Trường trung học Đường Lý nằm bên sông, đi qua một con đường đá thật dài thì mới có thể nhìn thấy cổng trường.
Đây là ngày thứ hai Minh Hạnh tới đây. Mấy người đi cùng đang bàn nhau đi tới một siêu thị nhỏ để mua sắm mấy thứ đồ hàng ngày, để lấp đầy chỗ ký túc xá trống trải.
Minh Hạnh không thể tham gia cùng họ.
Bởi vì cô không được phân đến kí túc xá.
Kí túc xá cho giáo viên tình nguyện của trường trung học này là một dãy nhà gạch đỏ đã xuống cấp từ lâu, có đúng sáu phòng. Đêm hôm trước có một trận mưa lớn, một phòng trong số đó bị ngập không thể ở được.
Ngay cả cửa sổ và tường cũng phải tu sửa lại.
Cô là người cuối cùng đến kí túc xá, sau khi đến mới biết đã hết phòng.
Mà ba cô gái không đồng ý cho cô ở chung.
Căn phòng vốn vừa nhỏ vừa đông, thêm người nữa các cô lại không quen, nên không ai muốn nhượng bộ.
Tính cách của Minh Hạnh vốn không thích tranh giành, tất cả đều ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp. Hiệu trưởng nói sẽ nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.
Trấn Đường Lý của họ ở vùng sâu vùng xa, kinh tế phát triển không tốt, căn bản không giữ được người. Hai năm trước có đội giáo viên đặc biệt thi đỗ đến đây, ở lại không quá ba tháng lại rời đi.
Hiện nay trường thiếu giáo viên trầm trọng, trước khi có đợt giáo viên đặc biệt tới thì chỉ có thể trông cậy vào mấy sinh viên đại học tới làm giáo viên tình nguyện này để giúp họ.
Họ cười cười nói nói đi ra ngoài, để Minh Hạnh ở lại văn phòng một mình.
Ngoài cửa sổ vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu ra rả, thỉnh thoảng có gió từ cửa sổ thổi vào, mang theo từng đợt nóng bức.
Thời tiết quá nóng, da Minh Hạnh đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm trán.
Cô nhìn quanh, phát hiện trên bàn có một chiếc quạt điện, thế là cô đứng dậy, định bật quạt.
Sau vài phút mày mò, cô phát hiện chiếc quạt điện đã bị hỏng.
Hết cách, cô đành ngồi xuống.
“Cô giáo Minh Hạnh.” Hiệu trưởng vội vã đi vào, trên tay xách nửa quả dưa hấu đặt lên bàn, nói: “Thời tiết nóng quá, quạt điện cũng bị hỏng, ăn chút dưa hấu giải nhiệt trước đã.”
Cô hiệu trưởng trường trung học Đường Lý này đã bốn mươi tuổi, tóc búi gọn gàng, mặc váy đen chỉnh tề nghiêm túc.
Bà cười có phần ấm áp, nói: “Cháu ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Còn có thể nói chuyện gì đây, hiện giờ chủ yếu chính là chuyện kí túc xá.
“Trường chúng ta nằm bên sông, gần đây hầu như không ai ở, cách đây gần nhất và tiện nhất chính là nhà của bà Trình trên trấn.”
“Bà Trình ở một mình, trong nhà vừa hay có phòng trống, cô vừa nói chuyện với bà ấy rồi, bà ấy rất hoan nghênh cháu tới.”
Sau khi trải qua nhiều cân nhắc, hiệu trưởng mới có quyết định này.
Đây là giải pháp tốt nhất có thể nghĩ tới hiện nay.
Minh Hạnh kiên nhẫn lắng nghe hiệu trưởng nói xong.
“Không biết có làm phiền nhà bà không?”
Cô vốn tưởng rằng sẽ dọn cho cô một phòng trong trường, không ngờ lại để cô đi đến nhà khác ở.
Vừa mới đến, đều là người xa lạ, đương nhiên cô ngại đi làm phiền nhà người ta.
“Không đâu.” Hiệu trưởng cười đáp: “Bà Trình rất tốt.”
Minh Hạnh bỗng chốc im lặng, không nói gì.
“Cô giáo Minh Hạnh, cô biết lo lắng của cháu.” Hiệu trường nhìn bộ dạng rất do dự của Minh Hạnh, liền nói.
Tốp giáo viên tình nguyện lần này đến khó đông, mà trong số đó người lệch quẻ nhất chính là Minh Hạnh.
Cô xinh đẹp, làn da trắng không chút tì vết, đôi mắt cong cong hình trăng non, cười lên khiến người ta có cảm giác thân thiết. Khi nói chuyện, âm thanh trong veo lại dịu dàng.
Có lẽ điều kiện gia đình rất tốt, là cô gái được chiều chuộng.
Thế nhưng lại đồng ý đến chỗ họ làm giáo viên tình nguyện.
