Đoan Ngọ bảo lão “đi lên đi” là để cổ vũ lòng gan dạ của chính bản thân. Nàng lặng lẽ mở hà bao ra, bên trong bỏ đầy hạt tiêu.
Ông lão nghe xong thì cười khà khà, nói: “Chờ một chút!”
Lão cúi người xuống nhìn những hàng thi thể trên mặt đất. Thỉnh thoảng lão nhấc cán cân quả tạ lên, gõ vào đầu người chết, mỗi lần như thế lại vang lên một tiếng “cốc”, lão tặc lưỡi lắc đầu: “Chậc chậc, chết! Chết thật rồi!:
Trong đại sảnh tối mờ, có một bóng đen to bằng một con bê, đôi mắt xanh sáng ngời. Đó là một con sói khổng lồ đi phía sau ông lão. Con sói đánh hơi thi thể của người chết, lè lưỡi ra, tru lên mấy tiếng.
Đối mặt với những xác chết ngổn ngang ở quán trọ mà mặt lão không hề biến sắc? Ông lão mang theo con sói xông vào cửa, chỉ để chơi trò gõ đầu người chết? Đoan Ngọ hắng giọng, nở nụ cười nói: “Này, đừng chỉ nhìn người chết, ở đây còn có người sống, ông không muốn nhìn sao?”
Ông lão chĩa ngọn đuốc về phía nàng, tức giận nói: “Ta đã nói là đợi chút rồi ta sẽ lên mà? Lỗ Lỗ, mày lên trước đi!”
Vừa dứt lời, con chó tru lên ông ổng, lao về phía Đoan Ngọ.
Đoan Ngọ không kịp né, cầm con dao sắc lên, dùng hết sức bình sinh, sủa lên hai tiếng về phía nó, âm thanh còn vang dội hơn cả chó.
Con chó dừng lại, đánh hơi xung quanh nàng, sau đó vui vẻ “sủa” lên hai tiếng.
Đoan Ngọ giấu con dao nhọn vào tay áo, vỗ nhẹ vào đầu con chó hai lần. Con chó ngoan ngoãn liếm ngón tay nàng, “ô” lên một tiếng, lông chó dựng đứng, nhảy xuống dưới lầu. Đoan Ngọ nhớ ra ngón tay mình dính đầy hạt tiêu, không nhịn được cười ha ha.
Ông lão kia không cam lòng nói: “Tiểu yêu nữ, sao ngươi lại muốn hại Lỗ Lỗ?”
Đoan Ngọ nhổ nước bọt: “Hừ! Ta biết thế quái nào được ai là Lỗ Lỗ? Ta còn chưa hỏi ông, ông đã tới hỏi ta rồi. Nửa đêm nửa hôm ông chạy vào dịch trạm làm gì? Vì sao lại dùng cân gõ vào đầu người chết! Ta là Đoan Ngọ, theo lão tổ Nam Hải Tiên Sơn học đạo đã được bảy tám năm, nay lên núi Côn Lôn để bắt ma, đánh bóng tên tuổi của bản thân!” Nàng nói như thật, đến chính nàng còn tưởng là thật.
Ông lão có vẻ không tin. Lão kéo ghế ra, bắt chéo hai chân nói: “Làm khó ngươi rồi, mười bốn mười lăm tuổi mà đã biết nói dối! Biết ta là ai không? Ta là một đại phu người Mông Cổ, tên thật là A Đài. Trong số các đại phu Mông Cổ ở Tây Vực, ta là số một. Ngươi cho là nửa đêm ta chạy đến đây là để xem một đống người chết sao? Người chết rồi còn cần đại phu chúng ta làm gì? Ngươi có gọi cả sư phụ của ngươi hay lão tổ trên trời cũng không giúp được! Nhưng Lỗ Lỗ sinh đã là một con chó chính nghĩa. Chỉ cần ngửi thấy mùi bệnh nhân sẽ dùng hết sức lực chạy về phía đó. Tối nay, nó nhất quyết muốn chạy vào dịch trạm này, kết quả không tìm được bệnh nhân mà lại gặp được tiểu yêu nữ nhà ngươi! Đám giặc giết hết những người này rồi sao? Vì sao ngươi còn ở lại đây, chờ viện binh à? Ta thấy sức khỏe ngươi vẫn tốt, không cần ta cứu. Ngươi đắc tội với Lỗ Lỗ, ta cũng sẽ không cứu ngươi!”
