“Đi, đi gọi tiểu thư lại đây.”
Bà ngừng chân thì thầm với người hầu đang đỡ mình bên cạnh, sau đó mới nâng eo tự mình đi đến bên cạnh bạn già. Càng đến gần, đôi mắt bà càng rực rỡ, chói mù.
Phó Trạch làm người sắc bén, làm sao không cảm nhận được ánh mắt nóng rực của mẹ Tống. Nhưng thấy bà chỉ là một lão phu nhân tuổi đã lớn, niên kỹ cũng xêm xêm bà ngoại thứ của mình, sát khí trong mắt hắn lập tức biến mất. Thời điểm thấy bà cười với mình, hắn cũng cười đáp lại, nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy có điềm.
Kết quả hắn vừa đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay lão phu nhân quý phái thì bên tai đã nghe thấy một tiếng xé gió.
“Tránh xa bà nội của tôi ra!”
Âm thanh này nổ tung bên tai, thân thể quanh năm đã quen lăn lộn trong bóng tối của Phó Trạch lập tức làm ra cử chỉ thích hợp nhất để đối phó với biến cố đột nhiên phát sinh này. Nhưng vì nhớ ra nơi này là nơi nào nên khi ra tay hắn cũng không dùng toàn lực, mục đích chỉ là phòng thủ thôi.
Bốp!
Kết quả thứ hắn đỡ được là một lẵng chân thon dài còn mang theo mùi thơm của hoa mộc lan. Bởi vì mục đích của đối phương là đầu hắn nên sau khi hắn nắm được chân cô, thứ tiếp theo hắn nhìn thấy chính là cảnh xuân phơi phớt.
Nhưng người kia lại giống như chẳng bận tâm, cái chân còn lại cũng đá lên theo, buộc hắn không thể không buông tay ra, đồng thời lùi về sau né tránh.
Còn ở trước mặt hắn lại đã nở rộ một bông hoa yêu kiều diễm lệ đến mức trong chốc lát hắn cũng ngây người.
Tống Thiên Kiều lăn một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất một cách xinh đẹp. Mái tóc dài đến eo thẳng tắp lại đen mượt theo động tác của cô mà xà xuống, che khuất nửa tấm lưng trần đẹp đến xiêu lòng của cô. Lúc ra đòn thì chẳng khác nào nữ trung hào kiệt, lúc đứng yên thì chính là một tiểu thư cao quý lãnh diễm yêu kiều thướt tha. Nếu như cô đừng có đưa một chân ra, nương theo đường xẻ trên chiếc váy để lộ da thịt tuyết trắng chọc người ra ngoài, khiến cho khí chất nữ vương bá đạo hiển hiện toàn bộ thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
“Có giỏi thì anh có đừng chạy! King!”
Vừa đứng vững xuống cô đã hét lên một tiếng lanh lãnh như chuông bạc, cũng đánh thức đám người đang sững sờ nãy giờ.
Phó Trạch – King ở trong miệng Tống Thiên Kiều đương nhiên sẽ không chạy rồi. Hắn đứng ở đó nhìn Tống Thiên Kiều, rốt cuộc ở giây thứ ba hắn đã nhận ra cô là ai mà lại biết cái tên King kia của hắn. Phải biết rằng chỉ có những tên trùm có tiếng tăm ở đảo quốc mới biết đến biệt danh này của hắn. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Tống Thiên Kiều khẽ híp lại.
Cái nhìn này của hắn khiến toàn thân Tống Thiên Kiều căng cứng, sức lực tùy thời phát ra không ngừng lưu chuyển trong mỗi đường cong hoàn mỹ. Hai người ở trong vô hình giống y như hai con báo đang lăm le nhau, điện quang hỏa thạch nổ đì đùng.
Nhưng Phó Trạch còn chưa đợi được hành động tiếp theo của cô thì mẹ Tống đã ra tay trước.
“A Kiều! Con làm gì vậy hả!?”
Mẹ Tống già nhưng vẫn nhanh nhẹn, một phát chụp lấy cái tay của cô cháu gái.
Tống Thiên Kiều đang muốn phát lực bởi vì sợ ngộ thương đến bà mà không thể không tán lực đi, ngoan ngoãn để cho bà nắm, chỉ có ánh mắt là vẫn cảnh giác không rời khỏi thân ảnh của người đàn ông kia. Ai không biết lại tưởng cô để ý người ta, thật ra cô là đang canh chừng tội phạm nguy hiểm của quốc gia… À, nói vậy cũng không đúng, bởi vì đây chỉ là nghi ngờ của chính cô. Trước khi cô nắm được thót của hắn, đem hắn ra vành móng ngựa thì hắn vẫn là công dân “lương thiện” của đất nước. Nếu không Phó Trạch cũng sẽ không ngang nhiên xuất hiện ở đây.
