Tần đại tiên sinh đang đứng một bên nhìn mọi chuyện diễn ra đúng như ‘kịch bản’ của Lăng Thiên không một chút thay đổi nào khiến cho sự khiếp sự trong lòng hắn không cách nào dùng lời nói để hình dung được nữa.
Tiêu Phong Hàn cất tiếng muốn hủy hôn khiến cho mọi người trong Lăng Gia kinh hãi không thôi, cho đến bây giờ cũng chưa phản ứng lại. Qua một lúc lâu sau Lăng lão gia tử chán nản ngồi lên ghế, tâm tàn ý lạnh: “Thôi! Thôi! Nghiệt chướng như thế thì sao có thể xứng với Tuyết nhi được, như vậy sẽ ảnh hưởng cả đời hài tử. Như vậy thì hủy đi.”
Trong lòng Tiêu Phong Hàn không hề yên tâm chút nào. Ánh mắt áy náy nhìn bộ dáng khó chịu của đại ca đại tẩu nên trong lòng cũng không thoải mái gì: “Đại ca đại tẩu. Lời của Phong Hàn hôm nay nói ra quả thực khng còn mặt mũi để gặp đại ca đại tẩu nữa rồi. Tiểu đệ xin phép cáo từ…”
Lăng Chiến khoát tay, uể oải nói: “Cái gì mà đối mặt không đối mặt. Là Lăng Gia ta không còn mặt mũi để gặp lại huynh đệ ngươi nữa. Tất cả điều này là do gia giáo của Lăng Gia không nghiêm, tôn tử không ra gì cho nên mới có chuyện này. Tiểu đệ không hề có lỗi nào cả. Bất quá…”
Lăng lão gia tử đột nhiên khôi phục lại tinh thần nói lớn: “Hủy hôn thì hủy hôn. Lúc này ngươi không hủy thì sau này lão phu không dạy dỗ tôn tử được cũng phải hủy thôi. Vô luận chuyện này có hay không xảy ra cũng không thể nào ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ chúng ta. Việc này đến đây thì thôi. Quá khứ là quá khứ. Nhưng hiền đệ đã đến nhà của vi huynh rồi mà nếu không ở lại vài ngày thì từ nay về sau xem như vi huynh chưa từng có huynh đệ này!”
Hai mắt Tiêu Phong Hàn chợt lóe lên: “Đó là hiển nhiên. Nếu đã đi đến nhà đại ca rồi thì tiểu đệ không thể không quấy rầy vài hôm được!” Trong lòng nhất thời buông lỏng hơn, dù sao tình huynh đệ ba mươi năm không thể vào vì chuyện này mà thay đổi được.
Hướng đến lão phu nhân thi lễ thật sâu nói: “Đại tẩu, tiểu đệ thất lễ rồi. Mong đại tẩu cứ trách phạt. Nhưng đại tẩu cũng thông cảm cho tiểu đệ. Dù sao thì tiểu đệ cũng là một tổ phụ rồi, không thể không vì tử tôn mà tính toán được.” Âm thanh rất thành khẩn…
Lăng lão phu nhân cười nhẹ: “Tiểu Hàn. Chuyện hôn sự có hay không có thì ngươi không thể ngay cả đại ca đại tẩu cũng từ bỏ được. Yên tâu đi, đại tẩu nào có hẹp hòi như vậy. Tiểu hàn ngươi vẫn là đệ đệ ta yêu thương nhất.”
Tiêu Phong Hàn nghe được đại tẩu gọi mình bằng tên đặt biệt của ba mươi năm trước khiến hắn không nhịn được đỏ hai mắt. Trong lòng kích động không thôi: “Đại tẩu đại lượng như vậy thật sự làm cho tiểu đệ không biết phải nói gì.”
Ba mươi năm trước, ba người họ rong ruổi khắp nơi trong thiên hạ. Lăng lão phu nhân luôn gọi Tiêu Phong Hàn là tiểu Hàn. Vì vậy khiến cho giữa hai người có một phen tranh cãi nảy lửa. Tiêu Phong Hàn sống chết không chấp nhận một cái tên tiểu bất điểm như thế nhưng lão phu nhân cố ý không thay đổi. Tiêu Phong Hàn không thể làm gì hơn đành phải chấp nhận tên đó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Chỉ là khi tuổi tác ba người càng lớn thì Lăng lão phu nhân đã qua nhiều năm không gọi như thế nữa. Ba người bọn họ đều ở vào độ tuổi thập cổ lai hi rồi mà Tiêu Phong Hàn được nghe Lăng lão phu nhân gọi tên dùng trong quá khứ nên tâm thần không kiềm nén được quay về với quá khứ. Cảm xúc ngổn ngang trong lòng, phảng phất như nhớ lại những năm tháng nhiệt huyết của tuổi trẻ: đại ca vẫn hăn hái như năm đó, đại tẩu vẫn là một tuyệt sắc thiếu nữ với bạch y tung bay. Sau khi bừng tỉnh lại liền nhìn thấy mái tóc bạc của đại ca đại tẩu, những nếp nhăn thật sâu nơi khóe mắt khiến lòng hắn không khỏi cảm thấy đau đớn: Ngày huynh đệ gặp nhau được bao lâu? Đến khi nào mới gặp lại?
