“Nhĩ Tích, em ổn không?”
“Kỳ Tích, anh quá lo rồi. Em đâu còn là con nít”
Tiếng cười trong điện thoại phát ra: “Được rồi được rồi, em là người lớn. Nhưng người lớn cũng biết đói đúng không?Mau ra trước cửa lấy há cảo đi, anh đang đợi”
Lâm Nhĩ Tích cười tủm tỉm: “Chỉ có Kỳ Tích là hiểu em nhất”. Nói rồi cô tắt điện thoại cái rụp, nhanh chóng chạy ra ngoài.
———
Lâm Nhĩ Tích ra đến cổng rào đã thấy chiếc BMW đen đợi sẵn, cô cười cười bước ra khỏi cổng lớn.
Lâm Kỳ Tích nhìn thấy cô liền nhấn nút thả kính xe xuống mức thấp nhất. Anh chìa tay ra một hộp há cảo thơm lừng.
Lâm Nhĩ Tích vui vẻ nhận lấy, ríu rít cảm ơn.
Lâm Kỳ Tích cười cười: “Anh không những mua há cảo cho em, còn trả hết nợ cho em nữa”
Lâm Nhĩ Tích phẩy tay, giọng bùi bùi dễ nghe: “Nợ nần gì chứ? Em đâu có đổ đốn đến vậy. Nói chung cảm ơn Kỳ Tích tiên sinh một lần nữa ~”
“Được rồi, em vào trong đi. Nếu đám người Hà Gia dám làm gì em, cứ việc nói anh một tiếng”
“Gì chứ? Anh nghĩ mình anh là siêu sát thủ?”
“Thôi được, anh sai. Siêu sát thủ L.t., 3 ngày sau gặp lại”
“OK” – Lâm Nhĩ Tích vẫy vẫy tay chào Lâm Kỳ Tích. Nói dứt câu anh cũng phóng đi nhanh như một cơn gió.
Cô nhìn theo một hồi rồi nhanh chóng xách hộp há cảo nóng hổi vào trong.
Bên kia đường, một chiếc xe đen đắt đỏ đậu lại từ bao giờ, người trong xe dường như đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
“Cậu chủ, vào thôi?” – Uy Vũ, trợ lý của anh ngồi ở hàng ghế phụ chờ nãy giờ, hơi sốt ruột.
Người đàn ông mặc bộ âu phục đen trong xe thích thú nhìn theo bóng dáng cô gái ban nãy, cong môi gian tà.
Anh lại nhìn xuống tờ hồ sơ điều tra, kết quả ghi “trống”. Quả nhiên, không thể điều tra thông tin của một siêu sát thủ.
“Không cần nữa, tôi chọn được vợ rồi”
———–
Lâm Nhĩ Tích vừa mở cửa bước vào đại sảnh, mấy người Hà Gia đã ngồi sẵn trên sofa, khuôn mặt người nào người nấy đều thể hiện sự khinh bỉ.
Cô giả nai: “Mọi người thức khuya quá nhỉ, nên ngủ sớm mới tốt cho sức khỏe”
Hà Thanh Trà mỉa mai: “Nhờ thức khuya mới biết có người vừa về Hà Gia đã hẹn gặp đàn ông”
“Thật không ra cái thể thống gì” – Tình Tranh tiếp lời.
Hà Bảo Dương cũng nhìn cô, khuôn mặt nghiêm nghị: “Tuần sau con gả chồng rồi, tốt nhất đừng gặp người đàn ông nào cả. Nếu có lần sau, ba sẽ…”
Lâm Nhĩ Tích cắt lời: “Mọi người biết lúc nãy con gặp ai không? L.t. đó”
Sắc mặt Hà Bảo Dương từ nghiêm nghị sang tái mét, ông ta lật đật đứng dậy: “L.t. ?? Con với L.t. có quan hệ gì? Lúc nãy con với người đó nói cái gì?”
Lâm Nhĩ Tích cười trìu mến, khuôn mặt vẫn giả nai như vậy: “Con với L.t rất thân với nhau, anh ấy dặn con có ai ăn hiếp thì cứ báo anh ấy một tiếng”
“L.t. còn mua há cảo cho con nữa nè” – Lâm Nhĩ Tích giơ tay có hộp há cảo.
“Thôi, chúc mọi người ngủ ngon” – Cô vẫy vẫy tay rồi đi lên phòng, vừa quay lưng lại thì nụ cười trìu mến đã chuyển sang gian xảo. Hôm nay tôi sẽ để cả nhà các người mất ngủ cả đêm
Hà Bảo Dương ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch.
Tình Tranh đổ mồ hôi: “Lão gia, có chuyện gì vậy? L.t. là ai?”
Từng chữ Hà Bảo Dương thốt ra như sét đánh ngang tai hai người phụ nữ: “Hai siêu sát thủ của Lâm Bang, giết người không chớp mắt”
Hà Thanh Trà hoảng hốt, đưa tay che miệng: “Đừng nói là cô ta kêu siêu sát thủ giết chúng ta đó nhé? Mẹ, ba, con chưa muốn chết đâu”
Tình Tranh nuốt nước bọt, cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng toàn cơ thể đề run lên: “Im cái miệng con lại! Nó làm gì có cái gan đó? Hơn nữa, người nó gặp chưa chắc là L.t.”
Hà Bảo Dương căng thẳng: “Chưa dám chắc được…”
Cả đêm đó, ba người mất ngủ thật vì cứ sợ siêu sát thủ sẽ giết họ lúc nửa đêm. Ngược lại, Lâm Nhĩ Tích lại ngủ rất ngon lành.
————–
Tối ngày thứ hai ở Hà Gia, Lâm Nhĩ Tích vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ.
“Cốc cốc”
“Vào đi” – Lâm Nhĩ Tích ngồi trên bàn trang điểm, vừa chải tóc vừa nói vọng ra.
Cửa phòng mở ra, cả ba người họ Hà cùng bước vào. Lâm Nhĩ Tích thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, cong môi một cái. Lại chuẩn bị được xem diễn kịch rồi.
Hà Bảo Dương ngồi xuống sofa: “Nhĩ Tích, ba muốn nói về chuyện gả chồng. Dù con sinh trước Thanh Trà, nhưng nên để Thanh Trà làm đại thiếu phu nhân”
“Lý do?”
“Đương nhiên vì tao là con của vợ lớn, còn mày là con hoang ở xó nào” – Hà Thanh Trà cắt ngang.
Lâm Nhĩ Tích nhếch mép: “Cái xó nào? Em nghĩ Hà Gia là cái xó nào?”
“Mày đừng gọi chị em, tao phát tởm”
“Thôi!” – Hà Bảo Dương ra lệnh một tiếng thật uy nghiêm, Hà Thanh Trà uất ức cực kì, nhưng đành phải câm miệng.
“Nhĩ Tích, dù sao thì con hãy nhường chức đại thiếu phu nhân cho Thanh Trà…”
Lâm Nhĩ Tích cười xinh đẹp: “Lâm Bang không cho không ai cái gì, cả một mẩu giấy vụn cũng không miễn phí”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3