửa, bốn ngăn của của Hoắc Minh Cẩm lại tràn đầy.
Phó Vân Chương ăn chè bột củ sen, đi lại gần xem hai người họ chơi, tay chắp say lưng, vừa xem vừa lắc đầu liên tục.
Phó Vân Anh nói: “Nhị ca, xem cờ không nói mới là quân tử.”
Phó Vân Chương bật cười khe khẽ, “Ta nói gì à?”
Phó Vân Anh thua một ván, nhặt hai viên kéo ném sang ngăn của Hoắc Minh Cẩm ở phía bên kia hộp đựng điểm tâm, “Huynh ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đang chê cười muội.”
Phó Vân Chương cong môi lên, cười sảng khoái hơn, “Ai bảo muội nhìn ta làm gì? Ta cười là việc của ta, muội không nhìn ta là được rồi.”
Hoắc Minh Cẩm không nói gì, lặng lẽ xoay hộp đựng điểm tâm lại, phía nhiều kẹo hạt thông quay về phía Phó Vân Anh.
“Của nàng hết.”
Nàng cười xì một tiếng.
Viên Tam và Phó tứ lão gia cũng ngó vào xem.
Thấy Phó Vân Anh thua nhiều thắng ít, Viên Tam không nhịn nổi xoa tay hằm hè, “Lão đại, ta chơi giúp ngươi!”
Hoắc Minh Cẩm ngước mắt lên liếc hắn một cái, ánh mắt sắc lẹm.
Viên Tam không phục, vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu nhúc nhích.
Phó tứ lão gia cười ha ha, kiên quyết lôi Viên Tam đi mất.
Trên chiếc bàn trước cửa sổ đặt một đôi bình lớn bằng vàng hoa văn hình mây, cắm mấy cành hoa mai, bình vàng sáng lấp lánh, ánh lửa hắt lên lại càng lóa mắt.
Phó Vân Anh chê đôi bình lớn kia quá chói mắt, bảo thị nữ chuyển bình đi chỗ khác, đặt hai chiếc bình sứ vào đó để cắm hoa.
Phó tứ lão gia vội nói: “Không được chuyển! Không được chuyển! Đó là đồ Vạn tuế gia ban cho đấy.”
Khóe miệng Phó Vân Anh run run, đúng là phong cách tặng quà của Chu Hòa Sưởng, cứ cái gì thoạt nhìn có vẻ đắt tiền là tặng cái đó.
Nàng vừa mới mắng thầm vài câu, nội quan trong cung đã tới nhà truyền chỉ.
Năm nào cũng thế, lúc tuyết rơi, trong cung sẽ mở tiệc trong noãn các để ngắm mai, ăn thịt dê nướng, uống rượu nóng. Chu Hòa Sưởng biết mấy hôm nay Phó Vân Anh rảnh rỗi nên mời nàng và Hoắc Minh Cẩm tới dự tiệc.
Sau tuyết trời nắng, không trung xanh thẳm như một viên đá quý trong vắt.
Hai người cưỡi ngựa vào cung.
Lúc họ bước vào noãn các, Chu Hòa Sưởng ôm một đứa bé trắng trẻo xinh xắn trong ngực, ngồi trên giường đất trước cửa sổ dạy đứa bé tập nói.
Nhìn thấy bọn họ sóng vai đi vào, tựa như một đôi người ngọc, Chu Hòa Sưởng thầm cảm thán một câu, may là Vân ca nhi là người nhà hắn, nếu không chưa chắc hắn đã có thể lôi kéo nổi một người như Hoắc đốc sư.
Phó Vân Anh hỏi Quy Hạc đạo trưởng, Chu Hòa Sưởng bĩu môi, “Chẳng biết ông già lại đi chơi đâu rồi, năm nay ăn Tết bên ngoài.”
Bữa tiệc rượu hôm nay chỉ là tiệc trong nhà, Chu Hòa Sưởng mở tiệc riêng chiêu đãi hai vợ chồng họ, cầm cánh tay Hoàng trưởng tử, dạy thằng bé chắp tay thi lễ với bọn họ.
Hoàng trưởng tử mở đôi mắt tròn xoe như quả nho, tò mò quan sát hai người lớn rất ít khi gặp mặt này.
Phó Vân Anh không biết dỗ trẻ con, lấy tượng đất mang từ phủ Dương Châu về đưa cho Chu Hòa Sưởng.
Chu Hòa Sưởng nhận tượng đất, quan sát thật kỹ bỗng a một tiếng, bảo Cát Tường mang gương tới đây, cầm gương tự soi rồi nhìn tượng đất, cười hỏi: “Tượng đất này sao trông quen thế nhỉ?”
Cát Tường đứng bên cạnh cười nói: “Chẳng phải thế sao, giống y hệt gia.”
