Truyện ⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!
Chương 63
Mùa hè, tháng 7, năm 1993.
Draco gấp thư lại cột vào chân con cú rồi thả nó bay đi.
“Tiểu thiếu gia…” Gia tinh đứng ngoài phòng cất giọng the thé.
“Chuyện gì?”
“Lão gia và phu nhân cho mời ngài đến thư phòng.”
Draco chỉnh sửa vạt áo lại một chút. “Được, tôi sẽ đến.”
..
Draco gõ cửa, trong phòng vọng ra tiếng của cha mình. “Vào đi.”
Cậu ta khá ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt phiền muộn của cha mẹ mình. Lucius và Narcissa do dự nhìn nhau. Narcissa khẽ thở dài, và đưa một trang “Nhật Báo Tiên tri hàng ngày” cho cậu ta.
Draco lật vài trang đọc được tiêu đề và đã chợt hiểu tại sao cha mẹ mình lại mang tâm trạng phức tạp như thế. Một người đàn ông quần áo xộc xệch, râu tóc rối tung, đang ra sức vùng vẫy, gào thét điên cuồng. Vì bị suy dinh dưỡng lâu ngày, hàm răng ố vàng, đôi mắt căm hận khiến người ta không khỏi run sợ.
Ánh mắt kinh khủng đó giống như có thể xuyên qua nhìn thẳng vào người Draco.
“Có lẽ mẹ chưa bao giờ nói về chuyện Sirius cho con nghe…” Narcissa ra hiệu con trai ngồi xuống.
***
Kỳ lễ Giáng sinh năm 1993.
Chát.
Người đàn ông rụt tay lại, mỉm cười. “Cậu biết không, hiện tại mình mới nhớ ra là mình gặp tụi nhỏ ở đâu.” Bảo sao hắn lại có cảm giác quen thuộc đến như thế.
Snape thu lại cây thước trên tay, liếc xéo người đàn ông một cái, không nói gì.
Người đàn ông giống như đã quen với việc người bạn của mình luôn im lặng như vậy, luyên thuyên nói tiếp. “Lúc đến Pháp ấy, khi đó có một luồng tin là Voldemort sẽ sống dậy không lâu nữa, và tên Tử Thần Thực Tử đó tin rằng mình là trợ thủ đắc lực của hắn nên đã nói với mình, chính khi ấy mình đã gặp hai đứa nhỏ đó.”
“Lúc đó thằng bé bị ăn hiếp, sau đó nó lại có nguy cơ bạo động phép thuật, nguồn ma lực khủng bố đó khá kì lạ, nếu mình không xuất hiện thì chắc thằng bé sẽ giải phóng nguồn ma lực đó ra…”
Snape không ngước đầu nói. “Sau đó?… Bỏ cái lọ đó xuống ngay lập tức, Bellamy!”
Bellamy vẫn bình tĩnh cầm lọ ngắm nghía. “Thì sau đó cả khu vực sẽ tan thành mây bụi… Thứ này là gì vậy…” Hắn nhảy nhảy mũi ngửi mùi hương của chiếc lọ, hai mắt chợt lóe, nụ cười tắt ngúm, nhìn chằm chằm Snape không nói gì.
“Thì chỉ là món đồ chơi… Nhỏ.”
Bellamy bật cười, cất giọng lưu luyến. “Thôi nào bạn thân ơi… Cậu biết mình muốn hỏi gì mà.”
“Cái này là của… Cô ấy à?”
Snape giật lấy cái lọ, mặt mũi nghiêm túc hơn bao giờ hết.
*****
*****
“Beavis ?!” Tôi kinh ngạc thốt lên. Tại sao nó vào đây được !!
“Bọn họ… Đều không quan tâm chị.” Beavis đau lòng xoa đầu tôi. Không biết trường có cho phép đổi Nhà không nhỉ.
Tôi giống như đọc được suy nghĩ của Beavis. “Không thể đâu đừng nghĩ lung tung.”
