“Chị dâu.” Mấy năm gần đây Trần Kỳ mập ra, lúc cười lên không còn thấy hai mắt đâu nữa, càng ngày càng giống Phật Di Lặc: “Đây là con trai em, Trần Tinh Trạch.”
Trần Kỳ nghiêng đầu nói với bản thu nhỏ của mình: “Tiểu Trạch, chào dì đi con… Còn nữa, đây là em Tư Kiều.”
Trần Tinh Trạch: “Chào dì ạ! Chào em Tiểu Kiều nha!”
Trần Kỳ hài lòng gật đầu, sau đầu cười tủm tỉm nhìn Cháo Nhỏ: “Lâu không gặp, Tiểu Kiều càng lớn càng xinh đẹp.”
Cháo Nhỏ lùi ra sau người Thẩm Tô Khê, chỉ để lộ cái đầu nhỏ, đôi mắt chớp chớp, bộ dạng cực kỳ sợ người lạ.
Thẩm Tô Khê không để ý động tác nhỏ của con trai, cô nhìn Trần Tinh Trạch từ trên xuống dưới.
Từ sau tiệc đầy tháng của Cháo Nhỏ, cô chưa từng nhìn thấy con trai của Trần Kỳ.
Bây giờ gặp lại mới thấy cậu nhóc này đã cường tráng lên nhiều.
“Tiểu Trạch đã lớn như vậy sao, nhìn qua…” Thẩm Tô Khê tìm từ thích hợp: “Thật khỏe mạnh. Nếu ở thời cổ đại, vừa nhìn liền thấy có dáng dấp… đại tướng quân.”
“Mẹ.”Cháo Nhỏ nắm góc áo cô, hai mắt rưng rưng.
Thẩm Tô Khê rủ mắt nhìn thấy: “……”
Trần Kỳ cũng thấy: “Tiểu Kiều sợ người lạ sao. Đừng khóc, chú với anh không phải người xấu đâu, lát nữa chú dẫn con đi mua kẹo nha.”
Thẩm Tô Khê: “……”
Thà là anh đừng nói gì.
Trần Kỳ đi rồi, Cháo Nhỏ không khóc nữa.
Thẩm Tô Khê ngồi xổm trước mặt con trai: “Cơm Cơm, sao lại khóc?”
Cháo Nhỏ lau mặt: “Mẹ, bọn họ lớn lên thật đáng sợ.”
Thẩm Tô Khê cạn lời.
Trần Kỳ không phát hiện, không có nghĩa cô cũng không nhìn ra chút tâm tư của Giang tiểu trà xanh.
Còn không phải vì cô “khen” Trần Tinh Trạch vài câu, Cháo Nhỏ mới không vui hay sao.
Cái tính chiếm hữu này, đúng là cùng một phẩm hạnh với cha nó.
Tuy Cháo Nhỏ không thích bọn họ, nhưng Trần Tinh Trạch dường như đặc biệt thích chơi cùng em Tiểu Kiều.
Có ngày, Thẩm Tô Khê đi dạo phố với vợ Trần Kỳ, lúc trở về, liền thấy Chảo Nhỏ ngồi bên bồn hoa, bên cạnh là Trần Tinh Trạch đang luống cuống tay chân.
Cháo Nhỏ vừa thấy bọn họ liền khóc bù lu bù loa.
Thẩm Tô Khê sợ tới mức vọt lên: “Cơm Cơm, sao lại té?”
Cháo Nhỏ duỗi tay ôm cô, nước mắt không ngừng rơi: “Mẹ ơi dì ơi, hai người đừng mắng anh Tinh Trạch, anh ấy không cố ý.”
Trần Tinh Trạch: “?”
Thẩm Tô Khê: “……”
Nữa rồi đó.
Giang tiểu trà xanh xuất hiện rồi.
Cháo Nhỏ khóc lóc cho bọn họ xem vết trầy trên chân: “Tuy rằng Cơm Cơm chảy máu, nhưng Cơm Cơm lớn rồi, không đau chút nào.”
