Lần này là điện thoại của Tiêu Tả.
Tiêu Tả: “Ngày mai cuối tuần, có rảnh không?”
Tống Lăng: “Có chuyện gì?”
“Tối mai tao định cầu hôn Tiểu Từ, mày với Chu Thanh Lạc tới giúp trang trí hội trường nhé.”
Tống Lăng sảng khoái nhận lời: “Được.”
Tống Lăng cúp điện thoại. Chu Thanh Lạc hỏi: “Sao vậy?”
“Ngày mai Tiêu Tả cầu hôn, bảo chúng ta đến trang trí hội trường giúp.”
Chu Thanh Lạc hai mắt đầy sao, “Oa! Lại có người cầu hôn à!”
Tống Lăng bắt được chữ mấu chốt: “Lại?”
Chu Thanh Lạc nhanh chóng chớp mắt, cái miệng nhanh nhảu này, dễ bại lộ nội tâm quá.
Bản thân lại thoáng thoáng hâm hộ là sao vậy? Như một đứa cuồng kết hôn ấy.
Chu Thanh Lạc phản ứng rất nhanh, nói: “Mấy ngày trước Lâu Dường cũng vừa cầu hôn với thôi Tử mà, nhanh như vậy đã đến lượt Tiêu Tả rồi.”
Nhưng lời này cũng không thể nói, dù sao thì ẩn ý của câu này quá rõ ràng, chỉ còn thiếu nói “Bao giờ mới tới lượt em” thôi.
Mừng là Tống Lăng không hiểu, hắn chỉ dửng dưng đáp lại cậu: “À, hoá ra là như vậy.”
Chu Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thầm thấy mất mát.
Bình thường Tống Lăng gì cũng chọc ghẹo được, đến thời khắc mấu chốt lại vô cùng ổn định.
Được rồi, cùng lắm thì cậu cầu hôn là được.
Đều là đàn ông với nhau, không cần phải so đo với nhau như vậy.
Lần này vừa đugns lúc có thể học cách cầu hôn của Tiêu Tả.
Tiêu Tả bao trọn cả rạp chiếu phim lớn, vẫn là buổi công chiếu phim tình cảm trước khi tuyên truyền xong, diễn viên trong phim cũng sẽ tham gia, trong đó nam chính là minh tinh mà Tiểu Từ thích.
Tiêu Tả lừa Tiểu Từ, mời tất cả các người thân và bạn bè của cô tới xem phim, hơn nữa chỗ ngồi nào cũng đặt một bó hoa hồng đỏ rực, trả phí cho diễn viên, bảo họ phối hợp diễn xuất.
Chu Thanh Lạc và Tống Lăng chủ yếu tới làm công cụ người.
Tiêu Tả đợi mọi người làm xong, mới giả vờ tới muộn, là người cuối cùng vào rạp.
Phim đã bắt đầu, rạp chiếu đen thùi, Tiêu Tả chọn vị trí tình nhân trong góc nhất.
Tiểu Từ mò được hoa hồng trên ghế, mặt rất vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Oa, đi xem phim điện ảnh còn được phát một bó hoa hồng nữa kìa.”
“Phim tình yêu mà.”
Phim vừa kết thúc, ánh đèn đã sáng lên, vai chính của phim ra sân.
MC nói muốn làm hoạt động rút thăm số, có thể nhận được quà của vai chính, còn làm bộ như cầm một thùng rút thăm lên.
Vai nam chính tuỳ tiện rút số, đưa cho MC.
MC: “Ghế 14 hàng 13, mời lên đây.”
Tiểu từ vội vàng liếc nhìn, phấn khởi đứng lên, “Là tôi! Là tôi! 1314, là một số may mắn.”
Tất cả mọi người phối hợp vỗ tay kêu gào.
Tiểu Từ đi về phía sân khấu. Diễn viên nam cầm một cái hộp đến. Cô mở ra, bên trong là một khăn voan của cô dâu, có thể cài lên đầu.