“Ờ khoan… Chị cần một lời giải thích có nghĩa từ em.” Tôi chợt nhớ đến con mèo rồi nhìn Beavis.
Beavis gãi đầu. “Em cùng bọn Harry đang nghiên cứu Hoá Thú gì đó. Em hoá được đầu tiên… Tụi em lên kế hoạch hồi năm nhất… Thì để tiện hành động đó mà…”
Tôi quay đầu nhìn Beavis. “Gael à ?”
Beavis giật mình. “Sao chị biết ?” Cậu diễn chưa tốt sao?
“Hoá Thú khó như thế thì làm sao, trong tình trạng em không nhớ gì học được.” Chỉ có một kết quả là Beavis có được trí nhớ thôi.
Beavis cảm giác như mình đang được khen. Cười đắc ý.
Tôi cười lạnh, kẹp cổ nó. “Khốn kiếp, hôm giáng sinh cậu giấu quà của Draco đúng không ?”
“Ặc ặc… Đúng !!”
“Tại sao lại làm vậy !!”
“Ặc… Dựa vào cái gì !! Dựa vào cái gì… Cậu đan khăn choàng cho nó, mà không ặc .. đan cho mềnh ?!” Beavis giãy dụa kịch liệt. (Mặc dù cái khăn choàng chị đan nó xấu đau xấu đớn.)
Tôi buồn bực buông nó ra. “Đan khăn choàng cho người mìn thích thì có gì là sai.”
“Ý mình muốn nói là cậu chưa từng đan cho mình, mặc dù mối quan hệ của chúng ta từ thế giới trước đến thế giới này rất khăn khít !!” Càng nghĩ bé Beavis càng uất ức. “Làm gì có người vợ nào không cho chồng đụng vào người đâu chứ, cậu khiến mình sống éo khác gì thầy tu !!”
Tôi trừng mắt. “Không có tên thầy tu mà hăng hái, sung sung như cậu cả !!”
Cốc, cốc,…
“Bella…”
Beavis nghe được tiếng của Draco liền bật khỏi giường, kiểu muốn đi cắn chết cậu ta. Tôi kinh sợ túm nó lại, bịt chặt mồm nó, khiến nó không phát ra được tiếng động nào.
“Bella ?”
Tôi lên tiếng. “Mình đang nghỉ ngơi, có gì để nói sau.”
“Bella, tao…” Draco dường như không muốn bỏ cuộc.
“Mình đã nói mình muốn nghỉ ngơi mà.” Tôi kích động nói.
“Vậy… Được rồi.” Giọng Draco ỉu xìu. Bước chân cậu ta dần đi xa.
Tôi quay đầu hung bạo bóp mặt Beavis. “EM TRAI, EM muốn hại chết CHỊ GÁI mình đúng không ?!”
Beavis hất tay tôi ra cuộn lại thành một cục nho nhỏ trên giường, sẵn tiện lấy chăn đắp qua đầu. “Aimee thay đổi.”
Tôi “…”
Tôi thâm ý nhìn Beavis. “Ghen à ?”
Beavis hét lớn một tiếng. “Khum !!”
Tôi “… Làm ơn nhỏ tiếng!”
Có lẽ Gael không thể chấp nhận được chuyện tôi xen sẽ yêu thương từ trước đến giờ cho cậu ấy, dành cho Draco.
“Chậc… Cậu sợ mình thích Draco rồi không quan tâm đến cậu nữa chứ gì ?” Tôi bất đắc dĩ kéo người khỏi ổ chăn. “Bỏ chăn ra, không thấy ngộp thở à ?”
“Ngộp chết luôn đi !!” Beavis kiên quyết trốn trong ổ chăn. “Beavis chết rồi thì sẽ không ai cản chị yêu đương nữa !!”