Thẩm Tô Khê liếc mắt nhìn Trần Tinh Trạch đang hoài nghi nhân sinh ở một bên: “……”
Vậy lương tâm có thấy đau không thằng quỷ nhỏ này?
Thấy mẹ mình phóng ánh mắt như dao găm tới, Trần Tinh Trạch lập tức khoa tay múa chân: “Mẹ, không phải con. Em ấy muốn đẩy con nhưng đẩy không nổi nên mới tự té.”
Nói xong, Cháo Nhỏ khóc càng lợi hại.
Vợ Trần Kỳ hiển nhiên không tin: “Trần Tinh Trạch, mau xin lỗi em đi!”
Trần Tinh Trạch: “…..?”
Thẩm Tô Khê nhìn Trần Tinh Trạch bị nắm lỗ tai kéo đi, khuôn mặt cô hiện lên biểu tình một lời khó nói hết.
Cô còn vô tình bắt gặp khóe miệng Cháo Nhỏ nhếch lên chưa kịp thu lại.
Toát đầy vẻ “Kẻ ông đây không đánh lại, tự nhiên có người đánh giúp khà khà”.
Thẩm Tô Khê: “……”
–
Lại một năm trôi đi, cách vách có hàng xóm mới chuyển đến. Một đôi vợ chồng trẻ tuổi, nam tên Ninh Ngật, là một tác giả trên mạng, con gái bọn họ bằng tuổi Cháo Nhỏ, tên là Ninh Xảo.
So với Trần Tinh Trạch, Cháo Nhỏ dĩ nhiên thích chơi chung với Ninh Xảo hơn. Thằng bé thường xuyên rủ Ninh Xảo qua phòng chơi lego.
Có lần Giang Cẩn Châu về nhà, vừa lúc đi ngang qua phòng con, nghe thấy tiếng xì xà xì xầm bên trong.
Anh ngừng bước, dán lỗ tai lên nghe thử, sau đó nghe thấy cô bé bên trong nói: “Cha của mình chính là li3m cẩu.”
Li3m cẩu – 舔狗: Ngôn ngữ mạng chỉ loại người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không có tôn nghiêm, liêm sỉ mà đeo bám người ta, kiểu chân chó, nịnh nọt.
Ninh Xảo hỏi Cháo Nhỏ: “Cậu biết li3m cẩu là gì không?”
Người dùng 6G để lướt web như Cháo Nhỏ đương nhiên biết.
Thằng bé gật đầu, tiếp tục xếp lego.
Ninh Xảo: “Mình nói cho cậu một bí mật, trong nhà mẹ mình mới là nóc nhà, ba mình chỉ là li3m cẩu thôi. Có lần mình còn thấy cha quỳ ván giặt đồ.”
Cháo Nhỏ đáp một tiếng có lệ.
Ninh Xảo: “Nhà cậu thì sao?”
Cháo Nhỏ dừng lại: “Mẹ mình cũng là nóc nhà.”
Giang Cẩn Châu: “……”
Ninh Xảo: “Vậy cha cậu cũng là li3m cẩu sao?”
“Mẹ mình không phải cẩu.” Cháo Nhỏ nghiêm túc lắc đầu: “Cha mình là li3m công chúa.”
Giang Cẩn Châu: “…..?”
Cha thay mẹ cảm ơn con nha???
–
Sau khi Cháo Nhỏ học xong tiểu học, thằng nhóc dùng lời lẽ đoan chính nói với cặp cha mẹ không đáng tin cậy của mình: “Sau này cha mẹ đừng gọi con là Cơm Cơm nữa… Kể cả Cháo Nhỏ.”
Thẩm Tô Khê không chịu, cô bóp mặt con trai: “Cơm Cơm với Cháo Nhỏ đáng yêu biết bao nhiêu!”
Cháo Nhỏ tránh tay cô, mặt mày xụ xuống: “Lâu rồi không gọi điện cho bà ngoại bà nội, Tư Kiều rất nhớ bọn họ.”
“……”
Thẩm Tô Khê bất đẵc dĩ thuận theo ý con, sửa lại thành “Tư Kiều”.