“Chị, có chuyện gì…”
Tống Thiên Minh nghe tiếng gió chạy tới, vốn định hỏi Tống Thiên Kiều cô muốn đánh ai, để hắn đến thay cô đánh. Một cô gái ăn mặc như vậy động tay động chân không phải để cho người ta chiếm tiện nghi sao. Ai ngờ lời còn chưa nói xong dư quang ở khóe mắt hắn lại nhìn thấy một người không thể tin nổi mà song đồng mạnh mẽ co rút.
May là lúc này không có người để ý đến hắn, nếu không… Tống Thiên Minh âm thầm nhận được mật lệnh của người kia tự giác rũ mắt ngậm miệng im lặng đúng bên cạnh Tống Thiên Kiều. Hắn còn định nhắc nhở chị mình một câu nhưng mẹ Tống đã cướp lời lên tiếng trước.
“A Kiều, con gái con nứa hở tí là động tay đông chân như vậy con xem có được không hả!?”
Mẹ Tống thiếu điều muốn ký vào đầu cô một cái nhưng không nỡ xuống tay, lại chỉ có thể trừng mắt dựng mày nhìn cô.
“Bà nội.”
Tống Thiên Kiều dù có cá tính cỡ nào cũng sẽ không thể hiện trước mặt mẹ Tống. Kết quả cô nhu thuận lại khiến Phó Trạch nhướng mày.
“Con nói đi, tại sao đánh người ta hả?”
Mẹ Tống lại không có buông tha cho cô. Khó khăn lắm bà mới tìm được cháu rễ vừa mắt, còn chưa kịp bắt nối đã bị cháu gái phá hỏng. Lỡ cháu rễ chạy mất thì bà biết kiếm ai. Nhìn cái điệu bộ hôm nay của cháu gái chắc chẳng ai dám tới Tống gia làm rễ nữa đâu. May mà… Mẹ Tống trong lòng nói, ánh mắt nhìn Phó Trạch đã gọn gàng đứng bên cạnh bạn già của bà lại càng thêm vừa lòng. Được lắm, rất có năng lực, không bị cháu bà lấn lướt. Tuy rằng bà cũng sợ cháu bà sau này về bị bắt nạt nhưng ai biểu cháu gái quá hung mãnh, bà sợ nó ế còn hơn thế nữa.
Tống Thiên Kiều lại không biết suy nghĩ trong lòng bà. Cô còn không biết làm sao để trả lời bà nữa. Chẳng lẽ cô phải nói cô là đang đánh ông trùm xã hội đen khét tiếng ở đảo quốc à? Người đàn ông kia không biết đánh cái chủ ý gì mà xuất hiện ở đây. Mới nãy cô không kịp suy nghĩ đã ra tay theo thói quen, hiện tại ngẫm lại cô cũng thấy mình hành sự lỗ mãng, sao dám nói thẳng thừng ra đây.
Phó Trạch đón nhận cái nhìn của Tống Thiên Kiều, khó được vậy mà không giống như những lần hắn đối mặt với cô trước đây, chỉ toàn là lạnh căm căm. Lúc này ánh mắt hắn nhìn người con gái rực rỡ như một đóa tường vi, lại nhớ đến cảnh tượng mới rồi hắn thấy, hầu kết nam tính không khỏi lăn lăn. Ý tứ trong đôi mắt phượng hẹp dài lại càng thêm vi diệu.
Chậc… Thú vị…
Xem ra lần này quyết định tới đây là một chủ ý khá sáng suốt. Có khi lại tìm được con dâu cho mẹ già cũng nên…
Tống Thiên Kiều không biết ý nghĩ trong lòng hắn, lại chẳng thấy có gì thú vị. Trong lòng cô vẫn luôn ở nói nhất định phải nhìn chằm chằm người đàn ông nguy hiểm này. Ai biết hắn đến cái nơi này với mục đích gì đâu, lỡ may tai họa cho người khác, thân là đầy tớ của nhân dân cô sẽ không tha thứ cho mình.
Hai người hai thân phận nhìn như không thể đứng chung bình yên một chỗ lại bởi vì cơ duyên xảo hợp mà không thể không trước tiên đình chiến.
Rốt cuộc tương lai là những chuỗi ngày đầy kích thích như vậy đấy.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3