Tôi kiên nhẫn kéo chăn. “Nghe nào Bebe…”
“Bebe khum nghe, Bebe khum thấy, Bebe khum biết gì hết !!” Beavis trong ổ chăn uất ức hô.
Tôi “…” Sao tên này càng ngày càng khó dỗ vậy nhỉ ?!
Tôi quyết định không quan tâm đến Beavis nữa. “Nên về đi là vừa.” Vừa nói tôi vừa đứng dậy đi đến bàn sách mở một cuốn sổ tay nhỏ ra.
Beavis quả nhiên không nhõng nhẽo nữa, từ trên giường đứng dậy, đến gần tôi. “Chị làm gì đó ?”
“Chị sắp xếp sách vở cho ngày mai.”
Beavis nhìn đăm đăm vào cuốn sổ của tôi rồi ôm đầu lao lên giường. “Trời ơi… Ngày mai em có tiết học gì thế này ? Sao không nhớ gì hết…”
Tôi liếc nó một cái. “Xíu nữa về xem là được chứ gì ?”
Beavis lăn qua lăn lại trên giường tôi, làm chăn và gấu bông loạn xạ hết. “Chị biết trí nhớ của em không tốt mà.”
“Em không định đi về à ?” Tôi quay đầu nhìn Beavis đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ.
“Không…”
“Đi về ngay, và đừng bao giờ đến đây như thế này nữa, em đang phạm vào điều luật của trường rồi đấy.” Tôi nhíu mày, suýt thì quên mất nó đã dùng hình dạng thú của mình đột nhập vào Slytherin.
Beavis người đã phá tan hàng trăm nội quy trường cùng đám bạn của mình cười ha hả nói. “Em không sợ.”
Tôi quay đầu, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn nó.
Lúc đầu Beavis vẫn còn chóng trọi nổi, nhưng từ từ nó liền từ bỏ, cáu kỉnh vò đầu. “Được rồi ! Em đi.” Beavis đứng dậy hôn lên má tôi một cái liền nhanh chóng hoá thành mèo chân ngắn vọt ra ngoài.
Tôi giơ tay chùi lên má.
Moẹ… Dính nước bọt… Dơ muốn chết !!
…
Cốc, cốc,…
“Bella ?”
“… Cô ấy ngủ sâu lắm thì phải ?”
“Các người tránh ra, để tôi vào gọi người.”
“Thôi để tao vào cho.”
“Mày là con trai mày vào phòng một cô gái không biết xấu hổ sao ?”
“Ơ…”
“Đã nói để tôi vào mà mấy người cứ dành cái quỷ gì…. Ah Bellanita.”
Tôi mở cửa ra, tiếng ồn bên ngoài liền lắng xuống. “Có chuyện gì sao ?”
“Sirius Black xuất hiện. Thầy cô đang đứng bên ngoài.” Draco trả lời, rồi giơ tay ra hướng về phía tôi.
Tôi tiến ra ngoài đóng cửa lại nhưng không nắm tay cậu ta. “Sirius Black xuất hiện thì nên tuần tra khắp trường chứ sao vào Slytherin ?!”
Thần sắc trên mặt Draco cũng cực kỳ cáu kỉnh, cậu ta chủ động túm lấy tay tôi kéo đi. “Ai biết họ nghi thần nghi quỷ gì !!” Cậu ta ghét nhất là giấc ngủ bị làm phiền.
Tôi rút ra nhưng không rút được đành bỏ cuộc, dùng giọng điệu quái gở nói. “Mời buông tay…” Tình nhân thì sao dám nắm tay công khai.
Draco mất kiên nhẫn. “Hả ?!”
Tôi trở lại bình thường, mỉm cười. “Thầy cô ở ngay phía trước cậu nắm tay mình như vậy còn ra thể thống gì.”
Draco Malfoy kẻ mệnh danh không biết quan sát sắc mặt, khẽ ồ một tiếng. Tỏ vẻ cậu ta hiểu, rồi buông tay.