Tất cả mọi người hoan hô.
Cuối của phim điện ảnh, nam nữ chính sau khi trải qua gian nan, hiểm trở rốt cuộc cũng ở bên nhau, nam chính đội khăn voan cho nữ chính.
Nam chính đội khăn voan giúp Tiểu Từ.
Tiểu Tử vui vẻ đến suýt ngất đi. Hôm nay nữ thần may mắn hạ phàm, vận may không gì cản nổi.
Tiểu Từ xuống sân khấu, MC vội vàng ngăn cô lại, “Cô gái đợi chút, còn một phần thưởng nữa, rút xong mọi người cùng chụp chung một tấm ảnh rồi xuống sân khấu.”
Tiểu Từ đội khăn voan, ngoan ngoãn đứng cạnh diễn viên.
Nam chính tiếp tục rút số.
MC: “Ghế 13 hàng 13.”
Tiểu Từ suýt thì nhảy cẫng lên. Đây là vận may gì vậy.
MC cùng lúc đưa micro tới, “Cô gái, sao cô lại vui như vậy?”
Tiểu Từ cười nói: “Vì ghế 13 hàng 13 là bạn trai tôi, chúng tôi cùng trúng giải.”
Tiêu Tả đi từ hàng cuối tới, rạp chiếu nổi lên bài [Hành khúc hôn lễ]
Tiểu Từ hôn nhiên không nghĩ ngợi, dù sao thì xác suất một đôi yêu nhau cùng trúng giải quá nhỏ, rạp chiếu phim tạo bầu không khí bằng cách đùa như vậy một chút.
Tiêu Tả cầm hoa lên sân khấu.
Tiểu Từ nhỏ giọng nói: “Sao anh lại mang hoa lên vậy?”
Tiêu Tả cười không nói.
Nam diễn viên đưa cho hắn một cái hộp nhỏ, sau đó tất cả lùi về phía sau một bước.
Tiểu Từ cùng Tiêu Tả cứ đột ngột đứng phía trước như vậy.
Tiêu Tả cầm hộp nhỏ màu hồng đi tới trước mặt Tiểu Từ, đưa hoa cho cô.
Tiểu Từ tiện tay nhận lấy.
Không ngờ Tiêu Tả đột nhiên quỳ một chân, mở cái gọi là hộp trúng giải ra, vô cùng thâm tình nhìn cô.
Tiểu Từ trợn to hai mắt, sau đó không tưởng tượng nổi che miệng lại.
Lúc này, đèn ở rạp đã sáng hết lên, Tiêu Tả sử dùng sức bú sữa mẹ gào lớn: “Tiểu Từ, gả cho anh đi. Anh kiếm tiền, anh nuôi gia đình, anh giặt quần áo, anh nấu cơm, anh chăm con.”
Tiểu Từ không chuẩn bị tâm lý, không ngờ tất cả những thứ này đều là Tiêu Tả sắp đặt, thích thú và kinh ngạc kẹp với nhau, ngây người như khúc gỗ, hoàn toàn không biết nên phải phản ứng như thế nào.
Tiêu Tả căng thẳng đầu đầy mồ hôi, MC: “Sao nào? Động tâm không bằng hành động.”
Tiểu Từ mới hoàn hồn lại, che mặt cười, gật đầu.
Cả rạp chiếu phim vỗ tay như sấm, phía dưới vang lên tiếng địa phương quê Tiểu Từ: “Tiếu Từ, gả choa ảnh đi bồ.”
Tiểu Từ quay đầu xuống, mới phát hiện ra đều là người thân bạn bè giơ hoa hồng dưới sân khấu, đến cả ba mẹ và ông bà nội đều tới.
Tiểu Từ cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười.
Giây phút này, cuối cùng sẽ trở thành kí ức lãng mạn khó quên trong cuộc đời này của cô.
