Có rất ít người biết hôm xảy ra tai nạn, hai đứa con trai nhỏ của vợ chồng họ đều bị bắt cóc.
Đứa lớn mười hai tuổi, nhỏ thì hơn năm tuổi.
Trong chiếc xe tối đen, đứa nhỏ co ro trong ngực của anh trai mình.
Rõ ràng là rất sợ, nhưng lại hiểu chuyện nên không khóc.
Đứa nhỏ túm lấy áo anh mình, thì thầm: “Anh ơi, em muốn về nhà.”
“Được, đừng lo lắng, ở đây có anh bảo vệ em rồi, sẽ nhanh chóng được về nhà.”
Không ai đến cứu bọn họ.
Thừa dip đêm khuya phòng thủ không nghiêm, đứa lớn dẫn đứa nhỏ tẩu thoát.
Đứa trẻ mười hai tuổi đã đủ can đảm và kỹ năng phán đoán cơ bản, lại lớn lên trong gia đình như nhà họ Tần, cậu nhóc dẫn theo em trai băng qua rừng rậm và cánh đồng tối mịt, xuyên qua quốc lộ và thôn làng, cuối cùng cũng thấy được con đường quen thuộc.
Nhưng thứ chờ đợi hai người không phải cứu viện, không phải lời hỏi thăm, mà là vô số súng trường, súng ngắm, pháo và tin tức cha mẹ qua đời.
Nhiều họ hàng của nhà họ Tần đều đến, muốn chăm sóc hai anh em.
Đứa lớn biết cái gọi là chăm sóc ấy đơn giản chỉ là hướng về tài sản của ba mẹ họ để lại.
Nhưng Tần Bách Dạ không còn cách nào khác, thậm chí cậu nhóc còn không kịp tiếc thương cho sự ra đi của cha mẹ.
Cậu đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, giải quyết hậu sự cho cha mẹ và đối mặt với làn sóng truyền thông.
Sau khi rời khỏi núi, bọn họ không bao giờ quay trở lại ngôi nhà từng chung sống với cha mẹ nữa. Trên sân cỏ bên cạnh công viên, gia đình cô chú thân thiết thường hay đến thăm cha mẹ khi còn sống cũng đã đến.
Người chồng nói: “Anh chị yên tâm, chúng em sẽ chăm sóc tốt cho bọn trẻ,”
Người vợ cũng nói: “ Đúng đúng đúng, cứ giao cho chúng em ạ.”
Cậu bé con mặc quần yếm bẩn thỉu do lăn lê trong núi được người lớn dắt tay, mím môi nhìn anh trai nhưng vẫn cố không khóc.
Người anh ngồi xổm xuống bế em mình, nói: “Hiện tại đã an toàn rồi, ngồi ngoan ở đây chờ anh hai nhé.”
Cậu nói tiếp: “Không lâu nữa sẽ có người đến đón em, đến lúc đó mình cùng về nhà.”
Lúc này, một chú cún Pomeranian không biết từ đâu nhảy ra.
Nhóc em bị dọa sợ, lập tức ôm lấy cổ anh mình.
Người anh vỗ vỗ lưng em trai, cười an ủi: “Chạy trong núi suốt một đêm không sợ, vậy mà lại sợ chó?”
Hôm đó xung quanh hai anh em có rất nhiều người, thời tiết mùa đông xuống hẳn âm độ không có ánh nắng, con sông bên cạnh công viên đã bị phủ bởi một tầng băng mỏng, gió thổi qua mặt, cậu nhóc giơ tay lên giúp em trai sửa một đoạn tóc rối do bị gió thổi.
Sau đó đứng dậy rời đi.
“Anh ơi.”
Mới đi được mười mấy mét, em trai đã gọi với theo cậu anh từ phía sau.
Cậu anh quay đầu lại nhìn, đứa nhỏ đuổi theo vài bước, nhìn anh trai như muốn khóc, nói: “Anh về nhanh nha.”