Pansy phía sau. “…” Moẹ bà nó…
Blaise “…” Ngu.
Xung quanh nhiều người như thế Draco nên nắm chặt tay Bellanita mới đúng, củng cố lại địa vị của cô mới đúng !! Nắm xong rồi buông ra đ.éo khác gì “ah, cô ta là tình nhân của mình, quên mất không thể nắm như thế được” đâu. Nhất là vào cái hoàn cảnh vi diệu của hai người hiện tại.
Nhớ hồi năm nhất và năm hai Draco mặt dày lắm mà !!
Draco nhà chúng ta lại có suy nghĩ ngây thơ rằng : Chắc Bella ngại 😀
Tôi chợt nhớ một vấn đề, quay đầu nhìn cậu ta. “Draco…”
Draco quay đầu, dùng vẻ mặt cực kỳ khó ở nhìn tôi. Tôi ngậm ngùi. “Không có gì…”
Bước chân tôi dần thả chậm lại, tuột ra phía sau với Pansy. Draco nhìn tôi một cái không nói gì.
Blaise “!!” Merlin…!!
Cậu ta đành bước lùi ra một chút, nhỏ giọng giải vây cho bạn mình. “Đừng nghĩ lung tung, những lúc bị người khác làm phiền giấc ngủ là như vậy đấy.” Gì mà mọi người đều nghĩ rằng hai người là người yêu ? Không hề nhé, họ nghĩ rằng hai người là kiểu chỉ yêu thích thân thể nhau, là tình nhân ấy. Tiếc là vân đề này thằng bạn của cậu không hiểu.
Draco thô bạo túm Blaise ra. “Nói chuyện thì nói chuyện, đến gần thế làm gì.”
Blaise. “…” Tôi đang cố giữ nóc nhà lại cho cậu đấy, đồ ăn cháo đá bát này!!
Huynh trưởng Avantika nhắc nhở. “Các vị giáo sư đang đến, giữ trật tự.”
Những tiếng than vãn về việc bị làm phiền giấc ngủ dần lắng xuống.
Người bước vào đầu tiên là Thầy Snape tiếp theo là hiệu trưởng Dumbledore với khuôn mặt hoà ái và các giáo sư khác.
Thầy Snape lạnh lùng. “Tìm đi, tìm xong thì tôi xem vẻ mặt chắc ăn của các người như thế nào, có còn giữ được nữa không.” Các vị giáo sư nghe được lời nói của thầy Snape có chút xấu hổ.
Hiệu trưởng Dumbledore luôn là người làm cho bầu không khí hoà hoãn lại. “Thôi nào Severus, không có gì phải uất ức cả, tất cả các nhà đều bị kiểm tra không khác gì Slytherin mà.”
“Vẻ mặt của ngài và các giáo sư khác không hề cho tôi thấy điều đó.” Thầy Snape cười lạnh không dứt. Bọn họ điều nghi ngờ Slytherin cất giấu Black. Tưởng ông bị mù không nhìn ra được họ nghĩ gì à.
Tôi bất ngờ nhưng rất nhanh liền bình thường. Cũng không thể trách suy nghĩ của các giáo viên khác được, bởi vì phần lớn Tử Thần Thực Tử điều đến từ Slytherin.
Hiệu trưởng Dumbledore ra hiệu các giáo sư đi kiểm tra, rất nhanh các giáo sư điều đã hoàn thành nhiệm vụ, họ đi ra khẽ lắc đầu. Vẻ mặt châm chọc của Thầy Snape càng thêm nồng đậm.
Hiệu trưởng Dumbledore vỗ vai Thầy Snape một cái rồi đoàn người giáo sư nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Thầy Snape lầm bầm vài câu trong miệng.
