Truyện Người Canh Giữ Giấc Mơ
Thời điểm tôi nhìn qua khe cửa, “tôi” ở bên trong, không hẹn mà cũng quay đầu lại nhìn tôi, trên miệng hắn, còn treo nụ cười mỉm quỷ dị.
A!Tôi thét to một tiếng, xoay người muốn chạy trốn.”bịch!” một tiếng, tôi đâm vào tường. Cháu bé, có phải gặp ác mộng rồi không?Tiếng nói của Trần tiên sinh khẽ vang lên bên tai, tôi ê ẩm người híp mắt nhìn bốn phía, mới phát hiện, mình đang nằm trên giường, bên cạnh là Trần tiên sinh, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi lúc ấy là, cảm ơn trời đất, bên cạnh không phải là ông nội tôi, tuy rằng tôi biết ông nội không có ác ý với mình, ngược lại, ông vẫn đang bảo vệ tôi, chỉ là không thể không thừa nhận, tôi vẫn sợ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ông nội, tôi nghĩ, nguyên nhân khiến tôi sợ hãi, có hoảng sợ, cũng có áy náy.Nghe Trần tiên sinh nói vậy, tôi mới biết mình đang nằm mơ, tôi hỏi, không phải chúng ta đang bị quỷ đả tường sao? Vì sao lại ngủ trong phòng tôi?Trần tiên sinh xoay người, mặt hướng ra cửa, quay lưng về phía tôi, thay đổi một tư thế thoải mái xong, mới nói: Cháu còn có mặt mũi nói vậy à, chúng ta bị quỷ đả tường rồi, cho nên lại quay về sân nhà thợ xây Trần, ai mà biết cháu vừa mở cửa bước vào, đã lăn đùng ra ngất, chỉ là quỷ đả tường thôi, cũng bị dọa ngất à?Tôi nghe Trần tiên sinh nói xong, có chút hoảng hốt, cứ có cảm giác không đúng lắm, thế nên tôi hỏi: Trần tiên sinh, chúng ta về kiểu gì? Chúng ta về bao giờ?Trần tiên sinh nói, sau khi cháu ngất xỉu, bác hai đã cõng cháu về, vừa ngủ chưa được bao lâu, mông còn chưa ấm!Tôi vội vàng hỏi, thế bác hai đâu?Trần tiên sinh nói, bác ấy quay về nhà thợ xây Trần cùng bác cả rồi.Nghe thế, tôi mới hơi yên tâm một ít, tôi lo lắng một mình bác cả sẽ xảy ra chuyện.Lúc này mặt trăng đã đến phía tây, chứng minh đã sắp rạng sáng, tôi có chút khó hiểu, vừa rồi quỷ đả tường rốt cuộc đã nhốt tôi và Trần tiên sinh bao lâu, tôi thậm chí, còn không phân biệt được, hiện tại, tôi đang ở trong hiện thực, hay vẫn ở trong giấc mơ.Trần tiên sinh không để ý nhiều tới tôi,sau khi ra ngoài sân, ông ấy cởi giày dưới chân mình, giống với lúc trước, đập một cái, đi ba bước, nhưng lần này ông ấy đập rất vội vàng, tôi đi theo sau, phải chạy chậm mới đuổi kịp.Lúc này, chúng tôi đi được chưa bao lâu đã tới đầu thôn, đống lửa trong sân nhà thợ xây Trần vẫn còn cháy, chỉ là càng tới gần sân nhà thợ xây Trần, tôi lại càng sợ hãi, tôi sợ lúc mình áp mặt lên cửa nhìn vào bên trong, sẽ lại thấy một “tôi” khác.Trần tiên sinh chưa từng dừng lại, lập tức đẩy cửa vào trong sân, đống lửa đã rất nhỏ, linh vị thợ xây Trần vẫn còn trên linh đường, nhưng lại không thấy bác cả bác hai đâu, lần này, tôi có chút luống cuống, hỏi Trần tiên sinh, bác cả bác hai tôi đâu?Trần tiên sinh nói, tìm xem đã.
Nói xong, ông ấy gọi bác cả bác hai vài tiếng, sau đó đi vào trong một gian phòng.Tôi nhìn linh đường thợ xây Trần, không dám tới gần.