Đoan Ngọ đảo mắt, nói: “Khá khen cho một đại phu Mông Cổ và một con chó chính nghĩa! Ngay cả bệnh nhân là ai cũng không biết, ta không trông cậy được gì ở các người. Ta nghe nói đại phu Mông Cổ đều là kẻ lừa gạt, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.”
Đại phu Mông Cổ cười ha ha, đôi mắt hí nheo lại đầy bối rối. Lão lấy thứ gì đó từ túi ra, bôi lên miệng con chó. Lỗ Lỗ lập tức ngừng rên rỉ. Sau đó lão lấy ra một ít bột từ túi khác, giơ lên trước chân đèn, căn phòng đột nhiên sáng choang.
“Bệnh nhân không phải ngươi, ngươi vì người khác mà ở lại đúng không?” A Đài quan sát Đoan Ngọ: “Ta hiểu rồi, nha đầu ngươi không hay bị bệnh, nhưng một năm qua cuộc sống vô cùng khó khăn. Vết sẹo trên người vừa mới khỏi đã quên đi nỗi đau. Hình như ngươi đã ăn bông hoa trắng nhỏ kéo dài tuổi thọ trong ao Vương Mẫu nên dù bị hun khói độc cũng không chết, vẫn có thể vui vẻ chạy nhảy? Ta nói đúng không?”
Đoan Ngọ nhắm mắt: đại phu Mông Cổ này thật kỳ quái.
Nếu muốn ra tay, lẽ ra lão phải ra tay từ lâu rồi. Có lẽ lão thật sự không phải người xấu? Bệnh của Yến Tử Kinh, hay là để lão xem thử xem sao?
Nàng mím môi nói: “Hừ! Công việc của đại phu là chữa bệnh chứ không phải xem bói! Nếu ông cứu được người trong phòng, thì ta phục ông.”
A Đài nói: “Phục không tính. Ngươi phải gọi ta là gia gia, còn phải dập đầu lạy ta năm cái! Thừa nhận bản lĩnh cao cường của đại phu Mông Cổ!”
Đoan Ngọ cười méo mó: “Được, được!” Nàng nghĩ trong đầu: Cho dù lúc này ta đồng ý, nhưng sau khi chuyện thành, chẳng lẽ ta không được phép nuốt lời?
A Đài chậm rãi đi lên lầu, theo sau là con chó sói đang vẫy đuôi. Đoan Ngọ cầm cán dao không chịu buông ra.
A Đài đến bên cạnh nàng, quan sát nàng một lúc, hỏi: “Người trong phòng là ai?”
“Chủ nhân của ta.”
“Nữ chủ nhân?”
“Là nam nhân.”
“Ồ, bằng tuổi ta à?”
Đoan Ngọ đáp: “Hai mươi tuổi.”
A Đài khạc ra một câu: “Ừ, chủ nhân ngươi đúng là có bệnh.”
Đoan Ngọ hơi sửng sốt, A Đài giải thích: “Có một viên ngọc trai chưa đục lỗ bên cạnh mà hắn lại không đụng đến, vẫn để nữ nô lệ của mình làm hoàng hoa xử nữ. Còn không phải bệnh thì là gì? Gia của ngươi bệnh không nhẹ đâu.”
Đoan Ngọ tức giận, nói gì vậy trời?
A Đài dẫn đầu bước vào phòng. Đoan Ngọ dùng thân thể mảnh mai luồn vào dưới nách lão, thông báo trước: “Gia, có một đại phu tới! Để ông ấy xem cho gia xem sao.” Nàng rút ra một con dao dài, ở phía sau ông lão khoa chân múa tay, hy vọng Yến Tử Kinh sẽ hiểu ý nàng.
Yến Tử Kinh nằm bất động. A Đài ở bên cạnh lui về phía sau một bước: “Hả? Chim én, là ngươi sao?”
Yến Tử Kinh giật mình, bỗng nhiên mở mắt ra, nói: “Là ông, đại phu Mông Cổ.”
Hắn buông lỏng nắm đấm ở thắt lưng. Lúc này Đoan Ngọ mới biết Yến Tử Kinh và A Đài quen nhau.
Ai ngờ A Đài lại thở phì phò, như thể Yến Tử Kinh thiếu nợ lão chục năm chưa trả.