Cậu anh gật đầu nói: “Được, đừng chạy lung tung, ở lại chỗ này đợi anh.”
Đây cũng chính là lần cuối hai anh em họ được gặp nhau.
Đôi giày và chiếc quần yếm của đứa bé trôi theo dòng sông băng.
Bên cạnh là cậu con trai mập mạp của nhà chú đang gào khóc.
“Không phải tôi đẩy! Chính nó tự rơi xuống!”
“Tôi không đẩy nó!”
Tần Bách Dạ chỉ để em mình lại một lúc, không ngờ lại mãi mãi mất đi em trai ở nơi này. Nửa đêm, Tần Bách Dạ ngồi bật dậy.
Từ sau khi trở về Liêu Thành, hắn luôn mơ thấy đoạn ký ức hồi nhỏ.
Đó là mùa đông, dòng sông đóng băng, dòng nước chảy siết, còn có đá ngầm. Ngày đó Tần Bách Dạ đã ngồi chờ đợi suốt một đêm, đến lúc người ta xác định em mình không còn khả năng sống sót.
Từ đấy hắn không dám nhớ lại nữa.
Nhà họ Tần vào đêm khuya lại toát lên sự uy nghiêm không thấy được vào ban ngày, căn biệt thự không thể coi là mới này là nơi hắn sống kể từ lúc lên nắm quyền, ngay cả cách trưng bày cũng được giữ nguyên như nhiều năm trước.
Nhiều năm nay, mỗi lần hắn thấy Tần Tiêu là một lần hận không thể gϊếŧ hắn ta.
Cho dù Tần Tiêu không thừa nhận, nhưng lúc đó không phải là không có người chứng kiến hắn ta đẩy người xuống.
Tiểu Xuyên không sống được, vậy thì Tần Tiêu cũng phải sống không bằng chết.
Nhiều năm sau Tần Tiêu bắt đầu phản công.
Hắn ta đưa Thư Dịch Khinh đi, còn dẫn theo người của Hoắc Uẩn Khải.
Tần Tiêu thản thiên thừa nhận năm đó hắn ta cố ý, Tần Bách Dạ vừa nghĩ tới việc hắn ta còn sống tự tại bên ngoài là đã sinh ra sự hung tàn từ tận đáy lòng.
Lúc này có người gõ cửa.
“Chuyện gì?” Tần Bách Dạ cau mày nhìn về phía cửa.
Nếu ai đã gặp qua người ngoài cửa một lần thì sẽ nhận ra đó chính là Khâu Dương, sau khi tới nhà họ Hoắc và bị Hoắc Uẩn Khải đuổi ra ngoài, cậu ta lại trở về với Tần Bách Dạ. Khâu Dương đứng ở ngoài cửa, nói: “Em thấy hai ngày nay anh không ngủ được nên nấu bát canh an thần.”
“Không cần” Tần Bách Dạ day day ấn đường: “Đi ra ngoài đi.”
Nhưng Khâu Dương không nghe lời, còn đẩy cửa rồi trực tiếp đi vào.
Cậu ta đặt chén canh bên cạnh, nói: “Anh Tần, nếu năm đó không nhờ có anh thì em đã chết rồi, em sẵn lòng làm tất cả mọi chuyện vì anh, em chỉ muốn nhìn thấy anh khỏe mạnh, những thứ khác em không cần.”
Tần Bách Dạ xuyên qua chút ánh sáng ngoài cửa sổ để nhìn Khâu Dương.
Mấy năm nay, tay Tần Bách Dạ dính không ít máu, vì để đạt được mục đích, hắn không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Những người ở bên hắn bây giờ là vì tiền hay vì lợi, hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
Tần Bách Dạ nhìn Khâu Dương, nói: “Ban đầu tôi cứu cậu cũng không phải vì cậu.”
