Không biết có nghe vào không, anh quay người tiếp tục đi về phía trước.
Bên trong công viên cây xanh có một khoảng rừng nguyên thủy chưa khai phá, cây cối xum xuê, dây đằng quấn quanh rậm rạp, dù đã mùa thu nhưng vẫn xanh tươi.
Mấy hôm trước vừa có mưa, rừng vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, trước khi tiến vào, Hứa Gia Ngôn mặc áo mưa dùng một lần, biết Thẩm Thanh Dứu mặc áo khoác chống nước nên bỏ chiếc áo mưa cậu chuẩn bị sẵn vào xô.
Hai người đi dọc theo đường nhựa, đến cùng đường nhựa kết thúc, biến thành đường mòn trải đầy lá rụng.
Đường mòn dẫn đến một vườn nấm tự nhiên với đủ loại nấm có thể ăn được, có thể tùy ý hái rồi mang về khách sạn nấu.
Mục đích Hứa Gia Ngôn cầm xô theo là để hái nấm, trong thùng có hai đôi găng tay nilon dùng một lần để đề phòng lúc hái nấm bị bẩn tay.
Trong rừng có rất nhiều nấm, Hứa Gia Ngôn sợ nhặt phải nấm độc nên mỗi lần phát hiện một loại là chụp ảnh đi tra xem có ăn được hay không.
Thẩm Thanh Dứu thấy cậu cẩn thận như vậy bèn nói: “Nơi này cho khách ghé thăm, hẳn là không có nấm độc.”
Hứa Gia Ngôn ngồi xổm nhặt một cây nấm béo lùn màu đỏ, thận trọng đáp lại: “Cẩn thận một chút vẫn tốt mà, chẳng may hái nấm độc ăn vào lại đau bụng, lúc còn nhỏ tôi ăn phải nấm độc một lần, cả người mê man, vào bệnh viện nằm vài hôm đấy.”
Sau khi xác định cây nấm trong tay ăn được, cậu mới vui vẻ bỏ vào xô, đứng lên hỏi Thẩm Thanh Dứu: “Anh gặp chuyện thú vị gì khi còn nhỏ không?”
Thẩm Thanh Dứu không tham gia hoạt động nhặt nấm trẻ con này của cậu, chỉ đi theo sau, cùng cậu đứng lên ngồi xuống.
“Không.”
“Không á? Mỗi người đều gặp chuyện thú vị khi còn nhỏ mà.”
Thẩm Thanh Dứu ngẫm nghĩ: “Đúng là không có.”
Hứa Gia Ngôn: “Thế có chuyện gì để lại ấn tượng sâu sắc không? Ví như bất cẩn ăn phải nấm độc hay linh tinh gì đó?”
Thẩm Thanh Dứu: “Không, tôi không thích ăn nấm.”
Hứa Gia Ngôn không tin: “Một chuyện cũng không có luôn?”
Thẩm Thanh Dứu: “Không có.”
Hứa Gia Ngôn: “Không bị ngỗng đuổi? Không bị chó cắn? Không bị té ngã trong lúc kiểm tra chạy một nghìn mét? Không bị trẹo chân khi trèo tường trốn học?”
Thẩm Thanh Dứu: “Không.” Rồi lẳng lặng liếc cậu, hỏi, “Cậu từng trốn học?”
Hứa Gia Ngôn mỉm cười xấu hổ: “Trốn hai lần, lần đầu thành công, lần thứ hai bị trẹo chân.”
Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Trốn học làm gì?”
Hứa Gia Ngôn trả lời: “Chơi điện tử chứ sao, lúc ấy cạnh trường tôi có một quán điện tử, tôi cùng Kiều Mộc Sâm tới đó, nhưng tôi chơi không giỏi, đi được hai lần rồi thôi.”
Có vẻ như đứa trẻ ngoan ngoãn đến đâu thì vẫn sẽ làm một số điều “lệch lạc” với hình tượng, về việc Hứa Gia Ngôn trốn học, nếu cậu không nói thì không ai biết, tuy lúc ấy cậu bị Kiều Mộc Sâm kéo đi nhưng dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì cậu đã đi.
Đương nhiên chuyện trốn học chẳng tốt đẹp gì, chỉ xem như vẽ thêm một nét bút rực rỡ lên bức tranh thanh xuân muôn màu muôn vẻ của cậu – sau khi trẹo chân, phải bó một một tuần.