Lão không xem bệnh cho Yến Tử Kinh, mà chỉ thẳng mặt hắn mà mắng: “Thảo nào mấy ngày nay ông đây nghe thấy tiếng quạ kêu, lại gặp phải tiểu ôn thần nhà ngươi. Lần trước ta tốn bao nhiêu dược liệu mới khiến ngươi sống lại giống hình dạng một con người. Ngươi đã hứa với ta: Trở về Đại Đô, từ nay về sau sẽ sống thật tốt, không bao giờ quay lại Tây Vực nữa. Nhưng mới có ba năm, ngươi đã chạy tới đây rồi! Ngươi cho rằng báo thù dễ vậy sao? Ngươi khiến cho mấy chục mạng người chết uổng, bản thân thì bệnh thành dáng vẻ thừa sống thiếu chết, còn định lãng phí bao nhiêu dược liệu của ta nữa đây?”
Yến Tử Kinh khó khăn lật người lại, đưa lưng về phía A Đài.
Đoan Ngọ nghĩ: Chẳng lẽ vị đại phu Mông Cổ này đã cứu Yến Tử Kinh ba năm trước? Y thuật của lão cũng không giỏi lắm, để lại bao nhiêu sẹo trên người hắn…
Ông lão không ngừng lải nhải: “Ngươi đừng tưởng tất cả đại phu Mông Cổ ai cũng liều mạng vì tiền. Trừ khi ngươi trả ta số tiền mua dược liệu lần trước ngươi nợ, nếu không ta sẽ không chữa bệnh cho ngươi…”
Đoan Ngọ nheo mắt nhìn cái cân quả tạ của lão, tự hỏi đến lúc này rồi còn cần mặc cả sao?
Yến Tử Kinh chỉ còn một chiếc áo lông chồn, mười mấy sợi dây chuyền vàng, một ám khí làm bằng bạc, và nàng nữa…
Yến Tử Kinh đợi ông lão mắng xong, mới nói mấy chữ: “Ông… có cứu không?”
Ông lão nổi cơn tam bành, nhìn chằm chằm Đoan Ngọ. Đoan Ngọ xám mặt, cười toe toét: “Gia còn không vội, liên quan gì đến ta? Hắn chết, ta càng sớm ngày được tự do. Đại phu hiểu biết sâu rộng, hẳn cũng biết tình tình chủ nhân ta ương bướng, sớm muộn gì cũng quay lại đây. Chuyện đã đến nước này, nói gì cũng không kịp nữa. Ông không cứu được hắn vậy thì quên đi. Cần gì phải trách mãi không thôi, lỗ tai ta sắp đóng vẩy đến nơi rồi.”
A Đài chỉ lên trời: “Ai nói ta không cứu được?”
Đoan Ngọ bị hạt tiêu làm cho cay mũi, hắt hơi một cái, ngồi dưới đất nói: “Ta nói. Nếu cứu được, ông đã cứu từ lâu rồi!”
A Đài chạy ra khỏi phòng, bỏ con chó sói đang đi quanh đầu Yến Tử Kinh, khẽ rên hừ hừ.
Đoan Ngọ không di chuyển, A Đài lại chạy vào trong, nói: “Ta cứu cho ngươi xem!”
Đoan Ngọ cười nói: “Ta đang xem đây!”
A Đài lấy trong túi ra một ít bột màu vàng bôi lên cổ Yển Tử Kinh, sau khi xem xét một lúc thì hô lên “lạ thật”. Lão bôi một ít bột màu đỏ lên quả cân, đặt lên trán Yến Tử Kinh rồi nói “ừ”.
Một lúc lâu sau, lão lấy từ trong túi ra một quả bi đất, xoa lên cánh tay. Chờ đến khi quả bi đất biến thành bột nhão, lão bèn bôi nó lên thái dương của Yến Tử Kinh. Đoan Ngọ thấy cảnh này thì ngây người. Trên đời này lại có một đại phu như vậy sao? Lỡ ông ta chữa cho Yến Tử Kinh lợn lành thành lợn què, thì sẽ không đổ trách nhiệm lên đầu mình chứ?
A Đài kéo nàng ra khỏi phòng, hỏi: “Mười ngày qua các ngươi đã ở đâu?”
Đoan Ngọ thành thật trả lời, chỉ tóm tắt sự việc chính bỏ qua sóc nhỏ và tên mắt xanh. A Đài lẩm bẩm: “Sa mạc… Uất Trì gia… Bãi Mã Não… Đường núi…
Haiz, bệnh của hắn rất kỳ lạ! Mấy năm nay, rất nhiều quý tộc Tây Vực đều mắc phải căn bệnh này không rõ nguyên nhân tại sao, bảy tám ngày sau là chết. Nhưng gần đây căn bệnh này đột nhiên biến mất. Không biết tại sao hắn lại mắc phải?” Đoan Ngọ nhún vai.