*
Chu Thanh Lạc về đến nhà, có chút rầu rĩ.
Nhìn cầu hôn phải hành động sớm, nếu không chiêu thức cũng bị người ta dùng rồi, cuối cùng chẳng có gì gọi là ngạc nhiên nữa.
Cầu hôn bây giờ càng ngày càng cạnh tranh.
Có điều Chu Thanh Lạc khá khép kín, cậu thích cách làm nước chảy nhỏ thì chảy dài của Lâu Dương hơn cách khoe khoang nhiệt huyết của Tiêu Tả.
Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, hai người tâm ý tương thông, thầm định ước suốt đời, không cần phô trương quá mức, đơn giản là được rồi.
Nhưng nếu sao chép cách làm của Lâu Dương thì hơi qua loa, cậu có cần phải lách tịch hề kính*, làm đơn giản hơn chút mới ok không?
*另辟蹊径: mở mang một con đường khác, ví dụ tạo ra một phong cách mới hoặc cách làm mới
Ví dụ như nói thẳng: Ừm, Tống Lăng, chúng ta kết hôn đi.
Hoặc là: Tống Lăng, anh có muốn kết hôn với em không?
Hoặc là đùa một chút: Tống Lăng, chúng ta không kết hôn như bây giờ thật sự rất khó có kết cục.
Hay là nhõng nhẽo một chút: Tống Lăng, anh phải chịu trách nhiệm với em.
Chu Thanh Lạc bị bản thân mình làm cho nổi da gà.
Bỏ đi, hay là tranh thủ lúc Tống Lăng ngủ, lén đeo nhẫn cho hắn, ngày hôm sau sẽ nói thẳng với hắn: “Tống Lăng, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Cậu tắm xong thì nằm vật lên giường tính toán, vừa đúng lúc Tống Lăng tắm xong đi ra, lau tóc đi tới chỗ cậu.
Chu Thanh Lạc nhìn Tống Lăng, mím môi.
Có người chồng như Tống Lăng thật ra rất là tốt. Ngoại hình đẹp trai, vóc dáng cũng được, có cơ bụng, cũng có tiền, còn có thể giặt quần áo, nấu cơm, làm đồ ăn vặt, lên được phòng khách xuống được phòng bếp điển hình, sớm kết hôn với người này thì thật tốt.
Bình thường đều là Tống Lăng chủ động, vậy cầu hôn để cậu chủ động đi.
Tống Lăng sáp lại gần, hôn một cái lên miệng cậu, “Dáng vẻ sao lại thèm thuồng người ta như vậy, hử?”
“Em thèm thuồng cơ thể anh hả?”
“Vậy thì làm gì?”
“Em đang nghĩ, lễ hôn của Tiêu Tả rất lãng mạn, đỉnh của giới cầu hôn, lên hot search luôn.”
Tống Lăng lấy điện thoại của cậu, khống chế người kia, “Không cần phải hâm mộ người khác, anh sẽ cho em thứ tốt nhất.”
Kết của là ‘tốt nhất’ mà người nào đó nói, không phải là lễ cầu hôn tốt nhất, mà là thể nghiệm trên giường tốt nhất.
Mấy ngày kế tiếp, hạng mục hợp tác của Chu Thanh Lạc và Lâm Kỳ đã kết thúc, cậu bận rộn không thể tách ra, tạm thời gác lại chuyện cầu hôn Tống Lăng lại.
Chớp mắt đã đến năm mới, khu vui chơi bên kia sông tổ chức trình diễn laser đón năm mới, hàng vạn người tụ tập ở quảng trường chờ đón năm mới.
Chu Thanh Lạc làm việc xong thì về nhà sớm. Đêm nay cậu muốn hẹn Tống Lăng đón năm mới, chờ đến tiếng chuông báo năm mới, năm mới hi vọng mới.