“Em biết.” Khâu Dương lập tức nói: “Em không quan tâm, anh Tần, thật đấy.”
“Vậy cậu ở đây vì điều gì?” Tần Bách Dạ hỏi.
Khâu Dương hơi chần chừ.
“Thích tôi?” Tần Bạch Dạ lại hỏi.
Mặt Khâu Dương ửng hồng, cậu ta không dám nhìn hắn.
Tần Bách Dạ rời khỏi giường, hắn vừa mặc quần áo vừa nói: “Đừng thích tôi, tôi sẽ không thích cậu đâu.”
Khâu Dương hơi khó xử: “Anh Tần, em biết anh không thích em, em cũng biết bây giờ anh đã có cậu Thư bên cạnh, em chỉ muốn làm vài chuyện trong khả năng để báo đáp anh.”
Tần Bách Dạ không để ý, chỉ cau mày hỏi: “Hai ngày nay nhà họ Hoắc có động tĩnh gì không?”
“Vẫn không có bất kỳ tin tức nào cả.” Khâu Dương đã đi theo hắn khá lâu, cậu ta lên tiếng: “Sau vụ nổ ở Liêu Thành, nhà họ Hoắc cứ như mai danh ẩn tích, người bên ngoài không tra được tin tức gì.”
“Còn Lê Phi Phàm?”
“Không sống được.” Khâu Dương nói thẳng: “Lúc đó vụ nổ quá bất ngờ, cho dù anh ta muốn chạy cũng không kịp, huống chi sức khỏe lúc đó của anh ta không ổn. Coi như anh ta xui xẻo, ai biết được Tần Tiêu lại điên cuồng đến thế.”
Tần Bách Dạ khựng lại, không lên tiếng một lúc lâu.
Lát sau hắn mới tiếp tục cài khuy áo.
“Bắt được Tần Tiêu không?” Hắn hỏi.
Khâu Dương gật đầu: “Bắt được, hắn ta bị người của chúng ta bắt được khi chuẩn bị chạy trốn.”
Tần Bách Dạ ừ một tiếng.
Khâu Dương nhớ tới gì đó, đột nhiên nói: “Nhưng anh Tần, lúc ở Liêu Thành chúng ta đã để hắn ta ở đấy tự sinh tự diệt, sao bây giờ lại hao tâm tổn sức đi bắt hắn ta.”
Đúng vậy, tại sao phải làm chuyện rắc rối như vậy?
Tần Bách Dạ cũng không nói rõ được.
Chẳng qua hắn cứ mãi nhớ về đêm lộng gió trên núi ngày hôm đó, người đang đứng ở lầu hai kia.
Tiếp đó là hình ảnh hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Xuyên đang rưng rưng nước mắt năm ấy chồng chéo lên ký ức hôm thấy thanh niên kia, liên tục kéo hắn bừng tỉnh giấc.
Có điều gì đó không logic.
Tiểu Xuyên đã mất rất nhiều năm, hắn đã sớm chấp nhận sự thật này.
Lúc Thư Dịch Khinh tìm tới, sắc mặt Tần Bách Dạ lạnh đi.
Thư Dịch Khinh ở lại nhà họ Tần một thời gian dài, cậu ta biết Tần Bách Dạ có căn phòng cấm, nhưng một lần vô tình đi vào, cậu ta lại thấy trong phòng không có gì.
Chỉ là một căn phòng của trẻ con, toàn là đồ chơi.
Nhưng nhà họ Tần không có trẻ nhỏ.
Từ lúc ấy Thư Dịch Khinh đã bắt đầu nghi ngờ.
Cậu ta hoài nghi Tần Bách Dạ tiếp cận mình không đơn thuần chỉ là muốn đối phó Hoắc Uẩn Khải, vì trong căn phòng đó có ảnh chụp chung của hai đứa trẻ, mặt mũi đứa bé hơn có chút giống với cậu ta.