Lúc Phó Vân Anh và Hoắc Minh Cẩm tới quán tượng đất nặn tượng, nàng nhân tiện bảo sư phụ nặn tượng nặn hình mấy người Chu Hòa Sưởng, Phó Vân Chương, Phó tứ lão gia, Viên Tam theo miêu tả của nàng. Lần này mang tượng đất về, Viên Tam và mọi người ai cũng thích. Tuy đã từng biết đến từ trước nhưng Phó Vân Chương cũng thấy thú vị.
Mấy tượng đất đưa cho Chu Hòa Sưởng đã được lựa chọn cẩn thận. Phó Vân Anh hiểu rõ thẩm mỹ của hắn, chủ động bảo sư phụ nặn tượng dùng vàng lá, mảnh ngọc để trang trí, khiến tượng đất trở nên lấp lánh ánh vàng.
Quả nhiên Chu Hòa Sưởng thích thật.
Hoàng trưởng tử còn nhỏ, chỉ một lúc sau đã mệt lả. Chu Hòa Sưởng dặn dò nội quan bế thằng bé sang gian bên cạnh, sai người chuyển bàn than tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, ba người ngồi quanh bàn than vừa nướng thịt dê vừa ăn.
Trong noãn các cắm rất nhiều hoa mai, than cháy đượm, hương hoa lan tỏa, hòa với mùi rượu, mùi thịt, nồng nàn say lòng người.
Họ vừa uống rượu, ăn thịt, ngắm hoa mai, vừa nói chuyện trên triều đình.
Chu Hòa Sưởng bảo vốn tưởng rằng sang năm Diêu Văn Đạt sẽ cáo quan, không ngờ lão nhân gia càng già sắc mặt càng hồng hào, tạm thời Nội Các không có chỗ trống.
Hắn sắp đưa Phó Vân Chương về địa phương mài giũa mấy năm, chuẩn bị sau này vào Nội Các.
Phía vùng duyên hải bên kia, Miêu Bát Cân vừa đến Quảng Đông đã cạnh tranh với mấy đội tàu do đám người Hồ Phong suất lĩnh. Hắn võ nghệ cao cường, lại chẳng có vướng bận gì, dùng thái độ cứng rắn, không sợ chết để kiềm chế Hồ Phong. Các gia tộc quyền thế ở vùng Mân Chiết dạo gần đây cũng an phận hơn nhiều.
Chu Hòa Sưởng hỏi Phó Vân Anh có tính toán gì không.
Nàng và Hoắc Minh Cẩm nhìn nhau, nàng nói: “Làm đến đâu chắc đến đấy.”
Không thể hấp tấp được, cần phải xây dựng nền tảng cho vững trước đã, như thế tới lúc nàng quay lại kinh sư mới không có ai có thể lay động vị trí của nàng.
Chu Hòa Sưởng trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu.
Nói nói cười cười một lúc, chiều hôm đã buông xuống từ bao giờ, ánh hoàng hôn chiếu lên nền tuyết, hoa mai đầu cành ánh lên sắc đỏ quyến rũ.
Đại khái là do tâm trạng vui vẻ, bọn họ đều cảm thấy cảnh tuyết trước mắt hết sức tươi đẹp.
Hôm sau, Phó Vân Anh và Hoắc Minh Cẩm rời kinh sư, lên núi Hạc Đài bái phỏng Trương đạo trưởng.
Trên núi Hạc Đài, mây mù che phủ, núi lẫn trong mây.
Đứng từ chân núi nhìn lên cũng không nhìn thấy đỉnh núi, chỉ có thể nhìn thấy một màu tuyết trắng mênh mang.
Họ đi dọc theo thềm đá, bước lên bậc thang. Tuy trời khô ráo nhưng thềm đá vẫn đầy tuyết đọng, lúc đi phải cẩn thận hơn bình thường.
Phó Vân Anh đi rất cẩn thận.
Hoắc Minh Cẩm bước đi thoải mái như giẫm trên đất bằng, thấy nàng đi chậm bèn cởi đao đeo bên hông xuống, đưa cho tùy tùng phía sau cầm, vươn tay ra với nàng, “Lại đây, ta cõng nàng.”
Phó Vân Anh mỉm cười, đi tới áp người vào lưng chàng.
Chàng cõng nàng lên, đợi nàng điều chỉnh tư thế xong mới bước từng bước một leo lên trên.
“Sao tự nhiên lại muốn lên núi Hạc Đài thế?” Chàng trầm giọng nói.
Phó Vân Anh không trả lời, có tiếng sột soạt vang lên, một thứ lành lạnh lướt qua cổ chàng.
Chàng cúi đầu, nhìn thấy miếng ngọc bội hình con cá nàng đang cầm trên tay.
Đó chính là miếng ngọc mà năm đó chàng đã ép nàng phải nhận.
Và trước đó nữa, ở bến tàu, sau khi cứu được nàng, chàng đã lỡ tay làm mất miếng ngọc bội này, lúc ấy vẫn còn là một đứa trẻ…
Nếu như lần đó chàng không cứu được nàng…
Vậy thì kiếp này chàng đã thật sự bỏ lỡ nàng.