“Sau khi mắc bệnh, có phải hắn đã ăn bột mài từ một viên đá màu đen không? Các ngươi… sao lại có loại đá này?”
Đoan Ngọ nói: “Sao lại có… Gia là một thương nhân, vật này làm sao mà có, thì chỉ có thể hỏi hắn.”
A Đài nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Vậy sao? Ở núi Côn Lôn, chỉ có một người có vật này. Các ngươi nhất định đã gặp bọn họ.
Ta cứu người, muốn nghe sự thật.”
Đoan Ngọ không biết làm sao, đành phải kể chuyện của sóc nhỏ và tên mắt xanh cho A Đài nghe.
Kể xong, nàng gay gắt nói: “Người dưới lầu chắc chắn là bọn họ giết.”
A Đài lẩm bẩm: “Hắn nào có rảnh vậy?”
Đoan Ngọ nói: “Sao lại không? Ta nghi ngờ viên đá đen hắn đưa cho Yến Tử Kinh là thuốc độc.”
A Đài lắc đầu: “Đây không phải thuốc độc, là thuốc tốt. Mặc dù có thể chữa bênh, nhưng dùng quá nhiều thì sẽ có độc. Yến Tử Kinh đã uống bao nhiêu?”
“Một viên.”
“Một viên?” A Đài vội vàng bước vào phòng, hét lên với người bệnh: “Ngươi mất trí à? Vật này sao có thể uống một viên được? Ngươi có gấp cũng không đến mức đó chứ? Dược liệu ta dùng trên người ngươi năm đó… ngươi tính mà xem, tính thử đi, tốn bao nhiêu tiền?”
Yến Tử Kinh chăm chú lắng nghe, một lúc lâu sau mới mấp máy môi, bướng bỉnh trả lời: “Ta không uống hết… làm sao biết được là không được uống nhiều?”
Đoan Ngọ cũng dở khóc dở cười. Nàng vội vàng giảng hòa: “Gia, đừng trách ta nói ngươi, ngươi uống nhiều thì nhận sai đi. Gia gia, gia là người tốt, cứu người thì cứu cho trót.
Lần này nếu không cứu hắn, lần trước cứu coi như công cốc. Yến Tử Kinh chết chỉ là chuyện nhỏ, tổn hại đến danh tiếng của đại phu Mông Cổ mới là chuyện lớn!”
A Đài do dự, Lỗ Lỗ liếm tay Yến Tử Kinh, rên ư ử. Đôi mắt to của Đoan Ngọ chớp liên hồi.
Ông lão lấy một nắm cát từ trong túi ra, thả xuống đất. Đoan Ngọ đưa tay, hứng được kha khá. A Đài than thở nói: “Cát không rơi hết xuống đất, là ý trời. Muốn cứu hắn, chúng ta phải đến một nơi rất xa. Nhưng… ta phải bịt mắt các ngươi lại. Nếu để ngươi biết cách đi vào, chỉ sợ ngươi sẽ không đi ra được nữa.”
Đoan Ngọ tò mò: “Là ở chỗ nào?”
A Đài dùng cán cân chọc vào bím tóc nàng: “Con nhóc tinh quái, tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Đoan Ngọ cố ý hé miệng: “Không nói ta cũng biết.”
“Gì, một người từ nơi khác đến như ngươi sao biết được?”
Đoan Ngọ nghĩ sóc nhỏ là kẻ coi bốn bể là nhà, nên thuận miệng bốc phét: “Là tên sóc nhỏ xấu tính lúc bị thương nói cho ta biết.”
Đôi mắt ti hí của A Đài sáng lên, lão cẩn thận nhìn nàng rồi hỏi: “À đúng rồi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm.”
A Đài xít lại gần nàng, rỉ tai nói: “Ngươi và Yến Tử Kinh…? Ngươi không muốn làm nô lệ của hắn, vậy còn nơi nào khác để nương tựa?”
Đoan Ngọ nhăn mặt đầy đau khổ: “Ta cũng không còn cách nào, ta phải báo đáp ân tình của hắn. Là người, ai lại thích làm nô lệ? Vốn dĩ ta định theo Yến Tử Kinh đến phủ của vương tử Nặc Mẫn, sau đó quay về đến nhờ vả một quý nhân làm chút công chuyện. Nhưng hiện tại mọi thứ đều hỏng bét, ta chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó.”