Vậy nên lúc Tần Tiêu tìm đến cậu ta, cậu ta đã đoán ra đứa bé đó là Tần Bách Xuyên- em trai của Tần Bách Dạ.
Nhưng sao cậu ta có thể chấp nhận được sự thật này.
Cậu ta đã mất tất cả, ngay cả Tần Bách Dạ cũng chỉ muốn tìm thấy bóng dáng của người khác từ cậu ta mà thôi.
Thư Dịch Khinh vô cùng căm phẫn, sự căm phẫn ấy đã đến giới hạn khi cậu ta biết có khả năng Lê Phi Phàm là Tần Bách Xuyên.
Cậu ta dứt khoát đồng ý với đề nghị của Tần Tiêu, vì cậu ta muốn gϊếŧ chết Lê Phi Phàm.
Cậu ta đã thành công, còn thuận lợi hơn cả dự đoán.
Lúc ở Liêu Thành, không phải Thư Dịch Khinh không nhìn ra Tần Bách Dạ có chút mềm lòng. Nhưng những lời Tần Tiêu nói rất hiệu quả, hắn ta nói chỉ cần chó ngao Tây Tạng được thả ra, cậu ta cứ giả bộ sợ hãi thì chắc chắn hắn sẽ đưa cậu ta đi trước.
Đúng như dự đoán.
Thư Dịch Khinh cho rằng tất cả sẽ kết thúc như vậy.
Sau khi trở lại Thịnh Kinh, Tần Bách Dạ lại kiên quyết không gặp cậu ta.
Thậm chí Thư Dịch Khinh còn nghe được tin hắn cho người tìm bắt Tần Tiêu.
Nếu Tần Tiêu khai ra chuyện hai người hợp tác, tất cả mọi công sức của cậu ta sẽ đổ sông đổ bể.
Cho nên cậu ta tự tới tìm Tần Bách Dạ.
“Có chuyện gì?” Tần Bách Dạ cau mày.
Thư Dịch Khinh run sợ khi đối diện với ánh mắt đối phương, cứ cảm thấy hình như Tần Bách Dạ đã biết chuyện rồi.
Thư Dịch Khinh cố giữ bình tĩnh, đi lên nói: “Anh Tần, anh đi ra ngoài có chuyện gì gấp à?”
“Có chút việc cần xử lý.” Tần Bách Dạ đáp.
Hắn nói xong bèn chuẩn bị rời đi.
Thư Dịch Khinh vội kéo hắn lại, nói: “Anh Tần đang định xử lý chuyện của Tần Tiêu đúng không. Em biết hai người không hợp nhau, nhưng bây giờ anh ta đã không còn khả năng tạo thành đe dọa, để người khác xử lý anh ta không được hay sao?”
“Cậu sợ.” Tần Bách Dạ liếc cậu ta rồi nói.
Hắn dùng giọng điệu trần thuật.
Thư Dịch Khinh kinh hãi, lập tức lắc đầu: “Không, em chỉ lo anh sẽ gặp phiền toái bởi loại người đó, không đáng đâu.”
Khâu Dương tiến lên một bước, cau mày ngăn Thư Dịch Khinh lại.
Cậu ta nói: “Cậu Thư, anh Tần có việc quan trọng cần xử lý, hy vọng cậu đừng lãng phí thời gian.”
“Anh là cái gì mà muốn quản tôi!” Thư Dịch Khinh đột nhiên nổi giận, đưa tay muốn đánh Khâu Dương.
Tần Bách Dạ bắt lấy tay của Thư Dịch Khinh, lạnh nhạt nhìn cậu ta.
Sau đó hắn nói: “Bây giờ tính khí của cậu ngày càng không tốt.”
Thư Dịch Khinh dần bình tĩnh lại, cậu ta không căng thẳng, cũng không lo lắng.
Cậu ta chỉ nhìn Tần Bách Dạ, nói: “Anh Tần, ban đầu anh nói sẽ bảo vệ em, hy vọng anh nói được làm được.”