–
Năm Giang Tư Kiều 17 tuổi, Thẩm Tô Khê phát hiện con trai mình có một bí mật kinh thiên động địa.
Ngày đó cô dọn dẹp sửa sang lại phòng cho Giang Tư Kiều, bất ngờ tìm thấy một cái hộp sắt, bên trong toàn là thư tay.
Chính xác thì toàn là thư tình.
Mà đại khái trong đó cũng chỉ có một câu–
“Mình thích cậu, chúng ta ở bên nhau đi.”
Nhưng ký tên lại là nhiều người khác nhau.
Cái thì Triệu Đình Khôn, cái thì Hứa Triết Thành, cái lại là Lý Tuấn–
Thẩm Tô Khê chắc chắn những bức thư này là Giang Tư Kiều giấu ở đây.
Cho nên cục cưng đáng yêu rụt rè của cô bị nhiều thằng chó mơ tưởng như vậy?
Thẩm Tô Khê vội vàng nói chuyện này cho Giang Cẩn Châu nghe.
Lúc đó Giang Cẩn Châu đang ở Giang gia tại Ngu thành, Giang Tư Kiều cũng ở.
Vừa lúc anh bắt gặp con trai cùng Giang Khai đang ở ngoài hành lang đàm luận cái gì.
Giang Khai không nghĩ sẽ có người tới, nên cũng không đè thấp âm lượng: “Chuyện theo đuổi nữ sinh, cháu đi hỏi cha cháu thì có ích gì?”
Giang Tư Kiều nhướng mày.
Giang Khai cười nhạo không ngừng: “Cha cháu đuổi theo mẹ cháu tới 7 năm, quen nhau ba tháng còn chưa nắm tay. Người như vậy cháu học hỏi được gì?”
Giang Cẩn Châu: “…..?”
Giang Cẩn Châu tức giận trở về, nhưng ít ra anh tạm thời biết được con trai mình vẫn thích phụ nữ.
Sau khi biết chuyện, Thẩm Tô Khê thử thăm dò Giang Tư Kiều mấy lần, nhưng đều bị con trai đáp qua loa lấy lệ.
Cho tới ngày kia, cô tới đưa tráng miệng cho Giang Tư Kiều đang ở trong phòng làm bài tập.
Trong phòng truyền ra thanh âm giận dữ của Ninh Xảo: “Giang Tư Kiều, Tiểu Hân nói cậu cầm thư tình của Triệu Đình Khôn trong cặp mình đi.”
Cái tên này có chút quen tai, Thẩm Tô Khê nghĩ ngợi một lúc, hình như cô từng thấy tên người này trên thư tình.
Hóa ra là viết cho Ninh Xảo.
Qua một lát, cô nghe thấy đứa con trà xanh của mình nói: “Cậu nói lá thư thách đấu kia sao?”
Ninh Xảo: “?”
Giang Tư Kiều: “Cậu không cần phải xen vào, mình đã đến đó thay cậu rồi.”
Ninh Xảo: “???”
Cô bé sửng sốt cả buổi, rốt cuộc mới phản ứng lại.
Ban nãy hùng hổ dọa người như vậy, Ninh Xảo có chút rầu rĩ, giọng nói nhỏ nhẹ hẳn: “Xin lỗi cậu, mình không biết là thư thách đấu.”
Giang Tư Kiều cười vân đạm phong khinh, Ninh Xảo càng thêm áy náy: “Tay chân cậu gầy gò thế này sao mà đánh thắng khỉ đột Triệu Đình Khôn kia được?”
Ánh mắt cô bé lo lắng nhìn Giang Tư Kiều: “Cậu có bị thương không?”
Giang Tư Kiều không chút để ý mà nhìn Ninh Xảo một cái, đồng thời xắn xắn tay áo, lộ ra một hai vết xước gãi đúng chỗ ngứa: “Cậu yên tâm, mình không sao.”
Ninh Xảo: “……”
Qua khoảng chừng 5 phút, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Thẩm Tô Khê bưng đ ĩa trái cây vào, trừng mắt nhìn Ninh Xảo mười giây rồi mới cảm thán: “Đôi mắt xinh đẹp như vậy, sao có thể tin lời Giang tiểu trà xanh.”