Nàng khổ sở nói, vẻ mặt buồn bã cũng diễn ra được một nửa.
Dù có khốn khổ đến đâu, nàng cũng không đến nỗi phải cúi đầu, tự chuốc thêm xui xẻo vào mình.
Nói đến đây, nàng cầu xin: “Gia bệnh nặng, ngày thường cũng không thích mở mắt. Còn ta lại là một kẻ hoạt bát thích chạy nhảy, bịt mắt lại chẳng phải sẽ ngộp chết sao? Thần y gia gia, xin hãy giữ ta lại bên cạnh, ta sẽ nghe ông kể chuyện về các tiền bối, ta cũng mạn phép được múa rìu qua mắt thợ, khoe khoang về việc ta đã bán ngọc trai ở Nam Hải như thế nào.”
A Đài cười: “Ngươi tên gì?”
“Đoan Ngọ.”
“Đoan Ngọ, tên rất hay. Ngươi thích đọc thơ, nghe kể chuyện à?”
Đoan Ngọ lắc đầu, nghĩ đến cơm còn không muốn ăn, ai lại thích đọc thơ? Nhưng nàng lại rất thích nghe kể chuyện. Vì người khác kể chuyện thì nàng không phải tốn sức.
A Đài lại cười, nói: “Nói không chừng sau này ngươi sẽ thích thơ ca. Nếu may mắn, ngươi cũng có thể được nghe kể chuyện!”
Nói xong, lão nhấc Yến Tử Kinh đang mê man lên, đưa Lỗ Lỗ và Đoan Ngọ ra khỏi cửa dịch trạm.
Những ngôi sao nơi hoang dã nhìn rất gần, dường như đưa tay ra là hái được. Đoan Ngọ ngoảnh đầu lại, A Đài nói: “Đừng nhìn nữa, sẽ có người đến xử lý. Đây là lần đầu tiên có băng đảng dám đến cướp bóc ở dịch trạm, chuyện này quá lớn, chúng ta không giải quyết được!”
Lão dùng cán cân gõ vào quả cân. Bên hông dịch trạm, tám con sói to bằng Lỗ Lỗ chạy ra, kéo theo một xe trượt tuyết.
Ông lão nhét Yến Tử Kinh vào lớp nỉ trong lều, nói với Đoan Ngọ: “Ngươi cũng đến làm tổ bên cạnh đi.”
Đoan Ngọ thấy cái lều khá hẹp, sao có thể làm tổ bên cạnh được? Thế chẳng khác gì làm tổ trên người Yến Tử Kinh.
Nàng xua tay: “Không được, gia đang bệnh, cơ thể còn yếu, ta sợ nằm đè lên hắn. Ta ngồi bên cạnh gia gia được rồi.”
A Đài cười, để nàng ngồi bên cạnh lão. Lỗ Lỗ chạy như bay, theo sau là tám con chó lớn, hướng về Côn Lôn.
A Đài và Đoan Ngọ nói chuyện một lúc lâu, về sau Đoan Ngọ mới hỏi: “Gia gia, ông gặp Yến Tử Kinh như thế nào?”
A Đài biết Yến Tử Kinh vẫn chưa tỉnh, nhưng vẫn hạ giọng: “Ba năm trước, Lỗ Lỗ và một người phát hiện ra hắn ở dưới chân một vách đá. Người nọ cõng hắn đến chỗ ta. Hình như Yến Tử Kinh và thê tử mới cưới gặp phải một nhóm cướp. Thê tử hắn không chịu theo đám cướp nên nhảy vực tự vẫn. Bọn cướp không chỉ cướp tài sản của hắn, mà còn mang hắn về hang ổ, hành hạ trong nhiều ngày. Chắc là chúng nghĩ hắn đã phế hoàn toàn, nên bỏ hắn lại ở vách đá này, không ngờ lại gặp được chúng ta… Ta mất ba tháng để trị khỏi thương thế cho hắn, nhưng lại không chữa khỏi tâm bệnh, cả ngày hắn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn… Ta khuyên hắn nên rời khỏi Tây Vực, làm lại cuộc đời, đừng bao giờ quay lại đây nữa. Đám giặc Côn Lôn rất mạnh, mỗi tên cướp lại có một hình dạng khác nhau, làm sao giết hết được bọn chúng? Hắn nói ở Tây Vực người duy nhất hắn quen là Uất Trì Vô Ý, thành chủ thành Hòa Điền. Đợi đến khi hắn có thể xuống giường, ta bèn đưa hắn đến cửa phủ Uất Trì, rồi rời đi luôn…”
“Gia gia, ông không gặp Uất Trì công tử sao?”