Khâu Dương khó hiểu nhìn Thư Dịch Khinh, “Cậu có ý gì?”
“Thật ra thì cũng không có gì.” Thư Dịch Khinh thản nhiên nói: “Em cứ có cảm giác như anh Tần sắp quên những lời này, dù sao lúc đầu anh cũng đã nói với em như vậy, em không nhịn phải nhắc lại một chút.”
Tần Bách Dạ kéo Khâu Dương ra phía sau.
Hắn nhìn Thư Dịch Khinh, nói: “Cậu hợp tác với Tần Tiêu phải không?”
“Anh mới đoán ra hay đã sớm nghi ngờ?” Thư Dịch Khinh làm bộ kinh ngạc, nhìn Tần Bách Dạ, nói: “Nhưng anh Tần, em làm tất cả đều là vì anh đấy. Lê Phi Phàm vừa chết, anh không chỉ công kích nhà họ Hoắc mà còn khiến Tần Tiêu người không ra người quỷ không ra quỷ, em cũng đang giúp anh mà.”
Tần Bách Dạ đột nhiên bóp cổ Thư Dịch Khinh.
Hắn dồn người vào tường, tay không ngừng siết lại.
Gương mặt Thư Dịch Khinh tím tái, dáng vẻ khó thở, Khâu Dương cũng bị dọa sợ.
“Anh Tần.” Cậu ta luống cuống gọi một tiếng.
Tần Bách Dạ lại tăng thêm lực siết, nhìn Thư Dịch Khinh, chậm rãi nói: “Tôi ghét nhất là kẻ giở thủ đoạn sau lưng, lúc trước coi như cậu an phận, nhưng giờ cậu lại không hiểu cái gọi là có điểm dừng.”
Tần Bách Dạ ném người xuống đất.
Thư Dịch Khinh ôm cổ ho khan.
Ho một hồi rồi bật cười.
Cậu ta càng cười càng lớn, đột nhiên nhìn Tần Bách Dạ bằng ánh mắt tràn đầy oán hận, nói: “Tần Bách Dạ, anh sẵn lòng giúp tôi vì tôi giống với người em trai đã mất đúng không. Thật nực cười, nhưng cũng đáng tiếc, anh ta đã chết! Anh ta chết một lần thôi không đủ, còn chết lại lần thứ hai, đời này anh cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa!”
Khâu Dương quát: “Cậu nói nhăng nói cuội gì đó! Điên rồi phải không!”
Nhưng lúc này, trong mắt Tần Bách Dạ đã hiện lên cơn cuồng phong.
Giọng nói của hắn nghe như không còn là chính mình, hắn chậm rãi nói: “Cậu lặp lại những lời vừa nói.”
Thư Dịch Khinh có chút khϊếp sợ bởi vẻ mặt của Tần Bách Dạ.
Dù sao cậu ta bị coi là đồ thay thế, nỗi căm phẫn đó còn lớn hơn khi cậu ta biết mình chỉ là đồ thay thế của Lê Phi Phàm. Thư Dịch Khinh nhìn Tần Bách Dạ với đôi mắt đỏ ngầu, cười mỉa: “Anh không biết sao? Lê Phi Phàm chính là em trai ruột anh đấy.”
Lê Phi Phàm chính là em trai ruột anh đấy.
Câu nói này giống như một cái búa, đập mạnh vào ngực Tần Bách Dạ.
Bên tai là âm thanh tức giận của Khâu Dương, cậu ta nói: “Cậu đừng có mà nói bậy, Bách Xuyên đã qua đời từ lâu.”
“Lê Phi Phàm sao có thể là em trai của anh Tần.”
Đúng vậy, Lê Phi Phàm sao có thể là tiểu Xuyên.
Nhưng trong lòng Tần Bách Dạ lại có một suy nghĩ hoang đường đang nói: đúng vậy, chuyện rất có thể là thật.