–
Sau khi biết Giang Tư Kiều yêu thầm Ninh Xảo, Thẩm Tô Khê thường dò hỏi: “Gần đây con với Xảo Xảo thế nào rồi?”
Giang Tư Kiều lập tức hiểu ý mẹ mình, thằng bé thản nhiên nói: “Mẹ, hồi sáng bà ngoại gọi điện nói mẹ về Bắc thành một chuyến.”
Thẩm Tô Khê: “……”
Thẩm Tô Khê liếc mắt nhìn Giang Cẩn Châu, thấy anh có vẻ “Không muốn hùa theo đôi mẹ con ấu trĩ này”, cô đành tiếp tục: “Mẹ là người từng trải, nếu gặp khó khăn gì thì mẹ cũng có thể giúp con một chút.”
Giang Tư Kiều nhìn cô vài giây rồi thu hồi ánh mắt: “Không phải lúc trước cha theo đuổi mẹ sao?”
“Không phải trước khi gặp cha, mẹ còn chưa yêu đương bao giờ hay sao?”
Thẩm Tô Khê: “……”
Lời này của Giang Tư Kiều chính là muốn nói: Để mẹ giúp con theo đuổi, có mà đuổi con gái người ta lên tận sao Hỏa.
Bị con trai nghi ngờ, Thẩm Tô Khê không nói một lời mà nhào vào lòng Giang Cẩn Châu, tru tréo huhu.
Giang Cẩn Châu híp mắt nhìn con trai: “Giang Tư Kiều, xin lỗi mẹ đi!”
Cháo Lớn thiên vị không có nguyên tắc đã không phải chuyện ngày một ngày hai, Giang Tư Kiều thấy mãi cũng quen.
Nhưng không biết vì sao, lần này Giang Tư Kiều không muốn chiều theo bọn họ.
Thấy con trai ngoảnh mặt làm ngơ, Giang Cẩn Châu lạnh lùng nói: “Cháo Nhỏ! Xin lỗi mau!”
Giang Tư Kiều: “……”
Giang Cẩn Châu: “Cơm Cơm!”.
Giang Tư Kiều: “……”
Giang Tư Kiều bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi mẹ, con sai rồi, tuy là con không biết mình sai ở đâu.”
“?”
“Nhưng con nghĩ bà ngoại, bà nội hẳn có thể cho con đáp án.”
“……”
–
Thái độ Giang Tư Kiều cứng rắn, Thẩm Tô Khê không lay động nổi, đành để mặc con trai làm càn.
Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, ánh mắt Ninh Xảo nhìn cô ngày càng kỳ lạ.
Nhìn kỹ còn thấy có cảm giác chột dạ như “Cải trắng nhà mình bị heo nhà người ta gặm mất”.
Mãi tới ngày công bố điểm thi đại học, Thẩm Tô Khê bắt gặp Giang tiểu trà xanh đang ôm ấp hôn hít Ninh Xảo, cô mới biết loại ánh mắt này từ đâu mà có.
Bọn họ ngày thường qua lại với Ninh gia nhiều, hai nhà quan hệ rất tốt, cũng từng đùa rằng sau này định cho bọn nhỏ hôn ước, nào ngờ lại thành sự thật.
Trước khi mẹ Ninh Xảo phát hiện ra bản chất của Giang Tư Kiều, Thẩm Tô Khê trang trọng nói: “A Nhiễm, tôi thật sự xin lỗi cô.”
Minh Nhiễm gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ gặp người có mạch não không được bình thường thế này như Thẩm Tô Khê.
Trong ánh mắt Thẩm Tô Khê còn mang theo áy náy “Cải trắng nhà cô bị heo nhà tôi gặm mất”.
“……”
Minh Nhiễm: “Đột nhiên xin lỗi gì chứ?”
Thẩm Tô Khê buông tiếng thở dài.
“Sau này cô sẽ biết.”
Giang tiểu trà xanh có thể trà xanh tới mức nào.
+
Hoàn toàn văn.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3