“Ta là một đại phu Mông Cổ, không thích qua lại với quý nhân như Uất Trì.” A Đài cởi mở nói: “Thực ra ta cũng muốn đòi Uất Trì tiền thuốc, nhưng Lỗ Lỗ lại khá thích chim én. Ta nghĩ, hay thôi bỏ đi, coi như chữa bệnh cho tiểu huynh đệ của con chó.”
Đoan Ngọ buồn cười nhưng lại không cười nổi. Đại phu Mông Cổ này không tệ, Lỗ Lỗ cũng khá tốt, còn Yến Tử Kinh thì…
Nàng quay lại nhìn Yến Tử Kinh đang nằm yên tĩnh trong chăn, nhìn qua giống như người sứ.
Bình minh lên, trong rừng xuất hiện chim cu gáy và linh dương. Núi Côn Lôn trông giống như pháo đài dưới bầu trời trong xanh, chìm trong làn tuyết trắng.
Bởi vì đang quấn mình trong chiếc áo lông chồn của Yến Tử Kinh nên Đoan Ngọ không bị lạnh. Nàng cầm túi rượu lên, thỉnh thoảng đưa cho ông lão uống.
Nàng thấy dù có bị bịt mắt hay không, thì nàng cũng không nhớ được mình đã đi qua bao nhiêu cung đường, những cảnh vật nàng lướt qua hình như cứ lặp đi lặp lại, nhưng không ngừng biến hóa. Nàng chuyển từ nói nhiều sang ngáp, bắt đầu một đêm buồn ngủ. Không biết từ lúc nào, nàng dựa vào ông lão mà ngủ thiếp đi. Nàng nhớ A Đài đã bôi một ít thuốc mỡ mát lạnh lên mũi nàng, rồi đặt nàng vào trong lều. Lúc đó nàng muốn nói gì đó, nhưng chỉ có tiếng gió và tiếng chó sủa bên tai đáp lại.
Lúc nàng tỉnh dậy, thấy bản thân đang ngồi trong một căn phòng rộng lớn. Căn phòng được thắp sáng bởi những ngọn nến ấm áp, sàn nhà trải một tấm da cừu trắng mềm.
Hơn chục ông lão đang đối mặt với nàng, tất cả đều có râu bạc, trên đầu quấn khăn đen.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Đoan Ngọ là: Đại phu Mông Cổ và Yến Tử Kinh đâu? Chẳng lẽ họ đã đến nơi đó rồi sao?
“Không cần lo lắng, A Đài đã đưa ngươi tới đây, bệnh nhân các ngươi mang tới sẽ mau chóng bình phục.” Một ông lão nói.
Giọng nói của ông ta đầy uy nghiêm, nhưng không khiến người ta phải sợ. Dưới ánh nến, ánh mắt của mấy ông lão đều ôn hòa.
Đoan Ngọ đứng lên, cúi đầu thật sâu trước mấy người họ: “Cảm ơn. Ngoại trừ tấm lòng thành, ta không có gì để tạ ơn các vị.”
Mấy ông lão hỏi: “Bệnh nhân kia không phải chủ nhân của ngươi sao? Vì sao ngươi phải thay hắn cảm ơn? Ngươi phải biết sau khi hắn khỏe lại, ngươi sẽ lại trở thành nô lệ.”
Đoan Ngọ đảo mắt nói: “Bây giờ hắn là chủ nhân của ta, nhưng không có nghĩa sẽ mãi là chủ nhân của ta. Hắn từng cứu ta, ta không thể thiếu nợ hắn…”
Nàng kể vắn tắt hành trình từ biển ngọc trai đến núi Côn Lôn cho họ nghe. Mấy ông lão đều thở dài.
Ông lão lúc nãy nói chuyện với nàng lên tiếng: “Chúa đã dẫn ngươi đến nơi này. Ở đây chúng ta không có nô lệ.”