Tất cả những hành động khác thường của Tần Tiêu, chỉ cần nhìn theo cái kết luận này là hiểu được ngay.
Mục đích từ đầu đến cuối của hắn ta không phải mang Thư Dịch Khinh đi, hắn ta sớm đã nhắm vào Lê Phi Phàm.
Hắn ta muốn Lê Phi Phàm chết, Thư Dịch Khinh cũng muốn Lê Phi Phàm chết.
Vậy Tần Tiêu dựa vào cái gì mà kết luận Lê Phi Phàm chính là tiểu Xuyên?
Có lẽ đây chỉ là một suy đoán mà thôi.
Giống như Khâu Dương nói, Thư Dịch Khinh điên khùng nên nói bậy.
Nhưng ở trong đầu hắn, suy nghĩ bác bỏ vẫn chiếm ưu thế.
Bây giờ Tần Bách Dạ đã không nhìn thấy gì nữa, nỗi sợ hãi đã chiếm lấy trái tim hắn.
Bằng chứng như núi.
Mà dưới chân hắn là vực sâu vạn trượng.
Nơi Tần Tiêu bị giam cầm là tầng hầm của ngôi nhà nhỏ phía sau biệt thự nhà họ Tần, trước đây để cho bảo mẫu ở, sau đó thì bị bỏ trống. Vài năm gần đây, Tần Bách Dạ đã làm không ít chuyện dính đến máu tanh ở dưới tầng hầm .
Đây là lần đầu tiên Tần Tiêu bị giam vào đây.
Nền xi măng đỏ sẫm là minh chứng cho việc hắn trèo lên vị trí cao nhanh chóng trong mấy năm gần đây, trong không khí có mùi tanh khó ngửi.
Tần Bách Dạ từng bước đi xuống cầu thang đá, tiếng giày da giẫm lên đất vang vọng rõ mồn một.
Tần Tiêu rất nhếch nhác, mới hai ngày ngắn ngủi mà đã gầy đến độ gò má hóp vào.
Tay chân của hắn ta bị trói, mái tóc dài che mắt.
Tần Bách Dạ không nói câu nào, hắn thuận tay kéo ghế qua, sau đó đi đến chỗ Tần Tiêu rồi đập hắn ta. Toàn bộ quá trình diễn ra rất chậm nhưng bạo lực, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên đau của Tần Tiêu.
Tần Tiêu cuộn mình thành con tôm, nhưng khi hoàn hồn nhìn lại, người khác sẽ phát hiện hắn ta đang cười.
Hắn ta càng cười càng lớn, âm thanh phát ra từ cổ họng nghe âm u lại quái dị.
Tần Bách Dạ nắm áo hắn ta xách lên, lại ném xuống đất.
Hắn đè lên xương sườn của Tần Tiêu, nghiến răng nghiến lợi: “Nói.”
“Nói gì?” Tần Tiêu nhìn người phía trước qua mái tóc rối, giọng nói đứt quãng như một ông già tang thương, khan khan lại hung ác: “Có phải bây giờ anh thấy mình rất vô dụng, vẫn chẳng thể ra tay được? Tần Bách Dạ, anh cũng có hôm nay.”
Tần Bách Dạ không chút do dự đè mạnh gối, Tần Tiêu lập tức hét thảm một tiếng.
Bàn tay Tần Bách Dạ nổi đầy gân xanh nắm lấy áo Tần Tiêu, hắn hung tợn nhìn chằm chằm, nói: “Tại sao lại nói cho Thư Dịch Khinh biết Lê Phi Phàm là em trai tao? Nói!”
Tần Tiêu lại điên cuồng cười.
Hắn ta trả lời: “Tôi còn nghĩ một thời gian nữa anh mới phát hiện ra, không ngờ Thư Dịch Khinh vô dụng thế, chưa bao lâu đã lỡ miệng.”