“Thế còn anh? Có trốn học không?” Hứa Gia Ngôn nhìn thấy một cây nấm xinh đẹp thì chạy qua.
Thẩm Thanh Dứu vẫn theo sau: “Không.”’
Không, không có, không có gì hết, không phải Thẩm Thanh Dứu chỉ đáp cho có mà cẩn thận suy nghĩ lại thì đúng là anh không có ký ức ấn tượng gì về thời học sinh, có lẽ không chỉ riêng thời học sinh, mà hai mươi tám năm qua, ngoại trừ công việc, những thứ khác có cũng được, không có thì thôi.
Hứa Gia Ngôn hái nấm rồi quay đầu nhìn anh, hỏi: “Vậy lúc đi học anh làm gì?”
Thẩm Thanh Dứu: “Học tập.”
“Trừ học tập thì sao?”
“Ngủ.
“Hả?” Hứa Gia Ngôn không tin.
Thẩm Thanh Dứu cho cậu cảm giác một người như anh hẳn sẽ là nhân vật phong vân thời học sinh, bóng rổ, bóng đá linh tinh, chạy đường dài hay chạy nước rút đều dẫn đầu, tuy đi học nghe nhạc, tan học đánh nhau nhưng thành tích học tập vẫn tốt, không những thế còn đứng đầu toàn khóa hàng năm, thậm chí chỉ ra thầy cô giáo sai đề rồi sửa lại ngay trước mặt mọi người. Số con trai hay con gái thích anh có thể xếp hàng dài từ cấp hai đến cấp ba, quà vào lễ Tình Nhân phải tính bằng cân.
“Hồi cấp ba, hình như đúng là có một thầy giáo giảng sai đề, nhưng vạch trần sai lầm ngay trước mặt mọi người là chuyện không lễ phép.” Thẩm Thanh Dứu nói, “Hơn nữa tôi không đánh nhau, không chơi bóng đá, chạy đường dài miễn cưỡng đủ điểm qua, cũng không phải lần nào kiểm tra cũng được hạng nhất.”
Hứa Gia Ngôn vẫn xách xô nấm, ngồi xổm trên nền đất đầy lá ngẩng đầu nhìn anh: “Thế những người thích anh thì sao? Có phải có nhiều người thích anh lắm không?”
Thẩm Thanh Dứu: “Có một ít.”
Hứa Gia Ngôn tò mò: “Thế còn anh? Anh có mối tình ngây thơ trong sáng thời còn trên ghế nhà trường không?”
“Không.”
“Lúc đi học anh không thích ai à?”
“Không.” Thẩm Thanh Dứu đáp, “Còn cậu?”
Hứa Gia Ngôn chần chờ một lát, “Có.”
Dưới chân Thẩm Thanh Dứu có một cây nấm lành lặn, đang định giúp Hứa Gia Ngôn nhặt lên thì nghe thấy câu trả lời của cậu, hai chân hơi khụy xuống đứng thẳng lên trong nháy mắt, mặt không cảm xúc đá lá rụng dưới chân, mục đích là… giấu cây nấm kia đi.
“Nhưng tôi cảm thấy đó không phải là thích, chỉ là ngưỡng mộ, người đó có được kỹ năng tôi không biết nên tôi cảm thấy người đó rất giỏi.” Hứa Gia Ngôn xách xô đứng dậy, ngượng ngùng nói tiếp, “Tôi lớn thế này mà chưa yêu đương lần nào đâu, không biết cảm giác thích trong truyền thuyết là như thế nào nhỉ.”
Thẩm Thanh Dứu lạnh mặt gật đầu rồi đá mấy chiếc lá che cây nấm kia đi.
…
Hai người vừa đi vừa dừng, nhặt nấm gần một tiếng thì được non nửa xô.
Tới giữa trưa, sắc trời đột nhiên tối sầm, sáng nay ra khỏi cửa rõ ràng trời vẫn nắng, bây giờ mây đen đã giăng đầy, trời sắp mưa.
Hứa Gia Ngôn và Thẩm Thanh Dứu định quay về khách sạn thì hạt mưa như hạt đậu đã len qua nhánh cây rớt xuống.
Người ta thường nói mưa tháng sáu đến bất chợt, giờ đã giữa tháng mười một, cơn mưa vẫn vội vã như thế.