Đoan Ngọ không tin thần phật. Theo phép lịch sự, nàng vẫn vui vẻ nói: “Đúng vậy, cảm ơn chúa. Nếu không có nô lệ thì ở đây sẽ giống khu vườn mà ta từng thấy trong ảo ảnh. Ta hy vọng sau khi chủ nhân của ta bình phục, hắn sẽ không chấp mê bất ngộ nữa, mà ta cũng sẽ không làm nô lệ cho hắn nữa, ta muốn tự mình dành dụm một ít tiền để một ngày nào đó có thể quay lại Nam Hải tìm mẹ ta.”
Mấy ông lão gật đầu, hỏi nàng rất nhiều điều. Đoan Ngọ dùng mồm miệng sắc bén đã được rèn luyện lúc còn làm ở thương quán đối đáp trôi chảy.
Khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ đẹp của tuổi thanh xuân, đôi mắt linh động càng tăng thêm sự xinh đẹp cho nàng.
Hai đứa trẻ mũm mĩm chạy tới nắm lấy tay áo Đoan Ngọ.
Một đứa nói: “Tỷ tỷ là của ta.”
Một đứa khác nói: “Tỷ tỷ là của ta.”
Đoan Ngọ thấy hai đứa nhỏ rất đáng yêu, không khỏi bật cười. Trong số các nô lệ, không có đứa nào lại mập mạp, vô tư như vậy. Nàng cúi xuống, nắm tay chúng: “Ta là tỷ tỷ của cả hai ngươi.”
Bọn trẻ kéo nàng chạy đi. Đoan Ngọ không kịp đề phòng, chỉ sợ dừng lại sẽ làm tổn thương chúng, nên đành phải chạy theo đến một căn phòng khác.
Trong phòng này thắp nhiều nến hơn phòng trước. Những tấm màn như bức bình phong ngăn cách mọi người với nhau.
Bọn trẻ dẫn Đoan Ngọ vào một tầng lụa mỏng. Nàng ngồi xuống, một đứa đưa hoa cho nàng, đứa khác đặt một cái bát dưới chân nàng.
“Các ngươi làm gì vậy?” Đoan Ngọ hỏi, nhưng bọn trẻ chỉ cười. đam mỹ hài
Đoan Ngọ nhìn quanh, bên trong màn còn có những cô gái trẻ khác đang ngồi. Họ khác với nàng, tất cả đều mặc trang phục lộng lẫy, dùng lụa trắng che mặt, mũi và búi tóc. Người nào người nấy đều có ánh mắt ngượng ngùng, nét mặt vui mừng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đoan Ngọ thắc mắc. Những người khác đều im lặng, nàng cũng không tiện phá hỏng quy củ.
Có tiếng bước chân dồn dập, khoảng chục ông lão trong căn phòng vừa rồi lần lượt đi vào. Dù đã có tuổi, nhưng bước đi của họ vẫn phong độ, phiêu dật, có thái độ của những nhà thông thái.
Mỗi khi một ông lão đi ngang qua một cô gái đang ngồi chờ, sẽ ném một viên đá vào cái bát dưới chân mỗi cô gái.
Ông lão đầu tiên ném đá vào bát của Đoan Ngọ, nói: “Cô gái có xuất thân khiêm tốn sẽ không ngạo mạn kiêu căng.”
Một ông lão khác đi ngang qua chỗ Đoan Ngọ, nói: “Nàng không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng xinh xắn vừa mắt.” Một viên đá rơi vào bát của nàng.
Trong bát của Đoan Ngọ có tám viên đá. Nàng rất nóng lòng muốn biết thế thì có chuyện gì tốt?
Người cuối cùng đi qua chỗ Đoan Ngọ, nói bằng giọng điệu hài hước: “Nàng dũng cảm hoạt bát, còn thích nghe kể chuyện.”
Đoan Ngọ nghe ra đó là giọng của đại phu Mông Cổ, nàng ngạc nhiên, mừng rỡ, thấp giọng nói: “Gia gia, gia gia, là ta.”
Ông lão cười nói: “Không phải ngươi thì còn ai vào đây?” Lão bỏ một viên đá vào bát nàng rồi nghênh ngang rời đi.
Đoan Ngọ đi vào giữa phòng, nàng cảm thấy ánh mắt của mọi người đang hướng về mình.
Mùi thơm của phật thủ và hoa nhài khiến nàng lâng lâng trong hạnh phúc. Một bà lão có khuôn mặt hiền hậu bước tới, đưa cho nàng một bát nước trong, nhẹ nhàng nói: “Cô gái phương xa, ngươi là nữ nhi của chúng ta. Uống xong bát nước ngọt này, hạnh phúc chân chính sẽ từ trên trời rơi xuống.”