…
Ngày hôm sau, đi tới chỗ nào trong tòa lâu đài cũng thấy dấu hiệu kiểm soát an ninh chặt chẽ. Người ta thấy giáo sư Flitwick đang dạy cho những cánh cửa khổng lồ nhận diện một bức tranh to vẽ hình Sirius Black. Thầy giám thị Filch thì đột nhiên xông lên xông xuống các hành lang, bịt kín mọi thứ từ kẽ hở trên tường đến lỗ chuột chui.
Ngài Cadogan thì bị đuổi việc (bức tranh giữ cửa nhà Gryffindor). Bà Béo lại trở về vị trí cũ, có vẻ bà vẫn còn cực kỳ căng thẳng, và chỉ chấp nhận trở lại công việc với điều kiện là phải có thêm sự bảo vệ cho bà. Giáo sư McGonagall đành phải mướn một bọn quỷ lùn cáu kỉnh làm bảo vệ.
Flint bị giáo sư McGonagall cấm túc nên không thể đi luyện tập Quidditch, Draco trừng mắt. “Marcus ! Tôi đã nói là đừng có phá thằng Pottah rồi mà ? Cái điều chúng ta nên làm bây giờ là luyện tập thật tốt.” Flint cùng đám bạn của anh ta đã giả vờ thành giám ngục để doạ Harry ở trận Quidditch diễn ra lần trước. (Trận Gryffindor và Ravenclaw)
“Ừ ừ !!” Flint uể oải đáp. Draco bắt đầu thay đổi, cậu ta đã dần trưởng thành hơn, rất ít tham gia mấy trò chọc phá bọn Harry Potter.
Tất cả là vì con bé kia thôi…
“Anh đừng có mà ở đó ừ ừ với tôi, anh có thấy cái tốc độ của Tia chớp chưa ?” Slytherin chắc chắn sẽ không thắng được rồi, nhưng ít nhất vẫn phải thua một cách bài bản chứ không phải làm ra những hành vi đê tiện này !
Tự nhiên nghĩ đến vẻ mặt khinh bỉ của Beavis, Draco liền cảm thấy hơi đau răng.
Slytherin toàn là lũ hèn, bẩn không chịu được… À, tất nhiên trừ chị tao.
Draco bây giờ rất khác với Draco lúc đối diện với bọn Harry, cậu ta rất thực tế. “Trừ khi tôi có một cây Tia chớp như thằng đó thì chúng ta mới thắng được.” Lỡ thằng Beavis nói bậy bạ gì đó với Bella thì sao.
“Thế em nói với ba em….”
“Anh tưởng muốn có một cây Tia chớp là dễ à ?” Draco rít lên. Nghĩ đến những lời nói khó nghe của học sinh xung quanh cậu ta liền nổi đoá. Nào là Slytherin sợ trận đấu sắp đến nên muốn chơi xấu, khiến Harry Potter chấn thương… Mà cậu ta là đứa bị đồn khó nghe nhất nữa chứ…
Bởi vì sao ? Vì cậu ta là đối thủ của Harry Potter ! Bọn con gái bên Hufflepuff còn tranh nhau suy bụng ta ra bụng người là… Kế hoạch đóng giả giám ngục hại Harry Potter trên sân bóng là của cậu ta !!
Một Slytherin kiêu ngạo điển hình như cậu ta tỏ vẻ không vui !! Là rất không vui !!
“Thế là em không xin bác Malfoy đưa một cây Tia chớp được thật à ? Vậy chúng ta phải làm sao đây ?”
Draco quay phắt lại, giận dữ hỏi. “Bây giờ anh là đội trưởng hay tôi là đội trưởng ?! Cái quái gì cũng đùng đẩy trách nhiệm cho tôi hết vậy ?!” Hiện tại còn một vấn đề khiến cậu ta nhức nhối hơn nữa…
Bellanita chưa ra khỏi phòng từ trưa đến giờ.
Draco không biết nói thế nào cho đúng tâm trạng thế này.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!,
truyện ⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!,
đọc truyện ⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!,
⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu! full,
⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu! chương mới
Bạn đang đọc truyện trên
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3