Có lẽ thời tiết nơi đây thay đổi nhanh, gió nổi mưa rơi là chuyện cơm bữa.
Trước khi tiến vào công viên, ở cổng đã có biển cảnh báo trời mưa đừng ở lại trong núi, nếu gặp tình huống bất ngờ thì phải nhanh chóng tới phòng an toàn được xây dựng trong công viên.
Chỗ này cách phòng an toàn không xa, Hứa Gia Ngôn thấy mưa ngày càng mau bèn xách xô cùng Thẩm Thanh Dứu chạy về phía phòng an toàn.
Đường đi trơn trượt.
Giày đi mưa khách sạn chuẩn bị hơi quá khổ, mỗi bước đi, ngón chân lại xô về phía trước, chất lượng áo mưa dùng một lần cũng không quá cao, Hứa Gia Ngôn băng qua rừng đã cắt ra mấy lỗ.
Thẩm Thanh Dứu mặc thêm áo mưa, nhưng áo mưa kiểu này không thể ngăn cản mưa to, hơn nữa anh không đội mũ, lúc ra cửa xem sắc trời không tồi nên đã tháo mũ đi kèm áo khoác ra để ở khách sạn. Áo mưa mong manh bị gió thổi phần phật, không những không giúp che mưa mà còn chắn tầm nhìn.
Cuối cùng anh đành cởi ra, vốn tưởng rằng tóc sẽ bị mưa xối, thì lại thấy Hứa Gia Ngôn cởi áo giữa màn mưa rồi che lên đầu anh.
Áo Hứa Gia Ngôn rất dày, mang theo chút ấm áp, Thẩm Thanh Dứu chợt hoảng hốt, chưa kịp trả áo thì đã bị cậu nắm tay kéo theo sau.
Cho đến khi tới phòng an toàn, áo khoác trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Dứu đã ướt nhẹp, áo này không chống nước, lớp bông bên trong thấm đầy nước mưa.
Hứa Gia Ngôn còn ướt như chuột lột, toàn thân chỉ có tóc không sao, cậu đội mũ Thẩm Thanh Dứu đưa cho, xem như bảo vệ đầu.
Đại khái thời tiết nơi này đúng là sáng nắng chiều mưa, trong phòng an toàn có chăn lông, áo mưa, máy sấy và máy sưởi. Thẩm Thanh Dứu vừa vào đã mở máy sưởi rồi tới tủ chứa đồ tìm chăn.
Không khí ẩm ướt, chăn dự phòng không khô hoàn toàn, Thẩm Thanh Dứu sợ khoác lên người không thoải mái nên bảo Hứa Gia Ngôn cởi áo sơ mi ra rồi khoác áo chống nước của mình vào.
Hứa Gia Ngôn bị cơn mưa tập kích bất ngờ, rõ ràng đã chuẩn bị trước, xem dự báo ngày nắng, cuối cùng vẫn đổ mưa.
Cậu bình tĩnh lại, thấy Thẩm Thanh Dứu không bị ướt mới thở phào, mỉm cười.
Thẩm Thanh Dứu thấy dáng vẻ ngốc nghếch của người nào đó, đưa khăn lông cho cậu rồi cau mày: “Tôi mặc áo chống nước, có thể phòng trời mưa.”
Hứa Gia Ngôn nhận khăn lau mặt: “Tôi thấy anh không đội mũ, lúc ấy sốt ruột nên quên mất.”
Nhiệt độ tăng dần lên, không khí lạnh mà nước mưa mang vào dần tản đi.
Thẩm Thanh Dứu bỏ quần áo ướt của Hứa Gia Ngôn vào máy sấy rồi ngồi xuống ghế dài đối diện Hứa Gia Ngôn. Hứa Gia Ngôn thấy khoảng cách anh với mình hơi xa, sợ anh lạnh nên dọn máy sưởi rồi sang ngồi cùng.
Bên ngoài mưa vẫn to, tiếng nước mưa “rào rào” đổ lên mái nhà cùng gió thổi “phần phật” làm rung chuông gió trước cửa.
Khu hái nấm này có lẽ chỉ còn bọn họ, ngồi hồi lâu mà không có người thứ ba tiến vào.