Hai đứa trẻ kéo vạt váy của Đoan Ngọ, kiễng chân nói: “Tỷ tỷ, uống đi, uống đi.”
Đoan Ngọ cảm động trước sự hiếu khách của nơi này. Đáng tiếc đang là ban đêm, nàng không thể cảm nhận được hết vẻ đẹp của nơi đây.
Nàng tiêu sái uống hết, nước rất ngọt, so với mật đường còn ngọt hơn. Nàng được bọn trẻ và các phụ nhân vây quanh trong căn lều trắng như tuyết, có người còn đưa cho nàng một bó hoa hồng. Nàng ôm hoa, trong giấc mơ tràn ngập hương thơm ngọt ngào…
Buổi sớm mai trong lành khẽ gõ vào ô cửa sổ, chim sơn tước khẽ hót véo von bên bệ cửa sổ. Đoan Ngọ tỉnh dậy sau giấc mơ về hoa hồng.
Nàng thở dài, đây không phải mơ. Nàng đang nằm ở một nơi không có nô lệ, nằm trên chiếc giường thoải mái nhất trên đời.
Nàng nằm trong vòng tay ấm áp, toàn thân như một đứa trẻ sơ sinh, trần truồng mà thư thái.
Nàng ngửi thấy mùi hoa hồng giữa các ngón tay, nếm thử còn thấy vị ngọt ở đầu môi. Mái tóc dài xõa ra, nàng vén tóc khỏi mắt.
Nàng thực sự muốn ngủ tiếp, ngủ thêm nữa… Nàng bỗng “a” lên một tiếng, lần này đã hoàn toàn thức dậy.
Nàng nhìn hai tay mình, toàn thân run rẩy. Bởi vì nàng kinh ngạc phát hiện thứ mà nàng coi là gối nãy giờ là cánh tay của một người khác!
Nàng xoay người lại, ngạc nhiên đến ngơ ra.
Đập vào mắt nàng là làn da trắng như ngọc, một bộ ngực cũng đang để trần, vòng eo uyển chuyển, bờ vai rộng lớn…
Đó là một thiếu niên xinh đẹp đang ngủ say.
Nếu như thiên sứ Gabriel đến nhân gian, ngài nhất định sẽ dùng thân xác của thiếu niên này để không làm vấy bẩn tâm hồn ngây thơ của mình.
Vẻ đẹp thánh thiện, hoàn mỹ của hắn giống như tuyết trên đỉnh núi Côn Lôn, tựa như đang tan ra mà cũng không phải vậy.
Lúc này, vị thiên sứ giáng trần đang ôm lấy Đoan Ngọ, ngủ chung chăn với nàng.
Nàng có thể nghe thấy nhịp tim của hắn, ngửi thấy mùi hoa lan. Nàng rút đôi chân trần đang gác lên đùi hắn ra, vì quá bối rối nên nàng không nghĩ được gì cả.
Đoan Ngọ nhìn chằm chằm vào mũi hắn, nàng quen biết hắn ư? Và nàng đang ở đâu?
Gió thổi tung cửa sổ, hoa hạnh nhuốm màu nước mưa, thiếu nam thiếu nữ khỏa thân trước mắt trong trẻo như pha lê.
Một tiếng hát vang lên như bay từ trên mây xuống.
“Đây là nơi tốt đẹp nhất,
Đây là khoảng thời gian tươi đẹp nhất,
Đây là cái tên xinh đẹp nhất,
Đây là Cổ Lệ Tư Đàn của Diệp Trung Tuyết.”
Diệp Trung Tuyết? Đây thực sự là Cổ Lệ Tư Đàn – khu vườn có thật trong ảo ảnh?
Đoan Ngọ nhớ rõ hắn là ai. Diệp Trung Tuyết, hắn chính là Diệp Trung Tuyết!
Nàng đột nhiên cử động, thiếu niên khẽ nhướng đôi mày dài, chóp mũi của hắn dường như sắp chạm vào mũi nàng.
Hắn nhìn chăm chú nhìn nàng. Đó là một đôi mắt xanh biếc, gợn sóng rạo rực, là bầu trời trong xanh.
Kể từ lúc này, Đoan Ngọ rơi vào tay đám giặc núi Côn Lôn, vạn kiếp bất phục.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3