Cậu về đến nhà, Tống Lăng vẫn giống như thường ngày, đã nấu ăn xong, chuẩn bị dép cho cậu, chờ cậu về ăn cơm.
Bình hoa trên bàn ăn thay bằng hoa hướng dương tươi mới.
Chu Thanh Lạc hỏi: “Sao mùa này lại có hoa hướng dương vậy?”
“Vận chuyển đường hàng không đến đó.”
Chu Thanh Lạc nhìn công thức nấu ăn gần như một tuần không trùng lặp, cậu vươn người đến, hôn một cái lên mặt Tống Lăng, “Cảm ơn anh, chăm chỉ mỗi ngày như vậy.”
Tống Lăng: “Vợ thích là được rồi.”
“Chúng ta đi xem trình diễn laser đón năm mới đi.”
“Ừm.”
Hai người cơm nước xong, lại xem ti vi một lúc, vô tình Tống Lăng đã bị Chu Thanh Lạc lôi ra quảng trường tản bộ.
Tới gần mười giờ, người ở quảng trường đã dần dần nhiều lên.
Hai người sóng vai tản bộ, có thể nghe được có người bên cạnh thảo luận.
“Năm nay vẫn là trình diễn laser 3D mắt trần sao?”
“Hình như còn có máy bay không người* lái trình diễn.”
Còn có cặp tình nhân vành tai chạm tóc mai.
“Nếu hôm nhau vào giờ phút tiếng chuông năm mới vang lên, là có thể mãi mãi bên nhau.”
Chu Thanh Lạc khẽ khàng nói với Tống Lăng: “Lúc tiếng chuông năm mới vang lên, chúng ta cũng hôn nhau đi.”
“Ở chỗ này? Em dám?”
Chu Thanh Lạc nhìn người đông nghìn nghịt, lập tức kinh sợ, “Bỏ đi.”
Tống Lăng cười, trước mặt nhiều người hôn như vậy, người nào đó chắc xấu hổ đến chui xuống hố mất.
Người trên quảng trường ngày một nhiều, rõ ràng là trời rất rét, nhưng không ai cảm thấy lạnh, dù sao thì người chen người, cánh tay vô tình thúc cùi trỏ vào người khác.
Trình diễn laser? Không thấy gì, gáy của người trước mặt đã che hết rồi.
Chu Thanh Lạc bị người đằng sau đạp vô số lần vào chân cuối cùng không chịu nổi nữa, lôi Tống Lăng về, “Đi, chúng ta về nhà.”
“Không đón năm mới nữa hả?”
“Về nhà nhìn rõ hơn.”
Tống Lăng cười, theo cậu đi về.
Hai người chen khỏi đám người về nhà, lại mất thêm một giờ.
Đi đường vốn chỉ mất mười hai phút, giờ mất hẳn một giờ…
Về đến nhà, cũng gần mười hai giờ.
Vừa về đến nhà, Chu Thanh Lạc dời sofa lười cho hai người đến ban công, mãn nguyện nằm lên một cái, “A, thật thoải mái.”
Tống Lăng đi tới cửa sổ sát đất, nhìn vạn nhà đèn đuốc.
Chu Thanh Lạc nhìn bóng lưng của Tống Lăng, chợt nhớ đến đêm giao thừa năm ngoái, cậu cũng giống Tống Lăng bây giờ, một mình đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn thế giới ồn ào náo nhiệt, mong thời gian thi hành án của Tống Lăng nhanh hơn một chút để có thể sớm trở về.
Chu Thanh Lạc cảm thấy, lúc này cậu cầu hôn Tống Lăng là quá tuyệt vời.
Cậu đứng lên, đi tới sau lưng Tống Lăng, tay vòng qua eo hắn, mặt dán vào lưng hắn cọ nhẹ một cái.
Tống Lăng: “Thanh Lạc, em nói không sai, màn đêm thật đẹp, thế giới này thật đẹp.”