Hiệu trưởng nói: “Chiều nay cô đưa cháu đến xem trước, đến lúc đó lại quyết định.”
Minh Hạnh gật đầu: “Vâng”
…
Từ trường đến nhà bà Trình đi mất khoảng mười lăm phút.
Có một đoạn đường ở giữa không hề dễ đi, lại được lát đá vụn, rộng chừng hai mét, gần như không có ô tô qua lại.
Đường gồ ghề mấp mô.
“Con đường này đã được trải nhựa cách đây hơn mười năm, mấy năm nay đã được tu sửa, nhưng không hề dễ đi.”
Hiệu trưởng nhìn Minh Hạnh bước đi rất khó khăn, tốc độ bước chậm lại, bà dặn dò: “Cẩn thận chút.”
Minh Hạnh vừa nhìn dưới chân, rồi lại tò mò quan sát xung quanh.
Phong cảnh trấn Đường Lý rất đẹp.
Tựa vào ngọn núi lớn xanh tươi, sau khi rẽ vào con đường nhỏ ngoằn ngoèo, bên đường có ruộng rau và cây ăn quả, còn có sân nhỏ do các nhà tự xây dựng.
“Đến rồi.”
Minh Hạnh theo tiếng nói, ngẩng đầu lên. Cô chỉ thấy một loạt hàng rào trước mắt. Hai bên tường bao quanh bằng gạch đỏ cũ kỹ, căn nhà một tầng có trồng hoa ở các góc, sắp xếp trông rất sạch sẽ ngăn nắp.
Hiệu trưởng dẫn Minh Hạnh đi vào, gõ cửa, lớn tiếng gọi: “Dì Trình, dì có nhà không?”
“Ơi, đến đây.” Bên trong truyền đến tiếng đáp lại, cửa lớn mở ra, bà Trình bước nhanh ra ngoài.
Gương mặt bà tươi cười, dáng vẻ vô cùng hòa nhã dễ gần, sau khi cúi đầu lau khô tay, bà cười nói với hiệu trưởng: “Thục Hoa à, tôi vừa mới thịt con gà, tối nay ở lại đây cùng nhau ăn bữa cơm.”
Trong thôn làng trấn nhỏ của họ, lễ tiết chào đón người khác lớn nhất chính là mổ gà mổ vịt. Tất cả đều là do họ vất vả nuôi lớn, ăn rất ngon.
“Đây là cô giáo Minh Hạnh sao?” Bà Trình nói, vừa chú ý tới người bên cạnh hiệu trưởng: “Mau mau, vào đây ngồi.”
Bà Trình rất nhiệt tình lại hiếu khách. Sáng nay cô hiệu trưởng nói với bà muốn gửi Minh Hạnh ở đây một thời gian, chưa nói đến hai câu bà đã đồng ý.
Con gái nhà người ta đồng ý đến chỗ họ dạy học, vì bọn nhỏ trong trấn, cũng phải thết đãi các thầy cô thật tốt.
Hơn nữa bà ở một mình, cũng có phòng trống.
“Cô giáo Minh Hạnh định khi nào chuyển tới đây? Hôm nay vừa hay buổi tối bà nướng một con gà!”
Minh Hạnh có chút không quen với vẻ nhiệt tình như vậy, cô ngây ra trong chớp mắt, đang muốn chào to một tiếng “chào bà Trình”, nhưng giọng bà lại vang lên trước.
“Không cần sợ phiền bà đâu, bà ở một mình, ngược lại còn muốn có người ở cùng, bình thường có thể nói chuyện cũng tốt.”
“Nào, bà dẫn cháu đi xem phòng.” Bà Trình nói, dẫn người vào trong xem.
Trong nhà tổng cộng có ba phòng, hai phòng đều trống, một phòng trong cùng cửa khoá, theo như bà Trình nói thì cháu trai của bà thỉnh thoảng sẽ qua đây ở.
“Bà đã quét dọn phòng rồi, rất sạch sẽ.”
Căn phòng mà bà Trình dẫn cô đến xem nằm bên cạnh chậu hoa trồng trong sân, vừa mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy. Toàn bộ căn phòng có một màu xanh tao nhã, nhìn chung rất thoải mái.
“Phòng khách có thừa quạt điện, bà đi lấy cho.”
“Sức gió lớn, đảm bảo mát!”
Thời tiết này quả thực rất nóng, không có quạt điện thì không thể chịu nổi.
Bà Trình nói: “Cô giáo Minh Hạnh cứ yên tâm ở đây nhé.”
Minh Hạnh đồng ý.
Sau khi Minh Hạnh rời khỏi nhà bà Trình, cô lại quay về văn phòng trường thu dọn đồ đạc.
Không cần thu dọn nhiều, có mấy người vừa vặn cũng quay về.
“Minh Hạnh, tôi vừa xem tin nhắn nhóm, cậu đã tìm được chỗ ở rồi à?”