tôi đứng trong sân, vừa đi vừa gọi bác cả bác hai, muốn nhìn bốn phía trong sân có bóng dáng của bọn họ hay không.Đi nửa vòng trong sân xong, Trần tiên sinh bước ra từ trong nhà, nhìn tôi lắc đầu, lại đi vào một căn phòng khác bên cạnh linh đường (nhà của người trong thôn, đều thiết kế ở giữa là gian nhà chính, hai bên mỗi bên một gian phòng, linh đường thường hay đặt ở nhà chính.)Tôi vẫn không dám tới gần như trước, tiếp tục đi vòng quanh sân, chỉ là tôi đột nhiên có cảm giác, cảm giác giống như có một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm!Tôi đi vòng quanh sân vài vòng, không phát hiện có ai khác, không thể nào có con mắt đang nhìn tôi chằm chằm được, nhưng cảm giác đó vẫn còn, tôi tin, cảm giác này mọi người gần như đều cảm nhận qua, bởi vì bình thường khi có người nhìn bạn, chắc chắn bạn sẽ phát hiện, mà hiện tại, tôi đúng là có cảm giác như vậy.Tôi thử đổi mấy vị trí, nhưng cảm giác đó vẫn còn, da gà toàn thân tôi đều đã nổi hết lên, tôi muốn vào nhà tìm Trần tiên sinh, nhưng thời điểm tôi đi qua linh đường, tôi đột nhiên tìm thấy đôi mắt đang nhìn tôi…..di ảnh thợ xây Trần!Ánh trăng bạc chiếu xuống, rọi lên di ảnh trắng đen của chú ấy, cứ như đầu của chú ấy đặt trên bàn, mà cặp mắt kia, cứ nhìn thẳng vào tôi.
Tôi vội vã tránh khỏi tầm mắt, bước sang trái vài bước, muốn tránh khỏi tầm nhìn của chú ấy, kết quả, lúc tôi đưa mắt nhìn, phát hiện con mắt của chú ấy cũng chuyển sang góc độ tôi đứng, vẫn nhìn tôi chằm chằm.Tôi cảm giác được hô hấp của mình bắt đầu trở nên khó khăn, tôi rất muốn gọi Trần tiên sinh, nhưng tôi sợ mình há miệng, đầu của chú ấy sẽ nhảy ra từ trong khung ảnh.Vì thế tôi chỉ có thể cẩn thận bước lên trước, trong lòng nghĩ, dù gì cũng chỉ là một tấm ảnh, chỉ cần đứng song song, vậy mi không thể nhìn thấy ta!Nhưng đợi tới khi tôi đứng ngang hàng với di ảnh thợ xây Trần, tôi phát hiện, ánh mắt trên di ảnh, đã di chuyển đến khóe mắt, chú ấy, đang liếc ngang mắt nhìn tôi!Tôi sợ tới mức hối hả chạy nhanh lên trước, lại đâm trúng Trần tiên sinh.Trần tiên sinh hỏi tôi, chuyện gì đó, tìm thấy người chưa?Tôi đã bị dọa tới mức nói năng lộn xộn, không dám nhìn di ảnh thợ xây Trần, mà chỉ chỉ di ảnh chú ấy, dùng tiếng nói run rẩy lên tiếng: Mắt của chú ấy cứ nhìn cháu chằm chằm, hơn nữa, vừa nãy tròng mắt còn nghiêng sang tận khóe mắt! Đó chắc chắn không phải ánh mắt mà một bức ảnh có!Không ngờ, Trần tiên sinh lại nở nụ cười, nói: Cháu thấy có bức ảnh nào không như vậy không, cháu di chuyển hắn cũng di chuyển, có gì phải sợ?Tôi nói, không giống, ảnh chụp bình thường tôi biết, nhưng làm gì có tròng mắt của bức ảnh nào lệch sang tận khóe mắt để nhìn người?Trần tiên sinh hình như đã bị sự sợ hãi của tôi thuyết phục, vì thế, ông ấy đi tới trước di ảnh thợ xây Trần, ghé lên bàn, nhìn chằm chằm ảnh thờ của chú ấy, sau đó kêu tôi, đi hai bước cho ông ấy xem.Nhân dịp có Trần tiên sinh đang nhìn , tôi bước sang trái lại sang phải vài bước, nhưng bỗng phát hiện, cảm giác bị nhìn chằm chằm đã biến mất, hơn nữa, ánh mắt của thợ xây Trần cũng không còn di chuyển theo tôi.Trần tiên sinh đứng dậy, nói đã nhìn một phút đồng hồ, nào có “kinh dị” như tôi nói?Tôi đáp: Nếu không thì ông đi trước mặt chú ấy vài bước xem?Trần tiên sinh liếc nhìn tôi, nhưng vẫn đồng ý, ông ấy bước qua trái lại qua phải trước di ảnh thợ xây Trần vào bước, những mắt của thợ xây Trần vẫn không thay đổi, điều này khiến tôi nghĩ, hay là do tôi xuất hiện ảo giác?Cho nên, Trần tiên sinh không nhìn thấy, cũng không có gì kỳ quái, sau đó ông ấy kêu tôi: Đi đi đi, bác cả bác hai cháu không ở đây, chúng ta sang nơi khác tìm!Tôi cùng Trần tiên sinh đi ra ngoài, lúc tới giữa sân, tôi vẫn không tin quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái, thiếu chút nữa đã bị dọa chết, thợ xây Trần trong bức ảnh trắng đen, đôi mắt của chú ấy híp lại, khóe miệng nhếch lên, cười với tôi !.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3