Chu Thanh Lạc đi vòng qua trước mặt hắn, cười trong trẻo nhìn hắn, “Vậy anh có muốn đẹp hơn không?”
Tống Lăng gật đầu một cái.
Chu Thanh Lạc đang định mở miệng cầu hôn, Tống Lăng đã thúc giục cậu, “Em nhìn kìa, máy bay không người lái bắt đầu trình diễn rồi.”
Tập thể 600 máy bay không người lái bay trên trời, lập tức giành được tiếng hú hét.
Tầm nhìn của Chu Thanh Lạc cũng bị hấp dẫn.
Máy bay không người lái tạo thành chữ lớn.
Tôi muốn cầu hôn.
Chu Thanh Lạc: “?” Ai đã chui vào trong đầu cậu vậy? Bầu không khí cũng đã như vậy rồi, cậu thuận miệng cầu hôn có được không, có qua loa quá không nhỉ.
Máy bay không người lái biến thành hai người nhỏ, có thể thấy rõ một người nhỏ là shipper đồ ăn, đội mũ bảo hiểm, nhổ bông hoa hướng dương trên mũ bảo hiểm đưa cho người nhỏ kia.
Người kia vô tình xoay người.
Kết quả là hoa hướng dương biến thành mũi tên của Cupid, bắn trúng người đang xoay người rời đi.
Tiếng cười của hàng vạn người xung quanh nhảy vào tai Chu Thanh Lạc.
Tiếp đó máy bay không người lái tạo thành hai người nhỏ ngồi xe điện, đi trong mưa gió…
Cuối xùng Chu Thanh Lạc cũng phát hiện ra, màn trình diễn máy bay không người lái là những câu chuyện nhỏ của cậu và Tống Lăng.
Tống Lăng nắm tay cậu thật chặt.
Máy bay không người lái tạo chữ “Marry me”, khiến cho màn đêm đen như mực thêm vài phần lãng mạn và hi vọng.
Một con bướm màu xanh ra trời phá kén ra, vỗ cánh với hắn, bay tới phía máy bay.
Không ai thấy, con bướm trên một máy bay không người lái treo một cái giỏ, trong giở để một bó hoa hướng dương kèm cuống, phối hợp với hoa là trời sao màu xanh.
Máy may không người lái dừng trước mặt hai người.
Tống Lăng mở cửa sổ, lấy nhẫn hoa tươi ra, quỳ một chân.
“Thanh Lạc, chúng ta kết hôn đi em.”
Tiếng đếm ngược bên ngoài đinh tai nhức óc.
Năm, bốn, ba, hai.
Chu Thanh Lạc gật đầu mạnh một cái.
Tống Lăng đứng dậy, ôm cậu vào ngực, cúi đầu hôn sâu.
Một!
Tiếng chuông năm mới.
Máy bay không người lái tạo thành mấy chữ.
Em ấy đồng ý rồi.
Chúng tôi sắp kết hôn rồi.
Tiếng hoan hô vang vọng.
Hốc mắt Chu Thanh Lạc cay cay.
Tầm này một năm trước, cậu từng một mình nhìn thế giới huyên náo.
Giờ đây, tất cả mọi người cùng chúc phúc cho cậu.
Tống Lăng để hàng vạn người chúc phúc cho bọn họ, nhưng hắn biết cậu ngại ngùng và thận trọng, không để cậu đối mặt với hàng vạn người.
Hắn từng nói, cậu không cần phải hâm mộ người khác, hắn sẽ cho cậu những gì tốt nhất.
Hắn đã trải qua khổ nạn, cuối cùng nguyện ý hoà thuận với thế giới này, tiếp nhận nó, cũng dâng hiến tài hoa và thiên phú của mình để bảo vệ nó.
Hắn biến thành Tiểu Mãn tốt nhất, đi tới bên cậu, gắn bó với cậu cả đời, đến đầu bạc răng long.
– Toàn văn hoàn –
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3