Miếng ngọc bội này không phải là trân quý gì cho lắm, chỉ có điều đây là đồ vật chàng đã đeo từ nhỏ đến lớn nên vẫn luôn mang theo bên người.
Ngoại trừ người cha đã chết trận sa trường, trong nhà chỉ có bà nội là thật lòng yêu thương chàng.
Lúc chàng muốn tới Ngụy gia cầu hôn, bà nội từng trêu chọc chàng, bảo chàng có thể đưa miếng ngọc bội này cho Anh tỷ nhi làm tin.
Sau này miếng ngọc bội hình con cá chưa đưa được tới tay nàng, người đã đi lấy chồng, sau đó thì người sống kẻ chết…
Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn, miếng ngọc bội hình con cá này cũng đến được tay nàng.
“Ta nghe Trương đạo trưởng bảo…” Phó Vân Anh ôm cổ chàng, gác cằm lên vai chàng, “Minh Cẩm ca, có phải năm đó chàng đã đích thân lên núi Hạc đài xin tiên sư trên núi làm phép sau đó bảo Lý đồng tri đưa miếng ngọc bội tới tận tay ta hay không?”
Mặt Hoắc Minh Cẩm cứng đờ, liếc mắt nhìn xung quanh một lượt.
Đám tùy tùng giật mình, mau chóng lùi về phía sau mấy bước. Bọn họ chưa nghe thấy gì hết!
Phó Vân Anh bật cười khe khẽ, giữ mặt Hoắc Minh Cẩm, hôn hai cái.
Khi đó chàng mới phát hiện ra thân phận của nàng, sợ nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào. Một người chưa bao giờ tin quỷ thần như chàng mà lại đồng ý đủ loại yêu cầu vô lý của tiên sư, bò từng bước một lên núi, xin bùa hộ mệnh cho nàng.
Chàng là Hoắc Nhị gia mình đồng da sắt cơ mà!
Nàng thở dài, ôm chặt lấy chàng, “Giờ chàng còn nghĩ ta là ma không?”
Nếu đã bị nàng phát hiện, chàng cũng chẳng cần giấu giếm làm gì nữa, tuy rằng nói ra cũng hơi xấu hổ nhưng khi đó chàng nghĩ nếu như nàng là ma thì phải làm sao mới giữ nàng lại được, bắt chàng trả giá thế nào cũng được…
Biểu cảm trên mặt Hoắc Minh Cẩm dần thả lỏng, chàng cười, “Phủ đài đại nhân sao có thể là ma được? Nàng là tiểu tổ tông của ta.”
Lúc nói ra mấy chữ cuối cùng, chàng thì thầm tựa như nỉ non.
Cổ họng Phó Vân Anh nghẹn lại, vốn định trêu chọc chàng nhưng nghe chàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với mình như thế, nàng lại chẳng biết nên nói gì nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy chàng.
“Chàng phải cõng ta cho vững vào đấy.”
Nàng đưa tay vuốt ve sườn mặt chàng, môi ghé vào bên tóc mai chàng, nói nhỏ mấy câu vào tai chàng.
Hoắc Minh Cẩm sững sờ.
Đờ ra đó một lúc, môi chàng bỗng run lên, rón rén cẩn thận đặt nàng xuống, đưa tay giữ chặt lấy bả vai nàng, tay cũng run rẩy.
Phó Vân Anh mỉm cười, làm mà sợ đến nông nỗi này chứ?
“Thật sao?”
Rất lâu sau, Hoắc Minh Cẩm mới hỏi ra được một câu.
Nàng gật đầu.
Hoắc Minh Cẩm vẫn ngơ ngác, dường như vẫn chưa hoàn hồn.
Chàng run run muốn ôm lấy nàng nhưng lại sợ mình ôm quá mạnh, tay chân luống cuống.
Phản ứng của chàng làm Phó Vân Anh bật cười, ôm lấy chàng, “Không sao, ta đâu phải làm bằng thủy tinh, thái y bảo ta có thể leo núi.”
Hôm qua nàng vừa mới nhờ thái y khám.
Hoắc Minh Cẩm nhắm mắt lại, ôm chặt lấy nàng.
Sau đó nói sao chàng cũng không chịu cho nàng đi lên, lại cõng nàng, đi xuống chân núi.
Thấy chàng phản ứng mãnh liệt như thế, nàng không tiếp tục đòi lên, ôm chặt cổ chàng.
Gió nhẹ quét qua sườn núi, ánh mặt trời hòa với ánh sáng hắt lên từ nền tuyết.
Hoắc Minh Cẩm bước từng bước một, bình tĩnh, vững chãi.
Giống như năm ấy, từ nơi này, chàng bò từng bước một lên đỉnh núi, nghĩ tới chuyện nàng ở ngay phủ Võ Xương, niềm vui dấy lên từ trong đáy lòng. Bởi vì quá kích động, trong lòng lại trở nên bình tĩnh vô cùng.
Chàng sao mà không cẩn thận cho được.
Hiện giờ chàng đang cõng trên lưng cả thế giới của mình!
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3