“Bớt nói nhảm!”
Tần Tiêu liếm môi.
“Anh thích quà tôi tặng chứ?”
Tần Bách Dạ siết chặt bàn tay.
Tần Tiêu cười khẽ: “Khi đó Tần Bạch Xuyên rơi xuống sông, chưa bị cuốn đi thì đã có người kéo lên.”
“Anh biết cha mẹ của anh chết rồi, có bao nhiêu người mong đợi hai anh em anh chết chung không? Anh không biết, tôi đẩy nó xuống sông cũng không có một ai trách mắng, nó mạng lớn nên được người khác phát hiện.”
“Chính những người anh muốn trả thù bao năm qua đã lặng lẽ giam nó lại, giống như anh đang giam tôi vậy.”
“Ngày nào nó cũng nói muốn tìm anh.”
“Có vài lần nó lẻn ra ngoài, nhưng lần nào cũng chỉ tới một nơi, chính là bờ sông anh đã dặn nó chờ, vậy nên bắt nó khá dễ.”
“Anh biết không? Nó bướng bỉnh thật đấy.”
“Cứ nhất quyết phải chờ anh.”
“Mỗi lần nói anh không cần nó nữa, nó sẽ khóc nói anh sẽ không làm như vậy.”
“Nhớ con chó tôi nuôi hồi nhỏ không? Nó rất sợ chó, ngày nào tôi cũng để cho chó rượt, lúc đầu thì còn gọi anh trai, nhưng sau này chỉ biết liều mạng chạy.”
“Rồi đến một ngày, nó chạy đi và không quay lại nữa.”
Đôi mắt của Tần Bách Dạ đỏ ngầu.
Gân xanh to như ngón út hiện lên trên cổ hắn, từ trong họng hắn phát ra tiếng gầm như dã thú.
“Tần, Tiêu!”
“Tôi còn chưa nói hết đâu.”
Phản ứng của Tần Bách Dạ như thú vui cho Tần Tiêu, hắn ta đùa cợt nói: “Mấy năm nay tôi phải chịu đựng biết bao nhiêu trong tay anh? Đúng là ông trời muốn giúp tôi, cuối cùng tôi đã tìm được cậu ta, còn xác định được đúng thân phận.”
“Chỉ hơi tiếc một chút, lúc đó Tần Bách Xuyên không còn nhớ về hồi bé, hơn nữa tính cách thất thường. Tôi phải tốn chút sức lực mới khiến người của Hoắc Uẩn Khải chọn cậu ta, cứ nghĩ rằng ở trong tay loại người như Hoắc Uẩn Khải chắc sẽ chịu không ít đau khổ, ai ngờ cậu ta lại khiến Hoắc Uẩn Khải coi trọng, hơn nữa còn đối xử không tệ.”
“Tôi đề nghị cùng hợp tác, nhưng mà cậu ta thay đổi không ít, hoàn toàn không chịu nghe lời.”
“Anh à, tôi hao hết tâm sức vì anh đấy.”
“Cảm giác được gặp lại em trai ruột của mình thế nào?”
Tần Bách Dạ nắm chặt lấy áo của Tần Tiêu, dùng sức đến mức tay trắng bệch.
Trước đây hắn nghĩ Tiểu Xuyên đã mất thật rồi, bị con sông băng lạnh giá cuốn đi.
Nhưng trong lời kể của Tần Tiêu, dường như hắn đã thấy đứa bé luôn miệng nói “anh về sớm nhé” đã chạy trốn không chỉ một lần, nhưng vì không biết nên chạy đi đâu nên chỉ có thể chạy tới nơi hắn dặn sẽ đến đón.
Nhưng không thấy anh trai, cậu nhóc lại thất vọng, lại bị bắt về.
Cho đến khi đứa bé đi theo làn gió, một đi không trở lại, chạy về phía chân trời.
