Có một thông báo tin nhắn mới, mở ra mới phát hiện —— Kỷ Xuân Sơn thức dậy sớm hơn anh rất nhiều.
Tin nhắn gửi từ nửa tiếng trước: [ Mấy giờ thì tôi qua được? ]
Yêu đương cái gì cũng tốt, chỉ là hơi thiếu ngủ, riêng Kỷ Xuân Sơn còn tốn thêm tiền cước điện thoại.
Thẩm Hòe Tự gửi một tin ghi “Lúc nào cũng được” rồi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
“Cuối tuần mà dậy sớm thế?” Triệu Văn Nhân đã dậy từ lâu, trong tay bưng một chậu nấm tuyết ngâm nước chuẩn bị nấu một nồi canh nấm tuyết, “Mấy giờ bạn con đến?”
Thẩm Hòe Tự chui vào toilet đánh răng, hét vọng ra: “Cậu ấy tên Kỷ Xuân Sơn!”
Một tiếng này làm bọt kem đánh răng trong miệng bắn đầy lên gương, Thẩm Hòe Tự giơ tay lau lau, kết quả càng lau càng bẩn.
Triệu Văn Nhân xử lý xong nấm tuyết lại vào toilet lau gương: “Với cái khả năng tự chăm sóc này của con, sau này làm sao sống một mình được.”
Thẩm Hòe Tự súc miệng xong liền giở giọng làm nũng: “Thế thì con sẽ ở với mẹ cả đời.”
Triệu Văn Nhân quay đầu trừng mắt: “Con muốn mẹ hầu hạ cả đời cơ à?”
Thẩm Hòe Tự giật giẻ lau, tiếp tục nhão nhão dính dính: “Thì con hầu hạ mẹ.”
Vệ sinh xong đâu đấy, Thẩm Hòe Tự giúp Triệu Văn Nhân quét tước sơ nhà cửa một lần, Kỷ Xuân Sơn cũng vừa vặn đến, đang đứng chờ anh dưới gốc cây hòe già.
Kỷ Xuân Sơn mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, mặt mày sáng láng, dáng người đĩnh bạt, Thẩm Hòe Tự ngắm đến thất thần, cuối cùng bị Kỷ Xuân Sơn búng tỉnh: “Vẫn buồn ngủ sao?”
Thẩm Hòe Tự chưa hoàn toàn hồi thần: “Tự nhiên tôi nghĩ đến một câu thơ.”
“Thơ thế nào?”
“Lập như chi lan ngọc thụ, tiếu như lãng nguyệt nhập hoài.” Thẩm đại thi nhân ngâm thơ xong lại chú giải thêm một câu đơn giản, “Cậu đẹp trai quá.”
Lời này thật sự quá thẳng thắn, Kỷ Xuân Sơn xoay người nhìn cây cảm khái: “Đúng là cậu nên chọn ban xã hội.”
“Cậu nói xem cái cây này bao nhiêu tuổi rồi?” Thẩm Hòe Tự cùng hắn nhìn cây, “Lúc nhà tôi chuyển đến thì nó đã ở đấy rồi.”
“Hòe gai sinh trưởng khá chậm, với phẩm chất này… ” Kỷ Xuân Sơn nâng tay miêu tả một chút, “Ít nhất là ba bốn chục năm.”
“Ba bốn mươi năm?” Thẩm Hòe Tự kinh ngạc, “Tôi cứ nghĩ nhiều nhất là mười mấy năm thôi chứ.”
“Đi thôi.” Hôm nay Kỷ Xuân Sơn không có tâm tình nghiên cứu thực vật, vội khoác vai anh đi về phía trước, “Đi gặp người lớn đi.”
Thẩm Hòe Tự đi theo hắn, ấp a ấp úng: “Cậu đừng ăn nói lung tung.”
“Vậy cậu phải dặn tôi trước, lời nào không được nói?” Kỷ Xuân Sơn nghiêng đầu nhìn anh, “Tiểu Tự?”
Thẩm Hòe Tự lập tức dựng lông: “Cái này tuyệt đối không được!”
Kỷ Xuân Sơn cười đáp ứng: “Ừ, không gọi.”
“Nhưng mà,” Thẩm Hòe Tự nghĩ nhanh, “Trong phòng thì được, nhà tôi cách âm tốt lắm.”
Kỷ Xuân Sơn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.
“Ý tôi không phải thế, chỉ muốn nói là trong phòng thì vẫn gọi được.”
Kỷ Xuân Sơn nín cười đến mức mặt mũi đỏ bừng.
“Không phải, đã nói ý tôi không phải thế mà.” Thẩm Hòe Tự có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Chờ một chút.” Thẩm Hòe Tự cứng nhắc lảng sang chuyện khác, “Mẹ tôi dặn đi mua một lọ vitamin.” Nói xong lập tức bỏ chạy như chạy nạn rẽ vào tiệm thuốc.
Kỷ Xuân Sơn cười đủ rồi cũng theo vào, sau đó ý cười lập tức đông cứng trên mặt.
Thẩm Hòe Tự cầm hộp thuốc nhỏ mắt dùng một lần lắc lư trước mặt hắn: “Hôm trước cậu mua hết bao tiền?”
Kỷ Xuân Sơn cắn răng đáp: “Mười bốn tệ bảy xu.”
Thẩm Hòe Tự nhướn mày: “Nhưng ở đây người ta bán hai mươi tệ này?”
Kỷ Xuân Sơn ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Chắc do tiệm này bán mắc.”
Lúc này đến lượt chủ tiệm thuốc không vui: “Nhóc con không được nói bậy nhé, đây là giá niêm yết trên toàn quốc đấy.”
Kỷ Xuân Sơn xoay người bỏ đi: “Nóng quá, để tôi ra ngoài chờ cậu.”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3