Hai người không nói gì, liếc lẫn nhau, bầu không khí như chững lại, Hứa Gia Ngôn nhoẻn miệng cười: “Chuyến du lịch lần này có xem như để lại ấn tượng rồi nhỉ?”
Xem như là thế.
Thẩm Thanh Dứu nghĩ, dù sao đây là lần đầu tiên anh gặp mưa lại được người khác kéo đi trong rừng.
Anh không ngờ Hứa Gia Ngôn chạy nhanh như thế, y như thỏ con.
“Chân cậu thế nào rồi?”
“Chân?” Hứa Gia Ngôn chần chờ, cúi đầu nhìn thoáng qua hai chân mình. Cậu còn mang ủng đi mưa, đế giày dính đầy bùn, mặt trên có vài lá cây.
“Chân không sao… Shh…” Lời còn chưa dứt, cảm giác đau đớn từ ngón chân truyền tới, lúc này Hứa Gia Ngôn mới nhớ vừa nãy chạy quá nhanh, có lẽ ngón chân toạc da rồi.
Cậu đang định nói không có việc gì thì nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Dứu: “Cởi giày ra.”
Hứa Gia Ngôn muốn nói không cần nhưng cảm giác đau đớn dường như tăng lên, dưới ánh nhìn nghiêm túc của anh, cuối cùng vẫn cởi ra.
Phần mũi giày bị bóp méo, ngón chân cái bên trái tuy không rõ miệng vết thương nhưng đã chảy đầy máu.
Thẩm Thanh Dứu nhíu mày, đứng dậy tìm hòm thuốc trong tủ chứa đồ, bên trong có povidone, tăm bông và băng gạc. Anh đặt hòm thuốc cạnh máy sưởi, ngồi xổm trước mặt Hứa Gia Ngôn, nâng mắt cá chân cậu.
Hứa Gia Ngôn giật mình suýt nhảy dựng lên, cậu vội vàng rụt chân nhưng bị Thẩm Thanh Dứu kéo về đặt lên đầu gối.
Hứa Gia Ngôn thấy không trốn được bèn lấy một đôi găng tay chưa dùng trong xô ra đưa cho anh: “Anh đeo cái này vào.”
Thẩm Thanh Dứu không từ chối, đầu tiên đeo găng tay rồi lấy tăm bông, vặn nắp lọ povidone.
Hứa Gia Ngôn hơi căng thẳng, trừ ngón cái, bốn ngón còn lại đã rụt rè gấp lại.
Từ nhỏ đến lớn cậu bị thương nhiều lần rồi, càng đừng nói đến những lúc cầm dao điêu khắc, cậu không để những vết thương nhỏ này trong lòng. Người lớn bảo nam tử hán đại trượng phu không sợ đau, dù va chạm đổ máu, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì không đáng ngại, dần dà Hứa Gia Ngôn cũng bắt đầu không để ý những vết thương nhỏ của mình.
Nhưng giờ đây, Thẩm Thanh Dứu ngồi trước mặt cậu giúp cậu rửa sạch vết thương, tuy cách lớp găng tay nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ đầu ngón tay anh, có thể nhận ra động tác của anh rất nhẹ nhàng, như thể chạm mạnh một cái là cậu đau.
Bàn chân Hứa Gia Ngôn còn dính bùn và lá khô, tuy không biết chúng chui vào bằng cách nào nhưng hiện tại đã khiến chân cậu thoạt nhìn không sạch sẽ.
Thẩm Thanh Dứu rửa sạch vết máu trên chân rồi quấn băng lại, sau khi xử lý xong mới phát hiện mặt Hứa Gia Ngôn đỏ bừng. Anh tháo găng tay, nâng cánh tay, dán mu bàn tay vào trán cậu: “Sốt?”
Hứa Gia Ngôn nghe vậy thì ngẩn ngơ, mới ý thức được mình nhìn Thẩm Thanh Dứu từ nãy đến giờ, cặp mắt kia không chịu khống chế của đại não, như dính chặt lên người anh. Cậu cảm nhận được mặt mình ngày càng nóng, chắc hẳn giờ đây đã đỏ như quả táo.
Tay Thẩm Thanh Dứu vẫn dán lên trán cậu.
Hứa Gia Ngôn quay đầu, nhìn về phía cửa sổ phòng an toàn, ấp úng: “Không, không sốt.”
~Hết chương 18~
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3