Tay Tưởng Bối Bối đang xách một túi nilon lớn, đều là đồ vừa mua từ siêu thị về, cô ấy tiện tay đặt lên bàn.
Minh Hạnh gật đầu, đáp: “Ừm, hiệu trường tìm giúp.”
“Chúng tôi vừa ở siêu thị nói chuyện với bà chủ, biết được chút chuyện lộn xộn ở đây, nói cậu nghe này.”
Tính cách Tưởng Bối Bối cởi mở, ở chỗ nào cũng rất thích nói chuyện với mọi người.
“Trấn Đường Lý này nhìn thì bình yên tốt lành, nhưng khó chịu nhất chính là có một tên lưu manh… hình như họ Trình.”
“Đánh nhau gây sự, ức hiếp kẻ yếu, không chuyện ác nào không làm, tiếng xấu vang dội.”
“Bà chủ hết lần này đến lần khác nhắc nhở chúng tôi, trấn này tuy hơi lớn nhưng khó tránh khỏi sẽ gặp, tốt nhất phải cẩn thận đừng chọc vào hắn, nếu không thì thật sự xong đời.”
Tưởng Bối Bối nói xong, lại bổ sung thêm: “Nhưng mà hiện nay hắn đang đi học trên huyện, chắc là tạm thời chưa về.”
Minh Hạnh không có chút hứng thú gì với mấy chuyện cô ấy nói, chỉ là cô ấy đã nói, cô cũng đáp lại mấy câu cho có.
Khuôn mặt Tưởng Bối Bối nóng bừng, quay đầu nhìn.
Hồ Du ngồi phía sau ném cho cô ấy một ánh mắt, tỏ ý muốn cô ấy tiếp tục hỏi.
“Minh Hạnh, lần này chúng ta có thể còn phải làm chủ nhiệm, cậu có biết không?”
Hàn huyên một hồi, cuối cùng chủ đề đã được về đúng quỹ đạo.
Đây mới là điều cô thật sự muốn hỏi.
Mấy người họ quan hệ tốt, tin tức liên quan có gì mới đều biết. Minh Hạnh đương nhiên không nhanh bằng bọn họ.
Cô lắc đầu, hỏi: “Gì cơ?”
“Phải tạm thời làm chủ nhiệm.” Tưởng Bối Bối đáp: “Nghe nói là rất thiếu người, hiện nay khối tám (*) có một lớp không có giáo viên chủ nhiệm, có thể cần người trong số chúng ta tạm thời thay thế.”
(*) khối tám (初二): Theo hệ thống giáo dục của Trung Quốc, bậc tiểu học học sáu năm, bậc trung học học sáu năm bao gồm trung học cơ sở (sơ trung) và trung học phổ thông (cao trung). Vậy nên khối sơ nhị (初二) tương đương với khối lớp tám ở Việt Nam.
“Chúng ta chỉ ở đây hơn một tháng, học sinh cũng sắp nghỉ hè rồi, làm chủ nhiệm lớp cũng là để trau dồi năng lực của mình.”
Hồ Du mở miệng nói một câu, trong lời nói giống như đang khuyên Minh Hạnh làm gì đó.
Minh Hạnh hỏi: “Cái này quyết định ra sao?”
Nếu thật sự như vậy, cô quả thật có chút lo lắng.
Làm chủ nhiệm lớp khác với giáo viên đứng lớp đơn thuần, trách nhiệm nặng nề hơn, áp lực lớn hơn. Hơn nữa lần đầu tiên cô được làm giáo viên, chứ chưa nói đến việc làm chủ nhiệm lớp.
Nói thật, cái sạp hàng này không ai muốn nhận.
“Quyết định thế nào thì không biết.” Ngược lại Tưởng Bối Bối không hề lo lắng chút nào, cười nói: “Nếu như không có ai tự tiến cử, có thể sẽ rút thăm đó.”
Minh Hạnh trầm mặc một chút, vẫn không hiểu, đang muốn hỏi tiếp thì Hồ Du đã đứng dậy, cầm đồ đi ra ngoài.
“Tranh thủ cuối tuần, tôi còn phải về trước chuẩn bị giáo án, tránh cho đến lúc lại không ứng phó kịp.”
“Tôi cũng đi cùng.” Tưởng Bối Bối vội vàng đi lên.
Lời Minh Hạnh nói đến miệng rồi lại nuốt xuống.
Thực ra cô rất muốn thảo luận về vấn đề giáo án với họ, nhưng nhìn ra họ không hề hoan nghênh cô.
Minh Hạnh im lặng ngồi xuống một lúc, sau đó nhấc túi hành lý, đứng dậy đi ra ngoài.
Phải đi tới nhà bà Trình rồi.
Cô nghĩ, trước khi chuyển tới vẫn phải đi đến cửa hàng phía trước mua chút hoa quả.
Khi ra ngoài, cần phải có lễ phép.
——oOo——
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3