Khi xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, đứa bé trai năm nào đã trở thành Lê Phi Phàm đứng chống tay cười sang sảng trên bờ biển thành phố Lâm Hải.
Sau đó lại là dáng vẻ co ro ở trên xe, đau đến mức khó thở.
Cũng là dáng vẻ bình tĩnh nhìn hắn như có lời muốn nói ở trên núi, cuối cùng lại chỉ im lặng.
Trước mắt là cảnh tượng của ngọn lửa kèm theo tiếng nổ, một lần nữa khiến đôi mắt của Tần Bách Dạ đỏ bừng như máu.
Cơn lốc dưới đáy vực xuyên qua ngực, có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua lỗ hổng lớn trong lồng ngực của hắn.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn không thể đưa em trai về nhà.
Hắn vẫn bỏ rơi anh như năm xưa, lần này, hắn còn chẳng thể dẫn anh thoát khỏi ngọn núi đó.
Tần Tiêu nói: “Anh, đây chính là quà tôi tặng cho anh.”
“Lần này nhìn tận mắt cậu ta chết, nhìn nhà họ Hoắc làm đám tang cho cậu ta, anh còn không sờ được vào hộp tro cốt.”
“Tôi sẽ không xuống địa ngục một mình.”
“Nếu các người cũng xuống theo, coi như cũng đáng.”
Mà mấy ngày Ngọc Kinh Viên đóng cửa, chỉ có người trong nhà mới biết Nhị gia xây dựng một tòa lầu yên tĩnh ở đó.
Ai đi qua đây cũng bước nhẹ chân, không dám trò chuyện.
Có người nói, ngày đó Nhị gia ôm người trở về, người trong ngực sốt cao hôn mê, ngủ suốt hai ngày vẫn chưa tỉnh.
“Thuốc tiêm vào người cậu ta làm tăng triệu chứng của tim đập nhanh, cơ thể không chịu được.”
“Nghỉ ngơi rồi chờ giảm sốt sẽ không sao.”
“Về phần tại sao không tỉnh thì phải quan sát thêm một ngày.”
Lê Phi Phàm mơ màng nghe được giọng nói, vừa mở mắt ra đã thấy trong phòng có rất nhiều người.
Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là khuôn mặt của một con chó lông xù.
Lê Phi Phàm biến sắc.
Anh không biết tại sao mình lại sợ hãi như vậy, chỉ biết xoay người tránh sang một bên. Anh nghe được ai đó hét lên, sau đó có người nhanh chóng tới ôm lấy mình.
Anh nghe Hoắc Uẩn Khải lạnh giọng hỏi: “Ai mang vào?!”
“Tôi, tôi.” Đó là giọng của chị Hương, giọng điệu vô cùng luống cuống: “Nó là của bạn cùng lớp của Thịnh Hòa, cô bé nhờ nuôi hai ngày, tôi thấy nó nghe lời nên mở cửa cho vào.”
Hoắc Uẩn Khải ôm người vào ngực, quay đầu lại cau mày: “Đi ra ngoài!”
“Ngay lập tức.”
Lê Phi Phàm vùi đầu trong ngực Hoắc Uẩn Khải, có chút rối bời.
Rất nhiều suy nghĩ khó hiểu hiện lên trong đầu, bên tai cứ ong ong, đầu óc mơ hồ.
Anh nghe thấy Hoắc Uẩn Khải hỏi: “Có khó chịu ở chỗ nào không?”
Lê Phi Phàm khẽ ngẩng đầu.
Anh cũng không nghĩ ngợi gì, chẳng qua lúc nhìn thấy Hoắc Uẩn Khải thì lại theo bản năng nói: “Có một giấc mơ dài, hơi khó chịu.”
Giọng còn hơi khàn.
“Được rồi, không sao.”
Hoắc Uẩn Khải ôm chặt anh.
Hắn vỗ nhẹ lưng anh, lặp lại: “Không sao.”
——————–
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3