Một hồi lâu sau Tiêu Phong Hàn quát lớn: “Hắc y vệ. Đi đến biệt viện mang hành lý đến đây. Mấy người còn lại cũng qua đây luôn đi. Mấy ngày này lão phu muốn cùng với đại ca đại tẩu ở cùng một chỗ. Cùng nhau uống rượu!” Hai gã hắc ý vệ cung kích lĩnh mệnh rồi rời đi.
Lăng lão gia tử cười thật to. Chuyện không vui khi nãy hoàn toàn biến mất: “Được rồi được rồi. Không làm thông gia thì chúng ta vẫn luôn là hảo huynh đệ. Huynh đệ, quyết định này của ngươi đột nhiên ta nhìn thấy ngưoi thuận mắt
Lăng lão gia tử đương nhiên đối với việc Tiêu Phong Hàn hủy hôn như vậy không thể nào dễ dàng bỏ qua như vậy được. Đến bây giờ vẫn luôn canh cánh trong lòng nhưng vẫn không thể nào trách tội hán được. Lăng lão gia tử thầm nghĩ nếu đứng ở lập trừng của hắn thì quyết định này vô cùng chính xác. Lăng lão gia tử chỉ cảm giác được tôn tử của mình phụ hảo ý của tiểu đệ. Trong lòng âm thầm quyết định chờ việc này trôi qua sẽ hảo hảo dạy dỗ Lăng Thiên.
Lăng lão phu nhân cười lớn nói: “Tiểu Hàn. Có một câu đại tẩu muốn nói với ngươi.”
Tâm tình của Tiêu Phong Hàn đang rất tốt đẹp liền cười nói: “Đại tẩu có việc gì xin mời đại tẩu cứ nói.”
Lăng lão phu nhân cười hắc hắc khiến cho Tiêu Phong Hàn đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, mao cốt tủng nhiên. Hắn nhớ rất rõ trước kia mỗi khi đại tẩu trừng trị mình sẽ lộ ra vẻ mặt này.
Chỉ nghe Lăng lão phu nhân cười nói: “Hôm nay ngươi muốn hủy hôn thì đại tẩu cũng không có nói gì. Nhưng mấy năm sau nếu ngươi có đổi ý thì đại tẩu muốn ngươi ở trước mặt mọi người dập đầu trước ta ba cái. Như thế nào? Đánh cuộc này ngươi dám chơi không?”
Tiêu Phong Hàn cười nói: “Đại tẩu không phải đang nói giỡn sao?” Liếc mắt nhìn Lăng Thiên trong lòng nãi nãi khiến hắn không thoải mái chút nào: “Việc này không thể nào xảy ra được.”
Lăng lão phu nhân hừ lạnh nói: “Ngưoi khẳng định như vậy sao? Vạn nhất xảy ra thật thì ngươi sẽ như thế nào?”
Tiêu Phong Hàn lạnh lùng nói: “Đại tẩu cũng không cần phải bức ta. Nếu sau này hai tiểu hài tử có thể tiến đến với nhau thì Tiêu Phong Hàn ta sẽ dập đầu nhận tội. Công cáo thiên hạ Tiêu Phong Hàn ta có mắt không tròng. Nhìn lầm mỹ ngọc thành đá vụn. Cũng sẽ đem một nữa gia sản Tiêu Gia làm của hồi môn cho Tuyết nhi. Như vậy đại tẩu đã vừa lòng chưa?”
Mọi người nhìn nhau thất sắc! Đánh cuộc này có thể nói là lớn vô cùng! Tài phú của Tiêu gia đã không thể dùng ‘phú khả địch quốc’ để hình dung nữa rồi. Mặc dù chỉ một nữa gia sản của Tiêu Gia nhưng cũng vượt quá tài phú của một quốc gia rồi! Mọi người vốn cho rằng Tiêu Phong Hàn chỉ nói như vậy thôi. Với tình huống hôm nay mà xem thì sau này Lăng ThiênTiêu Nhạn Tuyết có thể đến với nhau là một chuyện không thể nào xảy ra được. Bất luận từ góc độ nào đi nữa thì Lăng lão phu nhân cũng nắm chắc phần thua. Tiêu Phong Hàn nắm chắc phần thắng trong tay.
Lăng lão phu nhân cười lớn: “Tiểu Hàn. Ngưoi nhớ kỹ đó. Nếu bọn chúng không thể đến với nhau thì cho dù Lăng gia ta không nhiều bạc bằng Tiêu gia ngươi nhưng cũng sẽ đem một nửa gia sản làm của hồi môn cho Tuyết nhi.”
Trong lòng mọi người lại được chấn kinh thêm trận nữa! Lão phu nhân này không hồ đồ chứ? Chỉ vì một lời nói thôi đã có thể đưa một nửa gia sản của gia tộc lớn nhất vương quốc – Lăng Gia là vật đặt cược?
Mọi người đều âm thầm cho rằng canh bạc này cứ tiếp tục thì một nửa gia sản của Lăng gia sẽ không còn nữa rồi!
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3